Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội đấu giá bắt đầu, tiếng ồn ào trong lầu càng lúc càng lớn, phá vỡ bầu không khí gượng gạo giữa Lạc Vô Yến và Từ Hữu Minh.

Lạc Vô Yến nhìn xuống phía dưới, món đồ đầu tiên được mang ra đấu giá là linh dược và linh thảo, trên đài một lần trưng bày năm loại linh dược, ít nhất đều là trung phẩm và thượng phẩm, quả nhiên tốt hơn nhiều so với những thứ bày bán bên ngoài.

Trước mỗi loại linh dược đều có ghi rõ giá khởi điểm bằng linh thạch.

Rất nhanh đã có người lần lượt ra giá, một vòng đấu giá nhanh chóng kết thúc, tiếp theo là vòng thứ hai, lại là năm loại linh dược khác.

Bầu không khí trong lầu vô cùng sôi nổi, những tu sĩ dám bước vào Xuân Phong lâu này đa phần đều là người giàu có, tiêu xài linh thạch rất hào phóng. Thỉnh thoảng Từ Hữu Minh cũng ra giá, chỉ cần gõ nhẹ vào khối đá đấu giá trong tay, giá của hắn sẽ hiển thị trên tấm ngọc bài lơ lửng trước mặt, rất rõ ràng.

Lạc Vô Yến nhìn xung quanh, so với những món đồ trên đài, hình thức đấu giá này càng khiến y cảm thấy mới mẻ hơn.

Do hành động xa xỉ của Từ Hữu Minh, nên thỉnh thoảng lại có người tò mò nhìn về phía bọn họ, nhưng lại bị kết giới của Từ Hữu Minh chặn lại, không thu hoạch được gì.

Một lúc lâu sau, linh dược, linh đan, linh phù, linh khí lần lượt được mang ra đấu giá, có người tìm được bảo vật thì mừng rỡ như điên, cũng có người nhân cơ hội nhặt nhạnh chỗ tốt mà vui vẻ ra mặt, đám tu sĩ còn đang chưa thỏa mãn thì nghe thấy người chủ trì trên đài lên tiếng: "Món pháp bảo cuối cùng này là bảo vật trấn lâu của buổi đấu giá hôm nay, có nguồn gốc từ Bắc Uyên Bí Cảnh, là Phượng Hoàng cốt, giá khởi điểm là một trăm vạn linh thạch."

Lời vừa dứt, cả hội trường xôn xao.

Trên bệ trưng bày lơ lửng giữa không trung xuất hiện một đoạn xương thú dài hai ngón tay, tinh xảo trong suốt, dưới ánh đèn lấp lóe ánh sáng đỏ.

Quả nhiên là Phượng Hoàng cốt.

"Phượng Hoàng cốt! Là Phượng Hoàng cốt!"

Không biết từ đâu truyền đến một tiếng hét phấn khích, tiếp theo đó có người hò reo đầy hứng khởi: "Ta ra giá hai trăm vạn linh thạch! Không ai được tranh với ta!"

Những người khác làm sao chịu thua kém, các ngọc bài khắp nơi đều bắt đầu tỏa sáng, giá đấu giá liên tục tăng cao.

Lạc Vô Yến kinh ngạc trợn to mắt, đây chính là Phượng Hoàng cốt sao?

Y thật sự chưa từng được thấy thứ này bao giờ, cái gọi là Phượng Hoàng cốt, chính là chỉ xương hộ tâm quan trọng nhất nằm trước lồng ngực Phượng Hoàng, nếu dùng nó để luyện chế linh đan rồi uống vào, tu vi có thể trực tiếp tăng lên một đến hai bậc, hơn nữa linh lực sau khi tăng lên sẽ vô cùng tinh khiết, cảnh giới cũng ổn định, là chí bảo mà bất kỳ người tu chân nào cũng thèm muốn.

Nhưng tộc Phượng Hoàng đã mai danh ẩn tích từ vạn năm trước, thi thoảng có người tìm thấy thứ này trong một số bí cảnh, di tích, mỗi lần xuất hiện đều khiến vô số người tranh giành, nếu không có thực lực tuyệt đối, chắc chắn không giữ được.

Lạc Vô Yến theo bản năng quay đầu nhìn người bên cạnh, Từ Hữu Minh vẫn bình tĩnh như thường, y thầm nhủ không ổn, bèn hỏi: "Tiên Tôn từng nghe nói đến Phượng Vương cốt chưa?"

Từ Hữu Minh quay sang nhìn y, trong mắt rốt cuộc cũng có chút gợn sóng: "Phượng Vương cốt, là xương hộ tâm của Phượng Vương và huyết mạch của nó, có thể giúp người thường sinh ra linh căn, cũng có thể giúp người tu chân tôi luyện ra đơn linh căn thuần khiết nhất. Tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ dùng Phượng Vương cốt để luyện chế linh đan rồi uống vào, có thể nhảy cóc lên đến Hóa Thần kỳ, còn tu sĩ Hóa Thần kỳ trở lên dùng nó, có thể trực tiếp đột phá Độ Kiếp phi thăng."

Lạc Vô Yến: "Tiên Tôn từng thấy chưa?"

Ánh mắt Từ Hữu Minh khựng lại, sau đó nói: "Chưa từng."

"Ta trả một ngàn vạn linh thạch!"

Tiếng hét lớn từ dưới lầu kéo suy nghĩ của Lạc Vô Yến trở lại, y dời mắt, trong lòng dậy sóng.

Lúc trước, không biết từ đâu lại xuất hiện tin đồn, nói rằng trong Tiêu Dao Tiên Sơn của y cất giấu Phượng Vương cốt, Phượng Hoàng cốt bình thường đã là chí bảo mà ai ai cũng tranh giành, huống chi là Phượng Vương cốt chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, không khác gì thần vật. Từ Hữu Minh dẫn theo bách gia tiên môn vây công y, rốt cuộc là vì chính nghĩa trừ ma vệ đạo, hay là muốn đoạt lấy Phượng Vương cốt, e là chỉ có bản thân hắn mới biết được.

Đương nhiên không có Phượng Vương cốt gì cả, nhưng tin đồn không vì vậy mà dễ dàng biến mất. Lạc Vô Yến thầm nghĩ, y không tin là trong mấy năm nay không có ai nghi ngờ tên khốn kiếp này một mình nuốt trọn cái gọi là Phượng Vương cốt kia, chỉ là e ngại tu vi và địa vị của hắn, không dám nói ra mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lạc Vô Yến không khỏi có chút cười trên nỗi đau của người khác, giết y rồi thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng.

Mọi người vẫn tiếp tục ra giá cho Phượng Hoàng cốt, sau khi giá tăng lên đến một ngàn vạn linh thạch, đa số mọi người đều tiếc nuối bỏ cuộc, chỉ còn lại lác đác vài người vẫn đang tranh giành.

Có một vị công tử trẻ tuổi ngồi ở đại sảnh tầng một, tu vi nhìn qua chỉ mới đạt đến Trúc Cơ, nhưng bên cạnh lại có một đám hộ vệ Nguyên Anh kỳ trở lên, vô cùng phô trương. Hắn ta ra giá rất hào phóng, trước đó đã mua được không ít bảo vật, lần này dường như cũng quyết tâm giành lấy Phượng Hoàng cốt này.

Lạc Vô Yến nhìn thoáng qua, thấy người này phe phẩy cây quạt trong tay, phong thái phong lưu hoàn khố thì biết chắc chắn là kẻ dựa hơi tổ tiên.

"Hai ngàn vạn linh thạch." Công tử trẻ tuổi kia cười nói, giọng nói trong trẻo.

Xung quanh vang lên tiếng hít thở sâu, rất nhiều người nhìn hắn ta với ánh mắt vừa khinh thường vừa ghen tị, nhưng vị công tử kia dường như không hề hay biết, một cụ già có dung mạo bình thường phía sau hắn ta tiến lên một bước, khẽ giải phóng linh lực uy áp ra ngoài, thế mà lại là một cường giả Hợp Thể kỳ!

Tu sĩ Hợp Thể kỳ lại đi làm hộ vệ cho tên nhóc này, rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào?

Nhất thời, sự chú ý của mọi người trong hội trường cuối cùng cũng dời khỏi Phượng Hoàng cốt, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Công tử trẻ tuổi phe phẩy cây quạt, mỉm cười, mặc kệ mọi người đánh giá.

Người chủ trì trên đài cười hỏi: "Hai ngàn vạn linh thạch, còn ai muốn ra giá cao hơn không?"

Hai ngàn vạn linh thạch, cho dù là linh khí cực phẩm cũng có thể mua được vài món rồi, tuy Phượng Hoàng cốt hiếm có, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện bỏ ra số tiền lớn như vậy, lúc này đã không còn ai tiếp tục ra giá nữa.

Nụ cười trên mặt vị công tử kia càng thêm rực rỡ, Phượng Hoàng cốt coi như đã nằm trong tay hắn ta.

Trong nhã gian trên lầu hai, ngọc bài trước mặt Từ Hữu Minh và Lạc Vô Yến đột nhiên sáng lên, hiển thị rõ ràng mức giá mới.

Ba ngàn vạn.

Hả?

Sau một khắc im lặng, cả hội trường lại một lần nữa xôn xao, nụ cười trên mặt vị công tử vốn đang đắc ý kia cứng đờ, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, nhưng chỉ thấy một màn sương trắng.

Lão già phía sau cau mày, cúi người nói nhỏ gì đó với hắn ta, sau đó lắc đầu.

Giọng nói của người chủ trì trên đài cũng khá kích động: "Ba ngàn vạn linh thạch! Còn ai muốn tiếp tục ra giá không?"

Vị công tử dựa vào ghế, chậc một tiếng, cất cây quạt đi, bỏ cuộc.

Lạc Vô Yến nhướng mày, người bên cạnh thản nhiên đặt khối đá đấu giá trong tay xuống.

Lúc bước ra khỏi Xuân Phong lâu, Lạc Vô Yến lắc lắc túi Càn Khôn của mình, Từ Hữu Minh đã đưa tất cả những thứ vừa mua được trong lầu cùng với Phượng Hoàng cốt cho y. Lúc này Lạc Vô Yến mới lấy lại tinh thần, chọc chọc ngón tay vào eo người bên cạnh: "Tiên Tôn, ta lấy của ngươi nhiều thứ tốt như vậy, có ổn không? Còn có Phượng Hoàng cốt này nữa, tu vi ta như vầy cũng không giữ nổi."

Tuy nói như vậy, nhưng y lại chẳng có ý định trả lại. Từ Hữu Minh cúi đầu, ánh mắt rơi trên ngón tay đang làm loạn trên eo mình: "Cầm lấy đi, đồ là của ngươi, không ai cướp được đâu."

Lạc Vô Yến cảm thấy phức tạp, tên khốn kiếp này đối xử với vợ kế thật tốt, quá thiên vị rồi.

Từ Hữu Minh: "Ngươi có muốn ăn gì không? Phía trước có một tửu lâu rất nổi tiếng."

Nghe vậy, Lạc Vô Yến lập tức hứng thú: "Tất nhiên là ăn rồi!"

Họ tiến vào tửu lâu và yêu cầu một gian nhã trên lầu hai đối diện đường cái. Trên đường từ Xuân Phong lâu đến đây, Từ Hữu Minh đã âm thầm đuổi đi ba đợt người theo dõi.

Lạc Vô Yến cười khẩy: "Phượng Hoàng cốt này quả nhiên không dễ lấy, nếu không có thực lực như Tiên Tôn, e là không những không giữ được đồ, mà còn mất mạng như chơi."

Từ Hữu Minh rót một chén trà ấm đưa cho y: "Ngươi định lúc nào thì dùng nó?"

Lạc Vô Yến: "Để sau đi, cũng không biết có thật sự thần kỳ như vậy không, nếu thật sự có thể tăng lên một bậc, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi đạt đến Nguyên Anh kỳ mới dùng thì mới xứng đáng."

Từ Hữu Minh cũng gật đầu: "Chuyện tu luyện phải từ từ, không thể nóng vội."

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc dạy dỗ của hắn, Lạc Vô Yến chỉ cảm thấy buồn cười, y di chuyển hai ngón tay trên mặt bàn, chạm vào tay Từ Hữu Minh đối diện, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ mu bàn tay hắn.

Từ Hữu Minh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, Lạc Vô Yến chớp chớp mắt: "Tiên Tôn đối xử với vị đạo lữ trước cũng như vậy sao? Tỉ mỉ chu đáo, săn sóc dịu dàng, còn vung tiền như rác?"

Từ Hữu Minh không đáp, chỉ yên lặng nhìn lại y, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên hàng lông mày thanh tú của hắn.

Lạc Vô Yến thầm mắng một câu, thầm nghĩ quả nhiên là sắc đẹp hại người, y cười gượng gạo định rút tay về, lại bị Từ Hữu Minh nắm lấy ngón tay, nhẹ nhàng siết lấy.

Ánh mắt nhìn y chằm chằm kia thật quyến rũ, cảm giác ngứa ngáy từ đầu ngón tay lan đến tận đáy lòng, Lạc Vô Yến càng thêm lúng túng, Từ Hữu Minh đã buông tay y ra.

"Đối xử với đạo lữ, nên như vậy." Hắn thản nhiên nói.

Lạc Vô Yến nhất thời không biết nói gì.

Thật ra ngoại trừ chuyện vung tiền như rác thì Yêu Yêu đối xử với y quả thật rất tỉ mỉ chu đáo, săn sóc dịu dàng, nếu như không phải hắn nhân lúc y bế quan dẫn người đến vây công sào huyệt, tự tay giết chết y.

Đang im lặng, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có người truyền âm đến, Từ Hữu Minh nhận lấy, là giọng nói vui vẻ của vị công tử lúc nãy ở Xuân Phong lâu: "Tiểu sư thúc, có thể cho ta lên ăn ké một bữa cơm không?"

Lạc Vô Yến kinh ngạc nhìn sang, Từ Hữu Minh giải thích: "Là con trai của sư huynh."

Vị công tử kia một mình đi lên, hành lễ với Từ Hữu Minh, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Lạc Vô Yến: "Vị này chắc là tiểu sư nương rồi, hân hạnh hân hạnh, tại hạ Dư Vị Thu, lúc trước tiểu sư thúc và tiểu sư nương kết đạo lữ, ta còn đang lịch luyện bên ngoài chưa về nên bỏ lỡ buổi lễ, đợi khi nào trở về tông môn, ta sẽ cho người mang quà đến Túc Tiêu Phong."

Lúc này Lạc Vô Yến mới hiểu, thì ra tên nhóc này là con trai của Tông chủ Thái Ất Tiên Tông, khó trách lại phô trương như vậy: "Không cần gọi tiểu sư nương đâu, gọi tên ta là được rồi, ta họ Thanh..."

Từ Hữu Minh: "Gọi Thanh tiểu sư thúc là được rồi."

Dư Vị Thu rất biết điều sửa lời: "Bái kiến Thanh tiểu sư thúc."

Lạc Vô Yến lười nói, được rồi, không gọi sư nương là được.

Món ăn y gọi rất nhanh đã được dọn lên, tuy rằng Dư Vị Thu đã Trúc Cơ, nhưng cũng giống như Lạc Vô Yến, là người rất coi trọng việc ăn uống, không có ý định Tích Cốc, phương diện này hai người khá là tâm đầu ý hợp, vừa uống rượu vừa trò chuyện, rất nhanh đã trở nên thân thiết.

Dư Vị Thu cười nói: "Ta còn đang thắc mắc không biết là ai mà lại đi tranh giành Phượng Hoàng cốt với ta, Phùng thúc nói tu vi của người nọ còn cao hơn cả ông ấy, cho nên ta mới cố ý sai người đi theo xem thử, thì ra là tiểu sư thúc. Phượng Hoàng cốt đối với tiểu sư thúc cũng chẳng có tác dụng gì, ta đoán là Thanh tiểu sư thúc cần dùng phải không?"

Lạc Vô Yến cười: "Giá cao người nào người đó được thôi."

Dư Vị Thu bất đắc dĩ: "Cũng chỉ có thể như vậy, ít nhất cũng không rơi vào tay người khác."

Sau đó lại cười nói: "Lúc trước nghe nói tiểu sư thúc muốn kết đạo lữ, ta còn rất bất ngờ, trên đường trở về, đi đến đâu cũng nghe người ta bàn tán chuyện của tiểu sư thúc và Thanh tiểu sư thúc..."

"Bàn tán cái gì?" Lạc Vô Yến vừa nói vừa liếc nhìn Từ Hữu Minh đang thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Là bàn tán ta và vị đạo lữ trước của Tiên Tôn giống nhau như đúc, hay là bàn tán Tiên Tôn trước kia bị ma đầu hành hạ, e rằng phương diện đó không được, tiểu tu sĩ ta đây vừa vào cửa đã phải chịu cảnh góa chồng?"

"Khụ khụ..."

Dư Vị Thu bị sặc rượu, ho sặc sụa.

Hắn ta không ngờ Lạc Vô Yến lại là người thẳng thắn như vậy, dám nói ra những lời này ngay trước mặt Từ Hữu Minh.

Lạc Vô Yến cười tủm tỉm rót một chén trà đưa qua: "Sư chất sao vậy? Sao tự dưng lại bị sặc rượu thế?"

Dư Vị Thu nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, liên tục xua tay.

Lạc Vô Yến lại không chịu buông tha hắn ta: "Ngươi còn chưa nói, rốt cuộc là người ta bàn tán cái gì."

"Đủ loại, đủ loại." Dư Vị Thu lúng túng nói: "Đều là những lời đồn đại vô căn cứ."

Từ Hữu Minh gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ xương, đặt vào bát của Lạc Vô Yến, nhắc nhở: "Ăn cơm đi."

Dư Vị Thu ở bên cạnh nhìn mà kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy vị tiểu sư thúc này ôn hòa kiên nhẫn như vậy.

Lạc Vô Yến bỏ miếng cá vào miệng, nhai hai cái, nói: "Hai lời đồn này, lời đầu tiên là thật, còn lời thứ hai..."

"Hừ, chuyện này phải hỏi bản thân Tiên Tôn rồi."

Dư Vị Thu theo bản năng nhìn về phía Từ Hữu Minh, vừa muốn biết đáp án, vừa dè dặt cẩn thận, sợ chọc giận hắn.

Ánh mắt Từ Hữu Minh rơi trên người Lạc Vô Yến, chạm phải ánh mắt trêu chọc của y, im lặng một lát, thản nhiên nói: "Ngươi thử thì biết."

Nụ cười trên mặt Lạc Vô Yến cứng đờ, tiếng ho long trời lở đất của Dư Vị Thu lại vang lên.

Từ Hữu Minh không nói gì nữa, gắp miếng cá vừa mới gỡ xương xong đưa cho Lạc Vô Yến.

Dưới gầm bàn, Lạc Vô Yến đạp hắn một cái, Từ Hữu Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh, cụp mắt xuống, bưng chén rượu lên uống cạn.

Dư Vị Thu lấy lại tinh thần, chủ động chuyển chủ đề, nói về chuyện tuyển chọn đệ tử của tông môn vào tháng sau.

Cuối cùng chuyện này cũng coi như bỏ qua.

Đang ăn cơm được một lúc, Dư Vị Thu đang nói chuyện hăng say, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên khựng lại, sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy.

"Ta nhìn thấy người ta cần tìm rồi, đi trước một bước."

Nói xong, hắn ta không giải thích gì thêm, vội vàng rời đi.

Lạc Vô Yến tùy ý liếc mắt nhìn ra ngoài, dưới lầu là đường phố tấp nập người qua lại, cách đó không xa, có một thanh niên mặc áo xanh xoay người qua góc đường, mái tóc dài được buộc gọn gàng bị gió thổi tung lên, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lạc Vô Yến khẽ ngẩn người.

Từ Hữu Minh khẽ gọi: "Thanh Tước."

Lạc Vô Yến hoàn hồn: "Nhìn thấy một cố nhân..."

"Chắc là nhìn nhầm rồi." Y khẽ cười một tiếng như đang tự giễu rồi lại cầm chén rượu lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro