CHƯƠNG 11 : NHÀ CÓ TRẺ CON (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bếp động tác xào rau của thiếu niên mười bảy tuổi so với Lục Nghiễm còn nhanh nhẹn hơn, đảo mắt công phu liền đã đem hâm lại món xào trứng, tiện thể, còn làm thêm hai món ăn —— dưa chuột thanh đạm ngon miệng cùng tôm bóc vỏ xào Đông Qua.

Không cần động đũa, chỉ cần ngửi hương vị với nhìn màu sắc món ăn, cũng đã biết mùi vị đương nhiên không tệ.

Diệp Thiếu Đông nhìn mấy món ăn trên bàn một lần nữa, ngoài ý muốn nhíu nhíu mày, "Không nhìn ra, mày còn có tài này."

Kiều Tư tiện tay cởi tạp dề vứt trên ghế dựa, chỉ chỉ đĩa món xào đã thêm muối kia, "Nếm thử hương vị."

Diệp Thiếu Đông liền gắp một đũa, lúc cho vào miệng một hương vị món ăn gia đình đơn giản nhưng vẫn rất kinh diễm! Thế nhưng người đàn ông trên bàn ăn chỉ ung dung thong thả tao nhã nuốt xuống đồ ăn trong miệng sau đó lau miệng, rồi mới dùng một loại ngữ khí keo kiệt gần như muốn tìm bất mãn tán thưởng, "Tuy rằng không có cảm giác hạnh phúc như khi ăn món ăn vợ tao làm, nhưng mùi vị thật không tệ —— lại nói ngược lại, mày dùng gia vị gì để món trứng gà không có muối này cải tử hồi sinh vậy?"

"Còn không phải là mấy đồ gia vị trong phòng bếp nhà ông sao."

Diệp Thiếu Đông liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, "Những đồ gia vị kia cả ngày tao đều dùng với mợ mày, tại sao không phải mùi vị này?" Trên thực tế, đồ ăn hắn làm ra vốn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, mà Lục Nghiễm cũng không phải là loại thê nam ở nhà người ta kia, làm đồ ăn cũng chỉ có mùi vị đồ ăn gia đình bình thường, thế nhưng khác nhau ở chỗ bởi vì xuất ra từ tay của Lục Nghiễm, cho nên Diệp Thiếu Đông thích, lúc ở nhà thong thả, cả ngày ba bữa vòi vĩnh để Lục Nghiễm nấu cơm ăn.

"Thức ăn giống nhau do nhiều người khác nhau làm ra chính là mùi vi bất đồng, đây là chuyện rất bình thường. Bất quá dùng vật liệu giống nhau làm ra đồ ăn mùi vị có trình độ chênh lệch cách xa..." Kiều Tư vừa nói vừa đi sang một bên nhà bếp rửa tay, lúc trở lại nhìn Diệp Thiếu Đông thì hơi ngoắc ngoắc khóe miệng làm ra một nụ cười lành lạnh tuyệt mỹ, "Ngoài trình độ, có thể bên trong bỏ thêm một loại ma tuý nào đó khiến cho người ta hưng phấn mà thành nghiện cũng không nhất định."

Diệp Thiếu Đông nghe vậy cười ha ha lên, thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi ôm cánh tay đầy hứng thú đánh giá thiếu niên đang đi tới, rõ ràng là có ý riêng, "Nói như vậy, tài nấu nướng của mày là luyện ra như thế?"

Nụ cười nhạt nhẽo trên khóe miệng Kiều Tư nhạt xuống, nhìn chăm chú Diệp Thiếu Đông một chút, hừ lạnh, "Ông mới vì bỏ thêm ma tuý nghiện mà luyện ra tài nấu bếp." Nói rồi liếc mắt nhìn về hướng phòng ngủ, nhíu nhíu mày, "Ông không đi gọi chú ấy tới dùng cơm sao?"

Người đàn ông nghe vậy cũng cách tầng tầng trở ngại nhìn lại về phía phòng ngủ, trong óc quả thực có thể phác hoạ ra dáng vẻ của Lục Nghiễm giờ khắc này đang ngồi trên giường sinh hờn dỗi, liền có chút khổ não cau mày thở dài, "Mày khiến cậu ấy tức thành như vậy, lúc này nếu đi gõ cửa cũng nhất định là sẽ mũi dính đầy tro, em ấy có tính bướng bỉnh, mở cửa mới là lạ. Nhưng là đối với loại chuyện vặt vãnh này, tao không thể dùng cường với em ấy—— lúc này mới tốt chưa được mấy ngày."

Kiều Tư đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó nhấc chân ra phòng ăn, "Tôi giúp ông việc này, nhớ cơm tối phải cho tôi thêm đồ ăn."

Diệp Thiếu Đông đứng lên đi ra ngoài theo nhóc, "... Kiều Tư, mày chỉ biết ăn sao?"

Thiếu niên đi phía trước khinh thường hừ lạnh, như là đang đáp lại oán thầm của người đàn ông phía sau, vòng qua phòng ngủ trực tiếp mở ra cửa phòng phòng khách bên cạnh, đi vài bước tới bên cửa sổ kéo mở cửa sổ, một tay chống bệ cửa sổ trong nháy mắt liền giống như một con mèo đen nhẹ nhàng lộn ra ngoài!

—— đây là tầng chót 19 ở trung tâm thành phố! Từ phía trên nhìn xuống xe cộ người đi đường trên đường phố đều đặc biệt nhỏ bé, Kiều Tư nhảy ra ngoài cửa sổ, hơi bất cẩn trượt một chút là sẽ chân chính có kết cục tan xương nát thịt!

 ( Các bạn đang đọc truyện tại https://truyen2u.pro/tac-gia/Luceetang )  

Diệp Tam Thiếu ngày thường cho dù trời có sập xuống cũng lười chớp mắt trong một hô hấp khi Kiều Tư vươn mình ra ngoài kia đột nhiên dừng một chút! Song khi hắn đuổi theo đem đầu dò ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy thiếu niên thon gầy sợi tóc đen nhánh bị gió thổi cho ngổn ngang vung lên động tác linh xảo tựa như hắc miêu, liền thở phào nhẹ nhõm đồng thời đau đầu đỡ trán, "Tao sai rồi, trừ ăn ra, cháu còn biết hồ đồ."

Ngón tay thon dài cầm lấy mái hiên nhà, mũi chân đạp nhẹ trên bệ cửa sổ dọc theo lối đi hẹp hẹp bên cạnh, thiếu niên hướng về cửa sổ phòng ngủ đồng thời còn có tâm tình đáp lại oán thầm của Diệp Tam, "Nếu tôi không hồ đồ, vợ của ông liền sẽ bởi vì lỗi của cậu mà đói bụng."

Diệp Tam cau mày, "Liên quan gì tới tao? Cậu ấy rõ ràng là bởi vì mày nói chuyện không xuôi tai mà đẩy cửa."

"Thế nhưng những câu kia là ôngbào tôi nói."

Diệp Thiếu Đông nghe vậy một hơi chặn ở trong lồng ngực nửa ngày vẫn không thuận... Hắn xưa nay không có quan hệ gì với trẻ con vị thành niên, coi như là có, cũng bất quá là theo nhu cầu mỗi thân thể bên mà giao dịch, những đứa trẻ hoan ái kia tự nhiên là am hiểu sở trường a dua nịnh hót lấy lòng cực điểm, nhưng đứa nhỏ như Kiều Tư trên người mang theo mùi máu tanh, nhưng vào đời chưa sâu thông minh nhưng tình thương lại thấp hơn nữa còn đang có nghi ngờ nhóc là cháu ngoại trai của hắn... Hắn thực sự không biết nên đối phó như thế nào mới tốt.

Chút vô lại tháo vát bá đạo thâm căn cố đế trong xương tủy trong quá khứ này, hết thảy đều không có tác dụng...

Thật vất vả mới đem ngụm trọc khí nặng nề trong lồng ngực phun ra, Diệp Tam Thiếu từ trước đến giờ luôn giỏi về chưởng khống toàn cục hít một hơi thật sâu, "Kiều Tư, mày phải biết, những câu kia mặc dù là tao nói với mày, thế nhưng tao không có bảo mày thuật lại cho cậu ấy!"

"Chỉ là ông cũng không nói tôi không thể kể lại cho chú ấy." Thiếu niên đang nói chuyện đã di chuyển đến một bên cửa sổ phòng ngủ, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Lục Nghiễm bên trong đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ bên này, liền vươn ra một cái tay gõ gõ pha lê.

Lục Nghiễm vốn đang tâm tư hỗn loạn đầu đau sắp nứt bỗng nhiên tiếng vang nhẹ mơ hồ ngoài cửa sổ truyền đến quấy rối, theo bản năng quay đầu, đến khi nhìn thấy một bóng người phóng to đang dán vào ngoài cửa sổ thì trong nháy mắt nhất thời cả kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người! Đợi khi thấy rõ người bên ngoài là Kiều Tư cái đứa nhỏ choai choai kia, sợ đến trái tim hầu như muốn nhảy ra từ trong cổ họng! !

Cũng không có sức quản cái gì có tức hay không, trong nháy mắt thấy Kiều Tư, Lục Nghiễm hầu như phản ứng theo bản năng vọt mấy cái bước xa tới bên cửa sổ, làm một cái thủ thế cẩn thận cho Kiều Tư sau đó mới cẩn thận mở cửa sổ ra, cực kỳ cẩn thận kéo mở cửa sổ, sau đó theo bản năng đưa tay, hầu như lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm chặt lấy eo nhỏ của thiếu niên ngoài cửa sổ, dùng hết toàn lực ôm nhóc đột nhiên kéo về phía sau một cái!

Không nghĩ tới Lục Nghiễm sẽ căng thẳng thành như vậy Kiều Tư đột nhiên không kịp chuẩn bị trên tay mất sức lực, lúc Lục Nghiễm lôi kéo nhóc liền theo cậu chật vật ngã sấp xuống phòng ngủ cùng nhau lăn trên sàn nhà cứng rắn, trong nháy mắt rơi xuống đất Kiều Tư phản ứng cực nhanh đưa tay chống đỡ dưới sàn nhà đồng thời bởi vì quán tính mà sản sinh trọng lượng lớn hơn mấy lần sức nặng thân thể, lúc này mới hiểm hiểm miễn cưỡng thoát khỏi khả năng nguy hiểm Lục Nghiễm bị nhóc ép gãy hai cái xương sườn...

Kiều Tư từ dưới đất bò dậy, nhìn Lục Nghiễm vẫn cứ ngã trên sàn nhà thở hổn hển, có chút lo lắng vừa nãy muốn nói gì, liền nhìn thấy Lục Nghiễm giẫy giụa ngồi dậy, cậu vừa bị doạ sợ lại thêm vào thể lực sứ dụng quá mức, giờ khắc này sắc mặt trắng bệch trên gáy đều là mồ hôi lạnh, làm cho cả người nhìn ngổn ngang không thể tả nổi, Kiều Tư càng ngày càng hoài nghi có phải cậu bị thương tổn ở đó không, liền mở miệng, mới vừa chần chờ kêu một tiếng "Mợ", liền nghe thấy Lục Nghiễm tình tự hoàn toàn tan vỡ dưới sự mất khống chế tức giận mắng! ——

"Con mẹ nó cháu có não hay không? ! Nơi này là tầng 19, cháu điên rồi hay sao mà đi làm chuyện như vậy? ! Té xuống liền mất mạng cháu có biết hay không? ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro