40.Cảnh tượng cẩu huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, quản gia liền tới, nói là xe ngựa đã chuẩn bị xong, chờ Vương phi đi ra ngoài bất cứ lúc nào.

Quý Tử Ương cười đắc ý, kết quả mà y mong muốn đã đạt được.

Đêm đó, y đã phân tích sơ bộ tình hình, đặt mình vào tình huống nguy hiểm, lại tỏ rõ thái độ của mình, bất luận là giúp hắn giết người hay vơ vét của cải thì đều là thành tâm cống hiến sức lực, một phen khoa tay múa chân ngày hôm qua cũng đã chứng minh y có khả năng giết người.

Vương phủ lớn như vậy, tai mắt nhiều không kể xiết, chỉ sợ sau này y làm gì cũng không thoát khỏi sự theo dõi của Trấn Bắc vương, còn không bằng thống nhất, hoặc nói trước để hắn nhìn thấy năng lực cho y, sau này cũng có thể xem Trấn Bắc vương như chỗ dựa vững chắc, đương nhiên, việc lợi dụng lẫn nhau đương nhiên đôi bên cùng có lợi.

Dựa lưng vào cây lớn mà yên bình ổn định kiếm tiền thì khẳng định phải chia đôi.

Quý Tử Ương không sốt ruột như vậy, sau khi ăn bữa trưa mới mang theo A lúc ra khỏi cửa, chỉ mang hắn vì hắn là tai mắt của Vương gia, đuổi ai cũng không thể đuổi hắn, không thì còn có thể ra ngoài sao!

Sau khi lên xe, ra lệnh cho phu xe tùy ý đi dạo phố lớn một lát rồi mới đến phố Nam, y nhớ Trương Chi Viễn từng nói, muốn tìm hắn thì đến quán trà Phẩm Hiên ở phố Nam.

Nhưng vừa đến phố Nam, trước mặt đã có một đám người đông nghịt, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, người trên đường lúc này đang tụm năm tụm ba vây xem.

"Vương phi, phía trước có rất nhiều người, không bằng đi đường vòng." A Lục đề nghị.

"Không cần, đi qua xem, đến gần chút." Y vẫn thích tham gia náo nhiệt.

Phu xe cho xe ngựa đến gần, liền đứng ở ven đường, từ nơi này vén rèm nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy trong đám người đang xảy ra chuyện gì.

Một nam tử mặc áo vải¹ đang lôi kéo một phụ nhân² vào cửa, ở cửa có hai nữ tử ăn mặc diễm lệ đang mỉm cười và nói điều gì đó, Quý Tử Ương ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ to trên tấm biển rất nổi bật: Xuân Hương lâu.
(¹chỉ thường dân)
(²phụ nữ đã có chồng)

Đây không phải là kỹ viện thời cổ đại sao!

Được đấy, bắt gặp tiết mục cũ thời cổ đại.

Nam tử giật tóc phụ nhân, phụ nhân kia búi tóc lộn xộn, trên mặt còn có vài vết bầm, bất luận thế nào cũng không chịu vào, trong miệng la hét: "Ngươi đúng thật là không bằng súc sinh!"

Chát một tiếng, nam tử giơ tay tát nàng, cũng không để ý đến những người chỉ trỏ xung quanh, tức giận nói: "Nếu không phải là ta nuôi sống ngươi, ngươi sớm đã chết rồi, bây giờ ta bán ngươi cũng là đạo lý hiển nhiên."

"Ngươi... Tương lai ngươi sẽ chết không được yên, ngươi là đồ súc sinh!" Phụ nhân vừa khóc vừa la, rất thê thảm, nàng van xin cũng đã van xin, mắng cũng đã mắng, không có gì hiệu quả, nam tử kia nói thế nào cũng muốn bán nàng.

Đột nhiên nàng há miệng cắn vào cổ tay người kia, đối phương bị đau ném nàng xuống đất, vẻ mặt hung ác tàn nhẫn đá phụ nhân vài cước.

Phụ nhân kia thần sắc bi ai lại oán hận dị thường: "Ta... Ta đang mang thai đứa con của ngươi...."

Người xung quanh một hồi kinh hô, đáng tiếc xem náo nhiệt vẫn cứ xem náo nhiệt, trong lòng thương cảm cho phụ nhân này nhưng không ai dám bước tới giúp.

Người đàn ông sững sờ, lập tức khôi phục thần sắc lúc trước: "Như vậy cũng tốt, ta một lần bán cả hai, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn! "

Quý Tử Ương ngạc nhiên, trên đời vẫn còn có tên cặn bã như vậy, quả là mở mang tầm mắt, định kêu A Lục đi ngăn cản, nhưng một người bước ra từ trong cửa, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm cầu kỳ, trừng đôi mắt bợ đỡ, hai tay chống nạnh, nói: "Kêu cái gì mà kêu, nếu như vợ ngươi không nguyện ý thì thôi, ta không cho phép khóc sướt mướt ở đây, không duyên cớ quấy nhiễu bao nhiêu việc làm ăn của ta."

"Nguyện ý nguyện ý, ta đây không phải đang khuyên nhủ sao!" Nam tử nhìn thấy tú bà, cười rất nịnh nọt.

Tú bà hừ lạnh một tiếng: "Nếu như nguyện ý, vậy trực tiếp kéo vào đi, đừng chậm trễ công việc, ta đây đang bận lắm!"

"Được được được!" Nam tử lập tức gật đầu lại đi tới lôi kéo phụ nhân.

"Chờ đã chờ đã!" Một người đột nhiên lao ra khỏi đám người, cao giọng hô hào, vừa chạy vừa thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, người này không phải Trương Chi Viễn thì là ai!

Phụ nhân vừa nhìn thấy người tới, lập tức dấy lên hy vọng: "Ca ca cứu muội! Súc sinh này muốn... muốn bán muội!"

"Muội muội đừng vội." Trương Chi Viễn mặc áo choàng màu xanh, thở dốc đi tới trước mặt tú bà, từ trong lồng ngực lấy ra một túi tiền khác: "Lâm nương, vẫn xin thủ hạ lưu tình."

Tú bà cầm lấy túi tiền kia, đưa mắt nhìn nghiêng, ước lượng sức nặng trong tay, sắc mặt không vui: "Chỉ có ít bạc như vậy cũng muốn đuổi ta đi, muội muội của ngươi sinh ra duyên dáng như vậy, cho dù chỉ tiếp một khách một ngày cũng có thể kiếm được nhiều hơn." Vẫy tay một cái, hai tên tay sai phía sau nàng trước tiếp bước tới, đẩy ngã Trương Chi Viễn, sau đó mỗi người một bên kéo phụ nhân trên mặt đất lên và cưỡng ép lôi vào.

"Vương phi, chúng ta có nên quản không?" A Lục cũng không thể nhìn tiếp nữa.

"Quản! Sao không quản!" A Lục vừa định vén rèm lên đi ra, bị Quý Tử Ương kéo trở lại: "Đừng vội, loại chuyện này chúng ta mà đứng ra thì quá gây chú ý."

Nói xong, vén rèm lên, xuống xe vẫy tay với một đứa bé có búi tóc nhỏ đang đứng bên cạnh xe ngựa, đứa bé nhìn thấy Quý Tử Ương cười ôn hoà, thật sự đi tới, nhìn y đầy nghi hoặc.

"Bạn nhỏ, giúp ca ca một việc, ca ca sẽ mua cho ngươi đồ ngon." Quý Tử Ương nháy mắt dỗ dành nó.

Đứa bé nghe vậy rất vui vẻ, vỗ tay nói: "Được thôi, được thôi."

Quý Tử Ương cúi xuống nói nhỏ vào tai đứa bé vài câu, nói xong đứa bé kia liền vui vẻ chen vào trong đám người, chạy đến trước mặt tú bà, kéo tay áo của nàng, hô một tiếng: "Tỷ tỷ, ta có lời muốn nói với ngươi."

Khóe miệng mọi người giật giật kịch liệt, tú bà lớn tuổi như vậy, không nói làm mẹ nó, cho dù làm bà nó cũng dư dả, là ai dạy đứa bé này gọi vậy!

Tú bà sững sờ, nàng lớn tuổi vậy mà vẫn có người gọi nàng là tỷ tỷ, liền rút lại lửa giận, cười tươi như hoa, còn vô liêm sỉ đáp một tiếng, cúi người xuống nghe đứa bé này có thể nói những lời thân mật gì.

Đứa bé kiễng chân, nói nhỏ vài câu rồi bỏ chạy.

Tú bà lập tức nổi giận, chỉ vào nam tử bán vợ, nói với hai tên tay sai: "Chuyện làm ăn này ta không làm nữa, thả nàng ra, còn nữa, dạy hắn một bài học cho ta! Nghĩ mình là ai, dám tìm ta làm chuyện này, cũng không mở mắt chó ra nhìn ở đây là nơi nào! Hừ! "

"Cái này.... Cái này.... Không phải đã nói rồi sao... Tại sao lại..." Nam tử hoảng loạn, còn chưa kịp nói hết lời, đã bị hai tên tay sai đánh tới tấp, lôi ra khỏi cửa Xuân Hương lâu.

Trương Chi Viễn đỡ muội muội của mình, ngẩn người nhìn một màn này, không hiểu tú bà làm sao, đứa bé đó đã nói cái gì, tại sao lại đột nhiên thả muội muội của hắn, vì vậy ánh mắt đảo quanh, trong một chiếc xe ngựa cách đó không xa, một nam tử có chút quen mặt đang mỉm cười với hắn.

Bên trong xe, A Lục cũng rất tò mò: "Vương phi bảo đứa bé đó nói cái gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro