29.Cuối cùng cũng vào vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian ba ngày có hạn, ngày đại hôn đã tới.

Chưa tới giờ Mẹo, Quý Tử Ương đã bị hạ nhân kéo lên, ngủ gật để mặc cho bọn họ hầu hạ mặc quần áo.

Hỉ phục của người cổ đại là hết lớp này đến lớp khác, mặc vào rất rườm rà, đây là bởi vì Quý Tử Ương là nam tử mà đơn giản hoá, nếu là nữ tử thì sẽ mất nhiều thời gian hơn để mặc.

Những hoa văn phức tạp của hỉ phục được đính kết bằng những sợi chỉ vàng cực kỳ tinh xảo, càng lộ rõ ung dung xa hoa, toàn thân phục sức tôn lên sắc mặt y hồng hào, đường cong trên khuôn mặt càng tinh xảo hơn so với thường ngày, phong cách của thế gia quý công tử trời sinh hoàn mỹ.

Người đẹp vì lụa xác thực không phải thổi ra.

Chất vải mịn và tinh tế khi chạm vào, chất lượng thượng thừa, hoa văn trang trí cũng chưa từng thấy qua khi chọn lựa vào ngày đó, Quý Tử Ương buồn bực, hỏi Loan Nhi: "Ngày đó ta chọn không phải hoa văn trang trí như vậy?"

Loan Nhi vui vẻ giúp y sửa sang lại y phục: "Đây là về sau vương phủ đưa tới, nói là Vương gia tự mình chọn, có thể thấy Vương gia đối với thiếu gia rất là để tâm."

Nghe xong lời này, y có thể cao hứng không nổi, cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, một tên ma ốm, còn tự thân chịu khó làm những việc này? Cũng không sợ thân thể không chịu đựng nổi sao?

Đột nhiên, một ý nghĩ bất chấp xuất hiện, doạ y nhảy dựng, tên ma ốm Vương gia này sẽ không tại ngày đại hôn khi đó uống chút thuốc kích dục hay thứ gì đó để ở trên y chứ?

Ý nghĩ này vừa ra, Quý Tử Ương sẽ không yên tĩnh, tức khắc cúc huyệt xiết chặt đến mức mọi cơn buồn ngủ đều tan biến, đầu óc rất tỉnh táo.

Y phải nghĩ cách để vẹn toàn đôi bên.

Kiếm tiền thì kiếm tiền, cũng phải nghĩ biện pháp giữ sự trong sạch!

Vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Mộc Đầu đến, thì thầm vài câu bên tai hắn.

"A? Thiếu gia, ngươi muốn thứ này làm gì vậy a?" Tiểu Mộc Đầu giật mình.

Quý Tử Ương trừng mắt nhìn hắn: "Tranh thủ thời gian đi làm, nhớ cẩn thận chút, đừng để ai phát hiện! Đặc biệt là A Lục, nhất thiết đừng để hắn nhìn thấy."

Tiểu Mộc Đầu đành phải nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ chạy ra ngoài theo cửa sau của sân.

Một lát sau, trong sân vang lên âm thanh vui mừng của Nhị bá mẫu, bước chân nhẹ nhàng đi vào, toàn thân phục sức vui mừng, cười với một giọng thấp nói rằng: "Tử Ương a, Nhị bá mẫu ta tự tiến cử đến chải đầu cho ngươi, cũng muốn hưởng chút không khí vui mừng của ngươi, ngươi cũng đừng ghét bỏ a."

"Như thế nào mà Nhị bá mẫu tự mình đến, cháu vui mừng còn không kịp, vậy phiền Nhị bá mẫu." Quý Tử Ương theo lời nói cũng khách sáo một cái.

"Nhìn ngươi đứa nhỏ này khách sáo như vậy, đều là người một nhà, về sau Tử Ương chính là Trấn Bắc Vương phi rồi, sau này có thể chăm sóc hai tỷ tỷ của ngươi nhiều hơn một chút."

Quý Tử Ương cười cười, hoá ra là đến nịnh bợ y, nói: "Không dám, không dám."

Bọn hạ nhân lại lau sạch mặt và tay cho y, nếu không phải y ngăn cản, thiếu chút nữa còn muốn bôi phấn cho y.

Y là một nam nhân, dù có gả cho, muốn giống những nam sủng kia tô son điểm phấn, còn không bằng dứt khoát giết chết y.

Trước khi ra ngoài, Quý Tử Ninh và Quý Tử Tình cũng đến, xa cách khách sáo tỏ ý mừng, ngược lại là hai cô con gái của Nhị bá mẫu lại hết sức phấn khởi, so với trước kia đối với y thân thiết hơn một chút.

Giờ lành đã đến, hỉ bà cùng cỗ kiệu của vương phủ đã đợi ở cửa Quý phủ.

Hai bá phụ bá mẫu đều từng người một ít nói thân thiết với y, chẳng qua chỉ là biểu hiện ra bề ngoài, y ở Quý phủ không có gì lưu luyến, lên kiệu hoa, chỉ là thay đổi một chỗ ở, cũng tùy ý khách sáo nhận lời một phen liền lên kiệu.

Loan Nhi, Tiểu Mộc Đầu và A Lục tự nhiên là đi theo y đến vương phủ, vì vậy đi theo đội ngũ đón dâu, đi ở bên cạnh kiệu.

Dọc đường khua chiêng đánh trống , rất náo nhiệt.

Quý Tử Ương siết chặt gói đồ nhỏ trong tay, an tâm đánh ngủ gật, đây là Tiểu Mộc Đầu thừa dịp người không chú ý, lén lút nhét cho y, chỉ mong Tiểu Mộc Đầu này làm việc đáng tin cậy.

Trấn Bắc vương thành thân, đủ loại quan lại đều đến nhà chúc mừng, đưa lên hậu lễ, các công tử tiểu thư thế gia cũng dẫn trưởng bối đến chúc mừng.

Trong phủ, náo nhiệt khác thường, quản gia của vương phủ cùng Huyết Hà đều ở cửa nghênh đón.

Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng chuẩn bị những vật hiếm lạ, mệnh nội thị đưa tới, càng có mấy vị hoàng tử cùng Gia Nhu công chúa đích thân có mặt.

Trong ba vị hoàng tử, Đại hoàng tử cùng Trấn Bắc vương bằng tuổi, mà lão luyện thành thực, Nhị hoàng tử tính tình thâm độc bề ngoài khéo đưa đẩy, mà Tam hoàng tử cùng Đại hoàng tử đều là Hoàng hậu sinh ra, tự nhiên rất thân thiết.

Gia Nhu công chúa tuổi nhỏ nhất, tuy là được sinh bởi một phi tử đã qua đời, có thể gởi nuôi ở dưới gối Hoàng hậu, một công chúa đương nhiên sẽ không cùng hoàng tử tranh quyền đoạt thế, Hoàng hậu bởi vậy cũng đối đãi như chính mình sinh ra, nuôi dưỡng ngạo nghễ một chút.

Thay vì nói bọn họ là đến chúc mừng, không bằng nói là đến dự cuộc vui.

Gia Nhu một thân gấm Kim La Hoa phục, bông tai ngọc trai trắng, mái tóc đong đưa mạ vàng lung linh, cao quý lại có một chút vẻ vênh váo hung hăng của Hoàng thất, nhưng đối với Đại hoàng tử, lại là một vẻ dáng điệu yêu kiều xinh đẹp, đong đưa cánh tay Đại hoàng tử Nhiên Diễm Quyết nói: "Đại ca, ngươi nói lần này Phong ca ca sẽ xuất hiện chứ?"

Nhiên Diễm Quyết cười dịu dàng: "Cái này cũng khó mà nói."

Gia Nhu bất mãn bĩu môi: "Ba năm chưa gặp Phong ca ca, mỗi lần tới đều không cho ta gặp mặt một lần! Phụ hoàng lại hạ chỉ để cho hắn thành thân với nam tử, phụ hoàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy !"

"Phụ hoàng cũng là vì hắn tốt, ngươi đừng đoán mò." Nhiên Diễm Quyết bất đắc dĩ lắc đầu.

"Nếu như không gặp được hắn, thì xem nam phi của hắn trông như thế nào cũng tốt." Tam hoàng tử Nhiên Diễm Minh đi lại, giễu cợt nói.

Mấy người đang nói, thì thấy hỉ bà dẫn Quý Tử Ương đi qua cửa chính đại sảnh vào hỉ phòng đã được sắp xếp trước đó để chờ bái đường.

Phòng này đương nhiên không nằm trong chủ viện của Vương gia, là một khu vườn chuyên thu dọn cho chính phi ở.

Gia Nhu hừ lạnh một tiếng: "Quý Tử Ương này lớn lên cũng chẳng ra làm sao, Phong ca ca nhất định chướng mắt y, một nam phi không sinh được hài tử, tương lai Phong ca ca khẳng định sẽ nạp Trắc Phi."

Nhiên Diễm Minh nhìn về hướng của Quý Tử Ương, trầm mặc không nói.

Trong hỉ phòng, giường lớn màu đỏ, rèm màu đỏ, trưng bày bài trí cũng được buộc tơ lụa màu đỏ, lọt vào mắt một mảng màu đỏ, ngồi ở trên giường, Quý Tử Ương mới bừng tỉnh cảm thấy bản thân thực sự đã thành hôn rồi, mà còn chân thực là gả cho một nam nhân.

Trong lòng bỗng nhiên dậy lên một chút nôn nóng, những tâm tư không đúng đắn đã quyết định từ trước bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút uổng, nhịn không được cầm rượu trên bàn lên rót một chút, tiếp cho bản thân chút an ủi và can đảm.

"Thiếu gia, ngài đừng uống hết, đây là rượu giao bôi." Nhìn y uống từng ly từng ly xuống bụng, Loan Nhi ở một bên nhắc nhở.

Không bao lâu, hỉ bà lại trở lại, ở ngoài cửa vui vẻ nói: "Vương phi, giờ lành đã đến, nên bái đường, người xem cái khăn hỉ này, có muốn hay không mang lên?"

"Không đem theo, một nam tử như ta mang cái gì mà mang, đều nhận thức rõ ràng sau này ta sẽ trông như thế nào với tư cách là Trấn Bắc Vương phi." Quý Tử Ương sắc mặt có chút đỏ lên, trong miệng còn có mùi rượu, hiện tại chuyển chỗ ngồi, địa vị thăng cấp, không nhận rõ khi y vẫn là thiếu gia bất tài bảo sao nghe vậy của Quý phủ!

Loan Nhi và Tiểu Mộc Đầu đều hơi lo lắng nhìn y, sẽ không phải vài chén rượu liền say chứ.

       ________________&&&&&________________

Tác giả có điều muốn nói

Trời ơi?? Tôi chưa từng viết về việc kết hôn, đã mắc kẹt, tôi đã mắc kẹt vài giờ đồng hồ, a??

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro