【Người Trong Lòng】Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGƯỜI TRONG LÒNG 心上人 - Chương 01

Tác giả: Tư Mã Sách Thiên
Editor : M
Chuyển ngữ: Quick Translator

Trong giang hồ có một nơi gọi là Vân Trung Thành.

Vân Trung Thành từng có tứ đại gia tộc, lấy Dung thị làm đầu não, đời đời kiếp kiếp đều là thành chủ. Ba họ còn lại là gia thần của Dung thị.

Nói từng có, nghĩa là bây giờ đã không còn nữa. Mười bảy năm trước, hai trong ba họ Tạ, Ôn ngay trong đêm giao thừa hợp mưu tạo phản, tiêu diệt Dung thị và Bùi thị, dùng một mồi lửa thiêu rụi hai nhà.

Tạ, Ôn quyết tâm diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhất định không chừa lại mạng nào. Thế nhưng dưới sự truy bắt của hai nhà này, ấu tử Ôn gia mới bảy tuổi giả bệnh thật ra trốn ra ngoài xem hoa đăng cùng Chu tiểu công tử Chu Dung Chương vì đoán được tiểu tử nhà Bùi gia giả bệnh nên ra ngoài tìm hắn thế mà lại thoát được một kiếp.

Hai người tận mắt chứng kiến thảm cảnh, nhân sinh trong một đêm hoàn toàn biến đổi, thế thúc thế bá trước nay hòa thuận hóa ra là lòng lang dạ sói muốn mạng của họ. Chu Dung Chương mang theo Bùi Dã, đổi tên đổi họ, giả làm một đôi huynh đệ lưu lạc ở bên ngoài.

Hai thiếu niên trong mười bay năm ròng nằm gai nếm mật, chỉ có thể tin tưởng người bên cạnh. Thế nhưng hai người đường đi khác biệt, Chu Dung Chương thân thể không tốt, không thể tập võ, ở trong Tần lâu sở quán giúp người khảy đàn làm thơ, sau vào thư viện đọc sách, cuối cùng bái làm môn hạ của đại Nho dương thời. Mà căn cơ của Bùi Dã lại cực tốt, năm mười ba tuổi được Kiếm Thánh thu làm đệ tử. Hắn không muốn rời khỏi Chu Dung Chương, Chu Dung Chương ngược lại cũng không muốn hắn bỏ lỡ cơ hội tốt, khăng khăng muốn hắn đi. Sau này hai người ước định mỗi năm gặp mặt một lần, cùng nhau trù tính kế hoạch báo thù.

Mười bảy năm sau, thù nên báo đều đã báo, Chu Dung Chương được thiên tử khâm thưởng chức Vân Trung thành chủ. Bùi Dã không lưu lại Vân Trung thành, hắn nói với Chu Dung Chương mình vẫn không thể chịu được gò bó, thích du lịch đây đó. Chu Dung Chương để hắn đi, có khi vài tháng, có khi vài năm không gặp, hai người chỉ có thể thông qua thư từ liên lạc.

Ba năm sau, một du hiệp đơn thân độc mã tiến vào Vân Trung thành, bốn phía xem ra vẫn náo nhiệt như xưa. Sau đó hắn trông thấy trong thành có một con sông chảy qua, giữa sông có đình, muốn vào đình phải có khinh công cực tốt để phi qua.

Lại nghe người ta nói rằng muốn cầu kiến thành chủ thì phải phá giải thế cuộc trong đình. Mà cái thế cuộc này đã ba năm không ai phá được.

Người này nhịn không được nói, "Này chính là vì không muốn suốt ngày bị cầu kiến, sợ phiền mà nghĩ ra đi."

Kết quả bị quần chúng liếc mắt khinh bỉ, "Thành chủ nhà chúng ta là quân tử hiếu khách, là hào hiệp đương thời, làm sao có thể như ngươi nói được!"

Người kia cười ha ha, người vây xem lúc này mới phát hiện, người này mặc dù phong trần mệt mỏi, một thân áo cũ, đến con ngựa đang cưỡi cũng không có kiên nhẫn phun ra tiếng phì phì trong mũi thế nhưng dáng vẻ mày rậm mắt sâu, phi thường anh tuấn, giữa lông mày có nét kiệt ngạo phi phi, chí khí không thể ngăn cản. Con ngựa kia cũng trên dưới sạch sẽ, chắc hẳn là danh câu khó gặp.

Trong sự kinh ngạc của người ngoài, người kia đem ngựa buộc vào cây liễu bên đường, như một hùng ưng vượt sông, xoay người rơi vào trong đình.

Trong đình có một thiếu niên đầu đội khăn vuông dáng vẻ mười phần cảnh giác, thế nhưng vẫn bảo trì lễ nghi, vái chào thật sâu, "Tiểu nhân Dịch Giác, tôn giá khinh công giỏi, nội lực tốt."

Hắn cười nói, "Ngươi vốn không phải người Vân Trung Thành đúng không?"

Dịch Giác trả lời, "Tiểu nhân được sư phụ thu làm đồ đệ đã được hai năm." Thấy nam nhân lộ vẻ kinh ngạc mới thoáng hài lòng, hừ một tiếng nói, "Tôn giá muốn phá thế cuộc xin mời bắt đầu, thời hạn chỉ có một nén nhang."

Nam nhân kia như có điều suy nghĩ, khoanh tay, "Không cần lâu như vậy."

Máu nóng của Dịch Giác từ từ bốc lên, trào phúng nói, "A, tôn giá lại có thể thẳng..." lời chưa dứt, chỉ thấy đối phương trở tay rút kiếm, nguyên bản bề ngoài chỉ là một thanh kiếm rỉ sắc, ai ngờ vừa ra khỏi vỏ hắn đã không thể không nhắm mắt, chỉ cảm thấy kiếm quang khiếp người, phía sau lạnh buốt, không nhịn được cả người run rẩy.

Một kiếm lạnh lẽo quét ngang mười bốn châu.

Bàn cờ gọn gàng mà sạch sẽ bị đánh thành hai nửa, Dịch Giác giận dữ, "Ngươi!"

Đối phương cười một tiếng, "Cục này không thể giải."

Còn bổ sung một câu, "Ta ở đây chờ thành chủ các ngươi đến gặp."

Dịch Giác cười lạnh, đứng lên vặn hoa sen trên cột đình, không lâu sau, từ dưới nước dâng lên một cây cầu cùng một đám võ sĩ. Người cầm đầu nhìn người tới một chút, thoáng chốc sững sờ, lúc này mới lấy một cây sáo ngắn thổi lên.

Trong nội thành thường dùng tiếng sáo truyền tin, thiếu niên dù chưa từng nghe qua giai điệu này vẫn có thể cảm nhận sự cấp bách trong đây. Tiếng sáo theo nước truyền đi, một tiếng tiếp một tiếng vang lên, trong thành bắt đầu có tiếng đáp lại. Thiếu niên nghẹn họng nhìn trân trối vừa quay đầu đã thấy người này vậy mà đã ngồi xuống, chân khoác cạnh bàn, chờ đợi trông đến vô cùng nhàn nhã.

Một chiếc thuyền rẽ nước mà đến, buồng nhỏ hai tầng, chính là thuyền của thành chủ Vân Trung thành. Thuyền còn chưa cập đình, một đầu người từ trong khoang thuyên đã bước ra.

Người kia cũng không còn trẻ, tuổi tròn ba mươi, không mang vẻ đẹp của thiếu niên mà lại có phong thái đẹp đẽ của người trưởng thành, mày gọn môi mỏng, ngũ quan đoan chính, thế nhưng người lần đầu gặp gỡ sẽ thường không nhớ rõ ánh mắt lông mày của y là dáng vẻ đẹp dẽ như thế nào, chỉ có thể cảm thấy đây là vẻ đẹp có phần đạm mạc. Nhưng đợi đến khi y hướng người khách không mời mà đến kia xùy cười một tiếng, lại có thế khiến cho người ta như tắm gió xuân, bất tri bất giác mà say mê. Dịch Giác chưa từng nhìn thấy y cười như thế này, ngơ ngác hô, "Sư phụ?"

Con mắt của vị khách không mời mà đến lập tức sáng lên, như bị nụ cười của y thắp sáng, những kiệt ngạo bất tuân trước kia đều bị thu hồi lại, phi thân lên thuyền, nhào tới cho Chu Dung Chương một cái ôm, "Ca!"

Chu Dung Chương vỗ vỗ lưng hắn, rõ ràng nên trách cứ nhưng thần sắc lại đều là dung túng, "Không thể đàng hoàng đến gặp sao mà cứ phải làm lớn chuyện như vậy?"

Người cầm đầu đám võ sĩ cũng oán trách, "Bùi công tử làm ta giật cả mình!"

Bùi Dã lại sảng khoái trả lời, "Coi như ta không đúng", lại vô lại mà nhìn Chu Dung Chương, "Đệ chính là thích náo nhiệt vậy đó, ca."

Lần trước cùng một chỗ Bùi Viễn vẫn còn là thanh niên hai mươi bốn tuối, bây giờ đã là nam nhân hai mươi bảy, Chu Chung Dương nhìn hắn, vừa thấy đau đầu lại vừa kiêu ngạo, còn tức giận chỗ nào được nữa. Chỉ nghe tiếng ngựa hí từ bên kia vọng lại, Bùi Dã nói, "Tiểu vương bát đản Truy Quang kia không thích đệ, lại thích ca cực kỳ. Đều tại huynh cho người hầu hạ nó quá tốt."

Lời còn chưa dứt, người đã ngã xuống!

Chu Dung Chương trong lòng giật nảy, lồng ngực nhói đau, hai tay như nhũn ra,cơ hồ không đỡ nổi người. Thật vất vả mới đem thân thể Bùi Dã đỡ dậy, còn chưa kịp phân phó, người chung quanh đã la hét, "Mau mời đại phu! Mau mời Lâm thần y."

Lâm thần y có một gương mặt tròn, trầm ngâm vân vê sợi râu mép, Chu Dung Chương hỏi, "Vết thương trên thân thể Hành Chi đều là ngoại thương, lại không có nội thương, sao lại thế này?"

Y thái độ trấn tĩnh, trật tự rõ ràng, Lâm thần y lại cười hăc hắc, "Lâu rồi không thấy ngươi gấp gáp như vậy."

Không đợi Chu Dung Chương trả lời, nghiêm mặt nói, "Tổn thương không có, ta hoài nghi hắn đến địa phương lộn xộn nào, chọc phải tình trái."

Trong người hắn rõ ràng là cổ, Chu Dung Chương thần sắc biến đổi, y đương nhiên biết Bùi Dã cũng đã hai mươi bảy, quá khứ không thiếu lọt vào mắt xanh của yểu điệu thục nữ, chỉ là hắn chưa từng động tâm, nếu như hiện tại có người trong lòng, lâm vào gúc mắc tình yêu cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là khi nghe đến Bùi Dã có thể cùng Miêu nữ nào đó định tình, lại không hề thông báo cho mình, lòng vẫn cảm thấy xót xa.

Đến khi Bùi Dã tỉnh lại, chỉ nói một câu, "Ca, huynh đừng lo lắng, đệ chỉ là một đường mệt mỏi, thể lực chống đỡ hết nổi..."

Chu Dung Chương thần sắc nghiêm nghị, "Bùi Hành Chi!"

Y một khi nổi giận, mặt mày yên tĩnh như lưỡi đao, lại lạnh lẽo cực kỳ, trông vô cùng đẹp mắt.

Bùi Dã ngưng khí, không dám tiếp tục nhìn trái nhìn phải, chủ động nói, "Đây là lỗi của đệ."

Hắn lần này đi ra ngoài du lịch, hiếu kỳ với cổ trùng, chuyên chọn hướng chướng khí mịt mù mà đi.

Người ở đó ngôn ngữ có chút khác biệt, lại vô cùng nhiệt tình, giữ lại Bùi Dã bày tiệc dưới ánh trăng.

Sau buổi tiệc rượu, hắn nhìn thấy một thanh niên trai tráng đem một cô nương nhét vào bao vải, không để ý giãy dụa của nàng mà bắt cóc về nhà gỗ của mình. Bùi Dã há có thể ngồi yên không nhìn, đem nàng cứu ra, ai ngờ vừa kéo tiểu cô nương ra, lại bị nàng quạt một bàn tay, cô nàng cắn nát ngón tay mình rồi bấm cổ tay, một con cổ trùng to như hạt đậu liền chui vào trong da thịt hắn.

Bùi Dã nói, "Đệ sau này mới biết đây là tập tục đoạt cưới, giãy càng lợi hại sau khi cưới sẽ càng không xung đột..."

Bùi Dã hết lời dừng lại, phòng đã yên tĩnh đến chỉ còn tiếng hít thở.

Bùi Dã lại nói, "Ca, huynh nói gì đi mà. Huynh thế này đệ sợ. " (;'༎ຶД༎ຶ')

Chu Dung Chương lúc này mới chậm rãi hỏi, "Cổ này làm sao mà giải?"

Bùi Dã nói, "Sau khi nói rõ, cô nương kia nói với đệ cổ này không chỉ vô hại mà còn có lợi. Nàng đưa đệ một cổ khác, chỉ cần trong vòng một năm tìm được người trong lòng, gieo cổ này vào là có thể cùng người mình yêu đồng sinh đồng tử."

Chu Dung Chương lẳng lặng nhìn hắn, Bùi Dã rốt cục không dám tốt khoe xấu che, thành thật khai báo, "Nếu trong vòng một năm không tìm được người trong lòng, gieo một cổ khác xuống, cổ trùng trong người đệ sẽ chết, đệ..." Hắn làm tư thế tự cắt yết hầu.

Chu Dung Chương mặt trầm như nước, dột nhiên đứng dậy, "Được, từ ngày mai, ta sẽ cho người thu thập chân dung nữ tử, đệ cũng nên lấy vợ rồi."

Bùi Dã há hốc mồm, "Ca..."

Chu Dung Chương lắc đầu, quay lưng lại nói, "Hôn nhân đại sự vốn là phụ mẫu chỉ định. Đệ ta đều không còn cha mẹ, theo lý, ta có thể thay đệ chỉ định. Là ta mấy năm nay thiếu sót rồi." Y ngừng lại một chút, lại ôn hòa dặn dò, "Đệ bây giờ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Bùi Dã nằm trên giường, ngắm màn che, tiện tay kéo gối mềm che mặt, ở dưới gối thở dài.

Hắn thật ra còn che giấu một chút, vị cô nương kia từng nói: Cổ trùng gieo xuống sẽ cho ngươi biết ai là người trong lòng. Một khi gặp nhau liền sẽ có cảm giác đau tận đáy lòng.

Nhưng hắn cần gì phải dựa vào cổ trùng để phân biệt? Từ năm mười sáu mười bảy tuổi hắn đã biết người trong lòng mình là ai rồi.

Hắn không biết đã tự hỏi lòng bao nhiêu lần, thiên hạ nhiều người như vậy, vì sao mình lại có tình cảm với người xem mình như đệ đệ ruột thịt thế này?

Vì sợ sớm tối gặp nhau, chịu không được tương tư đêm ngày mà làm ra chuyện không thể vãn hồi, mới dùng du lịch tứ phía làm cớ, chỉ mong ca ca không ở trước mắt, tâm tư này không bị phát hiện mà khiến người thất vọng.

----------------------------------

M: Minh chứng cho câu nghịch ngâu thì chết chứ bệnh tật gì đây ╮( ̄▽ ̄"")╭

Hế lô mọi người mình là M, lần đầu mình public bản edit của mình, trước đó chỉ tự làm tự xem thôi nên chắc chắn còn nhiều thiếu sót. Các bạn cứ góp ý mình sẽ sửa nhé. À còn một điểm nửa là mị nửa chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết (;'༎ຶД༎ຶ'), thế nên mình cũng không biết làm đúng được bao nhiêu phần trăm của bản gốc nữa luôn á (;'༎ຶД༎ຶ')

Ảnh bìa: Yuko Nagayama

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro