Chương 1: Lũ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Ngoan Nào, Sư Thúc Thương Em

Tác giả: Sơn Hà Bất Quyện

Editor: Tiêu Mạn

Thể loại: Đam mỹ, tình hữu độc chung, tiên hiệp, tu chân, trùng sinh, xuyên thư, 1v1, HE

Nhân vật chính: Cửu Phương Uyên, Lộc Vân Thư

Lòng dạ hiểm độc hung ác mỹ mạo bệnh điên công x Vừa mềm mại vừa dữ tợn bảo vệ công mặt trời nhỏ thụ.

"Em là nỗi nhung nhớ duy nhất của ta trên thế gian này."

1v1, HE, cả hai đều mối tình đầu của nhau.

Công trùng sinh, thụ xuyên thư, báo thù ngược cặn bã + ngọt sủng cứu rỗi.

Truyện rất chậm nhiệt, nhân vật chính thăng cấp lưu, giai đoạn đầu sẽ thăng cấp, giai đoạn sau sẽ ngược cặn bã, đối với cặn bã sẽ ngược thân ngược tâm, không giết thẳng mà tra tấn chút xíu.

Chủ công chỉ là vấn đề góc nhìn tự thuật, tác giả không phải công khống, truyện hỗ sủng, không hợp cho khống đảng, nếu phiền lòng mong tránh đi.

Một câu giới thiệu tóm tắt: Sư thúc nói phải thật ngoan.

Lập ý: Kiên cường bất khuất, dũng cảm tiến lên.

Lưu ý: Công xưng ta-ngươi giai đoạn đầu, ta-em giai đoạn sau. Thụ vẫn ta-người bình thường. Xưng hô vậy do editor thích, có gì mong góp ý nhẹ nhàng.

***

Editor: Tiêu Mạn

Màn đêm thăm thẳm, khối tuyết nửa đông trượt xuống từ lá trúc, đập xuống đất một tiếng rời rạc.

Ánh trăng như dòng nước chảy mênh mang trên nền tuyết trắng xóa, phản chiếu lại thứ ánh sáng chói mắt.

Trăm dặm xung quanh không có nhà dân, lúc này đột ngột xuất hiện một bóng người, giống như một ngọn lửa sắp bị dập tắt, chật vật muốn cháy lên.

Cửu Phương Uyên theo bản năng quay đầu về nơi phát ra âm thanh, động tác của hắn rất chậm, chỉ nghiêng vài phân đã không động đậy được nữa, phía sau gáy dâng lên một cảm giác ma sát kẽo kẹt kẽo kẹt.

Hắn chớp chớp đôi mắt trống rỗng vô thần, không tìm thấy được một tia sáng nào, bên gáy bỗng nổi lên cảm giác nóng bỏng lạ thường đập tan sự mơ hồ trong đầu hắn, Cửu Phương Uyên lập tức nhớ ra tình huống của mình bây giờ.

Kinh mạch toàn thân bị phá hủy, xương cốt bị đập vỡ tan nát, hai mắt mù lòa...

Hiển nhiên là một tên tàn phế muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Nơi này gọi là hố Bách Yêu, tuyết rơi quanh năm, trong lòng đất phong ấn rất nhiều yêu ma quỷ quái vô cùng hung ác do Tứ đại tiên sơn liên thủ trấn áp, khắp bốn phía là trận pháp cấm chế, là cấm địa của chính đạo, nếu đến chỉ có một con đường chết.

Nhưng Cửu Phương Uyên lại cố ý nhảy vào hố Bách Yêu.

Hôm nay là ngày tổ chức lễ vãng sinh cho Thái Hòa chân nhân.

Lễ vãng sinh là truyền thống được các tông môn tiên sơn định ra, sau khi tu giả đại năng ngã xuống tông môn của họ sẽ mở tiệc chiêu đãi các tu giả tiên sơn trong ba năm, thu lại áo mũ hài cốt của tu giả ngã xuống, mai táng trong rừng bia mộ ở hố Bách Yêu.

Thái Hòa chân nhân bởi vì độ kiếp thất bại mà ngã xuống, hôm nay vừa vặn tròn ba năm, với tư cách là Tông chủ tiền nhiệm của Thương Vân Khung Lư, thanh danh của lão rất cao, lễ vãng sinh lần này làm càng long trọng, mời gần trăm tên tu giả của Tứ đại tiên sơn.

Cái gọi là Tứ đại tiên sơn, theo thứ tự là Thương Vân Khung Lư, Tam Tra Kiếm Phong, Độ Sinh Thư Viện, Nại Hà Y Cốc.

Thương Vân Khung Lư từng được gọi là đệ nhất tiên sơn vì có thực lực hùng mạnh.

Cửu Phương Uyên là nhị đồ đệ của Thái Hòa chân nhân, tư chất hắn thông minh, căn cốt tuyệt vời, mười tuổi đã là Trúc Cơ, am hiểu trận pháp chú thuật, là kỳ tài tu hành hiếm thấy.

Ngoại trừ thiên phú tu hành cao ngất Cửu Phương Uyên sinh ra còn có da dẻ tốt, dung mạo đẹp đẽ, thế giới tìm không ra người thứ hai.

Năm đó một kiếm trảm sương hàn, nổi danh lay động Tứ đại tiên sơn, hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị, người gặp hắn đều ái mộ, đùa giỡn gọi hắn là tiên môn đệ nhất công tử.

Tiên môn đệ nhất công tử, Cửu Phương Uyên lặng lẽ nhai nuốt mấy chữ này, nở một nụ cười mỉa mai.

Người ngoài chỉ biết đến tên gọi nở mày nở mặt này, hâm mộ biết bao nhiêu, lại không biết rằng cái thanh danh vang dội này dễ gây ra lòng đố kỵ nhất.

Lòng người khó dò, so với yêu ma quỷ quái còn hiểm ác hơn.

Với tư cách là người có tu vi cao nhất trong các tu giả cùng thế hệ, Cửu Phương Uyên gánh vác hào quang "Tiên môn đệ nhất công tử", che giấu hết hào quang những người xuất sắc của các tông môn khác.

Bất kể là đệ nhất Đoạn Thập Lệnh của Thương Vân Khung Lư, hay là thiên tài Khúc Hữu Cố của Tam Tra Kiếm Phong... cũng mất hết tên tuổi.

Nhưng tất cả những thứ này đã kết thúc vào ba năm trước.

Ba năm trước Hồng Hoang bí cảnh mở ra, chúng tu giả tiên sơn nóng lòng muốn tỷ thí, Cửu Phương Uyên cùng sư huynh Đoạn Thập Lệnh phụng mệnh tiến vào bí cảnh.

Vì cứu người Cửu Phương Uyên bị mấy chục cây Hàn Độc Cốt Đinh chui vào xương khớp tứ chi đục khoét, dẫn đến kinh mạch không thông, tu vi mất hết, từ thiên chi kiêu tử biến thành tên tàn phế tay trói gà không chặt, một lần trọng thương đã sắp chết.

Thái Hòa chân nhân là sư tôn, vừa nghe tin lập tức xuất quan, dùng Ngọc Trấn Bài quý nhất tông môn nghịch thiên, kéo hắn có thể mất mạng bất cứ lúc này dưới đao Tú Tuyết Hoang về sống tạm bợ ở thế gian ba năm.

Nhưng Ngọc Trấn Bài không phải vật tầm thường, bên trong ẩn chứa sức mạnh cường đại, huyền diệu vô cùng, có thể nối liền thiên địa âm dương, cũng không phải là thứ người bình thường có thể điều khiển.

Thái Hòa chân nhân vì cứu Cửu Phương Uyên về mà cưỡng chế Ngọc Trấn Bài, gần như tiêu hết tu vi bản thân, dẫn đến sau này độ kiếp thất bại.

Cửu Phương Uyên khi còn bé đã mất mẹ, cô độc phiêu bạc không nơi nương tựa, ký ức lúc nhỏ mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ mình đã nếm rất nhiều đau khổ, mãi đến khi được Thái Hòa chân nhân thu làm đồ đệ mới tốt lên, cho nên sinh ra tình cảm quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ với Thái Hòa chân nhân, coi lão như trưởng bối thân thiết.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, thái độ Thái Hòa chân nhân đối với hắn đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, lúc lạnh lúc nóng, động một tí là vô duyên vô cớ đánh đập, mấy lần suýt nữa bóp chết hắn, Cửu Phương Uyên nhìn ra được Thái Hòa chân nhân có ý định giết hắn.

Cũng bởi vì nguyên nhân đấy khi nhìn thấy Thái Hòa chân nhân tiêu hết tu vi giúp hắn loại bỏ Hàn Độc Cốt Đinh, Cửu Phương Uyên kinh ngạc lại áy náy, sau này Thái Hòa chân nhân bởi vì độ kiếp thất bại mà ngã xuống, hắn không khỏi đổ hết trách nhiệm lên việc trị thương cho hắn.

Từ đó về sau hắn vẫn luôn ở lại núi Thương Vân Khung Lư, lấy máu làm dầu, vì Thái Hòa chân nhân mà thắp sáng hồn đăng cầu phúc.

Cả đời Cửu Phương Uyên ghét nhất mắc nợ người khác, đến bây giờ lại mắc một món nợ định trước không có cách nào trả lại.

Hàn Độc Cốt Đinh mặc dù đã bị nhổ bỏ nhưng hàn độc đã sớm xuyên vào kinh mạch nội tạng, căn bản không có cách nào diệt trừ.

Sinh ra một loại đau khổ giày vò không thể nào chịu được.

Thái Hòa chân nhân sau khi biết được dặn dò Cửu Phương Uyên không được tìm đến cái chết, sống sót so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn, ngay cả sau khi độ kiếp thất bại vẫn còn băn khoăn chuyện này, buộc Cửu Phương Uyên thề với trời cao cho dù không muốn sống cũng phải chờ tham gia lễ vãng sinh của lão xong.

Cái này trở thành hơi thở cuối cùng kéo Cửu Phương Uyên sống tiếp.

Núi Thương Vân Khung Lư quanh năm không tìm thấy tia nắng ấm áp nào, Cửu Phương Uyên hằng đêm chịu đựng đau khổ của hàn độc, tuân thủ nghiêm ngặt lời thề chờ đợi ba năm ròng rã.

Mãi đến ngày hôm qua khi Đoạn Thập Lệnh mang tin tức của lễ vãng sinh đến, đáy lòng Cửu Phương Uyên mới cảm thấy được giải thoát, hắn ở thế gian này đã không còn vướng bận, thời gian ba năm này đã trả xong nợ.

Cửu Phương Uyên quyết định ở lễ vãng sinh của Thái Hòa chân nhân chấm dứt hết mọi chuyện, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy chân tướng của Hồng Hoang bí cảnh năm đó.

—— chân tướng tối tăm, máu chảy đầm đìa.

***

"Tiên môn đệ nhất công tử? Không bằng gọi tiên môn đệ nhất mỹ nhân còn chuẩn hơn."

"Ha ha ha ha, nói có lý!"

"Cửu Phương công tử xinh đẹp như hoa, dung mạo xuất chúng so với nữ tử còn muốn hơn ba phần, nhìn dáng vẻ đó đi..."

Được tu giả ngưỡng mộ đi nữa, dù cho có da dẻ tốt nhưng nếu không có linh lực tu vi cũng chỉ có thể trở thành bùn nhão dưới chân kẻ khác.

Đến lúc đó đẹp sẽ trở thành một loại sai lầm, người người đều có thể giày vò.

Dâm từ diễm ngữ dơ bẩn lỗ tai, đáy mắt Cửu Phương Uyên hiện lên một chút không vui, lạnh lùng nhìn kẻ ác ý trêu đùa trong đại điện, lễ vãng sinh sắp bắt đầu, hắn không muốn gây chuyện vào lúc này.

"Chư vị đang nói gì vậy, có thể nói cho bản tọa nghe một chút hay không?"

Đoạn Thập Lệnh ngọc quan huyền y đứng ở bên cổng nhướng mày giống như cười mà không phải cười, không thiện ý nghe thêm.

Đám người ngậm miệng, đột nhiên có người châm chọc nở nụ cười: "Cũng chỉ là đùa một chút, Đoạn tông chủ sẽ không coi là thật nhỉ? Vả lại Uyên công tử cũng không phản bác, có lẽ hắn cũng thích tên gọi mới này nha."

Âm thanh nghe quen tai, Cửu Phương Uyên giương mắt nhìn, là kỳ tài không phải đời nào cũng thấy của Tam Tra Kiếm Phong, Khúc Hữu Cố.

Tính tình Khúc Hữu Cố nổi tiếng thẳng thắn, lúc này âm dương bát quái nói như vậy, ngược lại vượt khỏi dự đoán của Cửu Phương Uyên, hắn suy nghĩ một chút liền rõ nguyên nhân, bình tĩnh gọi thẳng tên: "Khúc Hữu Cố, ta không thích."

Khúc Hữu Cố tự xưng là Tửu Trung kiếm khách, hành tẩu ở thế gian chỉ đeo một thanh kiếm, mang một bầu rượu, hắn ôm kiếm đứng đó, nghe vậy từ xa xa nhìn lại, giễu cợt một câu: "Uyên công tử cũng biết tên của tại hạ sao?"

Lời này hơi khó hiểu, vẻ mặt Cửu Phương Uyên tự nhiên, bình tĩnh nói: "Ba năm trước đây ngươi và ta từng gặp nhau, ta vẫn còn nhớ ngươi."

Có lẽ không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, Khúc Hữu Cố khẽ giật mình: "Ngươi còn nhớ?"

"Ba năm trước đây ở Hồng Hoang bí cảnh, ngươi bỏ lại người của Tam Tra Kiếm Phong tới tìm ta, nói muốn lĩnh giáo một chút, nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu tỷ thí ngươi đã nhân lúc tông môn truyền tin vội vàng rời đi."

Cửu Phương Uyên ngừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Ta lúc ấy đồng ý với ngươi, sau này tai nạn phát sinh, thực sự không có cách nào thực hiện lời hứa, thật xin lỗi."

Khúc Hữu Cố từ từ đứng thẳng người lại, ôm kiếm có chút không biết làm sao, đương nhiên hắn biết tai nạn trong miệng Cửu Phương Uyên chỉ cái gì, vội vàng nói: "Đừng ngại, vừa rồi lời nói của Khúc mỗ mạo phạm quá nhiều, xin thứ lỗi."

Nói xong hắn nhìn chằm chằm Cửu Phương Uyên một chút, ôm quyền chắp tay, lúc nhìn Cửu Phương Uyên thoáng liếc mắt sang Đoạn Thập Lệnh bên cạnh không để lại dấu vết, có ý vị riêng nói: "Cửu Phương Uyên, ngươi vốn không nên đến đây... Thương Vân Khung Lư hủy hoại ngươi."

Cửu Phương Uyên nghe vậy sững sờ, lúc quay đầu nhìn lại Khúc Hữu Cố đã gỡ bầu rượu bên hông xuống, dựa vào lan can bên ngoài đại điện, như một con ma men trụy lạc ngỗ ngược vừa uống vừa mỉm cười: "Đều là... đám phàm phu tục tử kém cỏi không xứng đáng, thật đáng thương, ha ha ha..."

Rượu mạnh rót vào cổ họng, đốt sạch tất cả không cam lòng, ba năm thối nát đắng chát đều tan trong rượu, không đáng cùng người dưng nói.

Hành động lời nói dở khóc dở cười, nhìn trời nói bóng nói gió.

Trong lời nói Khúc Hữu Cố có hàm ý, người có hiểu biết tự nhiên sẽ hiểu ý tứ mỉa mai trong đó, Đoạn Thập Lệnh sắc mặt bất ngờ, khí thế quanh người trong nháy mắt lạnh thấu xương.

Cửu Phương Uyên mất hết tu vi không có cách nào chống cự, bị nguồn sức mạnh này ép tới kinh mạch đau nhức, vết thương trên xương vai nơi có Hàn Độc Cốt Đinh vỡ tan rướm máu, hắn phun một ngụm máu lớn rồi ngã xuống.

Nhưng vào lúc này, một tờ giấy gấp thành đóa hoa phá vỡ khoảng không mà đến, cánh hoa treo giữa không trung từ từ rách ra, ánh sáng lấp lánh từ trong đóa hoa chiếu xuống, tiêu diệt sạch sẽ sức mạnh trên thân Đoạn Thập Lệnh.

Ngoài điện hai ba mét có một nam nhân chậm rãi đi tới, hắn nâng mắt mỉm cười phong lưu, buồn bực ngán ngẩm lướt qua đám người, cuối cùng dừng ở trước một bộ áo đỏ rồi không di chuyển nữa.

Nam nhân vòng qua sau lưng Cửu Phương Uyên, tay dán lên eo hắn vuốt ve một cách mập mờ, động tác vô cùng sắc tình, ở trước mặt mọi người cũng không biết thu liễm.

Tiên môn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, động tác của nam nhân này lại vô cùng phóng đãng, tu giả một bên trố mắt đứng nhìn.

Sắc mặt Cửu Phương Uyên tối đen nặng nề, bởi vì tướng mạo xuất chúng hắn đã gặp qua không ít loại thăm dò dơ bẩn, nhưng chưa hề có người chân chính động tay chân với hắn, hắn buồn nôn suýt chút nữa nôn ra, nhanh chóng rời khỏi ngực nam nhân, vịn cửa điện đứng vững lại.

Hàn Độc Cốt Đinh để lại vết thương khó lành lại, ba năm tịnh dưỡng đã bị uy áp vừa nãy của Đoạn Thập Lệnh xé rách toàn bộ, máu từ vết thương chảy ra thấm ướt vải nơi xương vai.

Nam nhân cũng không giận, lấy một chiếc khăn lụa thêu hoa trong tay áo ra, cười nhẹ nhàng tiến lên trước: "Ân nhân sao lại nôn ra máu thế này, đến đây, để bản công tử lau cho ngươi."

Hắn dùng khăn lụa chạm vào khóe môi Cửu Phương Uyên, bên trong cặp mắt đào hoa lóe ra ánh sáng hưng phấn không che giấu chút nào, giống như một con sói đói khát không kìm nén được sắp nhào tới con mồi rình mò đã lâu.

Cửu Phương Uyên nghiêng đầu né tránh tay của hắn, giơ kiếm trước người.

Người này mở miệng một tiếng "ân nhân", giọng điệu rất quen, hết lần này đến lần khác gặp những gương mặt xa lạ, Cửu Phương Uyên ngẩng đầu, vội vàng không kịp chuẩn bị đối đầu với ánh mắt của hắn, cảm thấy hồi hộp, lập tức nhớ được hắn là ai.

"Từng gặp mặt một lần, ân nhân còn nhớ ta không?"

"Hoa Nhứ Đường."

Cửu Phương Uyên lạnh lùng phun ra một cái tên, dùng hành động biểu hiện sự chán ghét của bản thân đối với người có tên "Hoa Nhứ Đường" này.

Đám người xung quanh hít sâu một hơi.

Độ Sinh Thư Viện Hoa Nhứ Đường, người được gọi là "Thiên Diện Lang Quân", tinh thông thuật dịch dung đổi mặt, xưa nay không dùng mặt thật gặp người khác.

Tính tình hắn quái lạ, vui mừng giận dữ khó phân biệt, tương truyền người nhìn thấy mặt thật của hắn không tồn tại trên đời.

Ánh mắt Hoa Nhứ Đường sáng lên, vô cùng vui vẻ: "Ân nhân còn nhớ tên của ta, chẳng lẽ thường xuyên nhớ ta sao?"

Cửu Phương Uyên: "Chưa từng."

Hoa Nhứ Đường giống như không nghe thấy, lẩm bẩm: "Ân nhân nhớ ta, bản công tử cảm giác rất vinh hạnh, trong lòng vui vẻ, nhưng ân nhân vừa nãy mới trốn tránh ta, thật sự tổn thương trái tim của bản công tử nha."

Nói xong, một tay của hắn đặt lên vết thương bị nứt ra trên xương vai Cửu Phương Uyên, một tay khác không nói lời nào đến gần mặt Cửu Phương Uyên, dịu dàng trong mắt lại không giống dịu dàng, vô cớ sinh ra một ý tứ trêu đùa.

Vết thương liên lụy đến gân cốt, động tác này của Hoa Nhứ Đường không khác gì xát muối lên vết thương của hắn, sắc mặt Cửu Phương Uyên tái đi, trán chảy đầy mồ hôi.

Cánh tay hắn đưa ngang trước ngực như mất đi tri giác, chán nản buông xuống bên người, bội kiếm rớt xuống đất vang lên một tiếng âm trầm.

Tiếng vang giống như mở toang cái lồng vây khốn kẻ điên, động tác Hoa Nhứ Đường hơi chậm lại, đầu ngón tay cầm khăn lụa xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của Cửu Phương Uyên, si mê đầy trong mắt.

Chính là biểu tình này, đẹp, quá đẹp!

Khi hắn còn bé từng nuôi một con chim hoàng yến xinh đẹp, tiếng hót trầm bổng dễ nghe, vì đề phòng chim rời đi hắn đã bẻ gãy móng vuốt của con chim đấy, dùng kim dài chọc mù mắt, rút từng cọng lông vũ, cất giấu cẩn thận.

Lần đầu gặp Cửu Phương Uyên, hắn liền nghĩ tới con chim hoàng yến xinh đẹp bị hắn cất giấu vĩnh viễn kia, khát vọng trỗi dậy từ đáy lòng không cách nào đè nén mà chui lên.

Hoa Nhứ Đường từng nghĩ tới cách tốt nhất là bẻ gãy cánh chim của Cửu Phương Uyên, dùng tơ vàng quấn y như xiềng xích, vây hãm ở dưới người từ từ điều giáo, ép hắn khóc, ép hắn lộ ra biểu cảm Hoa Nhứ Đường muốn nhìn.

Đáng tiếc khi đó Cửu Phương Uyên vẫn là tiên môn đệ nhất công tử, tu vi cao thâm, một kiếm có thể chém hàng trăm yêu ma quỷ quái, bản thân không phải là đối thủ của hắn, không cách nào đạt được mong muốn.

Nhưng mà bây giờ có thể.

Đầu ngón tay lạnh buốt lướt khắp khuôn mặt giống như rắn độc lè lưỡi khiến người buồn nôn, Cửu Phương Uyên không thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng lúc này hắn căn bản không có cách ngăn cản động tác của Hoa Nhứ Đường.

Rất giống thịt cá nằm trên thớt gỗ, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Cửu Phương Uyên chán ghét cảm giác bất lực này, hắn dựa vào cửa, cúi đầu nhìn cánh tay trên vai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông tay."

"Đau sao? Ân nhân nên nói cho ta biết sớm chút nha." Hoa Nhứ Đường buông cánh tay đặt trên vết thương hắn, "Để ta nhìn xem, đây đều là vì cứu ta mà bị thương, xem như là... Tín vật định ước của ta và ân nhân, thật xinh đẹp, ngươi thích không?"

Cả người Cửu Phương Uyên cứng ngắc, đáy mắt nổi lên ngọn lửa giận dữ, y tụ lực nhấc chân đạp Hoa Nhứ Đường một cước, nhai nát máu thịt, hung hăng mắng người trước mặt: "Hoa Nhứ Đường, tốt nhất là ngươi giết ta, nếu hôm nay ngươi không giết ta thì một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết chết ngươi."

Năm đó trong bí cảnh nhất thời mềm lòng ra tay giúp đỡ nên hắn trúng phải Hàn Độc Cốt Đinh, Cửu Phương Uyên mơ hồ đoán mình bị gài bẫy, cũng đi điều tra Hoa Nhứ Đường.

Nhưng chân tướng đã bị chôn vùi ở Hồng Hoang bí cảnh, tất cả đều không thể đối chất nữa, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến hôm nay sẽ được nghe lời thừa nhận từ chính miệng Hoa Nhứ Đường.

Hoa Nhứ Đường đang chìm trong sự vui sướng do phán đoán của hắn, không nghĩ tới Cửu Phương Uyên sẽ làm ra hành động như vậy, bị đạp lùi về sau hai bước, không có linh lực nên cũng không tạo ra tổn hại quá lớn, như gãi ngứa mà thôi.

Hắn si mê nhìn chằm chằm Cửu Phương Uyên, nam nhân yếu ớt tái nhợt mà xinh đẹp xoay người nhặt kiếm lên, vẻ mặt bình tĩnh vốn có đã bị lửa giận đốt sạch càng khiến người thêm động tâm.

Hoa Nhứ Đường liếm liếm máu trên đầu ngón tay, gắt gao nhìn chằm chằm vào người ở đại điện, đột nhiên lộ ra nụ cười u ám.

Ta không nỡ giết ngươi, chỉ muốn xích ngươi lại.

Ống tay áo màu đen đột nhiên xuất hiện che lại thân ảnh kia, Hoa Nhứ Đường bất mãn nheo mắt lại: "Tránh ra coi."

Đoạn Thập Lệnh không nhúc nhích: "Vừa phải thôi nha."

Hoa Nhứ Đường cười khúc khích nói: "Vừa nãy cũng không thấy ngươi ngăn cản ta, bây giờ nhúng tay là có ý gì? Lương tâm xuất hiện hả? Ủa, không đúng, ngươi làm gì có lương tâm."

Đoạn Thập Lệnh sắc mặt trầm xuống: "Hoa Nhứ Đường, ăn nói cẩn thận."

"Ôi, hóa ra là sợ à, làm việc còn sợ người khác nói, Đoạn Thập Lệnh ngươi thật là buồn nôn." Hoa Nhứ Đường phủi tấm khăn lụa dính đầy máu lên người Đoạn Thập Lệnh, nụ cười đầy ác ý, "Ngươi nhìn cái khăn này đi, ở trên đấy đều là máu của sư đệ ngươi, ngươi đoán xem, nếu như hắn biết chuyện ban đầu ngươi cũng có tham gia sẽ đối xử ra sao với vị sư huynh tốt luôn ra vẻ đạo mạo này đây?"

Đoạn Thập Lệnh trực tiếp bóp chặt cổ của hắn: "Hoa Nhứ Đường! Sao ngươi dám!"

"Khụ khụ, sợ như vậy à." Hoa Nhứ Đường không nhanh không chậm phủi tay của hắn, thành thạo điêu luyện nói, "Đừng lo lắng, vừa rồi ta đã bày kết giới, ngươi một mình giấu người ba năm, dù sao cũng phải thông cảm tâm tình của ta chút đi."

Kết giới mơ hồ tạo ra giả tượng, Hoa Nhứ Đường và Đoạn Thập Lệnh tu vi cao thâm, mà kết giới này vừa lúc có thể ngăn cách người thăm dò tu vi thấp hơn bọn họ, cũng không tiết lộ thứ gì nguy hiểm.

Bốn mắt nhìn nhau, một kẻ giữ kín như bưng, một kẻ cười đùa như thường.

Đánh nhau, nhượng bộ, thỏa hiệp.

Một lát sau Đoạn Thập Lệnh buông tay, sửa sang lại ống tay áo một chút, lại trở về bộ dáng cao cao tại thượng: "Sau khi kết thúc buổi lễ hôm nay cầm đồ vật ta muốn tới, về phần Cửu Phương Uyên sẽ theo ngươi xử lý."

Ánh mắt Hoa Nhứ Đường sáng lên: "Lời này là thật chứ?"

Đoạn Thập Lệnh giễu cợt nói: "Tâm tư Cửu Phương Uyên không thuần khiết, rơi vào ma đạo, ta thân là Tông chủ Thương Vân Khung Lư đương nhiên nên đại nghĩa diệt thân, vì dân trừ hại."

Kết giới loại bỏ, hai người cùng đi vào trong điện.

Mây trôi che kín bầu trời, bên lan can cách đó không xa có người ôm kiếm uống một ngụm rượu, nhìn trời nhổ một ngụm khí đục: "Cặn bã."

Tác giả có lời muốn nói:

Mở văn nha, Cửu Phương Uyên là công, báo thù ngược cặn bã sảng văn.

【 Tiểu kịch trường 】

Báo tường chốn tiên sơn: Tiểu sinh đang hot của Thương Vân Khung Lư, Lộc Vân Thư, đang điên cuồng khóc không ngừng, đụng giường lớn loảng xoảng, cuối cùng là không có đạo đức? Hay là mất đi nhân tính? Mời đi theo Tiểu Báo, đến gần chân tướng.

Tiểu Báo: Xin hỏi Lộc tiên sinh, ngài trúng độc ư?

Lộc Vân Thư: Lắc đầu jpg.

Tiểu Báo: Vậy ngài trúng cổ sao?

Lộc Vân Thư: Lắc đầu jpg.

Tiểu Báo: Vậy tại sao ngài lại hiện trạng thái nổi điên?

Lộc Vân Thư: Studio của « Trùng sinh thành sữa đoàn sư thúc » cut quá tốt, oa oa oa!

Tiểu Báo: Là phim ảnh đế Cửu Phương Uyên mới quan tuyên sao?

Lộc Vân Thư: Đúng vậy, ta lắm mồm xíu cho ngươi biết, phim này cực hay nha, ngoài ra ngày mai ta tiến tổ, lúc chiếu các ngươi nhất định phải xem nha!

Chương kế tiếp Vân Thư lộ mặt. ~

(*) Quan tuyên, tiến tổ là mấy việc làm trước khi quay phim, theo mình hóng hớt cbiz là vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro