Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn, tại lầu hai của một kiến trúc bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Có hai nam nhân đứng đối mặt nhau.

Trong đó một người dáng thon dài, thân xuyên một kiện áo gió dài màu cam đỏ, tóc hơi xoăn được hoàng hôn chiếu xuống hiện ra màu nâu. Bất quá như vậy càng câu dẫn người. Dung mạo cậu rất tinh xảo, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười nhàn nhạt. Cậu đem đôi tay cắm vào túi áo gió, nhàn nhã mà nhìn nam nhân đang đứng ở phía đối diện.

So sánh với cậu, một người khác có vẻ còn chật vật hơn nhiều. Tóc gã tán loạn, trên mặt cùng quần áo đều dính máu. Máu không ngừng chảy xuống từ bộ vị bị thương, nhiễm đỏ cái tay đang nắm chặt thương (súng), đôi mắt gã hung ác mà đỏ lên, tiếng thở dốc như là một con dã thú bị giam cầm công bố nội tâm hiện giờ của gã đang rất nôn nóng.

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng còi cánh sát, còn kèm theo tiếng cảnh cáo từ loa phát ra.

"Kim Lang, ngươi đã bị bao vây, yêu cầu lập tức bỏ vũ khí đầu hàng......."

Cảnh cáo không ngừng lặp đi lặp lại, càng làm cho nam nhân trở nên táo bạo hơn. Gã đột nhiên thét lên, nâng thương (súng) hướng về phía nam nhân mặc áo gió liên tục bóp cò súng. Nhưng từ họng súng chỉ truyền ra âm thanh va chạm nặng nề. Thì ra, sớm tại lúc trước thương (súng) của gã đã bắn hết đạn.

Nam nhân mặc áo gió như đã biết kết quả này từ trước, đứng ở nơi đó động cũng chẳng thèm động một chút, nói: "Từ bỏ đi, ngươi đã không còn đường chạy thoát, đầu hàng là kết quả tốt nhất."

Đáp lại cậu chính là tiếng gầm gú ngoan cố chống cự. Kim Lang đem thương (súng) trong tay ném về phía cậu, thừa dịp nam nhân lắc mình né đi, đôi tay gã nắm lấy vạt áo trước của mình, hướng hai bên mà giựt ra, phía dưới lớp đó là vòng bom cột trên người.

"Ta sẽ không đầu hàng, ngươi hết hy vọng đi!"

Kim Lam nắm lấy dây khai nổ bom, dùng sức kéo xuống, sau đó hướng người nam nhân kia nhào tới. Nam nhân mặc áo gió phát hiện tình hình không ổn, vội xoay người ra sức chạy.

Nhà lầu chỉ xây được một nửa, chung quanh có cửa sổ nhưng chẳng có kính, như thế lại cung cấp thêm cho cậu cơ hội chạy trốn. Nhìn thấy cửa sổ gần trong gang tấc, cậu thả người nhảy ra ngoài qua khung cửa sổ trống rỗng.

Cùng lúc ở phía sau vang lên tiếng nổ mạnh, ngay sau đó hỏa long từ trong lầu phun ra, lửa cháy mãnh liệt cùng với dòng khí nổ ập vào hướng nam nhân mặc áo gió.

Vì biết nam nhân sẽ rơi xuống nên đã làm tốt chuẩn bị đặt khí lót ở khoảng đất trống dưới lầu hai. Nhưng dòng khí nổ so với dự đoán mạnh hơn, nam nhân bị nó ập vào làm mất thăng băng, thân thể cậu cắt ra nửa cái hình cung ở giữa không trung, rơi xuống sân bên ngoài khu vực có khí lót.

Tình huống phát sinh đến quá đột ngột, nhân viên công tác phụ cận còn chưa kịp phát ra tiếng kinh hô thì nam nhân đã rơi xuống đất.

Cũng may cậu phản ứng thực mau. Vừa rồi nương theo xung lượng ở trong không trung vòng eo một vòng, ổn định lại thăng bằng. Lúc rơi xuống đất, ngay tại chỗ mà lăn mấy cái, hóa giải xung lượng đồng thời lăn luôn ngọn lửa cháy trên người. Xác định đã không còn nguy hiểm mới dừng lại, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.

Trong sân đầu tiên là có vài giây yên tĩnh, tiếp theo thì đồng thời tuôn ra tiếng kêu sợ hãi. Nhân viên công tác đoàn phim sôi nổi chạy đến bên người nam nhân mặc áo gió, mồm năm miệng người vây quanh cậu mà hỏi.

"Trạm ca ngươi không sao chứ?"

"Có hay không bị thương chỗ nào? Có phải chân bị gãy rồi? Có thể đứng lên được không?"

"Trạm ca, anh không nên nhúc nhích, nói không chừng phần đầu anh có bị thương dẫn đến xung huyết......."

“Mau kêu bác sĩ, lập tức đi kêu bác sĩ!”

"Phi phi phi, pháo hoa sư đâu? Là ai phụ trách lần diễn này? Lập tức lăn ra đây, thuốc nổ mạnh như vậy là muốn mưu sát sao!?"

Cái câu cuối cùng có thanh âm tối cao, nói đến nhất khí nhất thế, thậm chí nước miếng bay tứ tung chính là Vương đạo diễn. Vương đạo năm nay đã được năm mươi tuổi, đầu cạo trọc, hơn nữa tính tình không tốt, nói chuyện thì lớn tiếng, rất có khí thế của đại ca giang hồ. Lão mắng diễn viên đóng phim đến khóc là chuyện thường, huống chi là người làm ra lỗi có nguy hiểm đến tính mạng này.

Bị một đám người vây quanh ríu rít hỏi cái cái kia không ngừng, Trạm Lộ Dao bắt đầu cảm thấy đau. Không phải vì rơi xuống bị đau, mà là do bọn họ quá ầm ĩ. Thực tế cậu trừ bỏ rơi xuống đất có chút vết thương ngoài da thì thật sự chẳng còn bị gì khác. Chừng nào trận ầm ĩ này giảm bớt cậu thật sự muốn nói các đại gia ở đây rằng cậu muốn đi khám nhất chính là khoa nhĩ.

Trạm Lộ Dao đứng lên, lắc lắc đầu, cát bụi theo động tác cậu mà rơi xuống. Động tác này lại đổi lấy tiếng kinh hô của mọi người. Phản ứng kia, ánh mắt kia nhìn như là thân thể cậu bị nội thương, hơi hoạt động một chút cũng có thể hộc máu bỏ mình.

Nhìn thấy vết trầy trên tay Trạm Lộ Dao, trợ lý rất có ánh mắt mà từ ba lô tùy thân móc ra khăn lông ướt đưa qua, tiếp lại tìm OK băng, lúc này lại bị Vương đạo xông tới đẩy ra, quát: "Thứ này dùng được cái rắm, chờ bác sĩ tới!"

"Nhưng mà......"

Trợ lý vừa mới há mồm đã bị Vương đạo trừng mắt nhìn trở về, lại trên dưới xem xét Trạm Lộ Dai, thấy có vết thương trên tay cậu, Vương đạo càng khẩn trương, chỉ vào cậu quát lớn: "Không được nhúc nhích!"

Những người chung quanh nghe tiếng quát của Vương đạo đều đồng loạt che lỗ tai. Trạm Lộ Dao nhìn mọi người, sau đó châmh rì rì mà nhấc hai tay lên.

Mặt Vương đạo tái xanh, nếu đổi thành bất luận kẻ nào đều sớm bị lão cho một cái tát. Nhưng hiện tại đối mặt với lão lại là Trạm Lộ Dao, là con ngựa vàng tam giới, minh tinh ảnh đế đang hồng (*). Hơn nữa cậu là nam diễn chính, bộ phim nhựa này có được thưởng hay không đều dựa vào Trạm Lộ Dao.

(*) Hồng: Nổi tiếng.

Cho nên trước mặt Trạm Lộ Dao, ngay cả tính tình phi thường không tốt như Vương đạo đây cũng phải điều chỉnh ngữ khí mềm lại, lão dùng giọng vô cùng nhẹ nhàng như làn điệu hỏi: "Cậu đây là muốn làm cái gì a, Trạm Ca?"

"Ngài nói 'không được nhúc nhích', tôi tưởng kế tiếp ngài sẽ nói là 'Giơ tay lên', cho nên tôi liền giơ trước."

"Là tôi sợ cậu lộn xộn sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Vậy mà cậu còn nhàn tình mà nói giỡn."

"Vậy hiện tại ngài có phải nên thả lỏng rồi không? Có thể nói giỡn, chứng minh tôi rất ổn."

“……”

"Đoạn vừa rồi không phải NG (*) rồi đi? Tôi khó khăn lắm mới phát huy tốt như thế, ngài mà không quay được cảnh tôi soái soái, thì đừng trách tôi vì sao lại ác đó nha."

NG (*): Not good, cảnh quay chưa đạt. Đại ý chung của câu trên cũng gần giống như vậy, nghĩa là cảnh quay hỏng, phải quay lại nên ta để là NG.

Trạm Lộ Dao hơn mười tuổi đã tiến vào giới giải trí, am hiểu sâu nhất là tạo ra bầu không khí sinh động, cho nên nói mấy câu liền nhẹ nhàng hóa giải bầu không khí khẩn trương, cũng gián tiếp dẫn dắt lực chú ý của Vương đạo dời đi.

Nói đến phim, đó mệnh tử Vương đạo. Lão vỗ đầu kêu một tiếng không tốt, quay đầu chạy đi kiểm tra máy quay phim, vừa vặn bác sĩ cũng đã tới để làm kiểm tra cho Trạm Lộ Dao.

Chờ bác sĩ kiểm tra xong, xác định Trạm Lộ Dao chỉ bị trầy da một chút, bên kia Vương đạo cũng đã kiểm tra đoạn quay xong. Nhìn bộ dáng lão cười tủm tỉm chạy về đây, Trạm Lộ Dao liền biết một màn vừa rồi nhất định quay không tồi.

"Không hổ là Trạm ca, Trạm gia! Quả nhiên không giống nhau! Động tác kia thực là tuyệt, đặc huấn đều không huấn ra được hiệu quả như vậy a, không hổ là xuất thân luyện võ."

Vương đạo hưng phấn đế hai bên má đều đỏ lên, hướng cậu dựng ngón cái khen: "Tôi nhất định phải đem đoạn kia cắt nối biên tập rồi đưa sang bên tuyên truyền tung ra, tuyệt đối rửa tròng mắt."

"Đâu có đâu có, đều là do Vương đạo ngài dạy dỗ tốt."

"Vương đạo tôi chỉ biết mắng chửi người ta, nào có biết dạy dỗ gì đâu."

Thấy sự tình đac được giải quyết, lại còn nhờ họa được phúc. Đạt được hiệu quả tốt những diễn viên khác cũng nổi lên tâm tình vui đùa Vương đạo. Vương đạo đang vui nên cũng không so đo với bọn họ, thẳng đến khi kịch vụ đem thầy Thủy phụ trách thuốc nổ và hiệu quả bạo phá đến mới thôi cười.

Tận mắt nhìn thấy tình trạng, thâyd Thủy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch cả ra, cúi đầu đi đến trước mặt Vương đạo, muốn nói nhưng không nói lên lời.

Vương đạo cũng không cho gã cơ hội để nói, chỉ vào mũi gã mà mắng: "Cậu họ Thủy nên trong đầu người cũng chứa nước sao? Trước tiên nói về trang bị kíp nổ, cậu ăn cỏ mà lớn lên hả! Cậu thiếu chút nữa là hại chết người có biết hay không!?"

"Tôi biết, tôi biết. Tôi không phải cố ý đâu, tại hôm qua có việc nên ngủ không được tốt. Vừa rồi có chút không tập trung, tôi nghe lão Lưu nhắc nhở liền......"

"Mày không cần đổi thừa tao!", không đợi gã nói xong, hiệu quả sư lão Lưu liền đem lời đoạt đi, "Vừa rồi chuyện trên lầu người trong phim trường ai cũng thấy được, tao căn bản cái gì cũng chưa làm, rõ ràng là do mày vậy mà còn muốn đổi thừa tao!"

"Tôi không phải đổi thừa cậu đâu. Tôi muốn nói là do tôi có vấn đề, hôm qua ngủ không được tốt......"

Vương đạo vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn mà đánh gãy tranh chấp giữa bọn họ, nói với thầy Thủy: "Vậy cậu về sau cũng không cần đi làm nữa, về nhà mỗi ngày ngủ cho đã."

"Không phải đâu đạo diễn, tôi thật sự biết sai rồi, lần sau sẽ chú ý hơn. Trạm ca, cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi lần này đi. Cả nhà đều dựa vào một mình tôi kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không thể mất công việc này được!"

Đầu Trạm Lộ Dao càng đau thêm, cảm thấy cậu ở đây quay động tác này xong sau đó sẽ đi theo kịch quê cha đất tổ mất.

Dù sao việc kia cũng là ngoài ý muốn, hữu kinh vô hiểm. Cậu không muốn vì loại sự tình này mà đắc tội với người khác, liền nói: "Vậy lần này bỏ qua đi. Bất quá thầy Thủy, ngài lần sau phải chú ý hơn, loại sự tình này lớn hay nhỏ đều có khả năng xảy ra. Nếu xảy ra ngoài ý muốn, vấn đề sẽ không nằm ở một người mà sẽ liên lụy đến toàn bộ đoàn phim."

"Được được được."

"Được rồi, được rồi. Chừng nào cần tôi sẽ tìm cậu, đừng có mà ở đây dong dài nữa, nếu làm chậm trễ việc đóng máy tôi sẽ bắt cậu hỏi tội."

Vương đạo đem thầy Thủy đuổi đi, lại vỗ vỗ tay, giao nhiệm vụ cho mọi người.

Các cảnh khác của bộ phim nhựa này đều đã sớm quay xong, cảnh đánh nhau hôm nay là cảnh cuối của Trạm Lộ Dao. Phần chế tác không có liên quan đến cậu nên cậu đi thay trang phục thường ngày, mang kính râm lên rồi rời khỏi phim trường.

Bên ngoài phim trường có rất nhiều phóng viên đã đợi từ sớm, bởi vì bọn họ nghe nói hôm nay đoàn phim sẽ đóng máy. Vừa thấy Trạm Lộ Dao ra tới, lập tức ùa lên, đem cậu bao quanh đến khong một khe hở. Cameras và microphone đưa tới trước mặt cậu, hy vọng cậu có thể cung cấp một ít tin nóng mà quần chúng cảm thấy hứng thú.

"Vừa mới hoàn thành công việc lớn trong năm nay, xin hỏi hiện tại tâm tình cậu như thế nào? Có thể chia sẻ một chút không ạ?"

"Xin hỏi sáu tháng cuối năm cậu có tính toán làm gì không, hay là lại tiếp nhận thêm bộ phim mới?"

"Nghe nói cậu sẽ tham gia quay game show (*), có thật không ạ?"

(*) Chỗ này ghi là tiết mục giải trí, mình nghĩ ghi là game show cho nó hay hay tí. ^-^.

"Thỉnh nói về cái nhìn của cậu đối với bộ phim nhựa này như thế nào, cậu có tin tưởng bộ phim này có đoạt giải không?

Trạm Lộ Dao luôn mang trên mặt mỉm cười có lệ, trợ lý thì đi trước nghĩa hiệp mà đẩy đám người kia ra, ngẫu nhiên sẽ phối hợp trả lời vài câu phóng vấn. Thật nhàm chán, cậu ở trong lòng chửi thầm một tiếng, nhưng vì doanh thu của phòng bán vé cậu phải phối hợp làm chút chuyện nhàm chán mới được a.

Đi đến xe riêng, Trạm Lộ Dao mở cửa xe định bước vào trong thì đột nhiên có người ném ra một tin khủng.

"Trạm ca, nghe nói ảnh đế Hàn Việt cũng ký hợp đồng với công ty giải trí Ha Tư, nếu mà hai vị ảnh đế các cậu cùng dắt tay nhau diễn một bộ phim nhất định sẽ oanh động."

Trạm Lộ Dao dừng động tác lên xe, tháo kính râm xuống, quay đầu nhìn về phía vị phóng viên không thức thời kia.

"Dắt tay nhau diễn?" Cậu miễn cười hỏi.

"Chính là năm nay công ty Ha Tư chi số tiền lớn đầu tư cho bộ phim trinh thám thời dân quốc 《Phong vân khởi chi vương bất kiến vương》, trước mắt hai vị trí nam chủ được mọi người bình chọn nhiều nhất là Trạm ca cậu và Hàn Việt. Trạm ca, cậu có hứng thú tiếp nhận bộ phim này không?"

“Không có.”

Trên mặt Trạm Lộ Dao treo nụ cười, dựa vào cửa xe làm ra một cái tư thế tùy ý. Trong tay cậu nghịch cái chân kính miêu tả lại đường nét của nó. Mặt hướng về các phóng viên giải trí, e sợ thiên hạ không loạn mà nâng giọng nói: "Chẳng lẽ các ngươi không biết trong giới này ta và Hàn Việt cũng là Vương Bất Kiến Vương sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này sẽ không dài mấy, ước chừng 15,6 vạn chữ đi ~

Chung Khôi và Mã tiên sinh hữu nghị khách mời ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro