27.Ba ngày sau thành thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Mộc Đầu cầm xiêm y sạch sẽ hầu hạ thiếu gia nhà mình mặc quần áo, Loan Nhi đưa khăn cho y lau mặt.

"Người nào của vương phủ đến?" Quý Tử Ương lau mặt xong, hỏi.

"Là hộ vệ thống lĩnh Huyết Hà đại nhân của Vương gia, mang theo một đội hộ vệ đến, đã ở trước sảnh đợi thiếu gia một canh giờ rồi, lúc này Đại gia đang chiêu đãi." Tiểu Mộc Đầu tỏ vẻ sốt ruột, nhìn Quý Tử Ương vẫn chậm rì, mồ hôi túa ra trên trán.

Quý Tử Ương không thấy buồn cười: "Vậy vì sao không đánh thức ta sớm một chút?"

Tiểu Mộc Đầu thực sự muốn a, còn muốn đến trước, lại bị Huyết đại nhân mặt vô cảm nhưng vẫn nhìn ra được sự hung dữ ngăn lại, nói là Vương gia bảo bọn hắn đợi Vương phi ngủ thêm một lát cũng không sao.

Quý Tử Ương xấu hổ, Vương gia cái gì, y cùng hắn rất quen thuộc sao?

"Ồ, đã như vậy, vậy để ta ăn sáng luôn ."

"A?" Tiểu Mộc Đầu thiếu chút nữa muốn choáng luôn: "Thiếu gia, như vậy có vô lễ quá không."

"Đại bá phụ là gia chủ, chủ nhân đã tiếp đãi khách rồi, còn cần ta làm gì nữa."

Loan Nhi vừa nghe thấy thiếu gia muốn ăn điểm tâm, liền phân phó người mang vào.

Xung quanh không có người ngoài, y cũng không cần giả vờ giả vịt, trực tiếp cầm lấy thìa múc một bát cháo kê, nuốt vào bụng.

"Thiếu gia, ngài đừng nóng vội." Loan Nhi lần nữa xới thêm một bát cho y.

Quý Tử Ương lau miệng, y nào phải vội, y đây là đang đói.

Khi đã ăn no, y mới chậm rì rì sửa sang lại quần áo, thay đổi một dáng điệu người có văn hóa và có lễ phép hướng phía sảnh trước đi đến.

Phòng trước cửa ra vào, hai hàng hộ vệ đứng cung kính chỉnh tề ở hai bên trái phải, từng cái nhìn không chớp mắt, dáng người thẳng tắp, thoạt nhìn là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Đám hộ vệ trông thấy Quý Tử Ương liền ngay ngắn hành lễ, cao giọng hô: "Bái kiến Vương phi."

Khoé miệng nhịn không được giật giật, y sao đột nhiên cảm thấy có chút đau răng.

Trong sảnh, Quý Kỷ Thành nhìn thấy người tới, lập tức bày ra vẻ mặt yêu thương, gọi y tiến vào.

Quý Tử Ương hướng phía Đại bá phụ thi lễ một cái, rồi hướng Huyết Hà nhẹ gật đầu, xem như là lời chào.

Theo lý mà nói, y về sau là Vương phi, đương nhiên không cần phải hành lễ với hộ vệ của vương phủ, nhưng Quý Kỷ Thành thì khác.

Trước mặt Quý Kỷ Thành, Huyết Hà đại diện cho Trấn Bắc vương, đương nhiên hắn phải dùng lễ đối đãi, thậm chí là nhún nhường ba phần.

Hắn tuy làm quan giữ chức vị quan trọng, cũng chỉ là Tam phẩm, dõng dõi hoàng thất như Vương gia chính là Nhất phẩm.

Quý Tử Ương ngồi xuống ở một bên.

Y đã từng gặp qua Huyết Hà, ngày ấy tại phố xá hoàng thành, tận mắt thấy hắn tay cầm đao hạ xuống, chém đầu một người không thương tiếc, cái khí thế sát phạt quả quyết này dù có ngồi thẳng lưng, cũng không giảm chút nào.

Nhưng ngày đó y không có sợ sệt, hôm nay càng sẽ không, bình tĩnh ung dung mà hỏi: "Không biết Huyết thống lĩnh đến phủ, là Vương gia có chuyện gì muốn nói sao?"

Huyết Hà đã gặp qua rất nhiều người, đặc biệt không quen nhìn những thư sinh, tay trói gà không chặt, nhìn hắn với đôi mắt rụt rè, cái nhìn thẳng thắn của Quý Tử Ương, lập tức để lại cho hắn mấy phần hảo cảm, chẳng trách Vương gia đối với y có hứng thú.

Lập tức ra hiệu cho một người đi tới.

Người nọ một thân trang phục, vóc người cao và thẳng, lông mày đỉnh và mắt kiếm, với một thanh kiếm trên thắt lưng, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịch, tiến lên hành lễ với Quý Tử Ương.

"Thuộc hạ A Lục bái kiến Vương phi, Vương gia nói, trong sân của Vương phi không có người có thể dùng, đặc biệt mệnh cho ta ngày sau đi theo Vương phi, mặc cho Vương phi sai khiến."

"Vậy Tử Ương liền tạ ơn Vương gia." Vẻ mặt của Quý Tử Ương được sủng mà lo sợ, tỏ ra thích thú, kỳ thực trong lòng khổ vô cùng.

Cái quái gì vậy, đột nhiên cử hộ vệ đến, rõ ràng là muốn theo dõi nhất cử nhất động của y.

Y thậm chí chưa từng vào cửa, đến cùng đắc tội hắn ở đâu!

Mà tâm tình còn tồi tệ hơn so với y chính là Quý Kỷ Thành, trong nháy mắt sắc mặt biến hoá.

Quý Tử Ương hôm qua mới náo loạn một trận, hôm nay Trấn Bắc vương đã cử hộ vệ tới, đây không phải là đánh vào mặt hắn sao, mà một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể biết được, có thể thấy được Trấn Bắc vương dù không có binh quyền năm đó, vẫn không thể khinh thường.

Hoàng Thượng đối với Trấn Bắc vương kiêng kỵ như vậy, không phải là không có đạo lý.

A Lục nói xong, đã cung kính đứng ở sau lưng Quý Tử Ương, nghiêm chỉnh thành hộ vệ của y.

Lúc này, Huyết Hà lại nói: "Vương gia cảm động và nhớ ơn ân đức của hoàng thượng, vì thế đã dâng bản tấu dời hôn lễ sớm hơn, liền định vào ba ngày sau."

Một câu nói đem Quý Tử Ương chiên đến cháy ở bên ngoài mềm ở bên trong!

Cái gì? !

Ba ngày sau liền thành thân? Nét mặt cuối cùng cũng tan biến, còn chưa có hoàn hồn, Huyết Hà lại ra hiệu cho hộ vệ dẫn theo hai người đến.

Một nam một nữ, đều đã ngoài ba mươi tuổi, hai người tướng mạo cũng không xuất chúng nhưng lại hay cười, trông rất phúc hậu.

Y đang không rõ ràng lắm, chỉ nghe Huyết Hà nghiêm trang nói: "Hai người này đều được lựa chọn kỹ càng để dạy bảo Vương phi chuyện phòng the, có một nam một nam, Vương phi có thể chọn một người ở lại.

Quý Tử Ương hận không thể thổ huyết ngất đi tại chỗ, dạy bảo chuyện phòng the? Loại chuyện đáng xấu hổ như vậy sao còn có thể quang minh chính đại nói ra trên bàn!

Tiểu Mộc Đầu ở phía sau y xấu hổ cúi đầu.

Lão tử còn cần người dạy chuyện phòng the? Chưa ăn thịt heo, chẳng nhẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy!

Oán hận nghiến nghiến răng: "Tạ Vương gia!" Thuận tiện cám ơn cả nhà hắn.

Tiện tay chỉ tên nam tử ở lại.

Quý Kỷ Thành cũng bị kinh hãi không nói nên lời, Trấn Bắc vương lại tự mình hỏi những việc vặt như vậy, chẳng lẽ cháu trai của ông đã quen biết Trấn Bắc vương từ trước?

Cử động này khiến ông không khỏi nghi ngờ.

Sau khi Huyết Hà rời đi, người người trên dưới Quý phủ tay chân lúng túng, thời gian ba ngày thực sự rất gấp gáp.

Nhưng kỳ hạn này đã được Hoàng Thượng ưng thuận.

Quý Tử Ương chân trước quay trở lại sân, chân sau liền có một đám nha hoàn bà tử đi vào để phục vụ y các dịch vụ may đo, cũng như chọn chất liệu hoa.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến y không kịp đề phòng, đế biện pháp đối phó cũng không có, hiện nay đành phải tùy ý để người lăn qua lăn lại.

"Thiếu gia, giơ tay lên"

"Thiếu gia, quay người"

"Thiếu gia"

Nha hoàn trước mắt hắn quay đi quay lại, nhìn quáng mắt, chỉ có hộ vệ vừa đến hôm nay đứng ở một bên bất động, giống như cây gỗ đầu thôn trang, vẻ mặt không chút thay đổi.

Nhìn thấy hắn chán nản như vậy, Quý Tử Ương nhịn không được trêu ghẹo hắn: "Ngươi tên là A Lục?"

Một thanh niên anh tuấn, lại có cái tên thô tục như vậy, thật không hoà hợp.

"Tên thật của thuộc hạ không có gì đáng nói, bởi vì đứng thứ sáu trong nhà, vì vậy đều gọi ta là A Lục."

A Lục vô cảm trả lời.

Quý Tử Ương cười một tiếng, trả lời một cách qua loa, lại hỏi: "Vậy Vương gia nhà ngươi mấy lần trước thành thân cũng vội vã như vậy sao?"

Có lẽ y hỏi không lịch sự cho lắm, nên vẻ mặt của A Lục hiện lên một tia không vui, ngậm miệng không nói.

"Không thú vị." Thẩm Tử Dương bĩu môi.

Bọn nha hoàn lấy số đo cho y, lần lượt đi ra ngoài, nam tử được y chỉ định ở lại lúc này cười hì hì chạy ra đón chào.

"Vương phi, tiểu nhân tên gọi Từ Lệnh, người xem thời gian gấp gáp, không bằng để ta nói cho người biết sớm chút?"

Quý Tử Ương nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ ranh mãnh: "Được rồi, nói nghe một chút." Xem hắn gọi tên đoá hoa như thế nào, cũng mở mang kiến thức xem người cổ đại miêu tả nam tử hầu hạ như thế nào: "Nhưng ta có một điều kiện."

"Vương phi nếu có chuyện gì cứ nói cho ta biết, tiểu nhân không dám cùng Vương phi thương lượng điều kiện."

"Tốt!" Quý Tử Ương nhẹ nhàng phun ra một chữ, khuôn mặt nho nhỏ tuấn tú nở một nụ cười tinh quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro