Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi nước trong phòng tắm làm mờ đi mặt gương, lại bị ngón tay mảnh khảnh lau đi, hóa thành giọt nước rơi xuống bồn rửa mặt.

Hứa Tích Sương sắp đứng không vững nữa, từ trên vách tường lạnh lẽo cậu miễn cưỡng đứng dậy, thân người nghiêng về phía trước, đưa tay qua kéo áo choàng tắm mặc lên người, nhìn bản thân mình trong gương.

Gương mặt được phản chiếu trên gương giống cậu chẳng kém bao nhiêu, nhưng sắc mặt tái nhợt, trắng bệch đến mức bất thường. Hơi nóng trong phòng tắm khiến đuôi mắt cậu đỏ lên, đôi mắt tựa như đang chứa sương mù, trông đáng thương vô cùng, thoạt trông như không còn sống được bao lâu nữa.

Hứa Tích Sương hít một hơi.

Cậu đã biết được rằng mình xuyên sách rồi, xuyên thành vai phụ trong cuốn truyện đam mỹ mà tối hôm qua cô em họ đem tới. Không đúng, đây là vật hy sinh, hay nói chính xác thì đây chín là một cái máy đẻ hình người.

Công cụ hình người này là một mỹ nhân bệnh tật đi một bước thở gấp 3 lần, bởi vì một đêm giao hoan cùng Đại Ma Vương nổi tiếng, cũng chính là công chính trong sách Yến Ngọc Sơn, vô tình mang thai con của đối phương.

Yến Ngọc Sơn bên ngoài nổi danh hung dữ, dám dính dáng đến hắn, đặc biệt là những người có ý đồ tạo bê bối tình ái với hắn, không những hoàn toàn bị gạch tên ra khỏi giới giải trí, không quay về được mà còn bị Yến Ngọc Sơn khởi tố, có lẽ nửa đời sau cũng chẳng được yên ổn. Mỹ nhân ốm yếu thật sự không dám nói ra chân tướng, chỉ biết biết lê thân thể từ trên giường xuống, sau đó nhanh chóng rời khỏi giới giải trí, đến nỗi Yến Ngọc Sơn thậm chí còn chẳng biết ai là người đã ngủ với mình đêm đó.

Lúc Hứa Tích Sương đọc đến đây, còn tưởng rằng mỹ nhân bệnh tật cầm kịch bản mang con bỏ chạy, truy thê hỏa táng tràng. Kết quả mỹ nhân bệnh tật rời khỏi giới giải trí không chút tin tức, bởi vì sức khỏe thật sự quá yếu, chỉ để lại một đứa bé rồi buông tay nhân gian.

Hứa Tích Sương: ?

Trước khi mất, cuối cùng mỹ nhân ốm yếu cũng đã nói ra tên cha đứa bé, bệnh viện nhanh chóng thông báo cho Yến Ngọc Sơn, mà Yến Ngọc Sơn mang theo đứa nhỏ, quay sang yêu đương nồng cháy với thụ chính, nhận được lời chúc phúc của toàn giới giới trí, trở thành một gia đình hạnh phúc.

Hứa Tích Sương: ???

Hứa Tích Sương còn một bụng chửi thề chưa kịp nói, bởi vì cậu bị giật điện trong nhà tắm, sau đó xuyên sách.

Sau khi biết mình xuyên vào mỹ nhân ốm yếu cùng tên cùng họ với mình, Hứa Tích Sương càng muốn chửi thề.

Nhưng cậu chẳng có thời gian nói, bởi vì bây giờ Yến Ngọc Sơn bị người ta bỏ thuốc, vô tình đi vào phòng rồi còn xông vào phòng tắm của cậu, cùng giao hoan với cậu một đêm.

Mà cậu không đủ sức để đi đóng cửa phòng tắm lại, Hứa Tích Sương tuyệt vọng nhìn tay nắm cửa gần ngay trước mắt xa tận chân trời, cố gắng đưa tay chạm vào, gian nan bước hai chân đi như cụ ông chín mươi tuổi.

Rồi cậu trượt chân ngã.

Một giây trước khi té, Hứa Tích Sương an tâm nhắm mắt lại, nghĩ thầm có lẽ từ trước đến nay cậu là người xuyên sách sống ngắn nhất trong lịch sử, mà còn do ngã trong phòng tắm mà chết một cách xấu hổ như vậy, đời này của cậu có khả năng hận thù gì với phòng tắm...

Chờ một chút.

Hứa Tích Sương cảm giác mình rơi vào một cái ôm ấm áp nhưng cứng rắn, va vào mũi cậu có hơi đau đến suýt khóc.

Hứa Tích Sương cố nén cơn đau, kiềm không cho nước mắt rơi xuống. Cậu ngẩng đầu lên thấy một khuôn mặt hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của mình, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên mí mắt trái của đối phương cũng mọc trên XP* của cậu, Hứa Tích Sương lập tức trở nên căng thẳng.

Nhưng trước khi cậu nghĩ ra một cách hoàn hảo để bắt chuyện thì cậu đã bị cắn vào cổ.

Đúng vậy, là bị cắn.

Hứa Tích Sương đau đến run rẩy, nước mắt lập tức chảy ra. Cậu cắn răng đưa tay đẩy người đàn ông đang ôm chặt lấy cậu, chút sức lực này của cậu giống như gãi ngứa, nhưng người đàn ông căn bản không để ý, ngược lại dùng một tay đang rảnh rỗi tóm lấy cổ tay cậu, nhưng rốt cuộc cũng ngừng cắn, cách ra một khoảng với cậu.

Hứa Tích Sương mở miệng muốn chửi thề, lại bị người trước mặt hiểu lầm, đối phương nhìn một giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, đuôi mắt mang theo ý quyến rũ, còn có đôi môi hồng nhuận mở ra như mời gọi, ánh mắt mê ly hôn xuống.

Hứa Tích Sương bối rối.

Sau đó cậu nhận ra.

Đệt mẹ, người này chính là Yến Ngọc Sơn!!!

Đã xông vào phòng cậu, chịch cậu, làm cậu mang thai, cuối cùng bỏ cha lấy con quả thực so với chó càng chó hơn!!!

Hứa Tích Sương tức giận, hung hăng cắn đầu lưỡi Yến Ngọc Sơn đang quấy loạn, động tác Yến Ngọc Sơn hơi khựng lại, tựa hồ đã tỉnh táo được vài phần. Hứa Tích Sương định nói chuyện với hắn, "lễ phép" mời hắn ra ngoài, nhưng cậu bị hắn ôm ngang đi ra khỏi phòng tắm, sau đó ném lên giường lớn mềm mại.

Hứa Tích Sương: ...

Cậu kéo chặt vạt áo choàng tắm bị bung ra, ngây ngốc nhìn Yến Ngọc Sơn bắt đầu cởi quần áo. Tầm mắt cậu khẽ lướt qua cơ bắp mượt mà hấp dẫn của đối phương, nghĩ thầm dù sao mình cũng chạy không thoát, bây giờ cậu chẳng còn sức để xuống giường, nên dứt khoát hưởng thụ cho rồi.

Vì vậy, cậu bình thản nằm xuống.

...

Ngày hôm sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, Hứa Tích Sương dại ra nhìn trần nhà trắng như tuyết, hận không thể quay trở về ngày hôm qua nện cho mình vài cú khi bị mê hoặc bởi sắc đẹp.

Tuy rằng tối hôm qua thật sự rất sảng khoái, nhưng suýt chút nữa cậu liền trở thành người đầu tiên xuyên sách sướng đến nỗi chết trên giường.

Cái chết này so với ngã chết trong phòng tắm còn mất mặt hơn, còn khiến khí tiết tuổi già của cậu khó mà giữ được. Hứa Tích Sương oán hận nghĩ, đều tại tên chó Yến Ngọc Sơn kia thật sự là quá mãnh liệt, cái gì mà càng bự càng ngon, căn bản không giống với người uống rượu say, hơn nữa tác giả cam đoan đây là trai tân, tên chó này không phải đang giả vờ chứ!

Tuy rằng cậu cũng có chút vấn đề, cậu không nên dùng chân câu lấy Yến Ngọc Sơn, để cho đối phương lại tới thêm một lần... Hay là hai lần nhỉ?

Hứa Tích Sương chuyển tầm mắt, quyết định không nghĩ tới chuyện này, cũng chẳng nghĩ tới là ai đưa cậu tới bệnh viện, cứ để chuyện này qua đi, cám ơn.

Tuy rằng cậu không theo kịch bản gốc trong sách từ trên giường bò dậy chạy đi ngay, để Yến Ngọc Sơn tìm người không thấy, nhưng hẳn là chẳng có vấn đề lớn đâu?

Ngoài cửa phòng, Yến Ngọc Sơn ngồi trên ghế hành lang, thần sắc mang theo chút mệt mỏi.

Bạn chơi từ bé - Khương Dương Trạch vẻ mặt khiếp sợ ngồi ở bên cạnh hắn, không thể tin được bạn thân mình lần đầu tiên khai trai liền đem người đưa vào bệnh viện, còn thiếu chút nữa là vào ICU.

"Mẹ ơi" Khương Dương Trạch chậc chậc cảm thán: " Anh Yến , vẫn là cậu mạnh, hẳn là một đêm bảy lần hả?"

Yến Ngọc Sơn không muốn để ý đến anh ta.

Vốn hắn không muốn gọi Khương Dương Trạch tới đây, nhưng lớn đến như vậy rồi, lần đầu tiên hắn chẳng có mặt mũi nào đi gặp người ta, không thể không tìm một người trung gian có thể tín nhiệm tới hòa giải.

Tối hôm qua hắn biết mình trúng chiêu, vốn muốn tìm một phòng tự mình chịu đựng, ai ngờ đâu khách sạn đưa nhầm thẻ phòng, hắn mơ màng mở cửa phòng một người khác, muốn đi phòng tắm dội nước lạnh, kết quả đối diện liền đụng phải cả người Hứa Tích Sương tràn đầy xuân sắc.

Những chuyện sau đó hắn đều nhớ được, bao gồm cả việc hắn làm đối phương ngất xỉu như thế nào.

Yến Ngọc Sơn nhắm mắt lại, Hứa Tích Sương là nam chính trong bộ phim đầu tay mà hắn làm đạo diễn. Tối hôm qua là tiệc khởi quay của bọn họ, hắn vốn nghĩ đoàn làm phim đều như người một nhà, liền uống thêm mấy chén, chẳng ngờ lại trúng chiêu.

Ở trong lòng hắn đã xác định được kẻ dám bỏ thuốc cho hắn, mà Hứa Tích Sương lần này hoàn toàn là tai bay vạ gió, cho dù hắn có quỳ xuống xin lỗi chưa chắc đã được cậu tha thứ.

Không ai biết được rằng sáng nay hắn tỉnh dậy, thứ đập vào mắt hắn là Hứa Tích Sương hơi thở yếu ớt, cả người đầy vết xanh tím nằm trong lòng mình, thiếu chút nữa tim hắn ngừng đập.

Hỗn loạn phía sau chẳng cần nhiều lời, tuy rằng Hứa Tích Sương từng nói thân thể cậu không tốt, nhưng Yến Ngọc Sơn không nghĩ tới sức khỏe cậu lại tệ đến thế.

Dưới tình huống như vậy, Hứa Tích Sương không muốn làm nam chính điện ảnh của hắn là điều đương nhiên, hắn sẽ bồi thường gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng cho đối phương, sau đó đáp ứng tất cả điều kiện Hứa Tích Sương đưa ra, miễn là trong phạm vi hắn chi được.

Yến Ngọc Sơn suy nghĩ rất nhiều, thẳng đến khi y tá nhắc nhở bọn họ rằng người trong phòng bệnh tỉnh, Yến Ngọc Sơn mới hoàn hồn, mang theo Khương Dương Trạch vẻ mặt muốn hóng chuyện vào phòng bệnh.

Lúc y tá nói chuyện, Hứa Tích Sương kéo chăn qua đầu, không muốn đối mặt với sự thật.

Rất xấu hổ, thật sự rất xấu hổ.

Hứa Tích Sương hận mình chẳng thể biến mất tại chỗ. Bây giờ cậu tình nguyện đêm qua chết dưới thân Yến Ngọc Sơn, còn hơn là đối diện với hiện trường đầy chết chóc này.

Cậu nín thở, giả vờ ngủ, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Cậu không nghe thấy giọng trầm của Yến Ngọc Sơn, mà là nghe được một thanh âm khác: "Anh Yến, sao chăn này lại trùm kín cả đầu? Ạn chắc không... Không "ngủ" chết người ta rồi đấy chứ?"

Hứa Tích Sương: ...

Yến Ngọc Sơn: ...

Hứa Tích Sương điều chỉnh  lại tinh thần, chậm rãi kéo chăn xuống, mặt không chút thay đổi nhìn hai người phía cuối giường.

Khương Dương Trạch khoa trương hít một hơi lạnh khi nhìn thấy mặt Hứa Tích Sương. Anh không nghĩ tới người Yến Ngọc Sơn chịch lại là mỹ nhân ốm yếu nổi tiếng trong giới giải trí, đối phương quanh năm ở nhà dưỡng bệnh, thỉnh thoảng mới ra ngoài nhận công việc, cũng không sôi nổi mấy mặc dù đối phương có khuôn mặt phải gọi là tuyệt sắc, diễn xuất tốt, nhưng trong giới giải trí cũng chẳng nổi tiếng gì, miễn cưỡng tính là diễn viên hạng tư.

Đồng thời anh cũng hiểu vì sao Yến Ngọc Sơn lại đưa đối phương vào bệnh viện - bởi vì thân thể Hứa Tích Sương thật sự là quá yếu ớt!

Anh từng may mắn gặp qua Hứa Tích Sương ra gió lại ho ra máu, có thể so với cả Lâm muội muội, khiến anh ta kinh hãi đến cả năm.

Yến Ngọc Sơn hơi chột dạ dời mắt đi, vờ không nhìn vết cắn mập mờ trên cổ Hứa Tích Sương, mở miệng hỏi trước: "Cậu đã đỡ hơn chưa?"

Hứa Tích Sương nhìn Yến Ngọc Sơn, ừm, vẫn rất đẹp trai, cậu nhớ lại miêu tả về Yến Ngọc Sơn trong tiểu thuyết, vẫn quyết định mặt ngoài không nên đắc tội Yến Ngọc Sơn, dù sao hiện tại cậu chiếm lý, muốn xử lí Yến Ngọc Sơn như thế nào chả được.

Vì thế Hứa Tích Sương ho nhẹ một tiếng, sau khi nhận được hai ánh mắt khẩn trương nhìn về phía mình, cậu chậm rãi nói: "Ừm."

Khương Dương Trạch nhìn bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người, anh chủ động phát huy tác dụng của mình: "Cái kia, Tiểu Hứa à, tối hôm qua là anh Yến  chúng ta không đúng. Hôm nay anh Yến tới để xin lỗi cậu. Cậu có gì tức giận, hay chưa hài lòng cứ việc phát tiết với anh ấy, ngàn vạn lần đừng nhịn lại, anh ấy tuyệt đối không đánh hay mắng lại gì đầu!"

Yến Ngọc Sơn lập tức nói: "Thật xin lỗi, tối qua là lỗi của tôi. Tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Hiện tại cả người Hứa Tích Sương vẫn mềm nhũn, cậu muốn đánh người cũng không có biện pháp, mắng chửi người cũng hao tốn thể lực. Loại trừ hai phương án trên, cậu cẩn thận nhớ lại nội dung gốc của tiểu thuyết một lần, sau đó mở miệng nói: "Tôi muốn thuốc bổ."

Yến Ngọc Sơn và Khương Dương Trạch có hơi sửng sốt trước yêu cầu này.

"Loại mà đặc biệt bổ." Hứa Tích Sương bổ sung thêm.

Cậu muốn chữa bệnh cho thân thể này. Trong nguyên tác, bởi vì sức khỏe bệnh mỹ không tốt nên mới chết, cậu không muốn chết, cho nên cậu muốn bồi bổ lại thân mình.

Dốc lòng bồi bổ lại!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#c3