Chương 70: Cái chết của Tô Quán Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghé nhà DƯ CHÂN đọc từ chương 1-67 nha mn
Link: https://shenyuzhen.wordpress.com/nhu-thay-tuyet-roi/
______________________________________

" Yêu tộc có ân oán với phụ thân ngươi, nguyên do thì phải ngược dòng về ba mươi hai năm trước ", Thần Đồ dùng đôi móng vuốt phủi tuyết, tìm chỗ thoải mái nằm xuống, " Không phải Tô Cấu đã nói với ngươi sao? Thánh Nữ tộc ta mang theo Thánh Tử chạy trốn khỏi vương đình, nàng được một bằng hữu đến từ nhân gian mang đi. Bằng hữu kia, là mẫu thân ngươi Đàm Đài Huân."

Tang Trì Ngọc cùng Tô Như Hối đều sửng sốt.

Tô Như Hối chống cằm nói: " Ba mươi hai năm trước, nương ta mất mạng ở bên ngoài trường thành. Ám sát nàng, là các ngươi làm?"

"Ám sát cái gì, là truy kích!" Thần Đồ nhấn mạnh, "Thánh Nữ chết trên đường, mẫu thân ngươi mang Thánh Tử của chúng ta đi, chúng ta đương nhiên muốn giành lại Thánh Tử. Năm đó Tuyết Cảnh tổng cộng có năm vị yêu tổ, năm vị yêu tổ đều là đại tông sư Triêu Thánh cảnh, đại yêu tổ La Phù vương của chúng ta đưa mắt nhìn xa lên trời. Thánh Nữ mang đi Thánh Tử, cả vương thành khiếp sợ, năm vị yêu tổ hợp sức truy kích. Bọn họ ở Tuyết Cảnh cách ngoài trường thành mười dặm đuổi theo mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi muốn đưa Thánh Tử vào nhân gian, một mình đấu với năm yêu tổ tộc ta."

"Một mình đấu với năm yêu tổ......" Tô Như Hối trầm tư.

Thần Đồ nhún nhún vai, "Kết quả có thể nghĩ tới, mẫu thân ngươi tuy rằng cũng là cao thủ Triêu Thánh cảnh, chỉ là lấy một địch năm, nói dễ hơn làm. Ta nghe nói, từ đầu đến cuối trận, mẫu thân ngươi đến chết cũng chưa từng cúi đầu. Thật là kỳ lạ, cho đến nay ta vẫn như cũ không thể hiểu, tại sao mẫu thân ngươi phải vì hai yêu tộc nàng vốn không quen biết mà vứt bỏ tính mạng của bản thân?"

"Sau đó thì sao?" Tô Như Hối hỏi.

"Nhiều năm qua, Yêu tộc chúng ta sinh sống ở cực trời Tuyết Cảnh, chịu đủ tra tấn của gió tuyết. Vì ngăn gió tuyết, chúng ta thậm chí hao phí rất nhiều tâm huyết, xây nên 'khung đỉnh' che đậy vương thành. Mà tộc người các ngươi lại ngồi hưởng phúc phần thiên thời địa lợi, trải dài đời đời con cháu, thậm chí còn cướp đi Thánh Tử của chúng ta. Sau lần đó, La Phù vương quyết ý chỉ huy xâm lấn phía nam, chiếm lĩnh nhân gian. Chính là nhân gian các ngươi thật sự quá xa, cả vạn dặm đường, căn bản không có cách duy trì lương thảo quân nhu. Năm vị yêu tổ là Bí Thuật Giả Triêu Thánh cảnh, có thể mấy tháng không ăn không uống, gió tuyết cũng không thể bẻ gãy. Nhưng quân đội chúng ta phần lớn là yêu tộc bình thường, một hồi bão tuyết đầy trời, liền đủ để cho bọn họ đều bị đông cứng trên đường. Cho dù tới được nhân gian rồi, bọn họ cũng không thể vượt qua trường thành Tuyết Cảnh của các ngươi."

Tô Như Hối tấm tắc, "Các ngươi hẳn là không dễ dàng từ bỏ như vậy? Chắc hẳn đã tìm ra được lối tắt để dùng được âm mưu ở nhân gian?"

Đôi mắt đậu đen của Thần Đồ dường như tràn đầy thuần lương, "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết chuyện có liên quan đến ngươi cùng phụ thân ngươi."

"Được, ngươi tiếp tục nói." Tô Như Hối làm thủ thế thỉnh giáo.

"Chúng ta suy nghĩ biện pháp ròng rã mười năm, vẫn không thể nghĩ ra cách xuyên qua gió tuyết để đến nhân gian." Thần Đồ chậm rãi nói, "Chẳng qua, chúng ta không tới nhân gian, phụ thân ngươi lại tới Tuyết Cảnh. Hắn gặp được yêu quái đầu tiên là ta, khi đó ta còn là một sói con đơn thuần thiện lương. Hắn khen ta là sói nhỏ xinh đẹp nhất Tuyết Cảnh, cho ta ăn thịt, vuốt ve bụng ta, giúp ta chải lông. Hắn mời ta vì hắn dẫn đường làm điều kiện trao đổi, dẫn hắn đi cực trời Tuyết Cảnh, vương thành Yêu tộc của chúng ta."

Đến hôm nay, Tô Như Hối rốt cuộc đã biết nam nhân kia một mình đi xa là vì cái gì. Khổ tu mười năm, đi bộ quãng đường ròng rã mười năm, than thở với trời cao mười năm. Mọi người cười nhạo hắn, châm chọc hắn, nhổ nước bọt khinh rẻ hắn, lấy hắn làm đề tài buôn chuyện trên bàn trà tiệc rượu. Chính là không ai biết, kẻ lưu lạc đầu bù tóc rối kia, kẻ đã từng một thời làm nam sủng mặt hoa nhỏ bé, thật sự ngộ ra được chung cực của bí thuật.

Tâm tình Tô Như Hối thật phức tạp, "Ngươi đích thực nhìn thấy là cha ta đã đến sao?"

Thần Đồ gật đầu, "Hắn đã đến, là tai ương lớn nhất của tộc của ta từ trước tới nay......"

Từ giữa lời Thần Đồ kể lại, Tô Như Hối thấy cao nguyên Tuyết Cảnh mênh mông bát ngát, tuyết trắng phau phau trải rộng bốn phía, phân không rõ ranh giới giữa sắc trời và tuyết. Núi Tuyết phía trên, hai con đường bao quanh cột đá khổng lồ mọc lên cao ngất trong mây, tỏa ra cấu thành khung đỉnh trong suốt như lưu li. Cột đá chọc trời khắc ẩn ẩn vô số phù văn, ngân quang lấp lánh nhấp nháy, còn có rắn bạc ở trong đó bơi lội. Mà "Khung đỉnh" trong lời Thần Đồ còn là ngàn vạn khối lưu li trong suốt xếp chồng lên nhau bao lấy trời cao, che đậy tầng tầng lớp lớp kiến trúc vương thành bên dưới. Đó là cố hương của Yêu tộc, hao phí biết bao tâm huyết của các đại tiền bối để xây nên gia viên Tuyết Cảnh.

Một nam nhân, trên vai là áo choàng đẫm sương tuyết, bôn ba vạn dặm, đi vào nơi quần cư dị tộc này.

Hắn khoác áo choàng cũ nát, mang mũ dính đầy tuyết trắng. Phía dưới mũ, lộ ra một góc cằm trắng tinh như ngọc, ẩn ẩn thấy được sương tuyết tích tụ ở mi mày đuôi mắt thanh tú của hắn.

"Ngươi thật sự muốn đi sao? Ngươi đánh không lại bọn họ." Thần Đồ lay lay ống quần hắn, "Đừng đi, ta dẫn ngươi rời khỏi đây."

"Cơm có thể không ăn, hài tử có thể không nuôi," Tô Quán Vũ cười nhạt nói, "Nhưng Yêu tổ nhất định phải giết."

Thần Đồ phí công mà lay ống quần hắn, hắn lại giống một khối đá ngầm, vẫn không nhúc nhích.

"Vốn nghĩ để ngươi lại làm chầu thịt nướng cuối cùng," hắn xoa xoa đỉnh đầu toàn lông của Thần Đồ, "Thôi, làm nhiều việc thiện, vì hài tử đáng thương kia của ta mà tích đức. Ngươi đi đi. Cho ngươi thời gian một nén nhang, lui ra ngoài mười dặm, ngươi liền an toàn."

Thần Đồ nghe không hiểu nửa câu đầu, chỉ nghe hiểu nửa câu sau. Mỗi bước đi của hắn lưu luyến không rời, dần lui khỏi cánh đồng tuyết, làm theo lời của Tô Quán Vũ nói, đi đến mười dặm ở ngoài. Hắn ngẩng đầu lên, dùng thị lực nhìn ra xa chỗ nam nhân cô độc kia. Giữa gió tuyết, có Yêu mang đôi mắt màu xanh băng nhấp nháy như vì sao lấp lánh. Sát khí đang dồn ép ngày càng gần, lạnh thấu xương như lưỡi đao.

Tô Quán Vũ lù lù bất động, cao giọng nói: "Tô Quán Vũ đến từ nhân gian, bái Thiên môn."

Năm đôi mắt xuất hiện bên trong băng tuyết, hắc ảnh khổng lồ che trời, tựa từng ngọn núi nhỏ giống nhau cao ngất. Tuyết Cảnh yêu tổ, đại tông sư Triêu Thánh cảnh, không ai biết chúng đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng nhìn những thân ảnh khổng lồ vĩ đại kia, liền biết chúng là quát vật mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi. Tô Như Hối nghe thấy chúng thở dốc trầm nặng, giống bễ quạt lò xưa cũ bị kéo động. Mà hơi thở kia phun ra nuốt vào, liền đối với người tới như là từng trận gió mạnh.

Tô Quán Vũ một thân tố y đứng trong đó, dáng dấp tựa nhành liễu mềm yếu chống chọi gió nổi. Hắn vốn không phải là người cường tráng, tuy cũng được coi là cao gầy, lại cũng ngại eo thon khó bề gánh vác, cùng đám quái vật đứng chung một chỗ, liền như chim nhỏ yếu nhược nhưng lại coi nhẹ bầy sói nanh sắc uống máu.

"Con người, vì sao bái Thiên môn?" Thanh âm hùng hồn từ trong gió truyền đến.

"Đàm Đài Huân, là thê tử của ta." Tô Quán Vũ mặt mày mang nét cười.

"Thì ra là thế, ngươi là trượng phu của nữ nhân kia." Đám Yêu chậm rãi vây quanh hắn, xoay quanh thân hắn mà đánh giá, "con người thật là yếu đuối, thịt không nhiều, xương cốt cũng nhỏ, không đủ lấp no bụng ta, còn nhắt kẽ răng ta. Con người, thê tử của ngươi đánh cắp hài tử của chúng ta. Như vậy đi, ngươi ở lại làm nhân nô cho chúng ta, vì thê tử ngươi mà chuộc tội."

"Thứ lỗi," Tô Quán Vũ cười nói, "Vãn bối tới đây, không phải để làm nhân nô."

"Ồ?"

" 'khung đỉnh' của các ngươi đúng thật rất đẹp," Tô Quán Vũ phóng mắt nhìn về phía xa, trên trời có ánh sáng từ lưu ly phản xạ ra những vầng sáng đẹp tới lóa mắt, "Nếu vụn vỡ rơi xuống thành mưa, sẽ là cảnh đẹp tuyệt thế. Tô Quán Vũ to gan, thỉnh chiến chư vị Yêu tổ, đập vỡ trời cao, giết hết toàn tộc ngươi."

Lời vừa thốt ra, đám yêu liền giận tím mặt, "Cuồng vọng!"

"Cuồng vọng?" Tô Quán Vũ đổi ánh mắt, nhìn phương hướng khác.

Hắn thấy một bông tuyết thật lớn, là huyền phù ở điểm cuối cao nguyên, biển cả trên không. Bông tuyết kia kết tinh trong suốt óng ánh như thế, lại quen thuộc như thế.

Tô Quán Vũ nhẹ giọng nói: "Nghe nói đó là bông tuyết độc nhất thế gian, điểm cuối của trời. Các ngươi ở dưới nó sinh sống nhiều năm như vậy, có từng nhìn đến công dụng sâu kín của nó?"

Đám Yêu ánh mắt ngưng đọng, "Ngươi có ý gì?"

"Các ngươi nhìn không tới," Tô Quán Vũ chậm rãi nói, "Ta lại thấy được."

Đám Yêu hoàn toàn kinh sợ, "Ngươi rốt cuộc đang nói tới cái gì? Công dụng của bông tuyết, ngươi có biết ít nhiều?"

"Không có ý nghĩa sinh mệnh, huỷ hoại thì đã sao?" Tô Quán Vũ nâng tay lên, tuyết trắng tinh rơi vào lòng bàn tay hắn, "Áp chế cảnh giới lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc đã có thể thả ra. Chỉ đáng thương việc chờ đợi, quanh năm làm con kiến nhỏ mọn, lấy sớm tối làm xuân thu, lấy rau cúc làm thiên địa, vĩnh viễn không biết được đáp án."

Hắn vừa dứt lời, gió tuyết đột nhiên im bặt, bốn bề tĩnh lặng không tiếng động. Yêu quái chấn kinh, một khắc kia phảng phất như thời gian tạm dừng, hết thảy ánh sáng rực rỡ trào dâng đều hướng về Tô Quán Vũ mà đi, vạn vật lấy hắn làm trung tâm, lắng nghe tim hắn đập.

Đám Yêu hoảng sợ mà hô: "Hắn là Thiên Nhân! Chạy mau! Trốn mau!"

Chúng nó thậm chí đến suy nghĩ chống cự đều không có, tranh nhau mà chạy khắp cánh đồng tuyết. Ánh sáng xanh lơ nhàn nhạt ở trong cơ thể Tô Quán Vũ tỏa rộng ra, đôi mắt hắn nhiễm tia sáng yêu dị hoa mỹ tỏa ra tứ phía . Lòng bàn tay hắn xuất hiện một huyền phù hình bông tuyết sáu cánh, bạch quang thánh khiết, không nhiễm một hạt bụi, như một đóa hoa ngọc trắng diễm lệ phát sáng rực rỡ, im ỉm mà nở rộ.

Hắn nhẹ giọng nói: "Thập phương đàm diệt."

Bạch quang bỗng nhiên bành trướng, lấy hắn làm trung tâm, thôn tính bốn phía mà tiêu diệt. Hết thảy ánh sáng trên thế gian vào giờ phút này đều vụn nát, gió tuyết tan rã, Đám yêu vừa chạy trốn vừa than khóc trong bạch quang đều bị trừ khử, những khối lưu li óng ánh ở trên không từng mảnh đổ nát, từng mảnh vụn vỡ, rơi xuống thành mưa. Bên trong, yêu quái ngẩng đầu lên, chính mắt thấy vương thành vỡ tan, rớt xuống từng mảnh lớn nhỏ như vệt sáng, tuyết trắng xóa liền rơi vào.

Theo lời Tô Quán Vũ, một màn kia thật sự tráng lệ vô song. Bạch quang hiểm ác bỗng nhiên mở rộng, lan ra cả tòa vương thành. Phảng phất khi thế gian một khắc ngưng đọng, phía trên cánh đồng tuyết, một tòa thành trì đã hóa phế tích.

Thần Đồ đứng ở nơi xa, ngơ ngẩn mà nhìn một màn này.

Này là sức mạnh của Thiên Nhân sao? Khủng bố như vậy, trong nháy mắt gột rửa hết thảy.

Thần Đồ nói: "Hắn giết bốn Yêu tổ, tộc của ta hơn phân nửa đều chết vào trận này. La Phù vương may mắn còn sống, lại cũng trọng thương, bất đắc dĩ tiến vào kì ngủ đông dài."

"Cha ta đâu?" Tô Như Hối hỏi.

"Đã chết." Thần Đồ nói, "Một khúc xương cốt, một giọt máu, một mảnh góc áo đều không còn. Có lẽ đây là 'thập phương đàm diệt' đại giới, chúng ta chưa từng gặp qua bí thuật lợi hại như vậy, đại khái bởi vì nó quá khủng bố, nó làm Yêu tộc bị thương nặng, cũng huỷ hoại chính bản thân Tô Quán Vũ."

Không, Tô Như Hối cứ cảm thấy có chỗ không đúng. Nếu là tự bạo mà chết, thế nào cũng nên có dấu vết hài cốt lưu lại như những Yêu tổ đã chết. Nghe lời mà cha chàng nói trước khi chết, người kia tựa hồ đã sớm đạt tới Thiên Nhân cảnh, nhưng vẫn áp chế, đến Tuyết Cảnh Thiên môn mới thả ra.

Vì cái gì? Cha chàng vì cái gì muốn làm như vậy?

【 bởi vì hắn ngộ ra quy tắc trung tâm của thế giới này. 】giọng nói của hệ thống đột ngột vang lên.

Quy tắc?

【 Giải khóa tình báo: Tô Quán Vũ nguyên nhân chết của Tô Quán Vũ không phải do phóng thích bí thuật "Thập phương đàm diệt", mà là bởi vì......】

Cuối trời có một đóa "Bông tuyết", cho nên Yêu vật mới cho rằng "Bông tuyết" là di vật Tô Quán Vũ để lại cho Tô Như Hối. Sai rồi, bọn họ đều sai rồi. "Bông tuyết" chính là hệ thống, hệ thống chính là "Bông tuyết". Tô Quán Vũ chưa từng có được "Bông tuyết", "Bông tuyết" ngay từ đầu đã luôn bao trùm ở phía trên Tô Quán Vũ.

Tô Như Hối thấp giọng lẩm bẩm: "Là hệ thống hủy diệt hắn."

Cho nên cái quy tắc kia là --

【 Thiên Nhân hẳn phải chết. 】

______________________________________

Tác giả:

Vì cái gì viết CP phụ? Bởi vì ta thích. Vì cái gì viết máu chó đầy đầu? Bởi vì ta thích. Thực xin lỗi ta không thể thỏa mãn sở thích của mọi người, ta chỉ có thể thỏa mãn chính mình trước. Kịch bản đã định sẵn, triển khai không đổi mười chương trái phải, sẽ không sửa. Nhân sinh gian nan, thế giới thật quá khổ, chừa cho ta chút việc vui đi.

______________________________________

Edit:
Đã đọc qua rất nhiều bộ đam hệ thống, nhìn chung thì hệ thống cung cấp phúc lợi 1 đổi 1 với nhiệm vụ, có hệ thống chủ cùng quy tắc bất khả xâm phạm nhằm ổn định thế giới.

Tuy hiểu rõ bản chất của nó nhưng mà gặp mấy trường hợp vì đụng chạm xíu xiu quy tắc hay nhân vật tự nhận thức được nên bắt buộc phải bị trừ khử vẫn tức ói thật, khác gì cá trong chậu, chim trong lồng, mà nếu phát hiện bị gò bó kiểm soát mà vẫn cam chịu thì hẳn không còn là con người nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro