Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Chu Duy An một mặt ép mộng mà nhìn Hà Tùng Dương đi lên lầu, cậu quay đầu đối mặt với chiếc Porsche mới tinh, nhận mệnh lệnh mà thở dài, cầm ống vòi đi mở nước.

      Chu Duy An kỳ thực đang suy nghĩ kỹ đến vấn đề của mình.

      Chu Duy An từ nhỏ đã lớn lên trong cô độc, mẹ của cậu tính tình hiền hòa. Tính tình của cậu cũng giống mẹ, không có chuyện gì có thể làm cậu tức giận. Những cậu bạn trong lớp có đùa giỡn hoặc là sai khiến làm này làm kia, cậu đều là muốn : Làm liền làm đi, không nên chọc bọn họ sinh khí mới tốt. Cậu không phải là người thích gây sự, ngược lại làm cho người khác càng thêm dễ ức hiếp.

      Cho nên khi Hà Tùng Dương bảo cậu rửa xe, cậu cũng nghĩ như vậy: Nếu giúp y rửa xe, có thể y sẽ không bắt mình đền tiền.

      Nghĩ như vậy, Chu Duy An đều có nhiệt tình, đem chiếc xe mới lau đến khi bóng loáng. Bịt mũi rửa sạch ghế ngồi cậu vừa nôn, tỉ mỉ lau chùi xe thêm một lần nữa.

      Chu Duy An người đầy mồ hôi dùng khăn lau chiếc xe đến khi không còn một giọt nước, hoàn toàn khô ráo. Đem tất cả mọi thứ dọn dẹp xong, sau đó lên lầu.

      Lầu hai dĩ nhiên là một phòng tiếp khách siêu lớn, thảm trải sàn ấm áp, có bộ salon rộng và một chiếc TV đắt tiền. Kho bởi vì trống trải, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài. Chu Duy An bất an nhìn xung quanh, cậu dùng ống tay áo lau mồ hôi, sau khi vận động mà nhiệt độ đột nhiên hạ xuống nên hơi lạnh. Hà Tùng Dương ngồi ở trên ghế sa lon, đang xem trận bóng, y liếc mắt nhìn Chu Duy An, không để lại dấu vết nhíu nhíu mày: "Bẩn chết rồi."

      Cậu không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể co quắp cười cười.

     Hà Tùng Dương nói: "Đi vào bên trong tắm rửa."

     Chu Duy An nhanh chóng xua tay nói: "Không cần không cần, tôi đem thẻ..."

     Hà Tùng Dương mặt tối sầm lại nói: "Tôi bảo cậu đi tắm có nghe thấy không?"

     Chu Duy An bị y đột nhiên lạnh lùng mà sợ hết hồn, nghĩ thầm người có tiền đều là như thế này, mình phải nhường y...

     "Được, được rồi." Chu Duy An nói, đi xuyên qua phòng khách.

      Kế bên phòng khách còn có một gian phòng khác, Chu Duy An nuốt nước miếng một cái, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, liền dễ dàng mở ra . Trong đó là một căn phòng ngủ, chính giữa là một cái giường kingsize trắng tinh. Bên cạnh đó là phòng tắm bằng pha lê trong suốt, nếu có người tắm ở bên trong, nằm trên giường chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy rõ mồn một.

      Chỉ dựa vào kinh nghiệm sống của Chu Duy An, cậu không nghĩ chủ nhân nơi này lại thiết kế mà có dụng ý. Cậu nhát gan đóng cửa lại, nhẹ nhàng cởi từng nút của chiếc áo sơ mi ướt đẫm, vải vóc mềm mại lướt dọc theo cánh tay thon dài của cậu xuống nền đất. Tiếp theo là quần dài, hai chân thon dài thẳng tắp bại lộ trong không khí, ngón tay chậm rãi kéo quần lót màu trắng của mình xuống. (Hố hố, cảnh xuân...)

      Cặp mông tròn trịa trắng như tuyết bại lộ trong không khí, hơi lạnh làm thân thể cậu có chút run rẩy, bộ phận non nớt giữa hai chân vẫn ngủ say. Chu Duy An rất gầy, loại gầy không có chút khỏe mạnh. Gia cảnh của cậu không tốt, cậu không thể ăn ngon mặc đẹp giống bạn cùng lứa, hơn nữa đầu óc cậu không phải đặc biệt thông minh. Bình thường, cần nghĩ ra một cái tiêu đề phải mất cả buổi tối, cậu quá dốt nát (tác giả chửi, Ngoc không biết==), cũng không biết đổi đề tài khác mà làm, làm xong tất cả bài tập thì trời đã rất khuya. Các loại nhân tố đó đã tạo nên một Chu Duy An thể chất vô cùng kém cỏi.

      Cậu bước vào phòng tắm pha lê,mở vòi nước, lập tức dòng nước ấm áp xối trên người cậu, mặt kính pha lê chậm rãi nhiễm sương mù. Cậu một bên vừa suy nghĩ miên man lát nữa làm sao trả thẻ để ra về, vừa dùng nước rửa sạch bọt xà phòng trên người. Xong xuôi, Chu Duy An đóng vòi sen lại, muốn đi lấy khăn mặt nhưng trong lòng nhất thời hồi hộp... Nguy rồi, cậu không có khăn mặt, hơn nữa quần áo cũng vứt ở bên ngoài.

      Chỉ có thể như vậy đi ra ngoài trước... Đây cũng quá lúng túng đi... Chu Duy An vẻ mặt đưa đám.

      Cậu theo quán tính mà run lên, kéo cửa kính ra,quần áo bẩn mới vừa cởi chất đống trên sàn. Chu Duy An không biết nên làm gì, hay cậu có mêm hỏi mượn y một cái khăn lông không?

      Cậu một bên suy nghĩ đắn đo, một bên cúi xuống nhặt quần áo của mình, vừa lúc đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

      Chu Duy An: "..."

      Hà Tùng Dương: "..."

      Hà Tùng Dương vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một cái mông trắng trắng nộn nộn, bởi vì đang khom người nên hai cánh mông thịt hướng hai bên mở rộng, lộ ra điểm ám muội giữa trung gian.

      Chu Duy An ngây ngẩn cả người, cậu hoảng hốt nói: "Anh, anh làm sao vào đây...?"

      Hà Tùng Dương trầm mặt nói: "Làm sao? Cậu không muốn tôi vào?"

      Người này nhìn bề ngoài ngốc nghếch, dĩ nhiên không mặc quần áo mà chạy ra khỏi phòng tắm, rõ ràng là cổ tình câu dẫn, xem ra tâm cơ của cậu ta cũng quá ghê gớm.

      Chu Duy An căn bản không biết suy nghĩ của Hà Tùng Dương về mình, cậu nghĩ thầm hai tên nam sinh mà, đối phương nhìn lớn hơn cậu vài tuổi, cũng không có gì đẹp mắt. Vì vậy cậu liền hỏi: "Cho hỏi, có khăn mặt không? Tôi còn chưa lau..."

      "Không cần lau." Hà Tùng Dương nói. Nhanh chóng cởi hai nút trên áo sơ mi, làm lộ ra lồng ngực "Ngược lại một hồi cũng sẽ bị ướt thôi."

      Chu Duy An: "? ? ?"

      Chu Duy An hoàn toàn không hiểu ý của y, đối phương đi tới, một phát bắt cậu lại rồi mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ.

     Chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã bị y nắm lấy. Trên người vẫn còn ẩm ướt, lại bị lôi kéo lảo đảo vài bước làm cho thảm trải cũng ướt theo. Cậu hoảng hốt: "Làm, làm gì vậy?"

      Hà Tùng Dương không thèm trả lời cậu, Chu Duy An lúc này mới phát hiện bên trong phòng ngủ còn có một cánh cửa.

      Hà Tùng Dương đẩy cửa ra, bên trong phòng đen như mực, vừa mở đèn lên, Chu Duy An đã nhìn thấy đã nhìn thấy cây thánh giá ở giữa phòng.

      Lần này cậu hoảng sợ đến mật mất, muốn thét lên thành tiếng, may là đúng lúc che miệng lại. Cậu cắn ngón tay của chính mình nhìn trên vách tường treo đầy roi, nhỏ có, lớn cũng có. Chu Duy An còn nhìn thấy một ít công cụ giải phẫu cùng châm ống. Đây là nơi làm thí nghiệm sao?

      Hà Tùng Dương tựa hồ cũng không tính giải thích gì, y đem cậu mang tới thánh giá bên cạnh, trói cậu vào cây thánh giá kia. Cây thánh giá có chút cao, hai tay bị còng sang hai bên, ngón chân cũng chỉ đủ chạm mặt đất. Bảo trì tư thế lâu như vậy, tứ chi bị lôi kéo cực kì thống khổ.

      Chu Duy An thần kinh trì độn có chút sợ: "Anh, anh muốn làm gì?"

      Y đối với cậu như mắt điếc tai ngơ, cậu chỉ biết trơ mắt nhìn y sắp xếp roi ở trước mặt mình, không chút suy nghĩ mà chọn một cái.

      Chu Duy An sắc mặt trắng bệch, y đây là muốn làm gì? Muốn quất mình ?

      Sợ hãi làm cho cậu giãy giụa, hai chân lần lượt đạp loạn trên không trung, trên thân thể vốn đã khô ráo đôi chút lại bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh. Cả người trần trụi khiến Chu Duy An bất tri bất giác mà sợ hãi.

      Hà Tùng Dương ánh mắt đen lại, y thoáng nhìn roi trong tay lại nhìn sang Chu Duy An đang hoàn toàn không có chút phản ứng nào. Lập tức đánh rô thứ nhất đánh vào mông thịt của cậu.

      Hà Tùng Dương góc độ tuyển đến cực kỳ xảo quyệt. Chu Duy An không lùn, thân thể lại rất gầy yếu, mông lại chính là nơi nhiều thịt nhất. Hà Tùng Dương vừa vặn đánh một roi ở đùi cậu, roi da chạm thịt phát ra một tiếng thanh thúy. Cậu bị đánh đến bối rối, cái mông kia vừa đau vừa nóng rát, làm cho cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Kì lạ hơn là Chu Duy An lại cảm thấy một roi đó không phải là quá đau đớn, mà lại có một loại khoái cảm khó diễn tả thành lời. Cậu bị roi da ma sát từ đùi, rồi dọc theo sống lưng hướng lên trên, làm cho cả người cậu đều tê dại. Cảm giác nhục nhã làm cho cậu run lên, không nghĩ tới chính mình lớn như vậy còn bị người ta đánh đòn.

      Chu Duy An thân thể run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống, cậu cắn môi nha nha mà khóc thút thít: "Anh, anh tại sao đánh tôi, tôi không có...không có không trả tiền cho anh..."

      Hà Tùng Dương bị cánh mông trắng nõn thoát ẩn thoát hiện trong ánh sáng lờ mờ của thiếu niên hấp dẫn. Địa phương vừa bị đánh qua liền hiện lên vết hồng nhạt, thoạt nhìn liền biết là mỹ vị ngon miệng. Y căn bản không chú ý cậu nói gì, đi lên phía trước, trực tiếp đặt bàn tay lên cánh mông nóng bỏng của Chu Duy An.

      Cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay của y, cậu giật mình lên tiếng: "A! Anh, anh không nên đụng vào mông của tôi..." Chân của cậu đạp loạn, không cẩn thận đá vào đùi của y. Hà Tùng Dương lập tức nắm lấy mắt cá chân cậu, đem chân của cậu kéo đặt lên eo mình.

      "Sao lại không nghe lời như vậy." Hà Tùng Dương hơi không kiên nhẫn, ngắt cái mông nhắc nhở một chút. Chu Duy An bị y bóp cả người run rẩy, chân lại bị tóm lấy không thể cử động, cậu mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Anh, anh, anh đến cùng muốn làm gì nha?"

      Y ghé sát vào lỗ tai cậu thở nhẹ, khẽ cười nói: "Cậu lên xe của tôi, không phải là muốn như vậy?"

      Tôi lên xe chỉ là muốn trả lại tiền của anh a... Chu Duy An nước mắt lã chã nghĩ, không kịp chuẩn bị liền bị y hôn vào vành tai, nói: "Tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ, bất quá rất ngoan."

      Chu Duy An đầu óc trống rỗng bị y hung hăng áp môi, dâm đãng ngậm lấy cánh môi phía dưới, sau đó lè lưỡi, khai mở hàm răng cậu, thuần thục quấn lấy đầu lưỡi.

      Hai tay càng không thành thật trực tiếp bắt lấy một nửa cái mông của Chu Duy An, tận lực xoa bóp.

      Chu Duy An bị y hôn đến mức gọi "Nha nha", thân thể gầy yếu bị bóp lúc la lúc lắc, hai cái tay bất an giãy giụa, trên cổ tay đều bị mài đỏ.

      Hà Tùng Dương xoa nhẹ một hồi, phát hiện cái mông của thiếu niên cảm giác cực kỳ tốt, thịt vừa nhiều lại vừa non. Thời điểm y rút roi ra đánh lên, cái mông thịt kia liền run lên không ngừng.

      Nhìn con thỏ tự dâng mình trước miệng sói, y hết sức hài lòng. Không nhịn được dùng sức xoa bóp, cái mông trắng mịn bị chơi đến mức hằn lên dấu tay màu đỏ. Chu Duy An chớp mắt, nước mắt nhẹ nhàng rơi.

      Đến khi Hà Tùng Dương dừng hôn thì môi của Chu Duy An đã bị sưng, khóe miệng lưu lại giọt nước bóng loáng. Y liếm liếm khóe miệng cậu, Chu Duy An liền không nhịn được khóc lợi hại hơn, thân thể gầy yếu đơn bạc suyễn không lên khí dường như run rẩy: "Anh, anh làm gì, anh tại sao hôn tôi, không muốn. Đừng mò tôi..."

      Hà Tùng Dương cười lạnh nói: "Cậu đừng giả vờ, tôi hôn cậu mò cậu, cậu cao hứng còn không kịp đi?"

      Chu Duy An nước mắt mông lung nhìn y, hoàn toàn nghe không hiểu y đang nói gì, đau đều đau chết rồi, làm sao cao hứng được?

      Y xoa mặt cậu nói: "Tuy rằng thanh thuần chơi cũng không tồi, bất quá tôi không thích loại giả vờ."

      Chu Duy An: "..." Cậu hoàn toàn bối rối đến quên mất khóc. Y cởi trói cho cậu, sau đó bế đến giường lớn. Khi Chu Duy An tỉnh táo lại thì đã bị y banh hai chân ra, tinh tế đánh giá mông cậu.

      Cậu hoảng sợ run rẩy, mặc dù rất muốn nhưng không thể khép chân lại, chỉ có thể lấy tay chống đỡ, nỉ non khóc lóc nói: "Anh không nên nhìn chỗ đó của tôi..."

      Hà Tùng Dương không cao hứng, nói một cách lạnh lùng: "Lấy tay ra."

      Y cẩn thận quan sát. Rất sạch sẽ, miệng huyệt nho nhỏ co rúc thật chặt. Vừa nhìn đã biết "chim non", người như thế chơi khá phiền toái, kì lạ là lần này y lại kiên trì một cách hiếm thấy. Chu Duy An là người nhút nhát, trông không giống dạng người cố tình leo lên xe y.

                   

         Chương sau mọi người chuẩn bị tinh thần chưa (≧▽≦)/~┴┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro