CHƯƠNG 11 : NHÀ CÓ TRẺ CON (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực đối với Kiều Tư mà nói, thời điểm ở sau lưng không có bắn lén phía trước cũng không có đối thủ có thế lực ngang nhau tạo ra uy hiếp, tay không từ một bên cửa sổ của tầng cao nhất di chuyển đến một cánh cửa sổ khác, đừng nói là mất mạng, căn bản là đến nguy hiểm cũng không bằng. Thế nhưng bỗng nhiên bị Lục Nghiễm dùng ngữ khí trách cứ như vậy mắng một câu, bỗng nhiên khiến Kiều Tư cảm thấy... Có chút luống cuống.

Nhóc rõ ràng nhìn thấy người đàn ông trước mắt nhìn có vẻ xốc vác này bên trong lại mang theo phong độ của người trí thức nhàn nhạt mãi đến tận bây giờ cánh tay vẫn còn đang phát run, trên mặt trắng bệch, một vẻ sợ hãi không thôi.

Nhóc bởi vậy mà ngạc nhiên phát hiện, người đàn ông này với nhóc, thậm chí là với Diệp Thiếu Đông, đều không phải là người cùng một thế giới.

Thế giới của bọn họ, sóng ngầm mãnh liệt, trong lúc nói cười lấy tính mạng người ta cũng chắc chắn là có thể. Nhưng là người đàn ông trước mắt này không được, cậu ấy là người đứng dưới ánh mặt trời, nhất cử nhất động, đều tràn ngập thiện ý bản năng.

Nhìn cậu, Kiều Tư đột nhiên cảm giác thấy, đây mới là một thế giới sống sót...

Rõ ràng, khiến nhóc không biết nên làm thế nào cho phải.

Liền thẳng thắn không đáp lời, trầm mặc đứng lên, lúc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Diệp Thiếu Đông ầm phá tan cửa, nhìn thấy Lục Nghiễm hơi run co quắp ngồi dưới đất liền bước nhanh xông lên nửa quỳ ôm người đàn ông vào trong ngực, trong miệng lo âu không ngừng động viên, "Làm sao lại thành như vậy? Đừng sợ a, không sao rồi không sao rồi, cậu xem Kiều Tư không cụt tay không thiếu chân đang đứng đó không phải sao, đừng tự doạ bản thân nữa, đều đã qua, hửm?"

Lục Nghiễm cảm xúc không kiềm nén được mà phát hỏa, lúc tỉnh táo lại cũng không có sức lực giãy giụa gì nữa, tựa trên người Diệp Tam nhắm mắt, thật lâu đều không nói ra lời.

Kiều Tư cúi đầu nhìn hai người bọn họ, khẽ cau mày, thanh âm trầm thấp trầm tĩnh hòa hoãn, thậm chí không thể gây nên chút chú ý nào với Lục Nghiễm, "Diệp Tam, nếu chú ấy ở trong thế giới của ông, còn có thể tiếp tục sống sao?"

Diệp Thiếu Đông thu lại lo lắng giữa hai lông mày, cúi đầu thân mật hôn Lục Nghiễm nhu thuận lạnh cả người một cái, thanh âm là loại chắc chắn khi người đàn ông này bày mưu nghĩ kế, "Tao sẽ để cậu ấy sống tốt."

Thiếu niên mi mục như họa nghe vậy khoanh tay lại, môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên một vệt đạm bạc trào phúng, "Các người luôn như vậy, đơn phương mong muốn, tự cho là đúng."

"Chúng ta?" Người đàn ông ôm Lục Nghiễm nhíu nhíu mày, đầy hứng thú truy hỏi: "Ngoại trừ tao, còn có ai dám nữa nữa?"

"Còn có người mà tôi trốn tránh kia." Kiều Tư nhún nhún vai, thẳng thắn trả lời hắn, thế nhưng hiển nhiên là không muốn tiếp tục đem đề tài này đàm luận sâu hơn, liền đổi chủ đề, nghiêng đầu hỏi hắn, "Tôi ngủ ở đâu?"

" Gian phòng khách sát vách vừa nãy mày đi qua kia. Chỗ này của tao không đủ lớn, mày trước tiên ở tạm đó trước, ngày sau tao sẽ cho người đem gian phòng kia dọn dẹp một chút cho mày."

Kiều Tư vung vung tay, "Không cần, có một nơi có thể ngủ là được rồi." Có một nơi có thể an ổn ăn cơm ngủ một giấc là được rồi, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với lúc nhóc liên tiếp mấy ngày mắt cũng không dám nhắm tránh né đuổi bắt.

 ( Các bạn đang đọc truyện tại https://truyen2u.pro/tac-gia/Luceetang )  

Nhóc nói xong cũng đi ra ngoài, Diệp Thiếu Đông đem Lục Nghiễm ôm lên giường, xoay đầu lại nhìn thiếu niên đã đi ra khỏi phòng, "—— mày không phải ồn ào kêu đói bụng sao? Không ăn cơm?"

Thiếu niên xoay đầu lại, không hiểu ra sao liếc mắt nhìn hắn, như chuyện đương nhiên nói: "Đương nhiên là ăn xong rồi ngủ tiếp."

Diệp Thiếu Đông: "..."

Mãi đến tận khi Diệp Thiếu Đông đi ra ngoài rót chén nước trở về đóng lại cửa phòng ngủ, Lục Nghiễm nâng chén nước ngón tay cứng ngắc bị nước ấm làm cho giãn ra, Lục Nghiễm mới mỏi mệt dựa vào đầu giường, một tay xoa xoa khóe mắt, giọng nói có chút khàn khàn, thế nhưng từ tính êm tai, "Đứa trẻ kia, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Lục Nghiễm hiện tại không có sức lực đẩy hắn ra, Diệp Tam mừng rỡ sỗ sàng chiếm tiện nghi, đem người ôm vào trong lòng, để cậu tựa trên người mình, cúi đầu xem sắc mặt của cậu đã lấy lại sức, liền thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng nhịn không được mà miệng tiện trêu đùa, "Bảo bối, lúc em mới vừa thấy nhóc có phải là cho rằng nhóc đó là tiểu tình nhân tôi mang về không, ghen sao?"

Vào lúc này Lục Nghiễm đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, cúi đầu nhấp ngụm nước, cười gằn nhíu nhíu mày, "Diệp Thiếu Đông, anh muốn nghe lời thật?"

Lúc người đàn ông trong lồng ngực này lạnh lùng cười có một loại lãnh diễm mê hoặc không nói ra được, Diệp Thiếu Đông nhịn không được mà duỗi ra đầu lưỡi, muốn liếm vành tai Lục Nghiễm lại bị người đàn ông nghiêng đầu né qua, cả ngày hôm nay tâm tình của hắn hiển nhiên không tệ, không hề tức giận một cách lạ kỳ, cười hì hì thấp giọng bên tai Lục Nghiễm nói: "Nếu không, em nói chút lời nói dối êm tai dỗ tôi hài lòng đi?"

Lục Nghiễm đương nhiên sẽ không nói lời êm tai dỗ hắn hài lòng, lạnh rên một tiếng rời đi ôm ấp của hắn đứng dậy đem chén nước bỏ trên tủ đầu giường bên cạnh, "Từ lúc hôm nay dậy sớm anh nghe điện thoại mà vẻ mặt cân nhắc, tôi còn tưởng rằng anh mang về chính là con trai của anh."

"..." bắp thịt trên mặt Diệp Thiếu Đông có chút co giật, "Em yêu à, em phải biết, Kiều Tư năm nay mười bảy. Nếu như vào mười bảy năm trước lúc tôi mười hai tuổi đã có thể sinh ra một đứa trẻ lớn như Kiều Tư, vậy tôi thật sự chính là thiên phú dị bẩm."

Lục Nghiễm lạnh lùng liếc hắn một chút, ánh mắt kia đối với Diệp Thiếu Đông mà nói tựa như xuân dược khiến cho từ đáy lòng hắn mọc ra một luồng nhiệt hỏa, cánh tay của người đàn ông duỗi một cái một lần nữa mạnh mẽ mà kéo cậu vào trong lồng ngực, ngược lại thu lại trêu đùa, trước khi trả lời cậu về lai lịch của Kiều Tư thì hỏi cậu một câu, "Ở Diệp gia trên tôi rõ ràng chỉ có một người anh, cậu có biết, tại sao bạn bè quen thuộc đều gọi tôi là Diệp Tam không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro