Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm # Tô Tinh Dao hôm nay còn chưa cút khỏi giới giải trí sao# đạt top1 hot search, Tô Tinh Dao đang ở dưới đáy vực, hơi thở mong manh.

Một nhánh cây xuyên qua bụng cậu, tuyết trắng trên người cậu cũng bị máu cùng nước bùn nhiễm bẩn.

Hai tiếng trước, Sở Tử An đem cậu đẩy xuống vực.

Mà gã nhân lúc không có ai nhìn thấy, không nói gì, lập tức giả vờ như không có chuyện gì sảy ra.

Chờ đến khi tổ tiết mục bắt đầu ghi hình, nhân viên công tác phát hiện không tìm thấy người đâu, làm cách gì cũng không liên hệ được với Tô Tinh Dao.

Không biết là ai cố ý thật thật giả giả, không rõ nói " Tôi hình như thấy cậu ta đi rồi", Tô Tinh Dao vỗn dĩ trong giới có danh tiếng không tốt, lập tức khiến cho mọi người trong tổ tiết mục tức giận.

Rất nhanh tin tức liền bị paparazzi chuyền ra ngoài, sau đó ngay lập tức bị mắng chửi lên top1 hot search.

[ Bởi vì cơm trưa không hợp khẩu vị liền bỏ của chạy lấy người, không hổ là Tô Tinh Dao]

[Tô Tinh Dao? chính là cái người ảo tưởng chen chân vào chuyện tình cảm của Sở Tử An và Giang Tầm Triệt? Muốn biến Giang Tầm Triệt thành bồ nhí sao?]

[Nghe nói cậu ta trước kia còn tranh dành đồ của Thẩm Hoài Hi ]

[Đúng là một thằng khốn nạn, khuôn mặt thật ghê tởm]

[Tô Tinh Dao nhanh đi chết đi+1]

Hot search trên quảng trường, các fans cùng người qua đường chưa từng đoàn kết như bây giờ, sôi nổi mắng chửi Tô Tinh Dao tự tìm chết.

Mà giờ phút này Tô Tinh Dao bị người người nhà nhà mắng chửi phỉ nhổ, cũng cảm giác như chính mình thật sự sắp chết rồi.

không biết bị đau đớn làm cho hôn mê đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, hiện tại cậu đối với đau đớn đã tập mãi thành quen, toàn thân bắt đầu trở lên chết lặng.

Cậu đã rơi xuống đây rất lâu rất lâu, lâu đến mức mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn không chờ đước bất kì cứu viện nào.

Cây to che trời cùng rừng cây rậm rạp đem thân hình cậu che mất, núi rừng gió lạnh tùy ý gào thét, phát ra âm thanh như loài dã thú.

Tô Tinh Dao vô lực mở hai mắt, ý chí sống sót chỉ giúp cậu có thể dùng tay trái chống đỡ cơ thể gian nan tiếp tục kéo lê về phía trước.

Tuy rằng không có người tới cứu viện, nhưng thật may cậu nhặt được điện thoại của chính mình. Chẳng qua trong núi tín hiện không tốt, Cậu đã tìm rất lâu cũng không thấy có tín hiệu.

Đây là thứ duy nhất hiện tại có thể cứu cậu.

Trong rừng núi, tìm tín hiệu khó như lên trời.

Tô Tinh Dao bò về phía trước, thay đổi nhiều chỗ, điện thoại vẫn như cũ không mảnh mai có chút tín hiệu nào.

Nhìn điện thoại sắp hết pin, thể lực lại tiêu hao quá mức, cuối cùng Tô Tinh Dao cũng dừng lại.

Hô hấp của cậu ngày càng mỏng manh, thậm chí có khi mấy chục giây không thở ra một hơi.

Cũng không biết có phải bởi vì thời điểm sắp chết, giác quan phá vỡ giới hạn, Tô Tinh Dao phát hiện bản thân thế mà có thể cảm nhận được sức lực trong cơ thể đang từ từ giải bớt.

Giữa rừng sâu tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng dã thú rít gào ngày càng rõ ràng.

Cậu có thể cảm giác được bụi cây sau lưng cách đó không xa, có vài đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn về phía cậu.

Chỉ cần đợi được thời cơ tốt, chúng nó sẽ đường đường chính chính đi qua đây, đem cậu cắn xé thành từng mảnh nhỏ, khiến cậu chết không có chỗ chôn.

Tô Tinh Dao hiểu được tình cảnh của mình rất nguy hiểm, thời gian sống sót không còn nhiều nữa. Nhưng hiện tại tay chân cậu đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tô Tinh Dao bắt đắc dĩ nhìn về hướng điện thoại, lại phát hiện góc trên bên phải màn hình, lúc này lại có một tia tín hiệu mỏng manh.

Suốt buổi chiều cậu mạnh mẽ dùng ý chí để sống sót, cuối cùng cũng tìm được một tia hi vọng. Nhưng lúc trước tìm kiếm đã làm cậu không còn chút sức lực.

Cậu không còn cách nào gọi điện thoại được, chỉ có thể cử động được ngón út, ở trên giao diện điện thoại nhẹ nhàng nhấn bừa vào một dãy số.

Có ba dãy số liên lạc được lưu trong điện thoại , nhưng cậu không thể nhìn rõ lúc này mình đang gọi cho ai...

Cậu bắt đầu lo lắng sẽ không ai trả lời khi cuộc gọi được kết nối.

Suy cho cùng, cha luôn bận rộn, thường xuyên cắt đứt các cuộc gọi của cậu.

Mà mẹ cậu cũng từng nói, không có việc gì thì đừng gọi cho bà, kẻo làm con nuôi Thẩm Hoài Hi lo lắng.

Tô Tinh Dao rất rõ, đây là cuộc gọi duy nhất và cũng là cuối cùng của cậu.

Cho nên cậu hi vọng bản thân may mắn một chút, người nhận điện thoại sẽ là người đơn thuần tốt bụng Tần Tư Hàn.

Chẳng qua anh ấy hiện tại đang du học nước ngoài, có lẽ hiện tại đang trên lớp.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, Tô Tinh Dao đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Cho đến khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của mẹ cậu Ôn Ninh Thư vang lên, cậu không kịp phản ứng, cổ họng cũng không thể phát ra âm thanh.

" Chuyện gì?"

Ôn Ninh Thư lạnh lùng nói, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.

Bị mắc kẹt dưới vách đã suốt một buổi chiều, hơi thở sớm đã thoi thóp, Tô Tinh Dao cuối cùng cũng nghe được giọng nói của người thân, sắc mặt tái nhợt không còn tí máu, lúc này lại có chút hơi thở của sự sống.

Điện thoại cách cậu có chút xa, cậu không nghe rõ mẹ đang nói gì.

Vì thế cậu cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng trong cơ thể, di chuyển chiếc điện thoại về phía má của mình.

Cậu di chuyển chậm dãi từng chút một, mất rất nhiều sức mới đưa được điện thoại đến đúng vị trí.

Nhưng Ôn Ninh Thư ở đầu bên kia điện thoại thấy con trai mình chậm chạp không nói chuyện đã làm bà không vui, lại vì hot search hôm nay càng thêm tức giận.

" Tô Tinh Dao, mày nói xem, ngày nào cũng ở trong giới giải trí không làm được việc gì ra hồn, rốt cuộc mày làm được cái gì? Ngày nào cũng có nhiều scandal như vậy, nào là bị mắng là con giáp thứ 13 nào là làm chuyện bại hoại với idol nổi tiếng. Hôm nay ai chọc mày không vui mày liền thái độ? May mắn thay những người khác không biết mày là con trai của Thẩm gia, nếu biết, mặt mũi nhà họ Thẩm bọn tao đã bị mày vứt đi rồi!"

" Mày tối xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường top danh giá, nhưng giáo dục của mày đâu? học thức đâu? làm những chuyện này mày không cảm thấy xấu hổ sao? Tô Tinh Dao, mày nhìn lại mày xem, sao mày không giống Tiểu Hi bớt làm người ta lo a!"

Ôn Ninh Thư từ trước đến nay rất để ý đến việc Tô Tinh Dao gia nhập giới giải trí. Bà cũng không ngại, dù sao thì Thẩm gia bọn họ gia nghiệp lớn, làm ăn phát đạt, Tô Tinh Dao lại là đại thiếu gia của gia đình hào môn, chi phí ăn mặc cái gì cũng không thiếu, bà thấy việc trở thành một minh tinh nhỏ trong làng giải trí thật sự không cần thiết.

Trước đây Tô Tinh Dao quyết tâm gia nhập giới, tuy rằng bà phản đối nhưng cũng không nói rõ ràng.

Nhưng hôm nay, hot search đặc biệt lớn, điện thoại di động tràn đầy tin nhắn bất mãn từ khắp nơi.

Lợi dụng chuyện này, Ôn Ninh Thư bắt đầu dạy cho đứa con trai rắc rối này một bài học.

Đều bước chân vào giới giải trí giống nhau, nhưng con nuôi Thẩm Hoài Hi ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không gây chuyện thị phi, mọi người đều khen y xuất sắc, khiêm tốn, thực sự mát mày mát mặt.

Nhưng cậu thân là con trai ruột của bà, từ khi sinh ra đã chỉ biết đi gây chuyện, lúc nào cũng gây rắc rối chẳng làm nên trò trống gì lại còn scandal ngập trời.

Càng nghĩ càng tức giận, sau khi chất vấn con trai, Ôn Ninh Thư hạ quyết tâm, dùng giọng điệu rõ ràng vạch trần mưu kế của đối phương.

" Mẹ biết mày muốn trở thành minh tinh để tranh rành với Tiểu Hi, nhưng mày hát không tốt, diễn xuất cũng không tốt, lại còn gây chuyện như vậy trong chương trình tạp kỹ... Tô Tinh Dao, thật sự cần thiết sao? Mọi thứ trong nhà đều là của mày, nhưng tại sao mày còn muốn cùng Tiểu Hi cạnh tranh trong giới giải trí?"

Nói xong câu cuối cùng, Ôn Ninh Thư cuối cùng cũng nhớ đến đối phương chính là con trai ruột của mình, cũng không nói ra.

Tô Tinh Dao khó khăn đưa điện thoại đến bên tai.

Hai chữ " mẹ..." thốt ra theo bản năng hoàn toàn bị tiếng quát mắng và chất vấn của Ôn Ninh Thư vùi lấp.

Tô Tinh Dao thật sự muốn nói : Mẹ ơi, con đau quá, xin hãy cứu con.

Nhưng câu nói phía sau, cậu không còn sức lực phát ra âm thanh nào nữa, cũng không muốn nói thêm bất cứ điều gì.

Cậu thật sự rất đau .

Cơn đau không thể giải thích được bắt đầu từ tim lan rộng ra khắp cơ thể.

Như thể trên những vết thương bị xé rách rải lên một đống muối.

Cơ thể cậu giống như một cái xác thối rữa chưa chết, bị hàng vạn con côn trùng cấu xé da thịt.

Cơn đau khủng khiếp làm cho mắt Tô Tinh Dao tối sầm lại.

Trong khi ý thức dần mơ hồ, trong đầu cậu thoáng qua nhiều hình ảnh.

Cậu giống như lại trở về năm 17 tuổi, cái ngày cha mẹ đón cậu từ trại trẻ mồ côi về.

Nhiều năm sống ở bên ngoài chịu nhiều cực khổ, cậu nghĩ rằng lần này cuối cùng cũng có một mái nhà ấm áp.

Vì thế trong mắt cậu tràn đầy sự mong chờ cùng vui sướng, cậu dùng số tiền học bổng mình tiếp kiệm có được từ trong cuộc sống đạm bạc, bí mật chuẩn bị trước một món quà cho cha mẹ và người em trai nuôi mà cậu chưa từng gặp mặt.

Cậu muốn nhanh chóng hòa nhập và trở thành một phần của gia đình.

Nhưng sau khi về đến nhà, cậu mới phát hiện ra chỉ có một mình cậu là người coi trọng việc này.

Cha mẹ thái độ bình tĩnh, quản gia và người hầu trong nhà cũng cư xử cực kì lạnh lùng.

Không có lễ nghi chào mừng, thậm chí tư cách ăn một bữa cơm chiều cùng nhau cũng không có.

Sau khi về đến nhà, cha mẹ lại vội vã rời đi.

Cậu cố chấp ngồi canh ở chiếc bàn lớn, mong đợi cả nhà trở về cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Kết quả chờ đến khi tất cả đồ ăn đã nguội lạnh, mới biết được vậy mà cha mẹ đi đón Thẩm Hoài Hi vừa đi du lịch trở về.

Ngày đầu tiên sau khi về nhà, cậu một mình lặng lẽ ăn xong bữa cơm đã nguội lạnh, sau đó lẳng lặng ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Thẩm Hoài Hi trở về trong ánh mắt tràn đầy ý cười của cha mẹ.

Tô Tinh Dao cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, đầu óc cũng trở lên hỗn loạn.

Rõ ràng cảnh này còn chưa kết thúc, những cảnh khác nối đuôi nhau như đèn kéo quân tới.

Đó là năm cuối cấp trung học, cậu đạt được hạng nhất toàn khối cả năm.

Nhà trường sắp xếp cho cậu vào thứ sáu đại biểu cho toàn thể học sinh lên diễn thuyết.

Giáo viên nói sau khi trao giải, có thể mời phụ huynh tới trường một chuyến để chứng kiến thời khắc này.

Vì thế lòng cậu tràn đầy niềm vui đem chuyện này nói cho mẹ.

Nhưng cuối cùng đổi lại được một câu nói lạnh nhạt của bà " Ồ, hôm đó mẹ phải đi cùng Hoài Hi tham gia họp phụ huynh."

Vì thế, trong ngày vui trọng đại đó, cậu thẳng lưng đứng một mình, xung quanh là phụ huynh của những học sinh trong top10 khối.

Tiếng bàn tán nho nhỏ của các bạn cùng khối hàng ghế đầu lọt vào tai cậu.

" Tại sao cha mẹ của top1 khối lại không tới?"

" Cậu ấy... cậu ấy là trẻ mồ côi, không có cha mẹ."

Ý thức của Tô Tinh Dao dần dần mơ hồ dưới áp lực từ ác mộng này đến ác mộng khác.

Ôn Ninh Thư mãi không thấy cậu trả lời, bà cuối cùng cũng dừng lại những lời trách mắng.

Không biết vì sao, trong lòng bà đột nhiên cảm thấy một tia nghi hoặc cùng bất an, bà nóng lòng vô thức mở miệng nói:

" Tinh Dao?"

Ôn Ninh Thư ý thức được vừa rồi mình có chút quá đáng, lần này rột cuộc cũng hạ thấp giọng nói một chút.

Nhưng giọng điệu vì thay đổi quá nhanh nên vẫn mang theo vài vần cứng nhắc.

" Sao không nói chuyện? Con làm sao vậy?"

Đáp sự quan tâm của Ôn Ninh Thư, đầu dây bên kia đáp lại bằng sự yên lặng chết chóc.

Sự bất an trong lòng bà càng thêm rõ ràng, Ôn Ninh Thứ không rõ nguyên do, có chút tức giận.

Bà cau mày, nghĩ đến tính cách đứa con trai này của mình, mỗi lần có chuyện gì cũng đều im lặng, dần dần có chút mất kiên nhẫn.
" Mày cố ý im lặng để chọc giận tao sao?"

Đối diện vẫn là một khoảng không tĩnh lặng khiến Ôn Ninh Thư cho rằng Tô Tinh Dao ngầm thừa nhận, liền lập tức lạnh giọng cảnh cáo đối phương :"Chiêu này của mày vô dụng với tao rồi."

Nói xong bà liền lập tức cắt đứt cuộc gọi.

Mà cùng lúc đó, điện thoại trong tay Tô Tinh Dao cũng lăn xuống nền cỏ.

Sau khi hết pin, cuối cùng nó cũng tự động tắt.

Cuộc đời đau khổ của Tô Tinh Dao trải qua giống như cục pin này vậy, dần dần đi đến hồi kết. Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, tai cậu truyền đến những bước chân càng ngày càng rõ ràng.

Thi thể của cậu sẽ sớm bị dã thú cắn xé.

Cậu khẽ nhếch khóe miệng, đôi môi nhuốm đỏ bởi máu hiện lên sắc đỏ quỷ dị trong đêm tối. Bóng tối rất nhanh nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Ở thời khắc hấp hối, Tô Tinh Dao hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng mở hai mắt, nhìn thoáng qua bầu trời đêm đen tối tăm.

Từng hạt mưa rơi trên mặt cậu.

Trong núi bắt đầu mưa rào.

*

Tô Tinh Dao tỉnh lại, đã là một tháng sau.

Trong thời gian hôn mê, cậu đã có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, nhân vật chính không phải là cậu, mà là em trai nuôi Thẩm Hoài Hi.

Cũng chính giấc mơ này đã cho cậu biết, hóa ra thế giới của cậu thực chất là một cuốn tiểu thuyết hư cấu.

Thẩm Hoài Hi là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này.

Thân là nhân vật chính, y là người luôn vui vẻ hoạt bát, có tinh thần trách nhiệm cao, mọi chuyện y làm đều thuận lợi, sinh ra là để mọi người yêu quý, cưng chiều.

Vì vậy, cha mẹ, hôn phu, bạn bè, fans thậm chí gần như tất cả các nhân vật quan trọn xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết đều cưng chiều, yêu mến y.

Còn cậu chính là viên đá lót đường cho Thẩm Hoài Hi lương thiện chân thành.

Từ khi sinh ra đã bị mặc định là nham hiểm độc ác, cho dù cậu làm gì cũng bị mọi người ghét bỏ.

Cho dù cậu có chết một cách bi thảm, những người cậu quan tâm , hoặc là thở phào nhẹ nhõm hoặc là cảm thấy cậu tự làm tự chịu, chết là xứng đáng.

Sau khi hiểu hết tất cả, cậu liền bị tiếng dụng cụ chữa bệnh bên tai đánh thức.

Mở hai mắt ra nhìn xung quanh căn phòng xa lạ này, cậu phát hiện trong căn phòng này rất nhiều thiết bị hiện đại chuyên nghiệp, giống như một phòng bệnh được xây dựng cẩn thận.

Tuy nhiên, so với phòng bệnh, cách bố trí của căn phòng này giống phòng ngủ ấm cúng hơn.

Một dãy chậu cây với quả mọng tràn đầy tươi mới được trồng trên cửa sổ ban công, những chậu hoa hồng sắc màu rực rỡ nở rộ dưới ánh nắng ấm áp.

Toàn bộ đều là màu sắc cậu yêu thích.

Cậu cố gắng dùng hai tay chống đỡ cơ thể ngồi dậy, khi quay người lại, cậu thấy một chiếc bàn tròn đơn giản bên cạnh giường, trên đó đặt một bó hoa thược dược xinh đẹp.

Bên cạnh bó hoa, có một cái đồng hồ điện tử đang chạy, trên mặt hiểu thị thời gian cách lúc cậu rơi xuống vách núi đã là một tháng.

Hóa ra cậu đã hôn mê lâu như vậy sao... Tô Tinh Dao cúi đầu nhìn cơ thể mình.

Cậu nhớ trước đó mình bị thương rât nghiêm trọng, nhưng bây giờ vết thương xuyên qua bụng cậu đã biết mất không một dấu vết.

Trên người chỉ còn lại vài vết bầm tím do cành cây cào xước...

Tô Tinh Dao có chút kinh ngạc.

Vết thương lành nhanh như vậy chẳng nhẽ là do trọng sinh?

Nghĩ đến chuyện sảy ra đêm hôm đó, Tô Tinh Dao không khỏi có chút tò mò.

Là ai đã phát hiện ra cậu, không những vậy còn cứu cậu, chăm sóc cho cậu lâu như vậy?

Suy cho cùng, có thể chế tạo ra những thiết bị hiện đại chuyên nghiệp trong phòng như vậy, còn chữa trị cho cậu trong vòng một tháng, với một khoản chi phí lớn như thế hầu như người bình thường không thể kham nổi.

Tô Tinh Dao nhanh chóng tìm kiếm trong đầu những nhân vật có khả năng, nhưng danh tiếng của cậu quá kém, hơn nữa trong cuốn tiểu thuyết cũng không có tình tiết này, nhất thời không đoán ra được là ai.

Nhưng đối phương đã cứu cậu, cậu thật sự rất cảm kích.

" Ây ya, cháu tỉnh rồi!"

Tô Tinh Dao đang suy nghĩ, trong phòng chợt vang lên một giọng nữ dịu dàng.

Nghe thấy vậy, cậu ngẩng đầu lên liền thấy một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi đang ngạc nhiên đứng ở cửa.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Tô Tinh Dao, bà hai ba bước đi đến trước mép giường, trong mắt tràn đầy vui mừng.

" Thiếu niên xinh đẹp, cháu cuối cùng cũng tỉnh rồi, vậy mà đã hôn mê một tháng."

" Muốn uống chút nước không? Có đói không? Nếu cháu muốn ăn cháo, dì liền nấu cho cháu."

Ánh mắt của người phụ nữ trung niên xa lạ hiện rõ sự vui mừng và nhiệt tình đến mức Tô Tinh Dao, người đã rất lâu không có ai quan tâm như vậy, sửng sốt mất vài giây mới nhận ra mình nên nói.

" Cảm ơn..."

Cậu nói với đối phương: " Cháu muốn uống chút nước thôi."

Đối phương nói một câu " Được." rồi nhanh chóng rót cho cậu một ly nước ấm.

Tô Tinh Dao chậm rãi uống từng ngụm nước, ngẩng đầu nhìn đối phương: " Dì, cháu nên gọi dì như thế nào?"

Người phụ nữ trung niên mỉm cười, hào phóng nói: " Cứ gọi dì là dì Trương."

Tô Tinh Dao gật đầu, ngoan ngoãn chào: " Chào dì Trương, cháu tên là Tô Tinh Dao."

"A, hóa ra tên cháu là Tinh Dao, được rồi, được rồi, cháu không sao là tốt."

Dì Trương ngồi xuống mép giường của Tô Tinh Dao, quan tâm hỏi: " Cháu cảm thấy thân thể thế nào? Đợi một chút bác sĩ Lâm sẽ sớm tới đây. Nếu cháu nhớ ra điều gì, cứ nói với anh ta, y thuật của anh ta rất cao."

Tô Tinh Dao gật đầu, dì Trương như nhớ tới gì đó, liền mở miệng nói.

" Buổi tối ngày đó, lúc Lục tiên sinh đem cháu ôm trở về, toàn thân từ đầu đến chân toàn là máu, trên người không còn chỗ nào lành lặn, cả đời dì cũng chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy....."

Tô Tinh Dao còn đang tò mò không biết là ai đã cứu mình, sau khi nghe dì Trương nói, cuối cùng cũng hiểu, hóa ra cậu được một vị họ Lục cứu.

Họ Lục trong nguyên tác.....

Nghe thấy họ này, trong đầu Tô Tinh Dao tự động hiện lên một khuôn mặt tuấn tú âm trầm.

Dì Trương ngồi đối diện cậu vẫn đang tiếp tục miêu tả cảnh tượng buổi tối hôm đó.

Chẳng qua vì tình cảnh ngày hôm đó quá mức thê thảm, nét mặt của bà cũng trở lên đau đớn.

" Dì thật sự chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt tái nhợt như vậy, trắng như tờ giấy..."

Nói xong bà quay đầu nhìn Tô Tinh Dao một cách trì mến, thở dài một hơi: " Cảm ơn ông trời, cuối cùng cháu cũng tai qua nạn khỏi."

Sau đó dì Trương nói rất nhiều điều quan tâm Tô Tinh Dao, nhưng lại đúng mực không hỏi cậu đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hai người trò chuyện một lúc, dì Trương xuống lầu bưng cho Tô Tinh Dao một bát cháo nhỏ thanh đạm.

Tô Tinh Dao cũng không đói, nhưng cậu không nỡ phụ tấm lòng của dì Trương, liền bưng bát cháo lên uống.

Cháo nấu thật sự rất cẩn thận, Tô Tinh Dao rất thích.

Sau khi truyền dịch quá lâu, tay cậu đã lạnh ngắt.

Hiện tại bởi vì dạ dày được cháo nóng làm dịu, toàn bộ cơ thể cũng ấm áp lên.

Lúc Tô Tinh Dao đang cúi đầu uống một ngụm cháo, đột nhiên cậu nghe được hành lang truyền đến vài tiếng sủa của cún con.

Ngay sau đó cửa phòng cậu bị một chú cún đụng mở tung ra.

Kèm theo âm thanh vọng qua.

Đôi mắt nhạt màu của Tô Tinh Dao cách một khoảng không chạm phải cặp mắt đen nháy thâm thúy ở xa.

____

Mon: :))) đùa chứ Thẩm gia như bị yểm bùa ấy. Méo hiểu kiểu j

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro