39.Điều kiện để nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phì! Con cá này đúng là chỉ có thể ngắm nhìn, chứ không thể lấy để ăn, uổng công ta còn tự mình cạo vảy và bỏ nội tạng, kho vẫn còn mùi tanh."

Quý Tử Ương vừa ăn vừa phàn nàn, giết cá của người ta không nói, còn ở trước mặt chủ nhân ghét bỏ mùi vị không ngon, có thể làm thay đổi được gì sao!

Nhiên Mặc Phong không bình luận, chỉ là từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đặt ở trên bàn.

"Đây là thứ gì?"

"Ngươi không phải cảm thấy Vương gia vô sỉ sao? Nếu đã mang trong lòng oán giận... Không bằng... Tìm cơ hội giết hắn đi?" Đôi mắt sau chiếc mặt nạ màu bạc nhìn chăm chăm vào Quý Tử Ương, chờ đợi câu trả lời của y.

Quý Tử Ương giật mình, giết Trấn Bắc vương?

Tối hôm qua, y trái lại thực sự muốn giết hắn, nhưng.... suy cho cùng cũng không thực sự làm hại y, vốn là do y mua sai thuốc rồi ăn nhầm, gieo gió thì gặt bão mà thôi.

Ngón tay trắng trẻo cầm chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo lên, nhìn qua, đôi mắt nhìn chằm chằm vào y thực sự chuẩn bị nổi lên ý định giết người.

Chỉ cần Quý Tử Ương nói một câu được, cho dù Nhiên Mặc Phong có thương tiếc và cưng chiều y, cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, một người dám có sát tâm với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

Quý Tử Ương nhìn cái bình kia một lát, đột nhiên đặt lại trước mặt Nhiên Mặc Phong, nói chắc như đinh đóng cột: "Không giết."

"Vì sao?"

"Không có vì sao cả! Ta chính là không muốn!"

"Nếu như có một ngày Quý phủ trở thành kẻ địch của vương phủ , ngươi liệu có phản bội vương phủ, phản bội Vương gia không?"

Quý Tử Ương lạnh lùng xùy một tiếng: "Quý phủ? Ta đã gả đi rồi, Quý phủ còn có liên quan gì đến ta, ngươi không biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu sao? Ta cảnh cáo ngươi, giúp ngươi bỏ trốn khỏi vương phủ là một chuyện, giúp ngươi hại hắn lại là một chuyện khác, đừng nói nhập làm một. "

Y còn chưa nhìn thấy một xu tiền bạc của vương phủ đâu, bảo y giết chính chủ, não của y lại không có bị cửa kẹp, đương nhiên lời này chỉ có thể than phiền trong bụng, ngoài mặt lại là oai phong lẫm liệt.

Nhiên Mặc Phong sững sờ, sát ý trong mắt phút chốc tiêu tan, tâm tình tốt hẳn lên, khóe môi mang theo ý cười, cầm đôi đũa bị ném ở một bên lên, gắp một ít thịt cá và đưa tới bên miệng của đối phương, hỏi: "Còn muốn ăn thêm nữa không?"

Hoàn toàn quên mất, vừa rồi khi nghe thấy tên của con cá này còn đang suy nghĩ sau này phải quản giáo y như thế nào.

"Không ăn, khó ăn chết đi được!" Quý Tử Ương cau mày, quan sát hắn từ trên xuống dưới, cái thái độ này có phải thay đổi quá nhanh rồi không, kỳ kỳ quái quái: "Không có tâm trạng, đổ bỏ nó đi, ta đi đây."

Trong khoảng vài câu đối thoại, y hoàn toàn không biết vừa rồi mình đã đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan, quyền sinh sát đối với nam nhân bên cạnh y mà nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng một khi có người lọt vào mắt, tiến vào tim, thì đâu dễ dàng buông bỏ như vậy, một ý nghĩ sai có thể dẫn đến bị ràng buộc suốt đời.

Quý Tử Ương nói xong liền đứng dậy đẩy cửa phòng, không để ý đến đôi mắt sáng rực ở phía sau y, lúc trước y đến như thế nào, bây giờ trở về như thế, chẳng qua là gặp được A Lục ở cửa viện của mình, bèn cười đánh một tiếng chào hỏi: "Muộn như vậy mà A Lục vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Vương phi sao lại..." A Lục muốn hỏi sao y lại ở đây, không phải sớm đã ngủ rồi sao, hắn chỉ là ra ngoài một chuyến để báo cáo, làm sao lại...

"Ăn một vài thứ, đi dạo cho tiêu thực." Quý Tử Ương cười cười, lông mày cong giống như một con hồ ly xảo quyệt, A Lục chính là máy theo dõi di động do Trấn Bắc vương phái đến bên cạnh y, trong lòng y biết rõ.

Biết A Lục đã ra ngoài, y mới đi bắt cá, chỉ là lúc đến viện thì A Lục đã báo cáo xong xuôi, hai người lúc này không đụng mặt nhau.

Nhìn thấy nụ cười của đối phương, trong lòng A Lục lộp bộp một cái, Vương phi này chỉ sợ là không đơn giản, đương nhiên chuyện xảy ra vào ngày hôm sau càng khiến hắn kinh ngạc.

Trong vương phủ được một trận người ngã ngựa đổ, bởi vì con cá koi đầu đỏ trong ao cá đã biến mất, toàn bộ người trong phủ đều cảm thấy bất an, rất sợ Vương gia phẫn nộ rồi giết ai đó để trút giận, nhưng một ngày hai ngày trôi qua, lại vẫn yên bình giống như mọi ngày vậy.

Lý quản gia biết chuyện ngày hôm đó Vương phi nói muốn ăn cá, hắn không ngốc, đương nhiên biết ai làm điều đó, việc của nội phủ cho dù không bẩm báo, Vương gia cũng biết vô cùng rõ ràng.

Do đó Vương gia không nói ra, hắn cũng giả vờ không biết, nhưng trong lòng không khỏi nhìn lại vị trí của vị Vương phi này, đến viện của Vương phi cũng tỏ ra cung kính hơn.

"Vương phi, gọi lão nô đến là có chuyện gì sao?"

"Chuẩn bị xe ngựa, đừng gây chú ý, ta muốn ra ngoài một chuyến." Quý Tử Ương nằm trên ghế tựa trong viện, Loan Nhi đứng quạt ở bên cạnh.

Quản gia có chút khó xử: "Cái này..... Chỉ sợ lão nô không thể làm chủ, trong vương phủ ngoại trừ Vương gia ra, mọi người trong phủ bao gồm cả Vương phi ra vào đều phải thông qua sự đồng ý của Huyết đại nhân mới được."

Quý Tử Ương lông mày vặn thành chữ Xuyên ( 川 ), quay đầu nhìn A Lục ở bên cạnh, A Lục gật đầu, nói: "Đúng là như vậy."

"Được, vậy ngươi gọi hắn đến đây."

Quản gia vội vã rời đi, một lúc sau mới cùng Huyết Hà đi tới, Huyết Hà vừa bước vào viện, trước mặt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, con dao găm bóng loáng mang theo khí thế mạnh mẽ lao tới.

Huyết Hà không kịp phòng bị suýt chút nữa ngã xuống, nhưng kinh nghiệm sát phạt tích góp trong nhiều năm, khiến cơ thể hành động nhanh hơn, đao trong tay đã chắn ở trước ngực trước khi con dao găm kia chạm đến, cũng nhìn thấy rõ người tập kịch hắn.

Quý Tử Ương đánh một kích không trúng, nhích chân thay đổi thân hình, di chuyển đến phía sau Huyết Hà, lưỡi dao sắc bén đánh thẳng vào chỗ hiểm.

Huyết Hà kinh hãi, thủ pháp của Vương phi kỳ dị, mà lại ra tay cực nhanh, mỗi lần đánh đã nghĩ xong bước tiếp theo, bất luận động tác nào cũng đều dị thường dứt khoát, không chút dây dưa, mà mỗi lần tấn công cũng là không chút lưu tình, có thể nói là quả quyết tàn nhẫn, mặc dù đã tránh được chỗ hiểm, nhưng vẫn bị con dao găm quẹt qua làm cánh tay bị thương.

Hơn nữa đối phương ở quá gần hắn, ra tay rất nhanh và tàn nhẫn, khiến cho hắn căn bản không có thời gian để rút đao, chỉ có thể bị động phối hợp để thực hiện các biện pháp phòng thủ tương ứng.

Thân pháp như vậy giống như một sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong mắt Huyết Hà nhuốm lên vẻ hưng phấn, bao nhiêu năm không có ai địch lại hắn, chứ đừng nói là làm hắn bị thương, ngoại trừ Vương gia ra, đao pháp và võ công của hắn ở Thụy Thiên triều không đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai.

Kỳ thực Quý Tử Ương không biết võ công cổ đại gì, y sử dụng kỹ thuật cận chiến hiện đại, không có súng thì phải ra tay tấn công trước, mới có thể người ta chẳng thể đề phòng, mà đánh nhau kết hợp với sử dụng dao găm lại càng mạnh thêm.

Cho nên khi đối phương không phòng bị, y mới nắm chắc thế thượng phong, nếu Huyết Hà sớm có chuẩn bị, y còn có thể đối phó với đối phương hay không thật sự khó nói.

Huyết Hà càng đánh càng hăng, dứt khoát không rút đao, cứ như vậy cùng Quý Tử Ương tỉ thí, hai người đánh qua đánh lại hơn nửa canh giờ mới dừng tay.

"Vương phi thật có bản lĩnh!" Vẻ hưng phấn trong mắt Huyết Hà không hề phai nhạt, nhìn vẻ mặt của Quý Tử Ương có chút tán thưởng, không nhịn được khen ngợi một câu.

"Huyết hộ vệ quá khen, ta chỉ là thừa dịp ngươi không đề phòng mà giành cơ hội đánh trước thôi." Quý Tử Ương khiêm tốn, đúng là như vậy, nếu là một trận đánh kéo dài, y chưa chắc đã thắng được, hơn nữa đối phương vẫn chưa rút đao.

Nhưng những gì y làm vừa rồi không phải là vì thắng hay thua, khiêu chiến hộ vệ đứng đầu của vương phủ, là vì để đạt được một mục đích, chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh lời y nói là thật.

Con người phải có giá trị lợi dụng, mới có thể sống lâu dưới mí mắt của người khác.

"Mời Huyết hộ vệ tới, là muốn nhờ Huyết hộ vệ giúp ta chuyển lời tới Vương gia."

"Lời gì?"

"Phiền Huyết hộ vệ hỏi Vương gia một câu, điều kiện nói vào đêm hôm đó phải chăng có giữ lời?" Quý Tử Ương cười và cất con dao găm đi, với dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi như là hai người khác biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro