Chương 5: Ớt Xanh TV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Ớt Xanh TV

Trong video, chàng trai sạch sẽ khôi ngô, khi thì cười, khi thì giận, khi thì cõng nữ giám đốc chạy nhanh trên mặt cỏ.....

Tôi Là Người Đàng Hoàng: Đứng trước em trai tuyệt vời cỡ này, tôi làm được! Tôi thật sự làm được!

Lê Trên Cây Táo: Trước kia tôi không hiểu sao trong tiểu thuyết, mấy anh giám đốc lúc nào cũng thích mấy em gái trong sáng nhưng kiên cường, xem video này xong, chỉ hận sao chính mình không phải giám đốc.

Bé Gấu: Không biết nói gì khác, chỉ muốn a a a a a!

Không Có Trái Cây Trên Cây Hoa Mai: Mấy người phụ nữ nông cạn các cô, chỉ quan tâm Tới dung mạo, bổn tiên nữ như tôi khinh thường làm bạn với các cô. Bộ không ai thấy diễn xuất của anh bé rất tốt sao? Cảnh quay đầu lại mỉm cười dưới bóng râm, ánh mắt ngây thơ trong suốt, chỉ một cú liếc mắt đã khiến tôi nhớ về chàng trai sơ mi trắng năm ấy tôi từng đơn phương. Còn có cảnh cố sức ăn bánh bao bên lề đường, càng khiến tôi đau thấu tâm can, hận không thể móc thẻ ngân hàng ra ngay tại chỗ, nói với cậu ấy, nhóc con, muốn ăn cái gì để mẹ mua cho, táng gia bại sản cũng phải mua, đừng để cho mình bị đói bụng.

Thấy Hai Đồng Tiền Trên Đường: Chị có tiền, để chị nuôi em!

Từ lúc "Nữ Giám Đốc" công chiếu trên mạng, Tống Dụ vẫn luôn ôm di động check số liệu. Mấy giờ đầu tiên, gần như không có bao nhiêu lượt xem và bình luận, mãi Tới sau nửa đêm, người xem mới dần dần nhiều lên.

Tống Dụ nhìn khu bình luận của video ngày càng náo nhiệt, kích động Tới tỉnh cả ngủ, giống như thấy được tương lai nhận vô số quảng cáo, bùng nổ sự nổi tiếng.

Nhưng dần dà, cậu nhận ra có gì đó sai sai.

Trong giấc mơ kia của cậu, cùng ngày phim chiếu trên mạng, liền có một trang tích xanh nổi tiếng trên Weibo khen Lê Chiêu diễn vai nam hai hay tới mức rung động lòng người, làm cho vô số khán giả kéo nhau đi xem, giúp bộ phim ngày càng nổi tiếng.

Sao tới bây giờ vẫn chưa có ai khen vai nam hai cậu diễn tốt cỡ nào, lại có không ít người nói vai nam chính khiến người xem đau lòng?

Tống Dụ chờ mãi, rốt cuộc thấy một bình luận liên quan tới mình.

"Nam hai thích nổ quá, tưởng nhà mình giàu là có thể cướp bạn gái từ trong tay nam chính sao. Cũng không chịu suy nghĩ nữ chính người ta cũng không thiếu tiền, mắc gì không tìm cho mình một người bạn trai vừa ý?"

Tống Dụ:????

Trong giấc mơ biết trước kia, mấy người này đâu có nói như vậy? Bọn họ mắng vai nam chính cậu diễn đầu óc thẳng tưng, giả bộ thanh cao, không lòng biết ơn, là một bông sen trắng khiến người ta ghét.

Cốt truyện vẫn như cũ, ngay cả diễn viên nữ chính cũng giống, sao hướng đi của sự việc, lại khác hoàn toàn trong giấc mơ? Không phải bây giờ nên có người khen cậu đẹp trai nhà giàu lại dịu dàng, chỉ tiếc nữ chính bị mù mắt sao?

"Chị em lúc nãy nói nam hai thích nổ đừng đi, đúng là ý kiến mười điểm, bé đẹp nhà tôi tốt như vậy, cậu ta cũng dám mỉa mai. Nữ giám đốc đâu rồi, bạn trai của cô bị ăn hiếp kìa, còn không mau Tới cứu!"

"Hu hu hu hu hu, tôi khóc luôn rồi, bé đáng yêu tốt như vậy sao không thuộc về tôi, vì sao tôi không phải giám đốc ngầu lòi."

"Nhìn thấy bé đáng yêu bị thích nổ ăn hiếp, tim của tôi tan nát luôn rồi, nhóc con, Tới trong lòng mẹ nè!"

Thằng thích nổ?

Mắt Tống Dụ trợn tròn, trong giấc mơ biết trước rõ ràng khán giả khen vai nam hai của Lê Chiêu anh tuấn thanh lịch, giống như hoàng tử cổ tích vậy!

Rõ ràng là cùng diễn vai nam hai, bọn họ dựa vào đâu mà phân biệt đối xử?!

Trong hai ngày ngắn ngủi, đột nhiên "Nữ Giám Đốc" được thảo luận rất nhiều trên internet, lượt xem cũng tăng nhanh chóng, việc này khiến trang web chiếu phim vui mừng khôn xiết, lúc trước bọn họ bỏ ít tiền mua quyền chiếu phim, không ngờ sẽ được ngợi như vậy.

Phòng marketing của trang web thấy vậy, nhanh tay phối hợp tuyên truyền online với đoàn phim, toàn bộ nhân viên trong phòng marketing như thấy ánh rạng đông hoàn thành KPI ngay trước mắt.

Kịch bản cốt truyện không đi theo lối mòn của "Nữ Giám Đốc", cứ như nam nữ chính trong dòng phim giám đốc kinh điển cầm nhầm kịch bản của nhau, lại hợp gu xem phim của khán giả nữ một cách bất ngờ. Nữ chính nhà giàu thông minh ngầu đét, nam chính đẹp trai, dịu dàng, rạng rỡ như ánh mặt trời, họ vốn không liên quan tới nhau, nhưng bọn họ lại gặp nhau, yêu nhau.

Cư dân mạng cười mãn nguyện như một bà dì suốt lúc xem phim, đang xem một cách vui vẻ, thì phim hết. Rất nhiều người muốn xem thêm bốn tập so với người khác, đành phải nạp tiền làm hội viên của Ớt Xanh TV, sau khi xem xong còn chạy Tới hỏi dưới trang Weibo của Ớt Xanh TV, bao giờ mới có tập mới.

Ớt Xanh TV thấy cộng đồng mạng ngày càng chú ý tới "Nữ Giám Đốc", liền quyết định tổ chức một buổi giao lưu với dàn diễn viên chính, nhưng mà rất nhanh họ liền phát hiện, diễn viên đóng vai nam chính không có Weibo, cũng không có ekip xã giao, ngay cả công ty quản lý đã từng ký hợp đồng, cũng đóng cửa vào mấy tháng trước.

Tổ marketing của Ớt Xanh TV đành phải liên hệ nhân viên công tác của đoàn phim, tốn không ít công sức, mới lấy được số điện thoại quản lý của nam chính.

"Anh Tiểu Nguyên ơi, anh muốn mở tiệm ở đây thật hả?" Lê Chiêu nhìn mặt tiền xơ xác, cứ có cảm giác sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền. Khu này là làng đại học, tiền thuê mặt bằng đặc biệt cao, cả con đường tiệm gì cũng có, mức độ cạnh tranh cao ngất.

"Anh mở tiệm, em làm nhân viên phục vụ, khi nào rãnh thì em đọc thêm sách." Trương Tiểu Nguyên ngừng một chút: "Sức khỏe của Chu Hà dần khôi phục, hợp đồng của em với công ty cũng không còn hiệu lực. Em không ai biết không ai giúp đỡ, cứ ở lại trong showbiz cũng không ổn, mấy tháng tiếp theo em đừng đi làm thuê bên ngoài, cứ ở trong tiệm cố gắng ôn tập, chờ Tới tháng sáu năm sau, thi đại học một lần nữa đi.".

Lê Chiêu không trả lời về chuyện thi đại học, chỉ nói: "Anh Tiểu Nguyên ơi, em chỉ sợ anh mở tiệm bị lỗ vốn, Tới lúc đó tiền cưới vợ cũng không có luôn."

Trương Tiểu Nguyên: "........"

Đột nhiên anh nhận ra, mình đã 32 tuổi rồi, không chỉ không có vợ, Tới bạn gái cũng không có.

"Chuyện tốt không nói, toàn nói chuyện xấu, em tin anh vố em một...."

Trương Tiểu Nguyên đang chuẩn bị vồ Lê Chiêu một cái tát, đột nhiên di động vang lên. Anh nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, sao nhân viên đoàn phim "Nữ Giám Đốc" lại gọi cho anh, chẳng lẽ có vai diễn mới muốn tìm Chiêu Chiêu?

Vừa bắt máy, Trương Tiểu Nguyên liền nghe được âm thanh kích động của đối phương.

"Gì?" Trương Tiểu Nguyên sửng sốt một lúc lâu, cúp máy xong ngơ ngác nhìn Lê Chiêu: "Chiêu à, nay phải Cá Tháng Tư không em?"

"Tỉnh táo lên anh, giờ sắp vào đông luôn rồi." Lê Chiêu thấy vẻ mặt Trương Tiểu Nguyên có gì đó là lạ: "Sao vậy anh?"

"Ớt Xanh TV muốn mời em tham dự buổi talkshow nổi tiếng nhất của trang web bọn họ, có tiền cát xê, em muốn đi không?" Trương Tiểu Nguyên lờ mờ nhớ đối phương còn nói phim đang nổi tiếng này nọ, nhịn không được bật cười một chút, một đoàn phim nghèo từ đạo diễn Tới diễn viên, khả năng nổi tiếng không được cao cho lắm.

Tuy rằng bọn họ không định ở lại trong showbiz, nhưng mà tiền cát xê vẫn phải lấy.

Trên đường Tới Ớt Xanh TV, Lê Chiêu tiếc chiếc áo sơ mi và giày có trị giá Tới bảy số không của mình, cố tình gọi một chiếc taxi trên app.

Sau khi xe tới, tài xế liên tục xin lỗi Lê Chiêu, thì ra trên xe còn có một em bé khoảng hai ba tuổi. Bởi lúc em bé ngủ, không ai chăm sóc, cô đành phải dẫn con theo lúc đi làm.

"Không sao." Lê Chiêu nhìn đứa bé đang ngủ một cách dịu dàng: "Tôi ngồi ghế phụ cũng được."

"Cảm ơn, cảm ơn." Tài xế cảm ơn Lê Chiêu mấy lần, mới khởi động ô tô chạy Tới địa điểm.

"Trong xe có hơi ấm, cô muốn cởi áo khoác của bé ra không?" Lê Chiêu chú ý thấy gương mặt đứa bé có chút đỏ, nhỏ giọng nói: "Nếu không, chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút cũng được."

Tài xế ngừng xe ven đường, nhẹ nhàng cởi áo khoác của đứa bé ra, sau đó nhẹ tay đắp lên bụng đứa bé.

"Xin lỗi, làm tốn thời gian của cậu rồi." Tài xế khởi động ô tô một lần nữa, trông cô vẫn còn rất trẻ, chỉ là gương mặt có chút mỏi mệt.

"Không sao đâu, tôi không gấp." Lê Chiêu cười cười: "Cô là một người mẹ tốt."

"Nói gì thì nói, nó là cục thịt trong bụng tôi rớt ra mà, ba nó không cần nó, tôi lại không thể không yêu." Tài xế nhếch miệng lên cười một chút, cô cười rộ lên cũng không đẹp, đôi mắt lại rất dịu dàng: "Nghĩ Tới lúc nó dậy, không thấy tôi sẽ sợ hãi mà khóc, tôi liền đau lòng. Nhưng nuôi một đứa trẻ cần rất nhiều tiền, tôi đành phải vừa đi làm, vừa dẫn nó theo. Chờ Tới tuổi đi nhà trẻ, sẽ tiện hơn rất nhiều."

Lê Chiêu nghe tài xế nói hết, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng.

Sau khi xuống xe, Lê Chiêu đánh giá năm sao cho tài xế, vừa đi Tới tòa nhà trụ sở của Ớt Xanh TV, liền có nhân viên công tác nhiệt tình ra chào đón: "Thầy Lê, hoan nghênh anh đã Tới, tôi là nhân viên công tác bên chương trình "Ớt Xanh Giải Trí", anh cứ gọi tôi là Tiểu Vương là được."

"Chào anh Vương." Lê Chiêu cởi áo khoác dày, lộ ra áo sơ mi trắng được cắt may vừa người.

Anh Vương dẫn Lê Chiêu lên lầu, hai người vừa ra khỏi thang máy, liền có nhân viên công tác Tới chụp ảnh. Anh Vương cười cười với Lê Chiêu: "Thầy Lê đóng vai Bạch Tiểu Đỗ thành công quá, rất nhiều đồng nghiệp trong công ty yêu thích nhân vật này, cho nên thấy anh xuất hiện, bọn họ có chút kích động."

"Anh Vương quá khen rồi." Trong lòng Lê Chiêu trộm cảm khái, người của công ty lớn thật chuyên nghiệp, Tới loại nghệ sĩ mờ nhạt không hề nổi tiếng như cậu mà cũng rất nể mặt.

Tới phòng chờ, có nhân viên trang điểm Tới trang điểm nhẹ cho Lê Chiêu, còn có nhân viên công tác cầm một chồng ảnh Tới, nhờ Lê Chiêu ký tên.

Tống Dụ bước vào phòng chờ, liền thấy một số nhân viên công tác của Ớt Xanh TV vây quanh Lê Chiêu cùng chụp ảnh, sắc mặt cậu ta đổi đổi, miễn cưỡng tươi cười: "Lê Chiêu, cậu Tới sớm thật."

"Chào anh Tống." Nhìn thấy Tống Dụ, liền nhớ tới vô số bữa khuya ngon lành, nụ cười của Lê Chiêu đặc biệt nhiệt tình.

Tống Dụ ngoài cười nhưng trong không cười mà ừ một tiếng, thấy Lê Chiêu, liền nhớ tới mấy bình luận mắng cậu ta thích nổ, tâm trạng không khỏi có chút mất bình tĩnh.

Sớm biết giấc mơ kia không đáng tin như vậy, cậu đã không để Lê Chiêu diễn vai nam chính, bao nhiêu danh tiếng, đều bị cậu ta chiếm hết.

Rất nhanh diễn viên nữ chính cũng Tới, một thời gian không gặp, thấy Lê Chiêu dường như cô rất vui, còn tặng quà cho Lê Chiêu.

Mắt Tống Dụ trợn trắng trong góc phòng, thường ngày ở đoàn phim, có bao giờ cô ta quan tâm tới Lê Chiêu đâu, giờ thấy Lê Chiêu có chút nổi tiếng trên mạng, mới biết lân la làm quen.

Không biết định đi theo hướng nam nữ chính là bạn tốt, hay tình yêu mập mờ của nam nữ chính?

"Ớt Xanh Giải Trí" là một show chiếu online, nội dung tương đối nhẹ nhàng, chủ đề cũng phù hợp thị hiếu chung của giới trẻ, sau khi bắt đầu phần phỏng vấn không bao lâu, MC liền trực tiếp nói tới chủ đề đang hot nhất.

"Chiêu Chiêu ơi, sau khi bộ phim này chiếu trên trang web của chúng tôi, ngay lập tức được rất nhiều người xem yêu thích. Chỉ trong vài ngày, lượt xem đã tăng theo cấp số nhân, rất nhiều khán giả nói muốn biến thành nữ giám đốc làm người yêu của cậu, cậu có cảm nghĩ như thế nào về vấn đề này?"

Đối mặt với nụ cười ngọt ngào dịu dàng của MC, Lê Chiêu trả lời thành thật: "Tôi cảm thấy.... có phải nữ giám đốc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tính cách hợp nhau, hơn nữa tôi rất dễ nuôi, cho ăn no là được."

Nữ MC nhìn đôi mắt ngập nước của Lê Chiêu, nụ cười cũng mềm mại hơn: "Xem ra Chiêu Chiêu của chúng ta là một đồ tham ăn sao."

Lê Chiêu đột nhiên nhớ tới Trương Tiểu Nguyên đã dặn cậu, không thể để người khác biết sức ăn của mình, liền nhanh miệng cứu vớt hình ảnh tiên nam nhỏ của cậu: "Cũng không phải như vậy, ý của tôi là, chỉ cần có tình cảm với nhau, những thứ khác đều không quan trọng."

"Thì ra là vậy." MC cười ra tiếng: "Nhìn kĩ dáng người của Chiêu Chiêu, quả thật không giống như người ăn nhiều cho lắm."

Nữ diễn viên chính và Tống Dụ đồng thời quay đầu nhìn Lê Chiêu, sau đó cùng nhau im lặng.

Nghĩ tới chuyện Lê Chiêu ăn nhiều bữa khuya và chocolate của cậu như vậy, lại không béo chút nào, Tống Dụ có hơi khó thở.

"Tống Dụ và Chiêu Chiêu trong phim tuy là tình địch, nhưng ngoài đời, đánh giá của cậu về cậu ấy là như thế nào?" Trên mạng có rất nhiều người mắng nam hai là đồ thích nổ, cho nên nữ MC liền dẫn câu chuyện Tới chỗ này.

"Anh Tống hả?" Lê Chiêu cười cực kỳ chân thành :"Anh Tống là người tốt, ở đoàn phim rất hay quan tâm chăm sóc tôi."

Tống Dụ: "....."

Chứng nhận người tốt như vậy, ông đây khinh thường.

Nữ diễn viên chính: "....."

Cả đoàn phim đều biết Tống Dụ không thích Lê Chiêu, chỉ có chính bản thân Lê Chiêu không biết.

Phỏng vấn diễn ra thêm nửa giờ, nhìn bên ngoài, thời lượng của ba vị diễn viên chính đều tương đương nhau, nhưng Tống Dụ cảm nhận được, MC càng thiên về phía Lê Chiêu.

Nịnh trên xua dưới, nổi tiếng thì ghê gớm lắm sao?

"Tiếp theo còn có nửa giờ live stream, ba vị hãy nghỉ ngơi một lát, mười phút sau chúng ta bắt đầu live, được chứ?" Nữ MC nhìn số người xem trên mạng, live stream còn chưa bắt đầu, đã có không ít người chờ sẵn trong phòng live.

Trong showbiz, cứ cách vài năm sẽ xuất hiện một tân binh cực kỳ nổi bật, cuối cùng những tân binh này nổi tiếng được bao lâu, ai cũng không nói chính xác được.

Vương Tiểu Hồng ôm đứa bé ngủ say đặt lên trên giường, mới lê cơ thể mỏi mệt vào toilet, cầm di động để trên bồn vệ sinh. Trên màn hình di động hiện lên một quảng cáo của trang video nào đó, hình như là ngôi sao nào đó đang live stream.

Cô tùy tay bấm vào, phát hiện có một bóng dáng nhìn rất quen trên màn hình.

Đây không phải người vừa dịu dàng vừa biết quan tâm, lúc nãy ngồi xe của cô sao?! Cậu ấy là người nổi tiếng?

Không ngờ người nổi tiếng đi ra ngoài cũng đặt app taxi, bên cạnh cũng không có trợ lý như người ta nói, đúng là hết sức bình dân và giản dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro