Chương 69: Ngậm lấy tai của y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghé nhà DƯ CHÂN đọc từ chương 1-67 nha mn
Link: https://shenyuzhen.wordpress.com/nhu-thay-tuyet-roi/

______________________________________

Tang Trì Ngọc cùng Tô Như Hối hôn đến hăng say, la bàn bỗng nhiên nhấp nháy tin tức truyền tới từ Giang Tuyết Nha. Hai người đều ngưng lại, Tô Như Hối lưu luyến không rời mà ấn ngực Tang Trì Ngọc, đem y đẩy ra, mở la bàn. Tang Trì Ngọc nghe chàng liên thanh trao đổi cùng Giang Tuyết Nha, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ duy trên đỉnh đầu hai lỗ tai lông trắng xù xù lại gục xuống, làm bộ dáng mất hứng. Tô Như Hối một mặt nén cười, một mặt đáp ứng thỉnh cầu vẽ tinh đồ của Giang Tuyết Nha. Sư tỷ chàng thật sự rất bá đạo, nghiêm lệnh cho chàng buổi chiều về Biên Đô bắt đầu khởi công. Tô Như Hối thật là bất đắc dĩ cực kỳ.

"Đúng rồi, sư tỷ, rảnh rỗi giúp ta đi coi sóc Tang Bảo Bảo 1 chút, nhà ta có sẵn ít cá khô." Tô Như Hối nói.

Lỗ tai Tang Trì Ngọc bỗng nhiên dựng thẳng lên, ánh mắt hơi hơi cứng lại.

"Đã biết." Giang Tuyết Nha bên kia nhận lời.

"Đa tạ sư tỷ!" Tô Như Hối khép lại la bàn, trấn an Tang Trì Ngọc, " Tin tức từ sư tỷ, không dám không nhận, chọc giận nàng, ta không ăn được quả ngon. Ngoan, đừng mất hứng."

Tang Trì Ngọc sắc mặt bình tĩnh, "Không có mất hứng."

"Thật à?"

Vậy mà sao lỗ tai kia lại buồn bã ỉu xìu?

Tô Như Hối rốt cuộc kìm nén không được, ấn bờ vai của y làm y ngồi xuống, chàng cong lưng lên, ngậm lấy tai phải của y. Đỉnh đầu liền có xúc cảm mới lạ truyền đến, Tang Trì Ngọc liền ngây dại, trong mắt đều là vẻ bàng hoàng. Tô Như Hối có ý đồ xấu, ngậm tai chưa đủ, chàng còn phải dùng đầu lưỡi liếm láp bên tai y. Tai thú của y mềm như bông, đụng vào nóng hầm hập, tựa như muốn hòa tan ở đầu lưỡi Tô Như Hối.

Gia hỏa này nguyên hình rốt cuộc là cái gì? Hình dáng tai này............ Hồ ly? Sói?

Không biết vì sao, hai lỗ tai này có chút quen thuộc, tựa hồ đã gặp qua ở đâu. Tô Như Hối nhẹ nhàng cắn thính tai Tang Trì Ngọc, người dưới thân chàng đột nhiên run lên. Phảng phất như có dòng điện từ thính tai ẩm ướt truyền tới ngực Tang Trì Ngọc. Tai thú quá mẫn cảm, đặc biệt bị Tô Như Hối đùa giỡn như thế, thân thể Tang Trì Ngọc nơi nào đó không tự giác ngóc đầu lên, trở nên cứng lại.

Người dưới thân Tô Như Hối bỗng nhiên không còn, thời điểm chàng kịp phản ứng lại, Tang Trì Ngọc cả người đều biến mất. Tô Như Hối cạn lời, thằng nhãi này cư nhiên dùng "Thuấn Ảnh Di Hình" chạy trốn.

"Tang Trì Ngọc!" Tô Như Hối đi khắp nơi tìm y, tìm nơi nào cũng toàn không thấy bóng người, không biết chạy đi đâu.

Đâu đến nỗi thẹn thùng thành như vậy! Tô Như Hối còn chưa có ngậm đủ đâu.

Tô Như Hối nhìn ra ngoài tháp lâu, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: 【 báo động cấp cao, Quan Hỏa cảnh Bí Thuật Giả, yêu tổ Thần Đồ đột kích. Bí thuật của hắn là "Hồi Lưu Chi Ảnh", có thể xuất hiện ở bất luận cái gì có bóng. Kiến nghị 1: Thỉnh ký chủ nhanh chóng đi trước tới địa điểm khác tránh né tập kích. Kiến nghị 2: Thỉnh ký chủ trốn vào trong lòng Tang Trì Ngọc khóc chít chít, tìm kiếm Tang Trì Ngọc che chở. 】

Tô Như Hối nghiêng đầu xem phía trước, một hắc ảnh đã xuất hiện ở trước mắt cách đó không xa.

Hắc ảnh kia mềm như bún, dường như không có xương cốt, giống đống bùn lầy hình người. Hắn chắn trước Tô Như Hối cùng cửa lớn tháp lâu nhất định phải đi qua, dần dần hóa thành hình người. Như sơn đen tróc dần đi, bề ngoài Thần Đồ lộ ra trước mắt Tô Như Hối. Là bộ dáng người trẻ tuổi, trên mặt bôi màu của Cực Lạc Phường. Hắn có mặt mày ôn hòa, những vệt đủ mọi màu sắc không có làm hắn thoạt nhìn dữ tợn, ngược lại cho hắn tăng thêm vài phần diễm lệ.

Tô Như Hối nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, rồi nở nụ cười, "Ngươi tên Thần Đồ? Gương mặt này của ngươi thực sự rất gây chú ý."

Hôm qua Tang Trì Ngọc nói ở Cực Lạc Phường gặp phải kẻ khả nghi, xem ra chính là thứ này. Thứ này ước chừng là từ Biên Đô một đường theo đuôi chàng đến Cực Lạc Phường, lại theo đám côn đồ đi vào Tuyết Cảnh.

"Ngươi làm thế nào biết tên của ta?" Thần Đồ đứng ở nơi xa, "Thật đáng tiếc, ta chứng kiến tay nghề nấu ăn của ngươi rất lợi hại. Ta thích ngươi nấu thịt kho, giết ngươi, ta rốt cuộc không thể ăn thịt kho ngon nữa."

Bỗng nhiên phía sau Tô Như Hối có thanh âm của Tang Trì Ngọc vang lên, "Ngươi đã làm cơm cho hắn?"

Một người hai người đều xuất quỷ nhập thần, Tô Như Hối cạn lời.

"Không biết, ta chỉ làm cơm cho ngươi cùng con ngươi." Tô Như Hối hỏi, "Ngươi mới vừa đi đâu vậy?"

Tang Trì Ngọc không đáp, lại dời mắt, lỗ tai ẩn ẩn có dấu hiệu.

Tô Như Hối không chú ý tới vẻ ngượng ngùng của y, quay đầu nhìn về phía Thần Đồ, nói: "Vị này là yêu tổ, chúng ta có thể tâm sự với gương mặt này của ngươi sao?"

"So với món ngon, ta càng muốn vấn đỉnh Thiên Nhân." Thần Đồ nói, "Con trai, rút đao của ngươi ra, cho ta xem bông tuyết phụ thân ngươi để lại cho ngươi, thế gian này võ đạo chung nguồn."

Yêu quái ngốc này đại khái đã hiểu lầm cái gì, Tô Như Hối không hiểu được lời hắn nói . Cái gì là "Bông tuyết"? Cái gì là phụ thân chàng để lại cho chàng? Không có thời gian nghĩ quá nhiều, bên trong tháp lâu hắc ảnh nhất thời thêm dày đặc, lấy Thần Đồ làm trung tâm, hắc ảnh đặc sệt như đầm lầy, đều cùng nhau lan ra hướng bên ngoài, chỉ cần trong chớp mắt liền tràn ngập dưới chân Tô Như Hối cùng Tang Trì Ngọc.

Tô Như Hối ôm lấy cánh tay Tang Trì Ngọc, "Tang ca, bảo hộ ta, ta sợ quá."

Tang Trì Ngọc mặt không biểu tình rút tay ra.

Vô số bãi nhầy đen như quái ảnh từ đầm lầy bò dậy, mỗi một hình thái đều giống Thần Đồ như đúc. Tô Như Hối rút linh hỏa súng ra, chĩa vào Thần Đồ bắn một phát Tử Khoa. Tử Khoa xé nát gió mạnh, phát ra tiếng rít phảng phất ác quỷ gào rống. Tử Khoa chính diện đánh vào khuôn mặt Thần Đồ, lại thấy mặt hắn hóa thành hắc ảnh bùn lầy, tấc tấc rơi xuống, Tử Khoa liền xuyên qua khuôn mặt hắn, trúng vào tường đất phía sau. Hắc ảnh đan xen, khuôn mặt hắn tự động khôi phục lại thành bộ dáng cũ.

Thần Đồ lắc đầu, nói: "Làm bông tuyết trợ giúp ngươi, nếu không ngươi không thắng được ta."

Vừa dứt lời, quái ảnh nhầy đen liền nhào tới Tô Như Hối cùng Tang Trì Ngọc, Tang Trì Ngọc bổ ra ánh đao như trăng tròn, hắc ảnh bị y chặt đứt ngang. Nhưng ngay sau đó, càng nhiều hắc ảnh từ trong tối chui ra, sử dụng tay chân bò lại hướng bọn họ.

"Ngươi đối phó chúng." Tang Trì Ngọc đem hoành đao ném cho Tô Như Hối.

"Ta vốn là nam tử yếu đuối, tay trói gà không chặt......"

Tô Như Hối nói còn chưa dứt lời, Tang Trì Ngọc đã rút ra khô nguyệt, thoáng hiện ra ở trước mắt Thần Đồ. Thần Đồ rút đao ra khỏi vỏ, hai bên đánh giáp lá cà, chỗ mắt chạm mắt nhau phảng phất như có tia điện xẹt lửa. Tô Như Hối đành phải động tay giơ đao lên, bày ra thức mở đầu.

Chỉ qua vài hơi thở ngắn ngủi, Tang Trì Ngọc cùng Thần Đồ đã đánh qua vô số chiêu. Yêu cùng yêu vật lộn, cao thủ cùng cao thủ đọ sức, ánh đao của bọn họ giống như ảo ảnh, người bình thường cơ hồ khó có thể thấy rõ ràng được chiêu thức. Hai bên chém liên hồi xong tách ra, nhìn nhau. Đã lâu rồi không ai có thể đi qua mười chiêu khi giao đấu với Tang Trì Ngọc, đao của Thần Đồ lại khơi dậy sát tính của y, thân đao sáng như tuyết chiếu rọi khuôn mặt lạnh lẽo của y, còn có sát ý lạnh thấu xương in đậm trong đôi mắt y. Sát ý mênh mông, sát khí đặc sệt như biển máu.

"Sát chiêu rất đẹp," Thần Đồ tán thưởng, "Nhưng không phải là bông tuyết ta muốn tìm, làm Tô Như Hối đánh với ta."

"Hắn đánh không lại ngươi," Tang Trì Ngọc nâng mắt lên, mặt mày lạnh thấu xương như lưỡi đao, "Đối thủ của ngươi là ta."

Hai bên lại lần nữa lao tới! Giống như thú dữ ganh đấu khi gặp lại nhau, lẫn trong ánh đao chứa đựng toàn là sát khí khắc trong xương cốt. Nhưng mà Tang Trì Ngọc trong phút chốc tiếp cận Thần Đồ lại đổi tay, uy áp nặng nề của lưỡi đao va vào nhau,tay áo Thần Đồ hạ xuống, đao bị phẩy vào không trung.

Bí thuật "Độc Tâm"

Nháy mắt đổi tay, thế đao của Tang Trì Ngọc bỗng nhiên biến đổi. Vốn thế đao nhanh nhẹn như mèo rừng nháy mắt liền trở nên cương mãnh như hổ, tay trái Tang Trì Ngọc uyển chuyển cầm đao vẽ ra đường kiếm tròn hình cung, bổ xuống chính giữa lưng Thần Đồ. Tốc độ của Tang Trì Ngọc nhanh không tưởng, ánh đao lao nhanh mang áp chế mạnh mẽ. Thần Đồ cảm nhận được sát khí vô hình đã tới gần hắn, hắn muốn tránh cũng không thể tránh được!

Thần Đồ bất đắc dĩ, dùng "Hồi Lưu Chi Ảnh" di chuyển sang chỗ âm u khác trong môt khắc. Chính là lúc hắn hiện hình, sát khí lạnh lẽo lại lần nữa bao phủ quanh hắn. Hắn không thể tin được mà ngoái đầu nhìn lại, liền đối diện với đôi mắt hờ hững của Tang Trì Ngọc. Khô nguyệt xuyên thủng giữa lưng hắn, máu tươi của hắn ào ạt chảy theo thanh đao. Thần Đồ nghĩ không ra, làm sao Tang Trì Ngọc có thể đoán được vị trí hắn di chuyển tới chỉ trong nháy mắt? Còn làm sao có thể cùng một lúc xuất hiện ở vị trí giống hắn?

"Ngươi chỉ có thể đặt chân ở trong phạm vi có bóng." Tang Trì Ngọc lạnh lùng nói.

Khô nguyệt của Tang Trì Ngọc phản chiếu ánh nắng long lanh, sắc đỏ diễm lệ của máu tươi tắm dưới nắng có vẻ càng tăng thêm vài phần kinh diễm. Thần Đồ lúc này mới phát hiện, vừa rồi ở trong quyết đấu, hắn bất tri bất giác bị dẫn rời khỏi tháp lâu, đi tới phần đất trống đầy ánh mặt trời. Nắng gắt giữa buổi trưa, ánh nắng chiếu xuống, chỗ có bóng chỉ còn lại một góc dưới tàng cây phương. Này là có người nhìn thấu bí thuật của hắn, mà bí thuật một khi đã bị nhìn thấu, mục tiêu chỗ hắn đặt chân liền thật dễ dàng bị đoán ra.

Ở một bên khác, Tô Như Hối thở hồng hộc, cơ hồ không động nổi đao nữa. Cũng may bí thuật của Thần Đồ đã bị giải trừ, hắc ảnh của hắn đều lặn mất tăm.

"Mệt chết ta." Tô Như Hối nằm sõng soài trên mặt đất, dường như sắp mệt chết chó.

Tang Trì Ngọc nhàn nhạt nhìn chàng.

Tô Như Hối quay đầu thấy Thần Đồ bị đao cắm trên mặt đất, máu chảy gần cạn ,nếu Tang Trì Ngọc không rút đao ra, chốc lát nữa yêu quái liền chết. Tô Như Hối vội bò dậy, lấy ra vòng cổ được hệ thống cấp, tròng lên trên cái gáy thon dài trắng nõn của Thần Đồ, sau đó rút khô nguyệt của Tang Trì Ngọc ra.

Giao diện hệ thống thông báo có đổi mới, nhiều thêm một "Sủng vật". Mặt trên có 4 lựa chọn "Sửa đổi vòng cổ khuôn mẫu", "Cảm quan tương thông", "Sinh tử thuận theo", "Điện giật thuần dưỡng". Tô Như Hối mở ra "Sửa đổi vòng cổ khuôn mẫu", mặt trên có vòng cổ sắt, vòng cổ da, vòng cổ tơ lụa, vòng cổ trong suốt, còn có vòng cổ đen. Tô Như Hối lựa chọn vòng cổ trong suốt, vòng trên cổ Thần Đồ lập tức biến mất không thấy nữa. Sau đó Tô Như Hối chọn thêm "Sinh tử thuận theo", số phận của gia hỏa Thần Đồ này cùng chàng liền cùng cột vào một khối.

Tang Trì Ngọc nhìn Tô Như Hối từ trong hư vô lấy vòng cổ ra, đối với hành động lấy đồ kì quái này của chàng, y đã thấy nhiều nên không còn ngạc nhiên nữa.

Tô Như Hối hỏi Tang Trì Ngọc: "ngươi rất tò mò vòng cổ này là lấy từ chỗ nào tới phải không?"

"Không hiếu kỳ." Tang Trì Ngọc nói.

"Chốc nữa sẽ giải thích cho ngươi nghe." Tô Như Hối cười nói, từ túi xách lại lấy ra một cái vòng cổ, "Tặng cho ngươi chơi."

Tang Trì Ngọc tiếp nhận vòng cổ, "Ừm" một tiếng.

Thần Đồ biến trở về nguyên hình, cả người sáng lên, kinh mạch hình như có vô số ánh sáng đom đóm lấp lánh nhấp nháy, đó là biểu hiện thân thể hắn đang tự mình chữa trị.

"Ngươi không giết ta, không sợ ta giết ngươi sao?" Thần Đồ nằm trên mặt đất hỏi.

"Ngươi đeo vòng cổ của ta, giết không được ta. Nếu ta xong đời, ngươi cũng đi đời theo." Tô Như Hối nói, "Không tin ngươi thử xem."

Thần Đồ vẫy vẫy móng vuốt lao tới chàng, mỗi lần chỉ có thể dừng lại 1 tấc ở trước mặt Tô Như Hối, như thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.

Thần Đồ mếu máo, bày ra bộ dáng ủy ủy khuất khuất.

Tô Như Hối vỗ vỗ đầu dưa của hắn, "Chó ngoan, về sau ngươi chính là sủng vật của ta. Hiện tại nói cho ta, gương mặt này của ngươi là lấy từ chỗ nào? Ngươi như thế nào cùng người cha nhẫn tâm kia của ta lớn lên giống nhau như đúc?"

"Ta không phải chó, ta là sói. Ngươi bảo người ở bên cạnh đánh cùng ta thêm một hồi, ta liền nói cho ngươi." Thần Đồ nói.

Có vòng cổ, đánh thêm một hồi cũng không sao. Tô Như Hối quay sang nhìn Tang Trì Ngọc, Tang Trì Ngọc gật đầu tỏ vẻ có thể.

Lại chiến một hồi, lần này tháp lâu bị bọn họ phá lủng thành đại động, Người của Cực Lạc Phường cùng Đại Bi Điện đều chạy tới vây xem, Tô Như Hối ở bên cạnh mời người mở lời, đánh cược xem ai có thể thắng. Lần này chiến đấu giằng co một nén nhang, kết cục Thần Đồ bị Tang Trì Ngọc dùng khô nguyệt đóng đinh trên nền tuyết.

"Yêu tộc kính trọng kẻ mạnh," Thần Đồ che miệng vết thương lại, nói, "Ngươi thắng, ta kính trọng ngươi."

Yêu quái này không nhận ra được Tang Trì Ngọc, Tô Như Hối cũng không nói cho hắn thân phận thật sự của y, tránh để hắn truyền lại tin tức cho Yêu tộc.

"Hiện tại có thể nói cho ta ngọn nguồn gương mặt này của ngươi chưa." Tô Như Hối hỏi.

"Miệng vết thương của nhân gia đau quá," Thần Đồ rầm rì, "Có lẽ ăn một chén thịt kho thì có thể hồi phục sức lực."

Tự xưng này của hắn nhão nhão dính dính, ngữ điệu quái đản, Tô Như Hối nghe đến đau răng. Tô Như Hối nói: "Ngươi là một lão yêu quái, sao phải tự xưng ' nhân gia '?"

Thần Đồ ngây thơ mà nói: "Tô Quán Vũ dạy ta, hắn nói làm nũng nam nhân sẽ chọc người đau."

Tô Như Hối: "......"

Trời sinh không biết xấu hổ. Tang Trì Ngọc đem hắn buộc ở tháp lâu phía dưới, kéo Tô Như Hối rời đi.

Nhiều năm trôi qua, Tô Như Hối lại gặp được gương mặt nhẫn tâm kia của cha chàng, trong lòng đích thực có điều xúc động. Nhưng mà chàng sớm đã không còn là thiếu niên ngày ngày cố chấp chờ đợi ở núi Trữ La nữa, thời gian trôi hình thành vực sâu trong lòng chàng, chàng của những bi thương xưa cũ đã theo năm tháng đi xa. Chàng đã từng luôn luôn chấp nhất muốn hỏi, làm phụ thân vì sao có thể nhẫn tâm bỏ lại đứa con duy nhất mà rời đi. Về sau chàng rốt cuộc đã hiểu rõ, mặc dù là cha con, bọn họ cũng là những sinh mệnh riêng biệt. Cho dù không có việc rời đi, thì sự ly biệt chàng tất nhiên phải trải qua, phải chấp nhận sự thật mà buông xuôi. Nếu cha chàng có nhiều chuyện quan trọng phải làm, sao chàng có đủ khả năng chịu khổ chung gánh vác cùng?

Chẳng qua, hiện giờ từ trên mặt Thần Đồ thấy được dung mạo quen thuộc, trong lòng chàng đã ngầm đoán được nam nhân kia đi tới nơi xa đến thế. Chàng muốn biết, Yêu tộc vì sao lại biết đến phụ thân chàng?

Thần Đồ không chịu đầu hàng, Tô Như Hối nhân tiện trong khoảng thời gian này đem bản đồ sao của Tinh Trận phòng thủ quặng mỏ vẽ ra, giao cho Lục Hạt Tử. Có bản đồ sao, bọn họ liền có thể dựa theo đó mà đào mương xây máng, bày ra Tinh Trận. Chờ bọn họ đào được Tinh Trận, Tô Như Hối lại đến điều chỉnh sau cũng không muộn. Tang Trì Ngọc tìm chỗ yên ắng, tĩnh tâm điều chỉnh hơi thở, thân thể của y dần thích ứng với Tâm Hạch, hôm nay dùng bí thuật liên tục, trong cơ thể cũng không có dấu hiệu linh lực bị xáo động.

Bị Tang Trì Ngọc cho nhịn đói một bữa, Thần Đồ rốt cuộc thỏa hiệp.

"Ta vẫn luôn cho rằng, bông tuyết là phụ thân ngươi để lại. Nhưng hiện tại xem ra, vốn ngươi cũng không biết phụ thân ngươi đi nơi nào." Thần Đồ hóa về nguyên hình, ngồi xổm ở trên nền tuyết, nhìn về phương bắc xa xôi, "Phụ thân ngươi là kẻ thù mà Yêu tộc chúng ta sợ hãi nhất, cũng là đối thủ mà chúng ta kính trọng nhất. Hơn ba mươi năm trước, Yêu tộc sớm đã có kế hoạch xâm lấn nhân gian. Là phụ thân ngươi về lại cố hương thăm chúng ta, làm kế hoạch bị chậm lại 20 năm. Bởi vì hắn, mà vương quân của chúng ta ngủ say ở bên trong vương thành, đến nay không dám tiến vào nhân gian."

"......" Tô Như Hối cảm thấy không thể tưởng tượng được, "Người ngươi nói đích xác là cha ta?"

Tô Như Hối còn nhớ rõ tính cách của cha chàng, mỗi khi tới sinh thần của chàng, nam nhân tha hương kia sẽ từ phương xa trở về, đi vào núi Trữ La làm bạn với chàng. Tô Quán Vũ mỗi năm đều sẽ mang quà về, nhưng luôn đưa cùng một loại là con chó nhỏ bằng gỗ. Tô Như Hối có đôi khi oán trách: "Cha, rối gỗ này năm trước người đã tặng qua cho ta." Nam nhân kia liền áy náy mà mỉm cười, "Vậy sao? Cha lỡ quên mất, sang năm sẽ đưa cho con quà mới." Rồi tới năm thứ hai, quà Tô Như Hối thu được vẫn cứ là rối gỗ vừa thô ráp vừa khó coi.

Tô Như Hối an ủi chính mình, thôi thôi, bỏ qua cho cha đi, ít nhất cha còn nhớ rõ sinh thần của chàng.

Có khi, Tô Như Hối sẽ thấy cha bị coi thường. Rất nhiều người giễu cợt hắn đã từng làm nam sủng của Túc Võ công chúa, lúc hắn ở Trữ La trấn bày quán, thường thường sẽ có nhiều đứa trẻ tới gây hấn, cố ý dẫm hư giày rơm hắn bán, đẩy rớt đòn gánh của hắn. Hắn cũng không phản kháng, mặc cho không lên tiếng là đang thừa nhận. Tô Như Hối cũng hy vọng cha có thể đứng lên phản kháng, ít nhất biểu hiện ra một chút khí thế nam nhi, nhưng hắn chưa từng làm qua. Lúc đầu Tô Như Hối cũng che chở cha, hướng về những người dân trong trấn mà biện giải, sau lại thấy Tô Quán Vũ không sao cả, liền từ bỏ.

Có một lần Tô Như Hối rốt cuộc chịu đựng hết nổi, hỏi cha vì sao không phản kháng. Hắn chỉ mỉm cười, "Ngươi bị muỗi kiến đốt, sẽ cùng muỗi kiến so đo sao?"

Tô Như Hối cảm thấy cha là đang tự thuyết phục mình, không cùng ăn quả nho lại nói quả nho chua là đạo lý gì, vì không thể tự giải vây cho chính mình thôi. Nghĩ 1 hồi, Tô Như Hối còn nhỏ mà lanh lợi liền an ủi hắn: "Không liên quan, cha, người có sở trường riêng, lớn lên xinh đẹp cũng là một loại sở trường."

Hắn gật đầu, dõng dạc, "Nếu lấy tướng mạo để phân chia cảnh giới, vi phụ đương nhiên đến cảnh giới người trời."

Cho hắn một cây gậy nhỏ, hắn thật sự làm cho cây gậy chọc được lên trời, da mặt dày của Tô Như Hối đại khái cũng là được di truyền từ người này.

Đỉnh đầu bị xoa xoa, Tô Như Hối ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Tang Trì Ngọc. Gia hỏa này thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng thật ra mười phần nhạy bén, một chốc liền phát giác tâm tình của chàng có hơi ủ rũ. Tô Như Hối cười cười, ý bảo chàng không sao cả, quay đầu hỏi Thần Đồ: "Nên ngươi sẽ không muốn nói cho ta, cha ta là Thiên Nhân cảnh?"

Thần Đồ chớp chớp mắt, "Ngươi sao lại biết được, ta đang muốn nói như vậy."

______________________________________

Tác giả:

Nhất phẩm Bí Thuật Giả có năm cảnh giới: Động Huyền < Thông U < Quan Hỏa < Triều Thánh < Thiên Nhân.

Weibo đổi mới lần thứ ba, có thể đi nhìn xem. Trường bội tác giả nói chuyện sẽ bị hạn chế số lượng từ,bị ép cụt lủn.

______________________________________

Edit:
Ỏoo, chàng ngậm tai y, y xoa đầu chàng, tuyệt phốiiii 😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro