17.Danh sách của hồi môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Tử Ương tùy ý mặc một cái áo choàng, tóc sau lưng vẫn còn đang chảy nước, làm ướt phía sau lưng, thấp thoáng làn da dưới lớp áo mỏng ướt át.

Tiểu Mộc Đầu vội vàng cầm khăn tay ở một bên, giúp hắn vắt khô tóc, đinh trác nói: "Thiếu gia, thân thể ngươi bây giờ rất trân quý, đừng để mắc bệnh thương hàn."

Quý Tử Ương cười: "Coi như ngươi còn có một chút lanh lợi, đem danh mục quà tặng lại đây."

Một danh sách dài chồng chất, đầy chữ viết, nhưng càng nhìn càng thấy ớn lạnh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: "Tất cả đều là những thứ hào nhoáng."

Thực sự nghĩ rằng hắn mù quáng như thế sao!

Những đồ vật này, nghe hoa mỹ, kỳ thật cũng chỉ có thể là vật bài trí, có thể nhìn không thể dùng, càng không thể lấy ra thưởng cho hạ nhân.

Bên người liền không có chút tiền mặt nào, như vậy sao được!

Danh sách của Nhị bá mẫu cũng tương tự.

Quý Tử Ương nhìn lại lần nữa, chỉ có mấy gian hàng là đáng đi xem một cái.

Thành Tây có một tiểu thôn trang cùng một mảnh đất, còn có hai gian cửa hàng vật liệu may mặc cùng một gian cửa hàng trang sức ở Phố Đông.

Cũng không biết lợi nhuận của những cửa hàng này như thế nào?

Quý Tử Ương đem danh mục quà tặng đưa cho Tiểu Mộc Đầu, thảnh thơi nằm trên ghế nghỉ ngơi, hạ quyết tâm ngày mai đi xem một chút.

Tiểu Mộc Đầu thu hồi danh mục quà tặng, nói: "Thiếu gia, lúc trước không phải ngài hỏi ta còn có ai đã tới ư? Hôm nay sau giờ Ngọ, Tứ tiểu thư đã tới."

"Ồ? Nàng tới làm gì?" Nhớ tới bộ dạng khiêm tốn phục tùng hàng ngày của Quý Vân, không có sự cho phép của Đại phu nhân , không dám ra khỏi sân Đại phu nhân.

Đây đúng là khách quý rồi.

Tiểu Mộc Đầu đang muốn đáp lại, vừa mở miệng, Quý Tử Ương nhân tiện nói: "Đúng rồi, ngươi cho người làm bữa bối đem đến phòng."

Tiểu Mộc Đầu ứng, phân phó nha hoàn ở cửa đi phòng bếp chuẩn bị, lúc này mới trở lại: "Thiếu gia, tại sao lại ăn trong phòng? Thật ngột ngạt làm sao."

Quý Tử Ương thở dài, hắn đây thực muốn ăn trong phòng ư? Hắn đây là vì đem nha đầu bên ngoài tiêu sái đi, viện này của hắn mới thêm mấy người, ai biết cái nào là tai mắt do phòng khác phái tới.

Quý Vân là Đại phòng bên kia, mà hắn là tam phòng, nàng lại không thường xuyên ra ngoài, mười ngày nửa tháng đều rất khó đụng phải.

Đột nhiên đến thăm, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vì vậy đã ngắt lời Tiểu Mộc Đầu: "Đừng nói nhảm, Tứ tiểu thư đến đây làm gì?"

"Ta cũng không biết, Tứ tiểu thư không nói, ta gặp ở góc đường lúc đi ra ngoài sân, liền hỏi ta thiếu gia có ở đấy không, ta nói thiếu gia hôm nay có chút không khoẻ, vẫn còn nghỉ ngơi, Tứ tiểu thư liền trở về." Tiểu Mộc Đầu trung thực đáp lại.

"Có gì bất thường không?"

"Hình như... Không có gì bất thường a, Tứ tiểu thư vẫn là Tứ tiểu thư a" Tiểu Mộc Đầu nhíu mày, cố gắng nhớ lại.

Quý Tử Ương bất dĩ thở dài, bỏ đi, thật sự có việc tìm hắn, lần sau còn có thể lại đến!

Trấn Bắc vương phủ

Thần y mỗi ngày như thường lệ đến chủ viện bắt mạch cho Vương gia, rời chủ viện, Huyết Hà đứng ở cửa chờ hắn, hướng phía thần y nhẹ gật đầu, thần y hiểu ý.

Giờ Tý, thần y được Huyết Hà dẫn đến tiểu viện vắng vẻ không phát ra tiếng động.

Căn phòng đen vẫn còn đó, và tấm màn dày bên cạnh giường được vén lên.

Thần y tỉ mỉ kiểm tra căn phòng một phen, bởi vì Quý Tử Ương đã đột nhập trước đó, Huyết Hà lo lắng, liền lại để cho thần y điều tra một phen, tránh để xảy ra sai sót.

Kiểm tra hết, lại bắt mạch cho Nhiên Mặc Phong, thần y vuốt chòm râu bạc phơ, bỗng nhiên cười lên ha hả: "Vương gia quả nhiên hồng phúc tề thiên, bao lâu nay dùng thuốc độc tố đã được kiềm chế lại, chỉ thiếu một thang thuốc là nhất định có thể giải độc này.

"Loại thuốc gì? Thần y nói mau." Trong mắt Huyết Hà tràn ra vẻ vui mừng.

“Thuốc này chính là Hoa Lưu Ly màu đỏ ngọc, thế nhưng hoa này thế gian khó tìm." Thần y lại lắc đầu thở dài: "Người ta đồn rằng, Hoa Lưu Ly đỏ ngàn năm mới nở một lần, trong hoa có linh, người hữu duyên mới có thể có được, lão phu cũng là khi còn trẻ đã thấy qua ở chỗ sư phụ."

Nhưng Nhiên Mặc Phong ho khan một tiếng, phân phó Huyết Hà buông màn che, nói: "Nếu là người hữu duyên mới được, vậy bổn vương tất nhiên sẽ không cưỡng cầu."

Thần y gật gật đầu, ánh mắt lộ ra khen ngợi, không hổ từng là một chiến thần, cùng tử thần cắn xé nhau đã làm cho hắn khâm phục, lại thấy tấm lòng độ lượng như thế, trong lòng không khỏi cảm khái, nam tử đứng giữa thiên địa, lẽ ra nên như vậy.

Lo lắng cho hắn, thần y lại chúc phó nói: "Vương gia, độc tố tuy đã áp chế, nhưng là cần tĩnh tâm điều dưỡng, việc hoan ái khó tránh có hại cho sức khỏe, không thể mệt nhọc quá độ."

Hàng dấu răng rõ ràng trên yết hầu của Vương gia, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Huyết Hà xấu hổ ho khan một tiếng, làm như không có nghe thấy.

Với lời nhắc nhở này, Nhiên Mặc Phong nhớ tới con mèo nhỏ lẻn vào, cười cười nói: "Được, bổn vương nhớ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro