18.Công cao chấn chủ vốn là đại kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoàng cung

Hoàng Thượng Nhiên Mặc Phụ đứng chắp tay sau lưng trong thư phòng, dù đã hơn sáu mươi tuổi, đã trông có vẻ già, nhưng vẻ uy nghiêm của hoàng gia vẫn không hề suy giảm trong ánh mắt.

Dưới hắn, một người đang quỳ, chính là Thu Ý tư quân thủ lĩnh hắn nuôi dưỡng.

Chuyên môn thay hắn xử lý một ít việc bên ngoài không cách nào ra tay, tỷ như an bài tai mắt vào phủ Trấn Bắc Vương.

Hay chú ý đến hành động lén lút của các đại thần...v...v...

Thụy Thiên triều chỉ có một quốc gia, ngôi vị hoàng đế chỉ có một, hắn thân ở vị trí cao nhất, nếu muốn vô tư, không những phải có túc trí quyền mưu, mà còn phải có tai mắt sáng suốt.

"Cháu trai của trẫm, thế nào?"

"Bẩm báo Hoàng Thượng, Vương gia đến nay vẫn nằm liệt giường, bệnh tình không hề khởi sắc."

Trong mắt Nhiên Mặc Phụ lộ ra ý cười thỏa mãn, đây chính là kết quả hắn mong muốn, lại hỏi: "Không phải nói hắn tìm được một vị thần y sao? Chẳng lẽ lại cũng bất lực?"

Thu Ý trả lời: "Thần y mỗi ngày vào giờ Mẹo (Mão) sẽ đến bắt mạch cho Vương gia, chỉ yêu cầu uống thuốc đúng giờ, nghe nói hình như...

"Hình như cái gì?" Nhiên Mặc Phụ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên tinh quang.

"Hình như là… thời gian của Vương gia không còn nhiều." Thu Ý cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt của hoàng thượng.

"Ồ? Chuyện này là thật?"

"Thần y cũng không nói rõ, chẳng qua chỉ là suy đoán của thuộc hạ."

Nhiện Mặc Phụ hừ lạnh một tiếng, nói: "Loại độc này hiếm có trên đời, nếu thực sự có thảo y dân gian chữa trị được, thì ngự y viện hoàng cung chẳng phải chỉ để trang trí, mà cháu trai của ta xảo quyệt, bằng không thì cũng không có khả năng sống đến nay, khẳng định còn có biện pháp khác, bất quá ngay cả như vậy, trẫm liệu hắn cũng chỉ là sa cơ lỡ vận, ta cho ngươi điều tra quân đội kia, có manh mối chưa?"

"Hoàng thượng thứ tội, thuộc hạ vô năng, đến nay vẫn không có manh mối." Thu Ý cúi đầu, quỳ một chân trên đất, thân thể bất giác run lên.

Nhiên Mặc Phụ nắm chặt tay thành nắm đấm, dưới cơn thịnh nộ nhấc chân đạp người đang quỳ trên mặt đất: "Đúng là vô dụng! Điều tra bao nhiêu năm như vậy một chút tin tức cũng không tra được! Trẫm cần ngươi làm gì!"

Thu Ý vốn đã được huấn luyện nghiêm chỉnh đứng dậy quỳ xuống, nói: "Thuộc hạ nhất định tăng thêm nhân thủ, dốc toàn lực."

Nhiên Mặc Phụ liếc xéo hắn, dù sao người vẫn còn hữu dụng, nói: "Tốt, lui xuống đi."

Thu Ý đứng dậy cáo lui.

Nhiên Mặc Phụ sắc mặt âm trầm ngồi trước án, nhớ tới hắn cùng Nhiên Diệu Diên năm đó.

Tiên hoàng khi còn tại thế, trong số các hoàng tử, ông chỉ sủng ái hai người họ, muốn chọn một trong hai người để kế vị.

Tuy nhiên, Nhiên Mặc Phụ biết rõ, tiên hoàng kỳ thực là hợp ý Nhiên Mặc Diên, ông đã triệu gặp riêng em trai hắn nhiều lần, điều này khiến hắn sinh lòng ghen tị.

Năm đó nếu không phải hắn dùng chút thủ đoạn, thì ngai vàng này có lẽ hắn đã bỏ lỡ.

Hắn đã giành được ngôi vị hoàng đế, nhưng tiên hoàng đã đem Ảnh vệ quân yêu quái của Hoàng gia mấy đời truyền lại cho Nhiên Mặc Diên.

Đội quân yêu quái này không thuộc về bất kỳ quân đội hoàng gia nào, chỉ nghe theo một mình Hoàng thượng, ra trận có thể một chọi trăm, lui có thể bảo hộ Hoàng thượng cả đời bình an, nếu dùng để hành thích am sát, càng là dễ như trở bàn tay, tới bóng dáng cũng không thấy.

Nhiên Mặc Phụ một chưởng vỗ lên trên án, ánh mắt âm trầm: "Cái này vốn là thuộc về trẫm!"

Nếu quân yêu quái trở lại với hắn, hắn làm sao khổ muốn chính mình một lần nữa huấn luyện tư quân?

Những năm đầu lên nắm quyền, các nước xung quanh náo loạn, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, ngày đêm lo lắng về việc bị gian tế hành thích.

Trong quá khứ, em trai Nhiên Mặc Diên dĩ nhiên đã trở thành cái gai trong tim hắn.

Nếu hồi đó hắn có được đội quân này, thì hắn cần gì phải làm đến bước thủ túc tương tàn này.

Hắn chẳng qua là không nghĩ tới, Nhiên Mặc Diên tiếp quản quân đội, qua tay liền giao cho con trai của mình Nhiên Mặc Phong.

Cháu trai của hắn so với phụ thân của mình còn xảo quyệt hơn rất nhiều, quân yêu quái bị hắn giấu kín không thể tìm ra.

Kèm theo chiến công hiển hách sau lưng, được nhiều người ủng hộ, so với ba năm trước càng được lòng dân hơn Hoàng thượng này, làm sao không khiến người kiêng kị.

Công cao chấn chủ, vốn là đại kỵ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro