Chương 18+19+20: Họp lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đôi mắt Trần Nguyên trầm xuống, nói qua loa, " Có lẽ cũng là ngủ nướng thôi, yên tâm đi, cậu ấy sẽ đạp chân ga đến đúng lúc chuông trường reo."

" Ồ, ra là thế." Tô Hạo Tử ngoan ngoãn gật đầu, chỉ nhìn căn biệt thự xa dần qua gương chiếu hậu, như có gì suy nghĩ.

Cao trung Thánh Âm.

Tô Hạo Tử  xách balo đi vào lớp, những bạn học đang nói chuyện huyên náo lập tức yên lặng, những ánh mắt đổ dồn trên người cậu.

Đổi sang người khác chắc chắn sẽ khó chịu, nhưng tính Tô Hạo Tử hời hợt quen rồi, chẳng để tâm ngồi vào phía cuối của lớp, chào hỏi với Chúc Thành.

" Lợn ca, hôm nay cậu đẹp trai thế, kiểu tóc rất khỏe khoắn." Cậu cười hì hì chào hỏi với Chúc Thành.

Chúc Thành đầu như một con nhím xù lông, " Đó là điều đương nhiên, hôm qua cậu không sao chứ?" đối với đối tượng xem mặt của mình, Chúc Thành vẫn rất thích, rất quan tâm Tô Hạo Tử.

(/

Tô Hạo Tử  lắc lắc đầu, " Mình có thể có chuyện gì chứ, hôm nay tiết gì đấy."

" Tiết đầu tiên là tiết của chủ nhiệm."

Doãn Sơ Hạ ở hàng phía trước bĩu bĩu môi, " Đúng là hồ li , đàn ông nào cũng dám cám dỗ."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng anh Kim Vân bước vào, đằng sau đi cùng là một người đàn ông cao gầy.

" Các em, vị này là giáo viên chủ nhiệm năm nay mới đến của các em, Giang Mộ, thầy giáo Giang." Kim Vân chính thức nói vài câu rồi đi ra khỏi lớp, thầy giáo Giang mỉm cười có chút ngại, bước lên bục giảng.

" Woa, đẹp trai quá, đây là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta sao?"

" Còn đẹp trai hơn diễn viên chính trong phim hàn quốc, đẹp trai chết mất."

" Hứ, không phải chỉ là giáo viên có mặt mũi trắng trẻo thôi sao, một lũ háo sắc, đúng là phiền chết đi được."

"......"

Tô Hạo Tử vốn dĩ đang cúi đầu lật sách, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, ngay lập tức đứng hình.

Thầy giáo Giang trên bục giảng, mặc chiếc áo sơmi màu sẫm đơn giản, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng sạch sẽ, ngũ quan thanh tú, nụ cười ấm áp, hoàn toàn giống như hình tượng người đàn ông bước ra từ trong truyện thanh vậy.

Không biết tại sao, Tô Hạo Tử có cảm giác rất quen thuộc với người đàn ông này, nghĩ mãi cũng không ra đã gặp ở đâu, thế là yên tĩnh chờ đợi lời phát biểu của thầy.

" Chào các em, tôi là Giang Mộ, Giang của Giang Thủy, Mộ của Nhật Mộ." Thầy giáo Giang cầm phấn, quay người viết lên bảng đen tên của thầy, nét chữ uốn lượn, rất có lực, bên dưới " ồ" lên một tiếng.

" Sau này còn phải giúp đỡ nhau nhiều, hy vọng có thể làm bạn cùng các em." Thầy giáo Giang mang theo nụ cười, cầm danh sách trong tay bắt đầu điểm danh, khi ánh mắt thầy lướt đến ba chữ Tô Hạo Tử, ánh mắt trở nên mềm dịu khác thường.

Điểm danh xong, tay thầy chống trên bàn. " Sau đây là buổi họp lớp đầu tiên của học kỳ này, chủ yếu là hai việc, một là chọn cán bộ lớp, một là đổi chỗ ngồi. mọi người viết lên giấy tên cán bộ lớp mà mình chọn, không ghi người bỏ phiếu, bây giờ bắt đầu nhé, sau năm phút chuyển đến dãy các bạn ở hàng đầu tiên."

Học sinh phía dưới lập tức hò reo lên, cầm giấy bắt đầu viết.

Tô Hạo Tử giật giật khóe miệng có chút ngại ngùng, lớp này cậu có thể gọi được tên không vượt quá ba người, bây giờ bảo cậu viết tên ai đây.

Trên giấy viết nguệch ngoạc mấy chữ, Tô Hạo Tử  đành phải cầu cứu Chúc Thành, " Lợn ca, cậu viết xong đưa mình xem với."

" Được thôi." Chúc Thành đồng ý.

Học sinh năm thứ nhất đều chuyển lên lớp f năm thứ hai, chính là một lớp rồi, hai bên đều rất quen, lần lượt nộp giấy lên, mọi người đều mong chờ, kỳ vọng kết quả bầu chọn. 

 Tô Hạo Tử cũng bầu phiếu, chỉ có điều tên đều ghi y hệt của Chúc Thành, lúc này cũng tò mò nhìn lên bục giảng.


(/

Giang Mộ tìm hai nam sinh ở hàng đầu tiên, lên bục giảng thống kê số phiếu. Một người kiểm phiếu, một người viết lên bục giảng, chưa đến một lúc, kết quả hiện ra rồi.

Số phiếu nhiều nhất là Triệu Minh Viễn, là lớp f công nhận giỏi, thành tích luôn xếp thứ nhất. Số phiếu của Chúc Thành và Lí Ân Mỹ cũng không ít, hai người bình thường ở trong lớp quan hệ rất tốt, đằng sau tên của Doãn Sơ Hạ cũng gạch không ít nét.

Khiến Tô Hạo Tử ngạc nhiên chính là còn có người bầu phiếu cho mình, đằng sau ba chữ Tô Niên Niên cũng hiện lên vài nét gạch, nhìn lên trên đến là lạnh lẽo, có lẽ là mấy tên nam sinh nghịch ngợm bầu phiếu rồi.

Giang Mộ dựa vào số phiếu bầu cán bộ lớp, lớp trưởng Triệu Minh Viễn, phó lớp trưởng là Lí Ân Mỹ to mồm, Doãn Sơ Hạ lớp phó kỷ luật, Tống Dư Hi là lớp phó đời sống, đại diện các môn học cũng đã có.

" lớp phó thể dục mà, bạn học Chúc, có tự tin thử thách một chút không?" thầy giáo Giang cười ha ha nhìn xuống Chúc Thành, học sinh xung quanh cũng cười ồ lên.

" Thầy giáo Giang, lợn ca vai u thịt bắp béo như thế, chạy một cái là thở, sao có thể làm lớp phó thể dục được."

" Hì hì, lợn ca năm mươi mét chạy nửa phút, để cậu ấy làm lớp phó thể dục, lớp chúng ta như ốc sên bò cả lũ thôi."

" Các cậu hiểu gì chứ, người béo bao giờ cũng nhiều tiềm lực, lợn ca, mình cổ vũ cậu."

Mọi người thi nhau bàn luận, chế giễu có chán ghét có, cũng có người chán ghét Chúc Thành, khiến Chúc Thành đỏ bừng mặt, khiến khuôn mặt mũm mĩm của cậu cảm giác vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.

Chúc Thành nhìn sang Tô Hạo Tử ở bên cạnh, cậu cười tươi như hoa, " Sợ gì chứ, thử đi."

Chúc Thành càng đỏ mặt, mặc dù thể hình cậu béo, nhưng trong người cũng có niềm kiêu hãnh của nam tử hán, sau đó gật gật đầu, " Được."

" Woa, lợn ca quả nhiên không phải thường đâu."

" Lợn ca cố lên, dẫn chúng ta đi lên đỉnh núi."

Giang Mộ nhìn phía dưới đang nháo nhào lên, biểu thị mọi người yên tĩnh, " Tô Hạo Tử, có hứng thứ làm lớp phó văn nghệ không?"

Cậu sững sờ, còn chưa kịp trả lời thì Trương Hiểu Tiệp đã cướp lời, " Thầy giáo, người có phiếu bầu chọn nhiều hơn Tô Hạo Tử vẫn còn vài người nữa."

Cậu ta nói không sai, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Giang Mộ, cảm thấy thầy giáo thiên vị.

Mộ Giang mỉm cười, " Không sai! Nhưng tôi thấy Tô Hạo Tử có sở trường về hội họa và đánh đàn, có lẽ là người phù hợp nhất."

Hà Tiếu và Lã Hạo Hiên nói, " Thầy giáo, chọn Tô Hạo Tử đi, con trai như bọn em còn lâu mới đi vẽ báo tường."

Tống Dư Hi muốn nói gì đó, nhưng lại bị Doãn Sơ Hạ ngăn lại, thầm thì to nhỏ bên tai cậu ta mấy câu, Trương Hiểu Tiệp lập tức hiểu ý, ra hiệu ngón tay ok với cậu ta.

Nghe thầy giáo nói như thế, Tô Hạo Tử  cũng không kênh kiệu, gật gật đầu với thầy giáo Giang.

Chọn xong cán bộ lớp, đến tiết mục đổi chỗ ngồi khiến mọi người kỳ vọng nhất.

Chỗ ngồi quyết định ai với ai trở thành bạn thân, cùng lên lớp cùng đi vệ sinh, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Giang Mộ, đợi thầy sắp xếp chỗ ngồi.

Ai mà biết Giang Mộ lại chớp chớp mắt nói, " Thế này đi, các em tự đổi, muốn ngồi cùng ai thì ngồi, đổi xong thầy sẽ lại điều chỉnh."

Cả lớp lại hò reo, chuyển bàn ghế bắt đầu đổi chỗ ngồi, Tô Hạo Tử mặc kệ, kê bàn đến bên cạnh cửa sổ, uể oải cho mặt trời chiếu.

Chỗ ngồi đổi rất nhanh, Giang Mộ cau mày lại.

Bên cạnh Tô Hạo tử, còn có một chỗ trống, thì ra Chúc Thành muốn ngồi cạnh cậu, cũng bị một nữ sinh kéo lại.


  " Các em đang làm cái gì vậy?" Giang Mộ mở miệng, trong lòng thầy đã đoán ra.


Doãn Sơ Hạ cười ranh ma nhìn Tô Hạo Tử, " Thầy giáo, bọn em đều không muốn ngồi cùng Tô Hạo Tử."

" đúng thế, em cũng không muốn ngồi cạnh cậu ta."

(/

Nữ sinh trong lớp như cùng hẹn nhau vậy, lần lượt biểu thị mình không muốn ngồi cùng Tô Hạo Tử. Các nam sinh khác cũng ngại chủ động ngồi cùng cậu, trong khoảnh khắc, bầu không khí trong lớp trở nên ngột ngạt.

Tô Hạo Tử lướt một lượt, trong lòng đã có đáp án.

Rất đơn giản, cậu bị cô lập rồi.

Không có ai muốn ngồi cùng cậu.

Dù cho Tô Hạo Tử đơn giản qua loa, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.

Khoảnh khắc hết sức căng thẳng đó, một bóng dáng nhỏ bé đứng lên, lấy hết sức kê bàn của mình đến bên cạnh cậu ngồi.

Tô Hạo Tử  cắn cắn môi, là Tống Dư Hi.

Cậu cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy vẻ kiên cường, giống như là hạ quyết tâm làm việc gì trọng đại vậy.

" Này, Tống Dư Hi, cậu thật sự muốn ngồi cùng Tô Hạo tử sao?" Giọng điệu Lưu Doãn Nhi không lành mở miệng nói, xem ra bọn họ giáo huấn Tống Dư Hi còn chưa đủ.

Sắc mặt Tống Dư Hi trắng bệch, nhưng không ho he gì, cẩn thận kéo ghế qua.
" Thế thì người tôi cao, tôi cũng ngồi đằng sau là được rồi." Chúc Thành cười hi hi kéo bàn ghế của mình sang, có cậu ta dẫn đầu, mấy nam sinh cũng ngồi qua bên đó, giải thoát ngại ngùng cho Tô Hạo Tử.

Giang Mộ đứng trên bục giảng, khóe miệng lộ ra nụ cười.

" Được rồi, các em mau ngồi xuống, tôi xem còn cần phải đổi không, những bạn cận thị và thấp chủ động ngồi phía trước, Hà Tiếu, em cao 1m8 đừng ngồi hàng thứ ba nữa, em xem Lí Ân Mỹ ngồi sau em chỉ có thể nhìn thấy gáy em thôi."

Mọi người cười ầm lên, Hà Tiên ngại ngùng gãi đầu gãi tai, lùi về sau hai hàng.

Đổi xong chỗ ngồi, Giang Mộ bắt đầu nói về giáo dục an toàn và chăm chỉ học hành, Tô Hạo Tử không có hứng thú nghe, liếc nhìn Tống Dư Hi ở bên cạnh, " Cậu không sao chứ?"

Tống Dư Hi lắc lắc đầu, cô hôm qua mới quen Tô Hạo Tử, nhưng rất có thiện cảm với cậu .

Tô Hạo Tử cười phì một tiếng, " Dù cho cậu lập bị chỉ trích cũng không sao chứ?"

Tống Dư Hi nắm chặt tay lại, cao trung Thánh Âm không bằng trường công lập mà cô học, tình cảm giữa các bạn học rất tốt, cũng không có dã tâm gì. Cao trung Thánh Âm khoảng cách giàu nghèo quá lớn, giữa học sinh không tránh được việc phân tầng lớp, đến nỗi phân bè phái cũng càng nhiều hơn. Điều kiện gia đình cô không tốt, cao trung năm thứ nhất gần như cũng bị cô lập, bình thường ở trong lớp cũng cẩn thận dè dặt, chỉ dám vùi đầu vào học tập.

" Không sao, tại vì mình đã trải qua, cho nên mình không muốn cậu cũng giống như thế, Tô Hạo Tử , chúng ta là bạn nhé." Tống Dư Hi ngập ngừng hỏi một câu, chỉ sợ Tô Hạo Tử giận cô.

Y nở nụ cười tươi tắn, " Đương nhiên rồi."

Chúc Thành ngồi phía sau hai người họ, lúc này cũng rướn lên nói, " Chúng ta cũng là bạn tốt mà, Tô Hạo Tử, Tống Dư Hi, có phải cảm thấy thân hình mình ngay tức khắc to cao rồi."

" Tên béo chết tiệt tránh ra." Tô Hạo Tử  giả bộ tức giận cầm sách đập vào đầu Chúc Thành một cái, Tống Dư Hi ngồi bên cạnh che miệng cười ngọt ngào.

Ở một góc khác phòng học, Doãn Sơ Hạ cùng mấy người cũng ngồi cạnh nhau, lúc này nét mặt không vui.

" Con ranh Tống Dư Hi đó, Hừ, hôm khác tôi sẽ dạy dỗ lại cậu." Trương Hiểu Tiệp ghê gớm nói, Lưu Doanh Nhi cũng gật đầu, " Còn cả Tô Hạo Tử".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro