Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nơi Từ Hữu Minh đưa Lạc Vô Yến đến là một thành trấn lớn nhất trong địa phận Thái Ất Tiên Tông, tên là Lạc Thành, lấy tên từ dòng sông Lạc Thủy.

Lúc đáp xuống đất, Lạc Vô Yến hỏi Từ Hữu Minh: "Tiên Tôn không cần phải cải trang một chút sao? Minh Chỉ Tiên Tôn giá lâm, e là vừa vào thành đã bị người ta vây xem rồi."

Từ Hữu Minh: "Không cần đâu, ta hiếm khi xuống núi, ít người biết đến ta."

Lạc Vô Yến thầm nghĩ người này không xuống núi, cứ ở trên Túc Tiêu Phong trọc lóc chẳng có gì kia mà ngày ngày khổ tu, cuộc sống có thể nhàm chán đến mức nào.

Hai người chỉ đội thêm một chiếc mũ che mặt, cùng các tu sĩ khác xếp hàng vào thành.

Lạc Vô Yến vén lớp mạng che mặt đang rũ xuống trước mắt: "Sao phải đội cái này?"

Từ Hữu Minh thản nhiên nói: "Cứ đội đi."

Hắn thu lại uy áp linh lực trên người, ép tu vi xuống vài bậc, chẳng khác gì tu sĩ bình thường. Lạc Vô Yến đảo mắt, cười nói: "Ồ, Tiên Tôn sợ nhan sắc kinh người của mình bị người ta nhìn thấy, hay là sợ sẽ thu hút đám đông đây?"

Từ Hữu Minh liếc nhìn y một cái, rõ ràng là đang bị che khuất bởi lớp mạng, nhưng Lạc Vô Yến lại có cảm giác như bị hắn nhìn thấu, im lặng ngậm miệng.

Do tháng sau Thái Ất Tiên Tông sẽ tuyển chọn đệ tử, nên mấy hôm nay, các thành trấn dưới chân núi tập trung rất đông tu sĩ từ nơi khác đến, bất kể có được chọn hay không, ai cũng muốn đến thử vận may.

Lạc Vô Yến thấy mới lạ, thuận miệng cảm thán: "Nơi này náo nhiệt thật, so với phàm giới cũng chẳng kém là bao."

Từ Hữu Minh: "Ngươi đi qua phàm giới khi nào?"

Lạc Vô Yến cười gượng.

Y thật sự đã từng đến đó, lúc trước lúc rảnh rỗi nhàm chán đã lén trốn đi dạo một lần.

"Nghe nói người phàm tuy thọ mệnh ngắn, võ lực yếu, nhưng lại đắm chìm trong thất tình lục dục, những điều mong muốn nhiều hơn, so với người tu chân cả đời chỉ có một mục tiêu duy nhất là đắc đạo phi thăng thì thú vị hơn nhiều, Tiên Tôn nghĩ sao?"

"Ừm." Từ Hữu Minh không lộ rõ là đồng ý hay không đồng ý: "Ở chợ phía Tây có một khu chợ giao dịch, linh khí, linh dược, linh đan, linh phù đều có thể trao đổi ở đó, ngươi có muốn đến xem không?"

Nghe vậy, quả nhiên Lạc Vô Yến có hứng thú, lập tức bị chuyển dời sự chú ý, vui vẻ vỗ tay: "Thật sao? Đi đi, đi xem thử."

Đến nơi, chỉ thấy một khu chợ rộng lớn, ngoài những cửa hàng cố định hai bên đường, còn có vô số tu sĩ tìm đại một chỗ trên đường bày sạp, có người dùng linh thạch giao dịch, có người chỉ nhận trao đổi đồ vật, vật phẩm bán ra cũng thượng vàng hạ cám.

Lạc Vô Yến vừa đi vừa xem, lúc đầu còn hứng thú bừng bừng, sau đó thì bĩu môi, có chút thất vọng.

Kiếp trước, tuy y cũng ít khi xuống Tiêu Dao Tiên Sơn, nhưng trong Tiêu Dao Tiên Sơn của y cái gì cũng có, cho dù là những thứ không có, những ma tu muốn nịnh bợ y cũng sẽ dâng lên tận tay. Khi tu vi đạt đến gần Độ Kiếp kỳ, tầm nhìn của y đã khác xa với những tu sĩ cấp thấp, những linh vật mà người thường cho là bảo vật vô giá, trong mắt y cũng chỉ là tầm thường, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt.

Lại nhìn Từ Hữu Minh, ánh mắt người này từ đầu đến cuối không hề gợn sóng, hiển nhiên hắn cũng chẳng coi trọng những thứ này.

"Bảo bối trong tay Tiên Tôn chắc hẳn còn nhiều hơn ở đây nhiều." Lạc Vô Yến cố ý nói: "Khi nào thì cho ta mở mang tầm mắt một chút?"

Thật ra y muốn kiếm một hai món đồ tốt, lúc trước là y nhặt hắn về, lúc ký khế ước Từ Hữu Minh không cho sính lễ thì thôi đi, bây giờ đường đường Tiên Tôn như Từ Hữu Minh cưới đạo lữ, thế mà vẫn keo kiệt bủn xỉn, cũng quá hẹp hòi rồi.

À, cũng không phải không cho gì thật, đưa pháp bảo bản mệnh của vị đạo lữ đã bị chính tay mình giết chết cho vợ kế, thật mặt dày.

Không biết Từ Hữu Minh có nhìn ra suy nghĩ nhỏ của y hay không, chỉ nói: "Đồ quá tốt, với tu vi hiện tại của ngươi không dùng được, nếu ngươi không có hứng thú với những thứ bày bán ở đây, đợi khi trở về tông môn ta lại dẫn ngươi đến Linh Bảo Các xem."

Lạc Vô Yến khẽ hừ một tiếng, không cho thì thôi, sải bước đi về phía trước.

Từ Hữu Minh bị bỏ lại phía sau, khựng lại một chút.

Lúc Lạc Vô Yến quay đầu lại, hắn đã dừng lại trước một quầy hàng, đang trò chuyện với người ta.

Lạc Vô Yến cau mày, lẽ nào người này thật sự định mua đồ sao? Y cũng chẳng muốn để ý đến Từ Hữu Minh nữa, bèn tìm một bậc đá bên đường ngồi xuống, nhàm chán đá viên sỏi dưới đất.

Từ Hữu Minh chậm rãi đi dạo hết cửa hàng này đến quầy hàng khác, thỉnh thoảng lại dừng lại lựa chọn đồ đạc.

Trước khi Lạc Vô Yến mất kiên nhẫn, Từ Hữu Minh cuối cùng cũng đi về phía y, đưa chiếc túi Càn Khôn trong tay ra trước mặt y: "Vừa rồi ta có chọn một ít linh dược, linh thảo và pháp bảo mà ngươi có thể dùng được, trước đó cũng đã chuẩn bị cho ngươi một ít, đều ở trong này. Hiện tại tu vi của ngươi còn thấp, đừng nên quá tham lam, đồ vật chỉ cần thích hợp là được."

Lạc Vô Yến nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì: "... Cho ta sao?"

"Ừm." Từ Hữu Minh nói: "Cho ngươi."

Lạc Vô Yến do dự một chút, đưa tay nhận lấy, dùng linh lực thăm dò vào bên trong túi Càn Khôn, quả nhiên bên trong có cả trăm loại linh đan, linh thảo, đủ loại linh phù dùng để công kích và phòng ngự, còn có hơn mười món pháp bảo và linh khí trung phẩm trở xuống, đều là những thứ có thể sử dụng trước khi đạt đến Hóa Thần kỳ. Nếu là tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, có được một túi Càn Khôn như vậy, e là nằm mơ cũng cười tỉnh.

Nhưng Lạc Vô Yến lại cảm thấy mình bị thiệt thòi, lúc trước Yêu Yêu đến Tiêu Dao Tiên Sơn, y đã tặng hắn một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chứa toàn là linh khí thượng phẩm thậm chí là cực phẩm, những loại linh đan, linh dược kia lại càng là những thứ hiếm có trên đời, chưa kể trong động phủ của y còn cất giấu vô số bảo bối, e là sau khi y chết đều bị Từ Hữu Minh dẫn người đến vơ vét sạch sẽ rồi.

Nghĩ đến đây, Lạc Vô Yến không hề thấy áy náy mà cất đồ đi, thậm chí còn chẳng thèm nói lời cảm ơn.

Từ Hữu Minh cũng không để ý, đề nghị với y: "Xuân Phong Lâu phía trước là nơi tổ chức đấu giá lớn nhất Lạc Thành này, những thứ có thể mang vào đó đấu giá đều là những thứ khó tìm thấy trên chợ, hay là chúng ta đến đó xem thử?"

Đi thì đi, dù sao tiếp tục dạo chơi ở ngoài này cũng chẳng có gì thú vị, Lạc Vô Yến gật đầu đồng ý.

Trước khi vào Xuân Phong Lâu phải giao linh thạch làm tiền đặt cọc, Từ Hữu Minh ra tay xa xỉ, đồng thời bộc lộ thực lực tu vi Hóa Thần kỳ, tuy rằng ở địa phận Thái Ất Tiên Tông này không tính là gì quá nổi bật, nhưng cũng không thể xem thường. Vì vậy, hai người được người ta cung kính mời lên căn phòng trang nhã trên lầu hai, vị trí khá đẹp, được ngăn cách với hai bên bằng bình phong.

Lạc Vô Yến vừa ăn hoa quả điểm tâm, vừa đánh giá xung quanh, Xuân Phong Lâu được trang hoàng lộng lẫy, tu sĩ dám bước vào đây hầu hết đều ở Kim Đan kỳ trở lên, quả nhiên cao cấp hơn hẳn khu chợ hỗn tạp bên ngoài.

Đột nhiên, phía sau bức bình phong bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện.

"Ngươi nghe nói gì chưa? Người chủ trì nghi thức tuyển chọn đệ tử của Thái Ất Tiên Tông lần này là Minh Chỉ Tiên Tôn, nói không chừng ngài ấy cũng sẽ thu nhận đồ đệ, nếu có thể được chọn trúng, vậy chính là đại đệ tử dưới trướng Tiên Tôn đó, cho nên lần này những người đến tham gia tuyển chọn đặc biệt đông."

"Tất nhiên là nghe nói rồi." Có người tiếc nuối nói: "Tiếc là chúng ta đều là tán tu Nguyên Anh kỳ, không nằm trong quy tắc tuyển chọn đệ tử của Thái Ất Tiên Tông, nếu không thì dù có thế nào ta cũng phải đi thử một lần."

"Ha ha, chẳng phải ngươi vẫn luôn không thích bị môn phái ràng buộc, không muốn gia nhập những tông môn này sao?"

"Nhưng đó là Minh Chỉ Tiên Tôn, nếu có thể làm đồ đệ của ngài ấy, tiền đồ chắc chắn vô lượng."

Lạc Vô Yến nghe vậy nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn Từ Hữu Minh một cái, lại thấy sắc mặt hắn bình thản, đang nhìn về phía đài đấu giá bên dưới, dường như không để ý đến những lời người khác nói.

Sau khi ngồi xuống, những người hai bên đều tự thiết lập kết giới, nhưng có lẽ bọn họ không ngờ rằng, ngay bên cạnh bọn họ chính là Minh Chỉ Tiên Tôn bản tôn. Trong phạm vi thần thức của Từ Hữu Minh, bất kỳ kết giới nào cũng chỉ như hư vô, hơn nữa hắn còn cố ý mở "thính lực" cho Lạc Vô Yến, để y cũng có thể nghe thấy.

"Nói đến Minh Chỉ Tiên Tôn, chuyện khiến người ta bất ngờ nhất mấy hôm nay chính là ngài ấy đã cưới đạo lữ, hơn nữa đạo lữ lại là một tu sĩ chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không biết là ai mà may mắn như vậy, lại có thể lọt vào mắt xanh của Tiên Tôn."

"Ta có nghe người quen trong Thái Ất Tiên Tông kể lại chuyện này, trong tông môn của bọn họ đã truyền khắp nơi rồi, vị tiểu tu sĩ kia thế mà lại có dung mạo giống hệt tên ma đầu năm xưa, đến cả Hoài Viễn Tôn Giả – Tông chủ của bọn họ cũng bị kinh động, phải xuất quan trước thời hạn, đặc biệt gọi Tiên Tôn đến hỏi chuyện, không biết Tiên Tôn đã nói thế nào, mà sau đó cũng không giải quyết được gì."

"A." Người bên cạnh la lên: "Thật sự giống hệt tên ma đầu kia sao?"

"Chứ còn gì nữa, nghe nói là giống y đúc."

"Nhưng năm đó, chẳng phải nói Tiên Tôn nhẫn nhục chịu đựng hay sao? Trước đó còn có người lén lút nói Tiên Tôn đã phải chịu đựng nhục nhã trong động ma mấy năm trời, tính tình còn lạnh nhạt hơn trước kia, còn nói vị tiểu tu sĩ mới vào cửa kia phải chịu cảnh góa chồng..."

Sau vài tiếng cười khẽ, lại có người nói: "Ai biết được, đều là lời đồn đãi, nhưng mà tên ma đầu kia chắc chắn đã hồn phi phách tán rồi, năm đó bách gia tiên môn đều tận mắt chứng kiến, chuyện này không thể nào là giả được."

Lạc Vô Yến khuấy tai, cảm thấy mấy người kia cười thật sự rất bỉ ổi, có chút oán trách Từ Hữu Minh cố ý mở "thính lực" cho y.

Y nắm lấy tay áo Từ Hữu Minh bên cạnh: "Tiên Tôn, ta và vị đạo lữ trước của ngươi, thật sự giống nhau như đúc sao?"

Ánh mắt Từ Hữu Minh khẽ dao động, nhìn về phía y, Lạc Vô Yến nhướng mày nhìn lại.

Dưới ánh mắt đầy thâm ý của Lạc Vô Yến, Từ Hữu Minh bình tĩnh dời mắt đi: "Ừm."

Lạc Vô Yến ngẩn người, "ừm" là xong chuyện rồi sao? Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi không định giải thích gì sao?

Cuộc thảo luận bên cạnh vẫn tiếp tục, càng ngày càng khó nghe.

"Nghe nói tên ma đầu kia uống máu người, tu mị thuật, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp, chắc hẳn phương diện đó rất lợi hại. Dù sao Tiên Tôn cũng không phải tu Vô Tình đạo, nói không chừng năm đó cũng động lòng phàm đấy." Người nói chuyện cười đầy ẩn ý.

"Thật hay giả vậy, chẳng phải tên ma đầu kia giết người như ngóe, mặt mũi gớm ghiếc sao?"

"Ngươi nghe ai nói y mặt mũi gớm ghiếc, nếu thật sự gớm ghiếc như vậy, sao Minh Chỉ Tiên Tôn có thể đặc biệt cưới một người có dung mạo giống hệt y về làm vợ kế chứ?"

Lạc Vô Yến: "..."

Ngay sau đó, những tiếng cười nói ồn ào bên tai biến mất, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, là Từ Hữu Minh đã giúp y đóng "thính lực" lại.

Lạc Vô Yến cố ý hỏi: "Đạo lữ trước của Tiên Tôn thật sự là tên ma đầu giết người như ngóe, mặt mũi gớm ghiếc sao?"

Chờ đợi hồi lâu, mới nghe thấy Từ Hữu Minh đáp: "Không phải."

Giọng điệu Từ Hữu Minh rất bình thản, thậm chí không nghe ra chút phập phồng nào, chỉ có hai chữ đó, không có thêm bất kỳ lời giải thích nào.

Lạc Vô Yến: "Thật sự không phải sao?"

Từ Hữu Minh: "Không phải."

Nhưng trong lòng Lạc Vô Yến lại không thoải mái, y đã từng giết người, rất nhiều người, tội ác tày trời, ngàn người chỉ trỏ y cũng không để tâm, nhưng đạo lữ của y lại từng tự mình nói y không phải tà ma ngoại đạo, thật ra từ đầu đến cuối đều đang lừa gạt y.

Đến tận bây giờ, Từ Hữu Minh vẫn muốn dỗ dành y bằng hai chữ "không phải".

Không muốn nhìn thấy bộ mặt giả tạo này của Từ Hữu Minh nữa, Lạc Vô Yến bĩu môi, dời mắt đi.

Ngón tay thon dài của Từ Hữu Minh di chuyển đến và đưa cho y linh quả vừa mới bóc vỏ, Lạc Vô Yến không nhận.

Từ Hữu Minh hơi chần chờ, đặt linh quả vào đĩa trước mặt y, thấy y vẫn không để ý đến mình, hắn dịu giọng nói: "Ăn đi, ngọt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro