38.Nhịp điệu của cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngày, quản gia phái người tới chủ viện, Diệc Cảnh vừa nghe được tin tức này, suýt chút nữa tưởng rằng đã nghe lầm, cho lui tất cả hạ nhân, cười lăn lộn.

Hắn rất khâm phục dũng khí của Vương phi này! Dám thách thức giới hạn của Vương gia, không phải ai cũng dám.

Lúc này, A Lục cũng báo cáo những gì Quý Tử Ương đã làm một ngày với Vương gia thực sự.

Để không thu hút sự chú ý, ban ngày viện này không ai tới, nhưng A Lục là một trong những ảnh vệ của Nhiên Mặc Phong, hắn đương nhiên biết Vương gia thật sự đang ở viện nào, cho nên ban đêm mới tới tiểu viện vô danh này.

Nhiên Mặc Phong ngồi ở sau màn trướng nhắm mắt dưỡng thần, nghe được những kì hoa dị thảo kia bị phá hủy, mới từ từ mở mắt.

Trong phòng trầm lặng một hồi, A Lục đứng tại chỗ, cảm giác lạnh truyền đến trên sống lưng.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy kết cục của tiền nhiệm Vương phi, Vương gia không phải là người thương hoa tiếc ngọc.

Từ lúc Vương phi vào phủ cho đến khi đột ngột ra đi vì bệnh tật, Vương gia thậm chí chưa từng lộ diện, mặc dù đối xử với Quý Tử Ương hơi khác một chút, nhưng đến cùng tính tình sẽ không thay đổi!

"Vương phi hiện giờ thế nào rồi?"

"Bẩm Vương gia, lúc này Vương phi đã nghỉ ngơi rồi ạ." A Lục cúi đầu, trả lời thành thật, lúc hắn đi ra quả thực nhìn thấy Vương phi đang ngủ, đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện giả dối hắn nhìn thấy mà thôi.

Nhiên Mặc Phong nhàn nhạt ừ một tiếng.

"Vậy..." A Lục muốn nói lại thôi, chuyện này đã kết thúc? Cứ vạch trần nhẹ nhàng như vậy? Không xử trí Vương phi? Nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu hắn.

"Nếu như y không thích, thì đổi đống hoa cỏ đó đi." Phía sau màn trướng, giọng nói trầm thấp vang lên, không nghe rõ vui mừng hay tức giận.

"Hả–—" A Lục không dám tin, vô thức phát ra một câu hỏi trước khi phản ứng rằng mình đã thất thố, sau khi lấy lại bình tĩnh mới nói: "Vâng!"

Vương gia tâm tư bí hiểm, làm sao bọn hắn có thể hiểu được.

Nửa đêm, cửa phòng Nhiên Mặc Phong lặng lẽ mở ra, có người lén lút đi vào.

Người này chính là Quý Tử Ương, rón ra rón rén như tên trộm, trông hơi buồn cười, trong tay còn cầm một hộp thức ăn.

"Là ta!" Sau khi một bóng đen đi vào liền tự báo gia môn, âm thanh nói ra như bị nghẹt.

Nhiên Mặc Phong sớm đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng, tưởng rằng là kẻ nào không có mắt, nhưng không ngờ rằng là con mèo nhỏ chỉ nhe răng của hắn lại vụng trộm đi vào.

Vốn còn đang nghĩ con mèo nhỏ này phá hỏng vườn hoa của mình, sau này tìm cách nào để quản giáo một phen, nhưng khi nghe thấy giọng mũi của người kia, không tránh được lại lo lắng.

"Làm sao vậy? Ngươi mắc bệnh thương hàn à?" Nhiên Mặc Phong khi nghe thấy những lời nói như bị nghẹt của y, vô thức cau mày, nhân tiện dùng nội lực để tạo ra chút thay đổi cho giọng nói của mình.

"Không sao, không sao, trong phòng của ngươi không phải có mê hương sao, ta nhét ít vải vào trong lỗ mũi." Quý Tử Ương cười hì hì, không muốn nghĩ đến lần thứ hai, liền vừa nói vừa nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng lại.

Nhiên Mặc Phong mỉm cười, kỳ thật trong phòng này làm gì có mê hương nào, chỉ là y không biết mà thôi.

"Hôm nay đột nhiên tới đây, Vương phi có việc gì sao?" Trong giọng nói mang theo nhắc nhở, có chút bất mãn với việc Vương phi của mình tự tiện xông vào phòng nam tử khác sau khi thành thân.

"Ngươi đã giúp ta, ta cũng hứa là trong tương lai sẽ giúp ngươi trốn khỏi vương phủ," Quý Tử Ương thề thốt, nhân tiện lần mò một cái ghế trong căn phòng đen kịt rồi thản nhiên ngồi xuống.

"Ta tưởng rằng lúc đó chỉ là nói đùa mà thôi."

"Làm sao có thể, lời hứa đáng giá nghìn vàng, quyết không nuốt lời, nhưng mà sau này giúp ngươi trốn ra ngoài, chi phí lợi ích là không thể thiếu ta." Trọng điểm của y là chi phí lợi ích trong tương lai! Bạc!

"Ồ? Vậy Vương phi hôm nay chính là đến giúp ta sao?" Trong âm thanh cất giấu một tia chất vấn.

Quý Tử Ương bĩu môi: "Nào có nhanh như vậy, làm sao để cứu ngươi ra ngoài ta còn phải cẩn thận suy nghĩ, hôm nay tới là vì mang chút đồ tốt cho ngươi."

Nói xong vỗ vỗ hộp thức ăn trong tay, cười đến thoải mái: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, trong vương phủ này, chỉ có ngươi và ta là chung một phe, đồ tốt đương nhiên phải chia sẻ với ngươi rồi."

"Vậy sao..." Ngữ khí của Nhiên Mặc Phong gần như lạnh buốt, Vương phi của hắn lại muốn chia sẻ đồ với nam nhân khác, lá gan... Thật đúng là rất lớn.

Thực ra đây không phải là hắn tự mình tìm ngược, lúc đó nếu không phải cố ý trêu đùa, thì hôm nay nào có chuyện tự mình ủ giấm lâu năm cho mình.

Quý Tử Ương trong lòng vui vẻ, liền không chú ý đến ngữ khí của đối phương, đặt hộp thức ăn lên bàn, nắp hộp vừa mở ra liền có một mùi thơm tràn ra khắp phòng, khiến người ta thèm thuồng.

"Diệc Cảnh, ngươi mau đoán xem đây là cái gì?" Trong phòng không thắp đèn, lại có tấm màn vừa dày vừa nặng, đương nhiên đối phương sẽ không nhìn thấy.

"Đoán không ra, không bằng Vương phi tự mình cho ta biết." Thực ra chỉ cần ngửi mùi là đã biết đó là cá, chẳng qua là không muốn đơn giản nói ra, quét đi dáng vẻ hưng phấn của Quý Tử Ương.

Quý Tử Ương vô cùng đắc ý, cười ha ha nói: "Đây là con cá chép koi."

Nhưng người trong tấm màn lập tức sa sầm mặt mũi, sắc mặt giống hệt với tấm màn đen, trong giọng nói mang theo khí tức nguy hiểm: "Vương phi có biết ngụ ý của con cá này không? Nếu để Vương gia biết được, sẽ xử trí ngươi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?"

"Sợ? Sợ cái gì, ngươi không nói ta không nói thì ai biết, haha? Tiểu gia ta cao hứng chết đi được, chỉ cho phép tên Vương gia vô sỉ kia chiếm tiện nghi của ta, còn không cho phép ta ăn một con cá của hắn?! "

Thần sắc vui vẻ của y, hoàn toàn không biết rằng mình đang nhảy trên nhịp điệu của cái chết.

"Ngươi nói... Cái gì?"

"Ta nói ta cao hứng a!"

"Câu cuối"

"Ta muốn ăn một con cá của hắn?"

"Câu trước nữa."

Quý Tử Ương suy nghĩ một chút: "Vương gia vô sỉ?"

"Vô sỉ cỡ nào?" Nhiên Mặc Phong từ từ đứng dậy, vén tấm màn lên, trong đôi mắt dự đoán sắp có bão.

Quý Tử Ương hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, đắm chìm trong khoái cảm trả thù mà không hề hay biết, còn không ngừng gặm cắn: "Đâu chỉ vô sỉ, còn là đồ vô lại, lưu manh, còn rùa đen khốn nạn! Ngươi không biết hắn có bao nhiêu..." Nhớ lại chuyện tối hôm qua, mặt đỏ bừng: "Bỏ đi bỏ đi, không nhắc tới hắn nữa."

Nói xong cầm đũa trong hộp thức ăn lên: "Trong phòng này của ngươi không thể thắp nến sao? Hại ta ngay cả cá cũng không chọc được."

Nhiên Mặc Phong đến gần, Quý Tử Ương một chút cũng không nhận ra, cho đến khi một bàn tay lạnh buốt chạm vào vai, hơi lạnh thấm vào quần áo, y mới rùng mình nhận ra, kinh ngạc nói: "Ngươi... Ngươi vậy mà có thể đứng dậy?"

"Thế nào? Ngươi sợ rồi?"

"Sợ? Tiểu gia chưa từng sợ ai!" Vừa rồi y chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

Đột nhiên trước mặt có một điểm sáng lên, ở trong tối lâu, bỗng có ánh sáng trái lại có chút không thể thích ứng, Quý Tử Ương chớp mắt hai lần mới thấy rõ, hóa ra là trên bàn đã thắp một ngọn nến.

Có một người đang ngồi bên cạnh y, mái tóc và y phục màu đen, chiếc mặt nạ màu bạc ánh lên hàn quang lành lạnh dưới ánh nến.

"Diệc... Cảnh?" Quý Tử Ương nuốt nước bọt, người cổ đại ăn cái gì hay vậy, tại sao ai cũng cao hơn y, y không phục! Hung hăng dùng hai chiếc đũa chọc vào con cá.

"Trong phòng này còn có người khác sao!" Nhiên Mặc Phong hỏi lại, cũng thấy trên bàn có món cá koi kho thơm phức, có đủ hành, gừng, tỏi băm trái lại không thiếu chút gia vị nào, ừ, đỉnh lắm!

Quý Tử Ương chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt hắn, hỏi dò: "Mặt ngươi làm sao vậy?"

"Mặt của ta xấu xí, vì vậy dùng cái này để che."

"Ồ, cũng tốt, nếu nó ảnh hưởng đến việc ta ăn cá thì không tốt chút nào." Quý Tử Ương trịnh trọng nói, thong thả ăn cá.

Nhiên Mặc Phong: ......

             ———————————————
–QTU: nói xấu chồng trước mặt chồng.
–NMP: tự ghen với mình.

•Hé lô mọi người, lại là tui đây :vv.
•Tình hình bây giờ là 00:08' , tuyệt :))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro