Chương 2+3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Thời điểm Chu Duy An từ chỗ khám bệnh đi ra thì đã xế chiều rồi. Cậu chỉ sống có một mình, cha mẹ ly hôn, cậu sống với mẹ, mẹ học lực không cao,chỉ có thể làm những công việc vặt kiếm chút tiền cho cậu học hành. Hai người trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn. Mẹ cậu dậy rất muộn. Sáng thì ngủ, chiều thì đi làm nên hai mẹ con rất ít gặp mặt nhau. Chuyện cậu bị đánh, mẹ không thể biết được.

      Chu Duy An cứ nhìn tấm thẻ kia, nằm trên giường xoay qua xoay lại vẫn không cách nào ngủ được, cậu cứ nghĩ có người muốn trộm tấm thẻ này đi. Cậu đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cho dù có tiết kiệm đi chăng nữa vẫn không thể bằng số tiền này.

      Hậu quả của việc thức thâu đêm là Chu Duy An phải mang hai vành mắt đen thui đi học, cậu mơ màng học qua vài tiết mới phản ứng được. Ngày hôm nay cậu bạn kia không đi học.

      Cậu dự định hỏi cậu ấy tin tức về Hà Tùng Dương sau đó đem thẻ trả lại cho đối phương, nếu để cho cậu ở chung với tấm thẻ này ngày nào nữa, cậu sẽ đoản mệnh-- Cậu chính là như vậy, cho dù bạn học kia ngày hôm qua lừa cậu, làm cho cậu bị đánh cho một trận, cậu vẫn không cách nào tức giận, cả người mềm như đống bùn. (Ngoc: tác giả so sách phá cách ghê (T_T)

      Không chờ cậu đi tìm tin tức gì, tin tức lại tự tìm tới cửa. Tan học, một vài nam sinh học thể dục liền vây quanh cậu chất vấn: "Hồ Hiền đâu?"

      Hồ Hiền chính là người đã lừa gạt Chu Duy An đi lấy đồ. Chu Duy An khúm núm mà nói: "Tôi, tôi không biết."

      "Cậu làm sao sẽ không biết? Hắn ngày hôm qua không phải nói chuyện cùng cậu sao?" Nam sinh cường tráng lớp thể dục Trương Phụng Hành trong giọng nói ẩn hàm tràn đầy thiếu kiên nhẫn, hắn lấy đốt ngón tay trỏ gõ lên bàn học của Chu Duy An, thùng thùng vang lên, "Hắn ngày hôm qua cùng cậu nói cái gì ?"

      Chu Duy An bị hắn gõ đến tim cũng cùng nhảy, theo bản năng mà phải trả lời : "Cậu, cậu ấy nhờ tôi lấy giùm một gói bưu phẩm..."

      "Lấy cái rắm." Trương Phụng Hành khinh thường bĩu môi, "Hắn ở bên ngoài chọc người, muốn cho cậu thay hắn gánh trách nhiệm, cho nên? Sau đó sao lại không thấy hắn?"

      Chu Duy An không thể làm gì khác hơn là nói: "Bọn họ phát hiện tôi không phải Hồ Hiền, lập tức bắt được cậu ấy..."

      Trương Phụng Hành thầm khen Hồ Hiền thông minh, sau đó hỏi: "Vậy hắn chọc những người nào?"

      Chu Duy An suy nghĩ một chút, nói: "Một người gọi là Phi Ca, còn có một cái tên gì Tùng Dương."

      Mấy nam sinh nghe xong liền phát ngốc, có một người nói: "Không phải là Long Hiểu Phi cùng Hà Tùng Dương đi?"

      "Hồ Hiền làm sao chọc đến hai vị đại phật này!"

      Chu Duy An hiếm thấy lanh lợi mà hỏi một câu: "Bọn họ là ai nha..."

      Trương Phụng Hành khoa trương hít vào một hơi: "Cậu liền bọn họ cũng không nhận ra à!"

      Chu Duy An không thể làm gì khác hơn là phối hợp biểu thị ta ít đọc sách: "Không quen biết."

      Trương Phụng Hành nói: "Ngươi biết Long Chiến không, chính là chủ tịch tỉnh H! Long Hiểu Phi là con của hắn! Về phần Hà Tùng Dương thì còn hơn thế nữa, cha hắn là chủ tịch của thành phố, còn mẹ hắn là giám đốc của công ty W! Chính hắn cũng là một nhà đầu tư, tuổi còn trẻ đã trông coi sổ sách, thỏa thỏa con ông cháu cha phú nhị đại!"(phú nhị đại: đại gia)

      Chu Duy An bị một đống lớn danh hiệu của hai người đập đến mắt nổ đom đóm, cậu lúc này mới nhớ tới, tên cha mẹ hai người này nghe rất quen... Dù sao học sinh khối văn phải thường xem tin tức chính trị.

      Trời ạ, cậu dĩ nhiên thấy hai nhân vật này được giới báo chí vô cùng quan tâm ! Chu Duy An bất tri bất giác nghĩ mình lúc trước không phải nên muốn cái kí tên.(Ngoc: không hiểu chỗ này lắm...hu hu...)

      Trương Phụng Hành vừa nghe xong liền thở dài nhìn huynh đệ phất tay một cái: "Tôi xem Hồ Hiền lần này lành ít dữ nhiều, chúng ta đừng nghĩ đi tìm hắn, tản đi tản đi, để hắn tự cầu phúc đi."

      Chu Duy An lúc này tinh thần mới phục hồi lại, nhanh chóng không sợ chết mà hỏi một câu: "Kia nhà của Hà Tùng Dương ở đâu a?"

      Trương Phụng Hành quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt giống như không tin được. Hắn cảm khái: "Chu Duy An, ngươi thật sự dại dột hết sức! Hà Tùng Dương nhà ở đâu, toàn bộ thành phố, khắp nơi đều có nhà của hắn a!"

      Lời này quả thật không sai, rất lâu sau đó Chu Duy An tìm qua vài nơi Hà Tùng Dương từng đến, cậu nhớ tới lời Trương Phụng Hành đã nói, cảm thấy Trương Phụng Hành không hổ là hỗn, ánh mắt vô cùng độc ác.

      Chu Duy vẫn còn là đứa trẻ ngây thơ miệng còn hôi sữa, cậu cảm thấy không thể ở cùng tấm thẻ này thêm một giây nào nữa, cậu điều tra tin tức, tìm ra ngôi biệt thự ở Tây Sơn của Hà Tùng Dương. Từ trường học đến Tây Sơn ngồi xe buýt hơn nửa giờ, Chu Duy An vừa tan học lập tức đi đến đó. Biệt thự Tây Sơn dựa vào núi, ở cạnh sông, toàn bộ xây ở giữa sườn núi, xe công cộng chỉ chạy được đến chân núi, Chu Duy An thở hổn hển bò ra đường cái, trong lúc đó có vô số siêu xe đắt tiền chạy ngang, động cơ gầm gừ như dã thú. Chu Duy An leo lên nhìn chằm chằm không chớp mắt, thật vất vả mới nhìn thấy cánh cổng, liền bị bảo an ngăn lại.

      "Tôi, tôi nghĩ tìm Hà Tùng Dương..." Cậu thở hồng hộc khua tay múa chân.

      Bảo an chỉ chỉ cái máy đọc thẻ nằm trên cửa sắt nói: "Chỉ có dùng thẻ thành viên mới có thể vào , hoặc là ngươi gọi điện thoại cho anh ấy, xác nhận sau tôi mới có thể cho đi."

      Chu Duy An làm gì có số điện thoại Hà Tùng Dương, cậu lại không dám quấy rối công tác của bảo an, không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ ở bên ngoài.

      Kết quả là chờ đợi ròng rã một buổi tối, Chu Duy An ngồi xổm đến chân đều tê rần, Hà Tùng Dương cũng không trở về.

      Khi bảo an tuần tra phát hiện Chu Duy An vẫn còn ở đây, sợ hết hồn, nhanh chóng nói: "Cậu làm sao còn tại a? Hà tiên sinh bình thường công việc bận rộn, cũng không thường trở về, cậu ngày mai trở lại đi."

      Chu Duy An đến đôi mắt cũng không mở nổi, chỉ mệt mỏi ngồi đó nghe, ngẩn người đi xuống núi, may là xe công cộng vẫn còn di chuyển, cậu cuối cùng cũng bắt được một chuyến về nhà.

      Ngày thứ hai sau khi tan học cậu liền đến đúng giờ, cậu cứ như vậy suốt một tuần, cậu và bảo an đều lo lắng, vẫn nhìn thấy Hà Tùng Dương trở về.

      Bảo an hỏi: "Cậu tìm Hà tiên sinh làm cái gì a?"

      Chu Duy An vô cùng ngại ngùng: "Lần trước tôi bị người đánh, Hà tiên sinh cho tôi tiền xem vết thương, còn dư rất nhiều tiền , tôi muốn trả lại cho y." Cậu tựa hồ quên mất vì Hà Tùng Dương nên mình mới bị đánh. (Ngoc: thanh niên ngây thơ, gặp tui tui đi shộp ping, ăn ngập mặt rồi (ಥ_ಥ) đời bất công)

      Bảo an cảm thán: "Hà tiên sinh đúng là người tốt a." Hắn thường nhìn thấy Hà Tùng Dương một mặt băng lãnh từ chối người bên ngoài mất công đi cả ngàn dặm, nghe Chu Duy An nói như thế, hình tượng băng sơn kia đã giảm đi rất nhiều.

      Bởi vì Chu Duy An mỗi ngày tan học đều đến chờ người, cơm tối không thể làm gì khác hơn là ăn cơm ở những quán ăn ven đường, mua chút bánh nướng mặn không nhân, mua một chút thuốc và vân vân, bảo an cũng cùng chịu không ít. Cuối cùng không chịu được nên bảo an đề nghị: "Nếu không như vậy đi, cậu đưa thẻ cho tôi, tôi thay cậu trả lại."

      Chu Duy An do dự: "Này, không hay lắm chứ, tôi còn muốn ngay mặt cảm tạ Hà tiên sinh đây..." Thuận tiện còn có thể kí cái tên? (Ngoc không hiểu? Kí tên làm gì nhể?)

      Bảo an nói: "Vậy cũng tốt, cậu trước hết trở về đi, chờ khi nào tôi thấy Hà tiên sinh đã trở lại, nói cho hắn biết một tiếng, giúp cậu hẹn thời gian gặp hắn."

      Chu Duy An bừng tỉnh: "Đúng nha." (Ngoc: cuối cùng cũng thông...edit chờ mỗi đoạn này)

      Bảo an nói: "Cho tôi số điện thoại của cậu đi."

      Lập tức đem số điện thoại của mình cho bảo an, cậu cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày dài chờ đợi. Chu Duy An đang xuống núi thì thấy chiếc xe đắt tiền đang chạy lên, cậu bị động cơ làm cho giật mình, chờ xe lái đi mới bưng tim nghĩ: Lái xe như vậy, thực sự là giảm thọ .

      Người trong xe Chu Duy An gặp thoáng qua chính là Long Hiểu Phi, phó lái đang ngồi chính là Hà Tùng Dương, hai người hảo hữu khác đang ngồi ở ghế sau, hắn còn ở trong xe đối Chu Duy An thổi một tiếng huýt sáo: "Ha, thậm chí có người bước đi xuống núi!"

      Hai người ghế trước đều không có phản ứng, Hà Tùng Dương vẫn cúi đầu xem điện thoại di động, Long Hiểu Phi nói: "Tùng Dương, cậu mua xe thể thao ở Châu Âu khi nào vậy? Chúng ta đã lâu không đua xe."

      Hà Tùng Dương nói: "Hình như mới mấy ngày, linh kiện đều là định tố, chậm chút."

      A Bưu hào hứng nói: "Chúng ta có thể tái xuất giang hồ rồi!"

      Long Hiểu Phi lạnh lùng đáp lễ hắn: "Trước tiên nên lo lão già của cậu ở nhà đi rồi mới vui vẻ nói sau, tránh việc buổi tối cậu không ra ngoài được!"

      Hà Tùng Dương sao cũng được, không ý kiến gì. Hắn kỳ thực không phải rất nóng lòng đua xe, hoàn toàn chỉ là vì bồi bọn Long Hiểu Phi vui chơi, Long Hiểu Phi vừa mới tốt nghiệp đại học, tùy tiện tạo công ty nhỏ cho riêng mình, nhưng lại ham chơi, đến nay vẫn bị thua tiền. Hà Tùng Dương không giống hắn, y thời điểm học đại học đã cùng anh em tốt sang Mỹ gầy dựng sự nghiệp, công ty cũng tự tay chính mình làm nên, y hiện tại đang quản lý công ty Trung Quốc, nhiều chuyện cực kì, thu nhập cũng tương đối. Trong nhà lão già đối với y hết sức yên tâm, mặc kệ y và Long Hiểu Phi gây chuyện cỡ nào.

      Thời điểm chiếc xe tiến vào cổng, bảo an đột nhiên tiến lên gõ cửa, Hà Tùng Dương quay cửa xe xuống, hỏi: "Chuyện gì?"

      Bảo an nói: "Hà tiên sinh, có một cậu bạn nhỏ một mực chờ đợi ngài, nói phải cám ơn ngài lần trước giúp cậu ấy, còn có tiền muốn trả ngài, ngài xem khi nào rảnh rỗi có thể gặp cậu ấy một lần?"

      Hà Tùng Dương cau mày: "Người nào?" Y đã hoàn toàn không nhớ rõ Chu Duy An .

      Bảo an cũng một chút dạ: "Ây..."

      A Bưu nghe được một nửa, cắt câu lấy nghĩa mà hưng phấn nói: "Ai nha, có phải là có học sinh muội coi trọng Hà tổng lạp của chúng ta ! Gọi nàng ngày mai đến là được rồi, Hà tổng của chúng ta gần đây rất rảnh rỗi!"

      Long Hiểu Phi thấp giọng trách: "A Bưu!"

      Hà Tùng Dương nặn nặn lông mày, nói: "Tâm ý của cô ấy tôi biết rồi, tiền cũng không cần trả lại, ngược lại cũng không nhiều."(Không phải "cô" mà là "anh" nha)

      Bảo an không biết nói gì, chỉ có thể để xe vào trong, hắn thở dài thở ngắn mà đau lòng cho Chu Duy An, sau đó gọi điện thoại cho đối phương: "Cái kia, tiểu an ổn a, Hà tiên sinh nói tiền kia không cần cậu trả lại."

      Chu Duy An: "A?" Mà kêu thảm thiết, nghe bảo an giải thích đầu đuôi câu chuyện cậu quả thực muốn khóc tới nơi, cậu đã hơn nửa tháng không có một giấc ngủ ngon a.

      "Chờ một chút, ca ca, tôi cầm số tiền này thực sự không có cách nào an tâm, anh hãy giúp tôi hỏi lại lần nữa đi ..." Chu Duy An tội nghiệp mà nói.

      "Hảo đi." Bảo an không thể làm gì khác hơn là kiên trì đáp ứng.

      Qua mấy ngày, cơ hội gặp được Hà Tùng Dương rốt cuộc đã tới.

      Hà Tùng Dương mới mua xe thể thao, một chiếc xe tải lớn chứa xe thể thao ầm ầm lái vào Tây Sơn, bảo an nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Duy An: "Hà Tùng Dương ngày hôm nay nhất định sẽ trở về, cậu mau tới đây đi!"

      Chu Duy An lập tức chạy như bay đến Tây Sơn, lần này chờ đến hơn mười hai giờ khuya, ngồi trong phòng an ninh ngủ gà ngủ gật, bảo an nhắc nhở hắn lần nữa: "Cậu đừng ngủ a! Bọn họ một, hai giờ sáng mới ra ngoài đua xe."

      Chu Duy An phấn khích đem bắp đùi mình đều nắm sưng lên, có chiếc xe thể thao màu đỏ từ bên trong lái ra.

      "Đến đến!" Bảo an lập tức đánh thức Chu Duy An.

      Chu Duy An mắt buồn ngủ mông lung mà ra phòng an ninh, chờ xe thể thao ra đến của mới ngăn lại, cậu nhào vào cửa sổ một bên xe gõ, cửa sổ xe chậm lại.

      Hà Tùng Dương một mặt không vui nhìn cậu: "Chuyện gì?"

      Chu Duy An nói: "Cái kia, Hà tiên sinh, thẻ của anh..." Cậu nhút nhát lấy tấm thẻ ra, tấm thẻ này vẫn luôn là gánh nặng của cậu, làm cho nhiệt độ của cậu tăng vọt.

      Hà Tùng Dương khẽ cau mày: "Đây thẻ của tôi sao?" Biểu tình hỏi: "Cậu là ai?"

      Chu Duy An cuống lên, hận không thể tự đánh cho mặt mình sưng phù lên cho giống ngày hôm ấy "Chính là, chính là ngày đó Hồ Hiền cậu..."

      Hà Tùng Dương nói: "Hồ Hiền là ai?"

     Chu Duy An sốt ruột liền phạm nói lắp, lật đi lật lại mà nói không rõ ràng, cậu nha nha a a nửa ngày, Hà Tùng Dương rốt cục mất kiên nhẫn, đùng một cái liền mở cửa xe . Cửa xe này không phải kiểu thông thường mở ra mà là mở lên, Chu Duy An suýt chút nữa bị hất ra ngoài.

      Hà Tùng Dương từ trên cao nhìn xuống Chu Duy An mới vừa té cái phịch, hơi nhấc cằm: "Nhóc nói lắp, lên xe."

      Chu Duy An liền bị người ta nắm cổ tay ném vào vị trí phó lái, cậu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa xe từ từ khép lại. Trong xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi, không gian vô cùng chật chội, Chu Duy An ngồi ở vị trí kế bên tài xế cả người không dễ chịu.

      Cậu lắp bắp mở miệng: "Cái kia..."

      Hà Tùng Dương nói: "Dây an toàn."

      Chu Duy An luống cuống tay chân thắt chặt dây an toàn, mới vừa muốn nói điều gì, Hà Tùng Dương một cước liền đạp van dầu.

      Trong nháy mắt đó Chu Duy An cảm giác như mình sắp bị văng ra ngoài, thân thể bị khống chế vung một cái, đầu bị đánh vào cửa sổ, phát ra một tiếng vang thật lớn.

      Chu Duy An: "..."

      Còn không đợi cậu thần kinh thô phản ứng lại , Hà Tùng Dương liền xoay vô-lăng về hướng ngược lại, Chu Duy An phát ra tiếng thét chói tai "A a a a a ——" , thân thể lần thứ hai vung ra một bên khác, bị dây an toàn mạnh mẽ siết chặt xuống bụng mới không bị văng lên người Hà Tùng Dương.

      Hà Tùng Dương một mặt bình tĩnh, bị Chu Duy An phản ứng chọc liền phát ra tiếng cười nhạo. Chu Duy An nắm thật chặt dây an toàn, nước mắt đều rơi xuống.

      Cậu thanh âm run rẩy, bộ dáng đáng thương nhấn chìm âm thanh động cơ: "Anh chậm một chút, chậm, một chút..."

      Long Hiểu Phi dựa vào mã toa lạp đế bên cạnh đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy Hà Tùng Dương lái chiếc Porsche mới mua tới, chung quanh A Bưu bọn họ cũng bắt đầu ồn ào: "Tùng Dương, xe mới ngầu quá xá!"

      Long Hiểu Phi cũng đứng thẳng người, Porsche ngừng lại, hai bên cửa xe đồng thời mở ra. Long Hiểu Phi chợt nghi ngờ nhìn người từ vị trí phó lái đi ra.

      Thật sự là "Lăn", chân của cậu đều mềm nhũn, cả người mất hết sức lực nằm trên mặt đất, tê tâm liệt phế nôn khan .

      Hà Tùng Dương lúc này mới từ chỗ điều khiển chậm rãi bước xuống, Long Hiểu Phi hỏi: "Cái người kia là ai?"

      Hà Tùng Dương nói: "Không quen biết."

      Long Hiểu Phi tựa hồ muốn nói gì nhưng lại thôi, bất quá hắn cũng lười so đo, chỉ là nhấc cằm nói: "Nếu người đều đến đông đủ, liền bắt đầu đi."

      Hắn nói bắt đầu, chính là nói đến những "cậu ấm cô chiêu" ở thành phố thích đua xe. Chuyện như vậy chỉ có dạng người có tiền có quyền, rành rỗi mới có tâm trạng thôi, người bình thường thì coi là vi phạm pháp luật. Chuyện bọn hắn làm căn bản không có ai dám quản.

      Chu Duy An lúc nãy đã say xe, nửa ngày không phun ra thứ gì, khó chịu muốn chết, lần này còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta lôi cổ: "Lên xe."

      Chu Duy An nói: "Tôi không ngồi... Không ngồi..."

      Đáng buồn thay, y căn bản không thèm nghe cậu nói, đem người vứt về vị trí phó lái. Chu Duy An vẻ mặt đưa đám nói: "Tôi sẽ phun..."

      Hà Tùng Dương nói: "Ói ra liền mua xe, xe mới, mới từ Châu Âu chở về."

      Chu Duy An lập tức không dám ói ra, cảm giác buồn nôn đều nuốt vào bụng, cậu cẩn thận hỏi: "Khoảng 1,2 triệu đi?"

      Hà Tùng Dương lập lại một lần: "1,2 triệu?"

      Chu Duy An  hoảng sợ nhìn Hà Tùng Dương: "Mắt như vậy! Tôi, giết tôi cũng không đền nổi a..."

      Hà Tùng Dương duỗi ngón tay út ra, nói rằng: "Hai triệu, chiếc xe này số lẻ cũng không đủ."

      Chu Duy An: "..."

      Chu Duy An không hiểu lắm về thế giới của người nhà giàu, hai triệu còn chưa mua được chiếc xe này, lẽ nào chiếc xe này mấy chục triệu?

      Chiếc xe này mấy chục triệu?!

      Một chiếc xe thôi mà! Cần phải mắc như vậy à!

      Chu Duy An quý xe công cộng nhất. Xe công cộng vừa lớn vừa có thể ngồi nhiều ngồi. Xe công cộng muốn đến mấy chục vạn là tương đối bình thường! Còn xe này nhỏ như vậy! Chỉ có hai chỗ ngồi! Chỗ ngồi lại cực kì không thoải mái! Lại muốn mấy chục triệu! (Vãi cả chỗ ngồi :)) )

      Cậu đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

      Chu Duy An nhìn thấy cảnh tượng há hốc mồm. Đoàn xe phía trước chậm rãi chạy, những chiếc xe đắt tiền của cô cậu quý tử này đều trên cả chục triệu. Nói ra thật sự có thể hù chết kẻ nghèo hèn như Chu Duy An đây.

      Chu Duy An tựa hồ nhận ra được có gì đó không đúng, cậu nắm chạy lấy tay vịn, đầu đầy mồ hôi lạnh hỏi: "Các anh muốn làm gì?"

      "Làm gì?" Hà Tùng Dương hừ lạnh "Đương nhiên là đua xe."

       Chu Duy An mặt mũi trắng bệch. Vậy lúc ở trên đường không phải là đua xe à??!(Người ta chỉ làm nóng thôi ==!)

       Xe của Long Hiểu Phi đi đầu, tự tin lái xe lướt qua, mười mấy siêu xe đắt tiền theo sau. Tiếng động cơ nổ đinh tai nhức óc, xé rách màn đêm tĩnh lặng. Chiếc siêu xe này cách âm rất tốt, Chu Duy An ở trong xe chỉ có thể nghe tiếng vang mông lung, cậu nơm nớp lo sợ hỏi: "Các anh ở đây đua xe không sợ sẽ có người báo cảnh sát sao? Cảnh sát sẽ không tới bắt sao?"

       Hà Tùng Dương: "..."

       Hà Tùng Dương nói: "Cậu rốt cuộc là ai vậy?"

       Chu Duy An: "Tôi..."

       Hà Tùng Dương lười nghe cậu lắp ba lắp bắp, ngón tay thon dài gõ lên tay lái: "Cậu không biết tôi là ai?"

       Tôi biết a, anh chính là nhi tử của người nào đó trong bản tin... Chu Duy An đang muốn nói, đột nhiên chiếc xe khởi động, Hà Tùng Dương mãnh đánh vô-lăng, cậu không kịp phòng bị, mém chút đầu va vào kín chắn gió.

      Hà Tùng Dương mắng một câu thô tục, cấp tốc theo sau chiếc xe kia, làm cho nó song song nhau. Hai chủ xe đều biết, thân xe thiếp đến rất gần, ngươi trước ta sau không ai nhường ai. Chu Duy An bưng đầu sợ đến tim phốc phốc nhảy: "Muốn, muốn đụng phải!"

      Hà Tùng Dương nói: "Sẽ không." Y đột nhiên nhấn ga, Chu Duy An cảm giác cả chiếc xe đều chấn động, bánh nướng của bữa tối đều muốn phun ra.

     Những chiếc xe còn lại đều nhường đường cho chiếc Porsche của Hà Tùng Dương cùng siêu xe bên cạnh để thi đua. Hà Tùng Dương từ từ cũng nhận chân, dưới chân xe mới đang gầm thét, giống như kỵ sĩ dưới trướng thiên lý mã, bất an bào móng, khát vọng chạy trốn.

     Cuộc thi đấu của những chiếc xe ngoại nhập bắt đầu. Hai chiếc xe như hai cung tên, trong đêm đen vẽ ra cầu vồng đen. Có đôi khi mã toa lạp đế dẫn trước, có lúc Porsche đột nhiên vượt quá nó, thân xe cắn đến cực chết. Hà Tùng Dương sắc mặt nghiêm nghị, y tuy rằng chỉ xem đua xe làm thú vui tiêu khiển lúc buồn chán nhưng mà thân là nam nhi, bản thân hiếu thắng tâm lại để cho y tuyệt không nhường nhịn.

      Tay chân của hắn vững vô cùng, nhanh chóng đổi chặn,  giảm tốc độ, tạo nên khúc cua tuyệt đẹp. Chiếc Porsche huyễn lệ vẽ ra một cái đuôi xinh đẹp. Lốp xe phát ra tiếng "Chít chít ——"

      Trên xe lắp đặt bộ phận giảm tốc phát ra tiếng xì xì, âm thanh khiêu khích của Long Hiểu Phi truyền đến: "Tùng Dương, điểm phía trước mới là phần chính."

      Hà Tùng Dương nói: "Được, cậu cũng đừng thua."

      Long Hiểu Phi nói: "Cậu chờ!"

      Lúc này Hà Tùng Dương đã tương đối chiếm ưu thế, dẫn trước Long Hiểu Phi mã toa lạp đế một cái thân xe, nếu tiếp tục giữ vững như vậy nhất định có thể thắng.

      Nhưng là vừa lúc đó, người bị y lãng quên lại lên tiếng: "Tôi, tôi nghĩ phun!"

      Hà Tùng Dương không chớp mắt nhìn đường phía trước, căn bản không nghe thấy.

      Chu Duy An còn nói: "Tôi thật sự muốn ói... Nôn!"

      Hà Tùng Dương bị sợ hết hồn: "Cái gì? ! Con mẹ nó cậu... !"

      Porsche đột nhiên thoát ly quỹ đạo, lảo đảo quẹo cua, mã toa lạp đế lập tức liền vọt lên trước mặt. Porsche đột nhiên ngừng lại, Hà Tùng Dương đột nhiên từ trên xe nhảy xuống.

      Những chiếc xe đi phía sau toàn bộ ngừng lại. Tất cả mọi người đều xuống xe quan sát, chỉ thấy Hà Tùng Dương đem một người từ phó lái xách đi.

      "Nhóc nói lắp!" Hà Tùng Dương tức giận nắm tai Chu Duy An khiến cậu nha nha kêu: "Đau quá!"

      Hà Tùng Dương nói: "Xe mới của tôi! Cậu lại ói ra như vậy!"

      Mã toa lạp đế không còn đối thủ, chậm rãi chạy trở về. Long Hiểu Phi từ trên xe bước xuống, một mặt không thích: "Làm sao vậy?"

      Hà Tùng Dương nói: "Đồ chơi nhỏ này ói lên xe tôi."

      Chu Duy An yếu yếu nói: "Tôi, tôi nói rồi ta sẽ phun."

      Hà Tùng Dương vừa bực mình vừa buồn cười, nói không ra lời, y thấy Chu Duy An làm bộ mặt đáng thương, buông tay ra nói: "Tính toán một chút, xe của tôi đã bị bẩn, mọi người cứ tiếp tục, tôi về trước."

      Long Hiểu Phi hừ một tiếng, nói: "Cậu đi đi."

      Những người khác lúc này mới lên xe tiếp tục chơi, chỉ còn lại Hà Tùng Dương và Chu Duy An vẫn đứng chỗ cũ. Hà Tùng Dương mở bao thuốc lá, lấy ra một cái nhét vào miệng, nhen lửa hút vài hơi, hắn híp mắt nhìn Chu Duy An, hỏi: "Rất nhiều không? Đi."

      Chu Duy An đã lấy lại sức, sau khi nôn thấy thoải mái hơn nhưng chợt nghĩ đến chiếc xe mấy chục triệu kia,  sau lưng đều là mồ hôi lạnh, cậu nói: "Tôi, tôi, tôi không đền nổi..."

      "Tôi biết cậu không đền nổi." Hà Tùng Dương nhả khói ra nói "Lên xe trước."

      Chu Duy An không thể làm gì khác hơn là lên xe. Trên chiếc xe mới toanh có tổng cộng hai chỗ ngồi, một cái đã bị cậu làm bẩn. Chu Duy An không thể làm gì khác hơn là cởi áo khoác đặt dưới mông, tận lực không suy nghĩ đến thứ bên dưới cái áo.

      Hà Tùng Dương lúc này đã lái xe vững vàng hơn nhiều, bất quá y không phải trở về biệt thự Tây Sơn, Chu Duy An tiểu tâm dực dực hỏi: "Muốn đi đâu nha?"

      Hà Tùng Dương nói: "Đi rửa xe!"

      Chu Duy An nhất thời không dám nói tiếp nữa, miễn cho  y nhớ tới làm cho cậu phải đền tiền xe, coi như bán đứng hắn, cũng không thể trả bằng số lẻ a.

      Hà Tùng Dương lái xe vào một kho hàng ở ngoại , Chu Duy An thấp thỏm bất an xuống xe, đứng ở trước cửa kho hàng. Y mở cửa kho ra.

      Trong kho hàng đen như mực, Hà Tùng Dương đi vào trước, mở công tắc nguồn điện lên. Đèn mở sáng choang, màu trắng sí quang làm Chu Duy An kinh ngạc. Đôi mắt mở to không kìm lòng được "Oa" một tiếng.

      Nhìn qua trong kho hàng đều là những chiếc xe vô cùng giá trị. Nước sơn của mỗi chiếc xe còn muốn quý hơn mạng của Chu Duy An. Cậu không biết y dẫn cậu đến nơi này có dụng ý gì, chẳng lẽ là muốn chơi nghiền ép người sống ?

      Hà Tùng Dương đã đi vào, Chu Duy An không thể làm gì khác hơn là đi vào theo. Chu Duy An không thể gọi nổi tên chiếc xe nào trong kho hàng, bất quá cậu không phải người am hiểu nhưng liếc mắt một cái thôi cũng nhìn ra được những chiếc xe này vô cùng quý báu. Siêu xe và xe thường có thể phân biệt được ngay từ vẻ bề ngoài; từ thiết kế, kiểu dáng đến màu sắc của nước sơn cũng có thể phân biệt được.

      Hà Tùng Dương đi vào trong kho hàng, mở miệng cống lên, bên trong là nơi rửa xe. Hà Tùng Dương đem Porsche lái vào, sau đó ném cho Chu Duy An còn đứng sững sờ một chiếc khăn: "Phát ngốc cái gì, nhanh đem xe đi rửa cho sạch sẽ rồi đến tìm tôi. "

                                                                            6.2.2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro