19.Cửa hàng thua lỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau

Quý Tử Ương mang theo Tiểu Mộc Đầu đến thôn trang ở thành Tây, một người nông hán lười biếng đang ngồi bên ngoài thôn trang.

Nông hán tùy ý liếc mắt nhìn Quý Tử Ương, Tiểu Mộc Đầu bước lên trước: "Thấy thiếu gia còn không hành lễ."

Nông hán sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, phốc thông quỳ xuống liên tục hành lễ: "Thì ra là thiếu gia, tiểu nhân không biết, tiểu nhân không biết, thiếu gia chớ trách. "

“Được rồi, ngươi đứng lên đi!” Hắn ghét nhất những người tự nói mình hèn mọn không ngừng dập đầu.

Nông hán tên Trương Nhiêu, vốn là người hầu trong trang này, về sau tam phòng phu nhân rời đi, Quý Tử Ương lại là một người nhát gan mặc kệ sự tình, cũng liền dần dần lụi bại.

Khi thôn trang này không có ai ở, đến tháng thứ hai cũng không phát tiền, nha đầu bọn sai vặt có chút lớn gan, mang theo những vật dụng có giá trị trong trang bỏ chạy, về sau mọi người cũng giải tán, ngay cả một cánh đồng gần đó cũng không còn được canh tác.

Trương Nhiêu là người trung thực, đã ở lại, thỉnh thoảng còn giúp nhổ cỏ, trông sân, nhưng lâu ngày không ai quét dọn, khắp nơi đều có bụi.

Gạch ngói cũ nát, cũng không được tu sửa.

Một tiểu biệt trang ngoài thành, cứ như vậy hoang phế.

Quý Tử Ương nhịn không được ôm trán, hiện tại hắn cũng không cách nào quản lý thôn trang này, không có tiền, mọi thứ chẳng là gì cả.

Sau đó lại đến hai cửa hàng quần áo trên phố Đông, phố Đông hoàng thành cũng coi như phồn hoa, trước cửa cửa hàng đều có người đến người đi, nhưng không có ai vào.

Quý Tử Ương bước vào trong xem xét, ban ngày, một tiểu nhị đang ngủ gật trước quầy.

Khi thấy khách bước vào cửa, tùy ý lên tiếng chào hỏi rồi lại ngồi xuống.

Vải vóc trên kệ không tính là mới, thậm chí còn có chút bẩn, chất liệu vải có tốt hay không, hắn cũng nhìn không ra, nhưng mà tùy vào tình hình công việc kinh doanh này có thể ảm đạm.

"Thiếu gia, chuyện này thật quá đáng." Tiểu Mộc Đầu tức giận.

Quý Tử Ương vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đừng nhiều lời, sau đó đi đến trước quầy, hỏi: "Chưởng quầy của ngươi đâu? Ta muốn mua một ít vải vóc cũng không ai tiếp đãi?"

Tiểu nhị lúc này mới ngẩng đầu, cười xấu hổ: "Thực sự xin lỗi khách quan, hôm qua chưởng quầy của chúng ta đã từ chức rồi."

"Ồ? Tại sao?" Quý Tử Ương hỏi dò, chưởng quầy nếu muốn từ việc, nhất định phải giải thích rõ với đông gia (ông chủ), hắn hôm qua vừa tiếp nhận sản nghiệp, chưởng quầy liền từ chức, nhưng một chút tin tức hắn cũng không có.

Cái này hướng từ ai, không cần nói cũng biết.

Tiểu nhị trả lời: "Ngài nhìn chúng tôi ở đây, mấy ngày liên tiếp chỉ có một khách nhân như ngài, có thể tìm được việc khác, ai không nguyện ý đi."

"Đây là chuyện gì?! Nếu không phải các người không quản lý tốt, cửa hàng quần áo của phu nhân làm sao có thể nghỉ kinh doanh được!" Lời tiểu nhị nói tuy thành thật, nhưng lại không dễ nghe, Tiểu Mộc Đầu trong cơn tức giận thốt ra.

Anh chàng cũng là người thông minh, nghe xong lời này, liền quỳ xuống, líu ríu giải thích: "Thì ra là thiếu gia, thiếu gia ngài không biết, lúc trước công việc làm ăn rất phát đạt, nhưng ngay sau khi phu nhân ra đi, công việc kinh doanh được giao lại cho Quý đại quản gia quản lý, đại quản gia làm sao có thể kinh doanh được a, không phải trong ba tháng đầu, công việc kinh doanh xuống dốc, về sau cũng không để ý tới nó nữa, những người làm tiểu nhị như chúng ta, không có cách nào để kinh doanh, chỉ có bên trên nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế."

Quý Tử Ương không để ý những gì tiểu nhị nói, hắn sao có thể không hiểu những điều xoay vần này, công việc kinh doanh thất bại sợ là Đại phu nhân xúi giục làm như vậy.

Bề ngoài sẽ không tốt nếu cưỡng chiếm những thứ sản nghiệp này, để giúp đỡ quản lý trước tiên bí mật lấy hết tiền, sau đó để lại cái vỏ rỗng cho hắn.

Nàng đã làm được cả hai điều đó.

"Ngươi tên là gì?" Quý Tử Ương ngồi trên ghế sau quầy, nghe mấy lời này hắn cũng không quá tức giận, vốn là tài sản cũng không phải của hắn, hắn chỉ là chiếm được thân thể của người khác mà thôi, tính toán tương lại mới là chuyện chính.

"Tiểu nhân tên là Lâm Tiểu Mậu." Tiểu nhị cúi đầu trả lời.

"Vậy tại sao ngươi không rời đi? Còn ở lại?"

Lâm Tiểu Mậu gãi gãi đầu, thành thật mà nói: "Tiểu nhân cũng vô dụng, đi đâu cũng không ai muốn, còn không bằng giúp đỡ đông gia (ông chủ) chăm sóc nơi này."

"Được rồi, đi đem sổ sách ra ta xem một chút."

Cách hạch toán của người cổ đại không phức tạp như người hiện đại, nhìn thoáng qua đã biết, mua bao nhiêu hàng, bán bao nhiêu vải, tất cả đều được viết trong bút ký, nhưng hắn không xem thì không biết, vừa nhìn thật đúng là đau răng, thiếu chút nữa cau mày lại kẹp chết con ruồi.

Cửa hàng không có lãi còn chưa tính, lại vẫn bồi thường tiền, không đủ kiếm sống a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro