26.Người của vương phủ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại phu nhân đối với Quý Tử Ương đã sinh lòng oán hận, nhưng cũng không làm gì được hắn, nhìn cái thi thể mập trong vũng máu, nói: "Nếu như Tử Ương đã xử lý, việc này đến đây thôi."

Đôi mắt lạnh lùng đảo qua Loan Nhi đang đứng cúi đầu: "Nhưng nha đầu này phải ở lại." Nói xong, người bên cạnh hiểu ý, một người hầu liền tiến lên muốn bắt nàng.

Loan Nhi sắc mặt trắng nhợt, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.

"Đại bá mẫu, nha đầu này ta nhìn trông lanh lợi, chính hợp ý ta, Đại bá mẫu không ngại nếu ta đem nàng về sân của mình chứ."

Đại phu nhân đè nén cơn giận của mình, trong thâm tâm hận không thể tìm người xé xác hắn, hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của nàng, nhưng lại không thể xé da trên mặt: "Trong sân của Tử Ương thiếu người, cứ báo cho bá mẫu một tiếng, ngày mai liền thêm mấy nha đầu đã được dạy dỗ tốt cho ngươi, về việc này... Không bằng dạy quy củ trong phủ trước rồi để ngươi đưa đi."

Tuy ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng một khi người đã vào tay nàng, thì làm gì còn đường sống.

Quý Tử Ương đương nhiên hiểu, đoạt không được hắn chỉ có thể trông chờ vào vận may rủi của Loan Nhi.

Nhưng hắn làm sao có thể để Đại phu nhân được như ý, bằng không cảnh vui tối nay, hắn liền hát bạch, vì vậy cười cười nói: "Đại bá mẫu, cho dù là lão mụ tử ở trong phủ hơn mười năm hiểu nhiều quy củ cũng không nhất định kính chủ, sử dụng đến người này thực sự  phải hợp tâm ý chính mình mới tốt, ngài nói có đúng hay không."

Hắn nói lời này là ám chỉ bà Lâm, bất kính đối với hắn, không phải Đại phu nhân vẫn dùng nhiều năm như vậy sao?

Quý Tử Tình nhìn mẫu thân kinh ngạc hết lần này đến lần khác, mất kiềm chế, nổi giận nói: "Quý Tử Ương, mẫu thân là có ý tốt, ngươi đừng không biết tốt xấu..."

Nàng còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng lại bị Đại phu nhân ngăn lại: "Tốt, Tử Ương quả nhiên là trưởng thành rồi."

Lời nói này có thâm ý khác.

"Còn muốn cảm ơn Đại bá mẫu vì đã chăm sóc tốt cho cháu trong suốt những năm này, nếu không có gì, cháu về trước."

Quý Tử Ương lại hướng phía Đại phu nhân thi lễ một cái, làm cho người ta nhìn không ra sai đến, liền dẫn Loan Nhi trở về sân của mình.

Tiểu Mộc Đầu nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng, đêm nay hết thảy, đối với hắn cứ như một giấc mơ.

Thi thể của bà lão bị người tùy tiện dùng chiếu quấn rồi xử lý, náo nhiệt cũng liền như thế tản ra.

Trên đường trở về, Nhị phòng phu nhân nhìn con gái mình cúi đầu nhếch môi, bộ dạng xoắn lấy khăn tay, cảnh cáo nói: "Bây giờ hắn không phải như trước kia, thu hồi những tâm tư đó của ngươi, tiền đồ sau này của ngươi, nương sau này tự nhiên sẽ kiếm được cho ngươi trong tương lai."

Đêm nay hết thảy, bọn họ đều có thể nhìn thấy trong mắt.

Quý Tâm Nhi ủy khuất dậm chân: "Nương nếu không giúp ta, ta sẽ tự tìm cách!"

Quý Tử Ương vừa về tới sân của mình, Loan Nhi liền bịch một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, hướng Quý Tử Ương khấu đầu ba cái: "Tạ ơn thiếu gia cứu mạng."

"Ta cũng là nhận ủy thác của người khác."

Loan Nhi biết người mà Quý Tử Ương đang nói là ai, tự nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nô tỳ về sau thề sống chết đi theo thiếu gia! Tuyệt không hai lòng!"

Nàng giúp Ngũ thiếu gia giết người, đó cũng là thiếu gia yêu cầu nàng lựa chọn, bình an tạm thời hay bình an cả đời.

Nàng đương nhiên chọn cái sau.

Quý Tử Ương nhẹ gật đầu, cuối cùng hắn cũng không cứu nàng vô ích, phân phó Tiểu Mộc Đầu thu xếp một phòng cho nàng, rồi tự mình trở về phòng.

Cửa vừa đóng lại, hắn liền lộ ra nguyên hình, quăng giày xong liền nhảy lên giường, nằm ngửa ra lăn mấy vòng: "Vẫn là trên giường thoải mái a..., đóng vai người cổ đại đúng là mệt mỏi."

Không đầy một lát, mi mắt của hắn bắt đầu đánh nhau, chìm vào giấc ngủ sâu, so với trước kia ngủ nhanh hơn, cũng sâu hơn.

Thường hắn ngủ rất nhẹ, cho dù là một động tĩnh nhỏ, cũng có thể đem hắn giật mình tỉnh lại, nhưng vào lúc này có người đứng trước giường hắn lại không có một điểm phát giác.

Nhiên Mặc Phong một thân cẩm y màu đen với đường ám văn sẫm màu tơ vàng, ung dung ngồi ở trước giường Quý Tử Ương, toàn thân khí thế giấu kỹ, dù cho rất tùy ý, vẫn có thể nhìn ra thân hình của hắn cao lớn.

Nếu cả hai đứng cùng một chỗ, sợ là Quý Tử Ương chỉ có thể dùng lung linh xinh xắn để hình dung. 

Nhiên Mặc Phong nhìn người chưa cởi quần áo lại ngủ không hề hình tượng trên giường, khẽ cau mày, ngón tay thon dài hướng đai lưng của y khều lên, áo ngoài nới lỏng, lộ ra chiếc áo lót mỏng màu trắng.

Quý Tử Ương dường như có cảm giác, thay đổi tư thế, lại vẫn là bất nhã, bởi vì cử động của thân thể, áo lót bị nhăn lại một góc.

Có những dấu vết màu xanh mờ nhạt trên làn da trắng nõn.

Nhiên Mặc Phong đem quần áo vén lên, toàn bộ bụng dưới lộ ra trước mắt hắn, phần bụng vốn là mềm mại trắng nõn lại hiện ra một mảng bầm lớn màu xanh đen.

Đó là vào ban ngày, bị đụng bởi hài tử lỗ mãng kia.

Vẻ mặt Nhiên Mặc Phong có chút lạnh, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ một ít vào tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên bụng Quý Tử Ương.

Quý Tử Ương trong giấc mộng cảm thấy hơi ngứa ngáy, vì vậy bĩu môi trở mình, tay không ý thức quơ quơ, trong miệng khẽ lẩm bẩm.

"Đừng tưởng rằng ta dễ bắt nạt, ta mới không phải là Quý Tử Ương yếu đuối kia."

Tuy thanh âm rất nhẹ, gần như không nghe được, nhưng với nhĩ lực của Nhiên Mặc Phong, tự nhiên có thể nghe rõ.

"Nếu ngươi không phải Quý Tử Ương, vậy ngươi là ai?" Nhiên Mặc Phong nheo mắt, trên lông mày hiện lên một tầng lịch lạnh, ngón tay nhéo cằm Quý Tử Ương, di chuyển đến gần hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú cau lại vì bị đau.

"Ta... ta là đại gia của ngươi!" Quý Tử Ương vẫn đang mơ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, những lời nói ra khỏi miệng căn bản không có trải qua đầu óc mình, nói xong còn khanh khách cười rộ lên, tóc tai rối bù che mất hai bên má.

Cũng khó trách y vẫn chưa tỉnh lại, Nhiên Mặc Phong hắn há lại có thể đề phòng được, hương an nhiên không màu không mùi trong phòng này có thể khiến cho một con lợn rừng ngoan cố ngủ thành con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhiên Mặc Phong sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Vương phi của bổn vương, quả nhiên rất đặc biệt."

Ảnh vệ trông coi ngoài phòng ngẩng đầu nhìn lên trời, có thể không đặc biệt sao? Có thể làm cho Vương gia đích thân rời phủ đến nhìn một cái, đúng là xưa nay chưa từng thấy.

Hôm sau

Quý Tử Ương bị Tiểu Mộc Đầu đánh thức, thời điểm mở mắt, mí mắt vẫn còn nặng trĩu.

Loan Nhi bưng chậu rửa mặt đợi ở một bên, thay quần áo sạch sẽ và búi tóc của một nha hoàn, bộ dáng so với trước kia tốt hơn không ít, vừa thấy Quý Tử Ương đứng lên, liền cúi đầu xấu hổ.

Quý Tử Ương chỉ mặc một chiếc áo lót, quần áo trước ngực lộ ra ngoài lúc nào không biết, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, có chút tức giận: "Mới sáng sớm, ngươi ồn ào cái gì!"

"Thiếu gia! Thời gian không còn sớm, mặt trời lên cao rồi!" Tiểu Mộc Đầu vội vàng kêu lên.

"Vậy cũng không cần phải la lối như vậy! Làm ta đau đầu!"

"Thiếu gia! Không phải ta cần phải ồn ào ngươi, là... là người của vương phủ đến!"

Quý Tử Ương xoa xoa đầu, cảm thấy chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái, hỏi: "Vương phủ? Vương phủ nào?"

"Trấn Bắc vương phủ a...!"

Đầu của Quý Tử Ương cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro