Chương 27: Kiếp trước ở phủ tướng quân - nguyên nhân 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trọng Tà nằm trong phòng ba ngày, mỗi ngày đều hoài nghi cuộc đời, có lẽ lúc này y đã biết mình thật sự thích Bạch Hành.

Nhưng mà lý do thích có phải quá vô lý không?

"Hay là tìm người tới hỏi xem." Trọng Tà lật người xuống giường, trực tiếp chạy ra ngoài gọi Dạ Truy vào tửu lầu.

Trọng Tà cảnh giác liếc nhìn bốn phía, sau khi xác nhận không có người quen mới ghé vào trên bàn thấp giọng hỏi: "Dạ Truy, ngươi từng thích ai chưa?"

"Phụt ——" Dạ Truy phun hết trà trong miệng, trừng to hai mắt nhìn Trọng Tà, trên mặt nổi lên một tia ửng hồng kỳ lạ: "Ta......"

"Cũng đúng, ngươi theo ta nhiều năm như vậy cũng chưa thấy ngươi để ý tới cô nương nào." Trọng Tà nghĩ nghĩ, lại càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, gật đầu tiếp tục nói: "Hẳn là không có đâu."

Dạ Truy: "............"

Trọng Tà ghé sát người vào Dạ Truy, thật cẩn thận hỏi: "Thích một người là cảm giác như thế nào vậy? Ta thấy hình như ta...... rất thích Bạch Hành."

Trọng Tà thấy Dạ Truy không đáp, cho rằng hắn cần suy nghĩ, vì thế có chút buồn bực bổ sung thêm một câu: "Nam nhân thích...... nam nhân, có phải rất kỳ lạ không?"

Dạ Truy thoáng run tay, nhìn Trọng Tà ngồi đối diện vẻ mặt ngờ vực lại vô cùng nghiêm túc, hắn làm bạn với Trọng Tà nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ trong lòng Trọng Tà đã sớm có đáp án, hỏi câu này để xác nhận lại một chút thôi.

Nhiều năm qua, Trọng Tà trêu chọc tiểu cô nương xinh đẹp cùng tiểu công tử tuấn tú nhiều đến nỗi đếm không xuể, nhưng mọi người trong Ma giới sẽ không cho rằng Trọng Tà thật sự thích bọn họ, nói đến cùng tính cách Trọng Tà chính là như thế.

Đơn giản là tính tình cho phép thôi, nhưng sau khi Trọng Tà gặp Bạch Hành ở Cửu Trọng Thiên, số lần trêu trọc người khác giảm thẳng xuống, thậm chí có thể nói là.... đã cải tà quy chính.

Mọi người đều chưa từng thấy Trọng Tà quan tâm đến ai như thế, bọn họ đã sớm lén lút suy đoán sôi nổi có phải Ma quân nhà mình thật sự thua trong tay Bạch Hành Đế quân rồi không.

Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, ai cũng không có chứng cứ, không dám nói lung tung. Hiện giờ sự thật đã hé mở, Dạ Truy cảm thấy trong lòng thắt lại, không hiểu sao có chút khó thở.

"Trọng Tà đại nhân, Bạch Hành Đế quân là người của Cửu Trọng Thiên." Dạ Truy trầm mặc một lát, rũ mi tiếp tục nói: "Không cùng một đường với Ma tộc chúng ta."

"Vậy thì thế nào, nhân gian không phải còn có cái gọi là hòa thân để củng cố sự vững chắc của hai nước à, Ma giới tại sao không thể hòa thân với Cửu Trọng Thiên?" Trọng Tà không cho là đúng, phản bác nói.

"Nhưng Ma giới không thích hợp cho Thần tộc ở lại."

"Ta đến Cửu Trọng Thiên ở không phải được rồi sao?"

"Rầm!!" Dạ Truy đột nhiên đập mạnh xuống bàn, cầm trường kiếm trong tay, không nói một lời xoay người rời đi.

Trọng Tà nhìn bóng dáng Dạ Truy, trong lòng nghi hoặc, y trước nay đều chưa thấy Dạ Truy tức giận với ai, càng đừng nói là tức giận với mình. Mình làm Ma quân hắn cũng không giống người khác đưa ra nhiều ý kiến, vẫn luôn là ôm trường kiếm đứng sau mình, dùng hành động lấp kín miệng người khác.

Nhưng chuyện của mình và Bạch Hành, sao lại trọc đến hắn rồi?

Suy nghĩ không có đáp án, Trọng Tà không nghĩ nữa, ngược lại nghiêm túc ăn đồ ăn trên bàn, thường thường nhìn qua cửa sổ xuống đường, chỉ là lúc này không còn thấy bóng dáng thoáng qua lúc đó.

Ăn cơm một mình rất chán, Trọng Tà buông bát đũa, tính về phủ tướng quân tìm Bạch Hành, luyện cung sao có thể luyện ba ngày, nghỉ hai ngày, nhất định phải giáo huấn hắn một trận !

Nhưng khi hỏi được Bạch Hành đang ở đâu, Trọng Tà lại ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay Bạch Hành vẫn luôn luyện tập bắn cung, không có lười biếng, người thật sự lười biếng chỉ có Trọng Tà......

"Ngươi...... sao ngươi không gọi ta đến?" Trọng Tà có chút ngượng ngùng, đi đến bên bàn đá ngồi xuống.

"Không cần thiết." động tác trên tay Bạch Hành không dừng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt trên bia gắm ở xa xa , sau một mũi tên bay đi lập tức có một mũi tên khác được bắn ra, cho đến khi tất cả mười mũi tên đều trúng một điểm Bạch Hành mới thu cung, quay đầu nhìn về phía Trọng Tà: "Chúng ta có thể bắt đầu luyện tập bài tiếp theo."

Trọng Tà nhìn lướt qua Bạch Hành về bia ngắm ở nơi xa, sau đó gật gật đầu: "Ngày mai ra khỏi thành một chuyến."

"Được." Bạch Hành ngồi đối diện Trọng Tà, rót cho mình một chén nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó buông chén lạnh nhạt nói: "Hôm nay ngươi ra ngoài?"

"Ừ." Trọng Tà thở dài, làm lơ sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt Bạch Hành, phiền muộn ghé vào trên bàn: "Ta đi tìm thuộc hạ của ta, hỏi hắn "ta hình như thích Bạch Hành...... phải làm sao bây giờ......" "

"Khụ khụ khụ!" Bạch Hành bị sặc nước, đột nhiên ho khan, thật vất vả dừng ho lại đối điện với cặp mắt đào hoa đang cười nhẹ .

"Bạch Hành, ta thích ngươi."

Bạch Hành: "............"

Bạch Hành lập tức cầm trường kiếm bên hông, rút kiếm ra khỏi vỏ đặt trên cổ Trọng Tà, cuối cùng không chịu nổi, trong mắt phượng để lộ một chút sát ý: "Ăn nói linh tinh! Rốt cuộc ngươi trà trộn vào phủ tướng quân có mục đích gì, ai phái ngươi tới."

"Không ai phái ta tới, ta vì ngươi......"

"Ngươi muốn tới giết ta?"

Mũi kiếm cắt qua da thịt trên cổ Trọng Tà làm rỉ ra một vệt máu, Trọng Tà cũng không né tránh, cứ như vậy đối điện hai mắt Bạch Hành: "Ta nói, ta thích ngươi."

"Ta không thích ngươi, ngươi có thể cút." Bạch Hành thu kiếm lại rồi xoay người rời đi.

Trọng Tà ở sau lưng cười lớn, nói với Bạch Hành: "Hiện tại không thích cũng không sao, sau mười năm, một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, ngươi nhất định sẽ thích ta."

Dù sao, ta không thiếu thời gian.

Trọng Tà vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên cổ, đang định làm phép khép lại, không nghĩ rằng Bạch Hành lần nữa quay đầu nói: "Lúc ta đến núi Thương Linh, gặp phải mai phục, người áo đen cứu ta là ngươi phải không."

"Không phải......"

"Hôm qua ta thấy ngươi cầm cây cung kia."

Trọng Tà: "............"

Thế ngươi còn hỏi ta làm gì???

Đề tài đến nơi đây là kết thúc, trong mắt Bạch Hành vẫn đầy lạnh lùng và xa cách như cũ, tuy đã cứu Bạch Hành một mạng, nhưng Trọng Tà cũng không cho rằng Bạch Hành sẽ vì vậy mà đối xử với mình tốt hơn, chỉ có thể nói, hắn tạm thời sẽ không đuổi mình đi.

Nghĩ đến mê man, đột nhiên trước mắt tối sầm một chút, tùy tùng của Bạch Hành đứng trước người Trọng Tà, đưa một lọ thuốc mỡ cho y: "Thiếu gia nhà ta nói không phải hắn cho ngươi đâu!"

Trọng Tà: "............?" khụ.

Là hắn nói sai, hay là ta nghe lầm rồi?

Trọng Tà cầm lấy thuốc mỡ, đứng dậy cười nhẹ, tâm tình rất tốt: "Giúp ta cảm ơn thiếu gia nhà ngươi."

"Đã nói cái này không phải thiếu gia cho ngươi mà."

"Thuận tiện nhắc hắn một câu, ngày mai giờ Thìn chúng ta xuất phát."

"Dạ, Trọng Tà công tử." Tùy tùng nghiêm túc gật đầu, sau đó xoay người đi bẩm báo Bạch Hành.

Trọng Tà nhìn thuốc mỡ trong lòng bàn tay cười cười, vui vẻ bước đi.

Trọng Tà đi rồi, tùy tùng khó hiểu đến bên cạnh Bạch Hành hỏi: "Nếu thiếu gia đã nghi ngờ Trọng Tà công tử thì cần gì phải cho thuốc?"

"Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng y đã cứu ta một mạng, chỉ là thuốc mỡ thôi."

"Nhưng mà Trọng Tà công tử nói..... thích thiếu gia......" âm thanh của tùy tùng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cúi đầu lui sang một bên.

"Người này hành sự tùy ý không nghiêm túc, nhưng lời nói lại có vài câu là thật." Bạch Hành quay đầu, lạnh lùng mà nhìn tùy tùng: "Nhưng mà ngươi đừng quản chuyện không nên quản."

"Vâng, thuộc hạ biết sai."

Bạch Hành nhìn chằm chằm bóng dáng Trọng Tà rời đi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, thật sự không hiểu được người này rốt cuộc muốn làm gì, nếu là vì nhằm vào phủ tướng quân thì không giống, nếu là vì theo đuổi mình......

Phi! Ta đang suy nghĩ cái gì vậy.

Bạch Hành khó thở, xoay người rời đi.

......

Ngày thứ hai giờ Thìn, chỉ có Bạch Hành và Trọng Tà ra ngoài thành.

"Ngươi đi xuống."

"Ta không xuống." Trọng Tà ôm chặt con ngựa trắng của Bạch Hành: "Ngươi phải mang ta theo!"

"Xuống dưới!" Bạch Hành cố nén lửa giận, suýt thì dùng chân đá Trọng Tà xuống.

"Ta chưa từng cưỡi ngựa......" Trọng Tà ngồi trên con ngựa trắng, tủi thân nhìn Bạch Hành ở phía dưới.

Bạch Hành: "............"

"Vậy ngươi chèo lên kiểu gì."

"Bay lên đó."

Bạch Hành cau mày nhìn Trọng Tà, cũng không tính tin lời nói nhảm này, cuối cùng phất tay đánh vào mông ngựa, con ngựa trắng hí dài một tiếng rồi cấp tốc chạy về phía trước.

Trọng Tà căng thẳng ôm chặt cổ ngựa trắng không dám hít thở, đến dũng khí ngẩng đầu xem khung cảnh xung quanh cũng không có, vốn tưởng rằng con ngựa này sẽ một đường chạy như điên không ngừng nghỉ, không nghĩ tới nó đột nhiên dừng lại, Trọng Tà không kịp phòng bị liền ngã xuống khỏi lưng ngựa.

Được rơi vào cái ôm ấm áp rắn chắc, sau đó lại lần nữa trở về trên lưng ngựa.

"Giá!" Bạch Hành cúi đầu nhìn nam nhân trong lòng ngực của mình, đôi mắt đào hoa hơi đỏ ửng, sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi môi hồng hào thường ngày cũng bởi vì sợ hãi mà tái nhợt.

Nhìn qua...... thật làm người đau lòng.

Bạch Hành sửng sốt một chút, lập tức thu hồi tầm mắt, không hề nhìn Trọng Tà trong lòng ngực.

Đầu Trọng Tà trống rỗng, con ngựa đi được hơn một nửa lộ trình mới dần dần tỉnh táo lại, phát hiện mình đang dựa vào lòng ngực của thiếu niên, rất quái dị.

Trọng Tà thậm chí không kịp tự hỏi mình đã lớn như vậy rồi, Bạch Hành vì sao lại chọn...... tư thế xấu hổ như vậy?

"Này...... hay là chúng ta dừng lại trước đi, để ta ngồi sau lưng ngươi?"

Bạch Hành không đáp.

"Thật sự không được, ta có thể ngồi đằng sau......"

"Câm miệng."

Trọng Tà: "............"

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta đường đường là Ma quân một giới còn mặt mũi nào nữa......

Quên đi, Bạch Hành chịu mang mình theo đã khá tốt rồi, cẩn thận nói nhiều lại bị hắn ném xuống.

Sau khi nghĩ thông suốt Trọng Tà cũng yên tâm thoải mái dựa vào lòng Bạch Hành, nhìn làn da non mịn của thiếu niên, nhịn không được vươn tay chọc chọc một chút.

Cảm giác thật tuyệt......

"Bịch!!" Bạch Hành trực tiếp ném Trọng Tà xuống ngựa, sau đó nghênh ngang rời đi.

Trọng Tà đứng tại chỗ đánh tay phải của mình một cái: "Cái tay hư hỏng này, cái tay tay hư hỏng này. Nhưng mà cảm giác mềm thật. Bạch Hành ~ đợi ta với!"

Trọng Tà lao người bay đi, một đường đạp nhánh cây đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp Bạch Hành ở điểm đến của chuyến đi này, một rừng cây ở ngoài thành Trường An.

Tác giả có lời muốn nói:

Trọng Tà: Tay của ta hình như có suy nghĩ riêng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro