41.Thương vụ nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Tử Ưương cười nói: "Thật ra cũng không có gì, nữ tử đó đang mang thai, khi nữ tử sinh con giống như đi qua Quỷ Môn quan, nếu như không vượt qua được cửa ải đó, tú bà chẳng phải sẽ mất cả người lẫn tiền sao, vừa rồi nàng chỉ là không nghĩ tới, đợi nàng suy nghĩ minh bạch, chưa tới một ngày, sẽ phải đem nữ tử kia trả lại, ta chỉ là vừa vặn nhặt cái giá rẻ có sẵn này để làm người tốt thôi."

Hơn nữa cái giá này đụng vào thực sự đúng lúc, vậy mà giúp được cho muội muội của Trương Chi Viễn.

A Lục hiểu được, vừa rồi chỉ quan tâm tình hình cấp bách, không nghĩ tới việc này.

Lúc này, bên ngoài xe ngựa vang lên một giọng nói mềm dẻo: "Ca ca nói phải giữ lời."

Quý Tử Ương cười hi hi vén rèm lên: "Nói được làm được, nhưng trong nhà ca ca có một đại ca ca hung dữ quản lý ta, không cho ta tiêu tiền," Sau đó chỉ vào A Lục bên cạnh: "Ngươi tìm ca ca này mà đòi, hắn có tiền!"

A Lục đành phải cam chịu số phận lấy bạc từ trong ngực ra, đưa qua, trong lòng đau quá, Vương phi và Vương gia phúc hắc như nhau!

Trương Chi Viễn không ngốc, đầu óc vẫn rất linh hoạt, lập tức đỡ muội muội của mình đi tới trước xe ngựa của Quý Tử Ương rồi quỳ xuống: "Tạ Vương phi đã cứu muội muội của ta!"

Con trưởng của tam phòng Quý gia gả cho Trấn Bắc vương, bây giờ trong hoàng thành ai ai cũng biết đến, hơn nữa hắn và Quý Tử Ương từng gặp mặt một lần, lại làm nghề mua bán tin tức, thế là vừa thấy đã nhận ra.

Quý Tử Ương nhảy ra khỏi xe, đỡ người đứng dậy: "Ngươi đây là muốn làm cái gì vậy, chỉ là thuận tay làm thôi."

"Nếu như hôm nay không có Vương phi cứu giúp, muội muội của ta sợ là muốn một xác hai mạng." Muội muội này của hắn tính tình cương liệt, nếu thật sự bị kéo vào thì chỉ sợ sẽ tự sát ngay tại chỗ.

Thở dài, Quý Tử Ương có chút cảm khái, những nữ tử thời cổ đại này cho dù lấy chồng tốt thì cũng sẽ cùng những thê thiếp khác hầu hạ chồng, nếu lấy chồng không tốt thì sẽ bị đánh đập chửi rủa, thật đáng thương.

Y làm người tốt đến cùng, mời Trương Chi Viễn và muội muội của hắn cùng lên xe ngựa, nhà chồng của muội muội hắn tạm thời không thể về được, chỉ có thể thu xếp ở tạm trong một gian nhà trọ.

"Vương phi hôm nay có ơn cứu mạng, tại hạ suốt đời khó quên!" Trương Chi Viễn cảm tạ hết lần này đến lần khác, lòng cảm kích bộc lộ trong lời nói: "Vương phi nếu không hiềm nghi, không bằng cùng đến quán trà Phẩm Hiên."

"Được." Vừa đúng ý của y.

Trong phòng riêng của quán trà, Trương Chi Viễn kính cẩn rót cho y một ly trà, trong khi A Lục đang đứng đợi ở ngoài cửa.

Quý Tử Ương cũng không từ chối, nói: "Ngươi không cần gọi ta là Vương phi, một nam tử như ta cũng không cần gọi như vậy, ngươi vẫn gọi ta là Tử Ương được rồi."

"Như vậy sao được!" Trương Chi Viễn giật mình.

"Tại sao không được, nơi này ngoại trừ ta và ngươi, không có người khác, hà tất phải xa cách như vậy." Mà hôm nay y có việc muốn nhờ người làm, khách sáo vẫn là nên, dù sao y cũng không phải người cổ đại, gọi hay không cũng không quan trọng.

Y đã nói như vậy, Trương Chi Viễn đành phải tuân theo, nhưng điều đó cũng khiến hắn cảm thấy bớt gò bó hơn, trong lúc thưởng thức trà, đem tiền căn hậu quả của sự việc ngày hôm nay nói ra, cũng có chút ý kể khổ.

Trước đây muội tế¹ này của hắn cũng là người thấu tình đạt lý, hiểu rõ đúng sai, đối xử với muội muội cũng tốt, đáng tiếc muội muội mới gả qua được một năm, gia cảnh nhà tên đó liền sa sút, vẫn luôn nói muội muội hắn khắc phu.
(¹em rể)

Những năm nay càng ngày càng cay nghiệt, thường xuyên lui tới sòng bạc, số tiền bạc ít ỏi trong nhà đã tiêu hết sạch không nói, còn thiếu nợ.

Lúc này mới sa sút đến mức muốn bán vợ.

Quý Tử Ương gật đầu, tên cặn bã này đã không có giới hạn: "Vậy lệnh muội² nhất định không thể trở lại."
(²tiếng tôn xưng em gái người khác)

"Ai nói không phải đâu!" Trương Chi Viễn thở dài: "Nhưng để cho muội muội ta cùng hắn hòa ly³, hắn vẫn cứ không chịu, thế nào cũng phải bắt ta lấy ra năm trăm lượng bạc... số bạc này... ta đây nào có!"
(³ly hôn)

"Trương huynh không phải làm nghề mua bán tin tức, mấy trăm lượng này cũng không thành vấn đề chứ." Quý Tử Ương thăm dò hỏi.

Trương Chi Viễn mặt ửng đỏ lên, có chút xấu hổ: "Nói thật với ngươi, thực ra việc mua bán tin tức này của ta cũng là những việc làm lén lút sau lưng của mấy thị thiếp di nương trong các nhà quyền quý, làm không được lớn, tiếp tế cho muội muội những năm nay, cũng hao bảy tám phần."

"Thì ra là như vậy," Quý Tử Ương hiểu, nhưng thật đúng là ông trời muốn giúp y, vì vậy không vòng vo với hắn nữa, đi thẳng vào chủ đề của ngày hôm nay: "Trương huynh, nếu đã thiếu tiền, ta ở đây có một vụ làm ăn có sẵn, ngươi có làm không? "

Vốn còn muốn kiếm cớ gì đó để hắn tiếp nhận, bây giờ cũng không cần tốn cống sức nữa.

"Ồ? Làm ăn gì?" Trương Chi Viễn mắt sáng lên, rõ ràng có hứng thú.

Cười hì hì ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho hắn đến gần, sau đó nói nhỏ vào tai hắn vài câu.

Vốn người còn có chút hứng thú trong nháy mắt huyết sắc liền nhạt đi, sắc mặt nhợt nhạt, ngã ngửa ra ghế: "Đây... đây là tội lớn bị chém đầu đó! Tuyệt đối không thể!"

"Có gì mà không được, cho phép hắn ngồi ôm ba ngàn mỹ nhân, xa hoa lãng phí không có chừng mực, thì không cho phép dân thường nhỏ bé như chúng ta kiếm chút tiền?" Quý Tử Ương bắt đầu dẫn dắt từng bước: "Ngươi cũng không nghĩ đến muội muội kia của ngươi, nếu không giúp nàng thì sau này nàng phải làm sao, bây giờ trong bụng còn có một đứa nhỏ nữa!"

Trương Chi Viễn có vẻ bối rối, do dự không quyết: "Nhưng ngộ nhỡ bị phát hiện, chết một trăm lần cũng không đủ!"

"Ngươi sợ cái gì? Không phải còn có ta nữa Ngươi cũng không nghĩ xem sau lưng ta là ai?"

Trương Chi Viễn có chút hoài nghi: "Nhưng Trấn Bắc vương sợ là không thiếu tiền, có thể làm loại chuyện này sao?"

Mượn tên tuổi của hắn một chút cũng không sao! Hắn không thiếu nhưng ta thiếu! Quý Tử Ương trong lòng gào thét.

"Nếu như ngươi giúp ta làm, chúng ta chia sáu bốn, thế nào?" Quý Tử Ương tung ra miếng mồi lớn nhất, y cũng không dồn ép hắn, chờ hắn từ từ suy nghĩ, có tiền mà không kiếm mới là kẻ ngốc.

Chia sáu bốn? Nếu việc này thực sự có thể hoàn thành, 40% không phải là con số nhỏ, đối với Trương Chi Viễn hắn mà nói quả là một khoản tiền bất chính tìm tới, còn phải xem có thể hoàn thành được hay không.

Phân tích tình hình và hoàn cảnh trước mắt, Trương Chi Viễn nghiến răng, bất cứ giá nào, làm thì làm!

Vì vậy hai người ở trong phòng, trao đổi một số chi tiết trong công việc, một lúc lâu sau, Quý Tử Ương mới rời khỏi quán trà.

Cho đến khi người rời đi, Trương Chi Viễn mới cẩn thận suy nghĩ một phen, sau khi nhìn nhận lại mới phát hiện, Quý Tử Ương này thực sự là rất xảo quyệt, hôm nay y đột nhiên xuất hiện đúng lúc như vậy, chính là đặc biệt đến tìm hắn nhỉ, trong lúc tán gẫu đem gia cơ của hắn ra tìm hiểu rõ ràng rồi mới nói rõ mục đích thực sự khi đến đây.

Bằng cách này, cho dù Trương Chi Viễn hắn là kẻ tham tiền phụ nghĩa, cũng không có cách nào bí mật mang đồ chạy trốn, xảo quyệt, thực sự xảo quyệt!

Nhưng mà như vậy cũng tốt, đối phương suy nghĩ đâu ra đó, hắn có thể yên tâm làm việc, nếu như Quý Tử Ương là kẻ lỗ mãng, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý với loại chuyện như vậy.

Vật được đương kim hoàng thượng ban tặng, có được một cái phải coi như vật báu, khoa trương một chút thì phải dâng lên, mà loại chuyện bán của cải lấy tiền này đánh chết cũng sẽ không muốn, càng sẽ không làm.

Nhưng có người lại muốn làm như vậy, người này ngoại trừ Quý Tử Ương ra thì còn có thể là ai! Y vậy mà còn thay đổi cách thức để bán, những cái có ký hiệu hoàng gia phải được đánh bóng lại hoặc tách ra để bán, lá gan thực sự rất lớn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro