Chương 13: Hồng nhan (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Hồng nhan (13)

...

"Không đúng!" Hoa Sùng đánh gãy, "Khẳng định có mùi lạ, sáng sớm ngày thứ hai sau khi đã mang thi thể đi, tôi đến vẫn ngửi được mùi xác thối. Cậu nghĩ xem, thi thể không có nhưng mà mùi vẫn không tán đi. Thời điểm còn thi thể, Khâu Đại Khuê ngửi thấy được thì có gì kỳ quái?"

"Đương nhiên việc chúng ta có thể ngửi ra không hề kỳ quái, bởi chúng ta thường xuyên tiếp xúc với thi thể." Khúc Trị nói: "Nhưng, tại sao người dân chỗ này đều nói, trước đó không ngửi thấy mùi gì, là sau khi Khâu Đại Khuê rống to mới ngửi thấy?"

Hoa Sùng nhíu mày trầm tư.

Không lâu sau, Liễu Chí Tần nói: "Tôi biết rồi."

"Người dân trường kỳ sinh sống ở chỗ này không ngửi thấy mùi thi thể mới là bình thường." Liễu Chí Tần vừa nói vừa bước lên vài bước, chỉ đống rác cách đó không xa.

Mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, đống rác bốc mùi tanh tưởi làm người váng đầu hoa mắt, xung quanh là đám ruồi bọ xanh biếc kết bè kết lũ, "ong ong" bay lượn cực kỳ chói tai.

"Rác thải tanh tưởi này đủ để át đi mùi xác thối." Hoa Sùng theo kịp suy nghĩ của Liễu Chí Tần, "Từ lâu, bọn họ đã quen thuộc mùi thối ở vùng đất hoang, căn bản sẽ không cảm thấy có điều kỳ quái."

"Đúng vậy." Liễu Chí Tần gật đầu, "Coi như có ngửi thấy mùi gì khác lạ, cũng sẽ không có ai nghĩ đến là mùi thi thể. Mảnh đất hoang này bình thưởng không có người, vừa bẩn vừa thối, người dân tránh còn không kịp. Nếu như là trẻ con, có thể do hiếu kỳ mà chạy đến đất hoang tìm tòi hư thực, nhưng một người trưởng thành, lòng hiếu kỳ không cần thiết phải mạnh như vậy. Hơn nữa, sáng nay tôi nói mấy câu với Khâu Đại Khuê, cảm thấy người này trầm mặc, không giống kiểu người có tính trẻ con."

"Cậu đi tìm Khâu Đại Khuê?" Hoa Sùng hỏi.

"Đến sạp hàng nhà gã ăn cái bánh tiêu, uống cốc sữa đậu nành." Liễu Chí Tần nói: "Sau đó mua một túi bánh bao để kiểm tra."

"Bánh bao? Kiểm tra cái gì?"

"Nhân thịt trong bánh nhà gã có lẽ có vấn đề."

"Cái gì?" Trương Mậu bị làm cho rối loạn, "Nhân thịt của bánh có vấn đề? Anh Liễu, ý của anh là, thịt nhà bọn họ có liên quan đến người chết? Không thể nào? Chẳng lẽ là bánh bao nhân thịt người?"

Khúc Trị nghe được thì cả người nổi hết da gà da vịt, "Làm sao có khả năng? Đừng có ăn nói lung tung."

"Không phải vậy, chỉ là tôi thuận tiện kiểm tra một chút thôi." Liễu Chí Tần cười cười xin lỗi, "Thật ra buổi sáng, tôi muốn tới sạp hàng nhà họ rồi tán gẫu với người mua ở đó một chút, xem có thể thăm dò chút gì hay không. Không còn việc gì khác ngoài việc ngồi chờ, nên gọi hết bánh bao, bánh quẩy thử một lần. Hoặc cũng có thể là thời gian buổi sáng trôi nhanh quá, tôi ngồi đợi nửa ngày mà không nói chuyện được với ai. Bánh bao tôi có nếm thử một miếng, vị dầu muối rất nặng, chất thịt không tươi. Tôi đoán rằng, cho nhiều dầu muối vào trong nhân như vậy là để át đi mùi thịt hư. Nhưng với những người mua bánh bao, lúc ăn hình như không chú ý, khả năng cao là vì bánh bao vẫn luôn là cái vị này, ăn nhiều thành quen, cũng không cảm thấy khác lạ chỗ nào. Trước lúc rời đi, tôi để Khâu Đại Khuê gói vào túi, muốn đem về kiểm tra một chút."

"Chuyện này..." Khúc Trị nói: "Bán hàng rong bán nhân bánh quá hạn hay không, hình như không thuộc quản lý của chúng ta?"

"Vậy sao?" Liễu Chí Tần hơi nghi hoặc, bỗng nở nụ cười: "Xin lỗi, tôi vừa mới điều lại đây, nghiệp vụ không thuần thục, khiến mọi người chê cười rồi."

"Đừng đứng ở đống rác nói về bánh bao, sau này ai dám ăn?" Hoa Sùng nói: "Nhà họ Khâu này có không ít điểm đáng ngờ, lát nữa tôi sẽ tìm Khâu Đại Khuê nói chuyện. Khúc Trị."

"Hả?" Khúc Trị đang còn thì thầm với Trương Mậu, lão Hoa thích ăn nhất là bánh bao nấm hương thịt bò, lần này không biết ghê tởm đến bao giờ.

"Trước mắt, Tang Hải vẫn là kẻ tình nghi có khả năng gây án nhất, nhưng có một đầu mối gã cung cấp cần phải điều tra. Là ngôi mộ quý tộc thời Hán cách đây 2km, cậu sắp xếp mấy người qua đó, tìm hiểu một chút thông tin từ nhân viên đội khảo cổ."

"Vâng."

Mọi người rời khỏi mảnh đất hoang, một bộ phận đội viên đi tới hiện trường khai quật cổ mộ, một bộ phận tiếp tục tìm kiếm tại đường Đạo Kiều, Hoa Sùng đang định đi đến nhà Khâu Đại Khuê, đột nhiên vai bị gõ hai cái.

"Hoa đội." Liễu Chí Tần đứng ngược sáng, "Tôi cùng đi với anh?"

Hoa Sùng nhìn đối phương một bộ Adidas, lai nhìn chính mình Adadis, "Cậu chờ tôi thay quần áo khác đã."

...

Cha con nhà họ Khâu đang chuẩn bị cơm hộp bán buổi trưa.

Tuy rằng, mảnh đất Phú Khang này là một trong năm quận kinh tế lạc hậu nhất của Lạc Thành nhưng mấy năm gần đây cũng đang không ngừng xây dựng phòng ốc. Cách đường Đạo Kiều một con đường xa, có một trung tâm thương mại đang xây dựng, công nhân đông, lượng cơm ăn càng nhiều, mỗi ngày ông Khâu cứ đúng giờ chạy xe ba bánh tới bán, nào là thịt kho tàu, thịt rang, ruột già xào ớt, trong vòng mười phút đều bán hết.

Công nhân ở công trường khẩu vị mặn, yêu thích vị dầu muối đậm đà, cho nên đối với đồ ăn nhà ông Khâu đều khen không dứt miệng.

Nhưng mấy ngày nay, không chỉ một người phát hiện, cơm hộp ông Khâu mang tới không phải là quá mặn thì chính là không có mùi vị.

Ngày hôm trước, nhóm công nhân đã phản ánh với ông Khâu, nói rằng: nếu không làm mùi vị trở lại giống trước thì sẽ qua nhà Lý Bảo Liên ăn. Ông Khâu vừa đếm xấp tiền lẻ nhăn nhúm vừa luôn miệng đáp ứng, lúc quay đầu lại hung thần ác sát mà mắng: "Bố khỉ! Có cơm ăn là tốt lắm rồi, giống trước cái con mẹ nhà chúng mày! Cái thứ gì chứ, chờ ngày nào đó bị dội nước ngâm bùn, ông đây lại tới làm cho chúng mày một bàn cơm tang."

Cơn tức này tức tròn cả một ngày.

Khâu Đại Khuê ngồi trên ghế sắp xếp đồ ăn, ông Khâu "cạch cạch cạch" thái thịt, thái bao nhiêu miếng thịt mỡ thì chửi bấy nhiêu lời thô tục. Những lời đó rất độc địa, không phải nguyền rủa nhóm công nhân ngã từ trên lầu xuống chết, thì chính là bị sắt thép đè chết. Tinh thần Khâu Đại Khuê vốn không yên, càng nghe càng buồn bực, khuyên nhủ: "Ba, người mắng một ngày rồi còn không thấy mệt sao? Đừng nói nữa, công nhân xây dựng cũng là con người, đổ mồ hôi rơi nước mắt để kiếm đồng tiền, còn không thoải mái bằng chúng ta, người sao phải nguyền rủa họ chết chứ?"

Ông Khâu nghe vậy liền ném dao phay lên thớt, quát lên: "Mày còn dám dạy dỗ tao?"

Nói đoạn một cước đạp bàn, đạp ghế Khâu Đại Khuê đang ngồi, "Tao đạp chết mày cái đồ không nên thân! Mày chính là muốn hại chết tao! Mày là cái đồ phá hoại!"

Khâu Đại Khuê tuy to lớn, nhưng thình lình trúng một cước thô bạo, nhất thời không ổn định được trọng tâm, ngã người sang bên, khiến rổ trứng gà chuẩn bị làm cơm chiên trứng vỡ nát hết.

"Mày đây chính là muốn làm tao tức chết!" Nếp nhăn trên khuôn mặt già nua, khô cằn của ông Khâu như muốn nhảy dựng cả lên. Nửa người Khâu Đại Khuê dính lòng đỏ trứng, ngây ngốc ngồi trong đống đồ hỗn loạn, ông Khâu lại đạp tới một cú, mắng: "Tao làm sao lại sinh ra cái loại súc sinh như mày! Bên ngoài cái lũ công nhân chết tiệt kia chọc tức tao, về nhà thì đến lượt mày, mày... mày!"

Khâu Đại Khuê lau mặt, giữa chân mày xuất hiện tia mệt mỏi cùng chán ghét rõ ràng.

Gã mất công tốn sức mà đứng lên, cũng lười nhìn ông Khâu, lấy khăn bông lau đi lòng đỏ trứng, "Ba, người nói ít đi, không cần thiết!"

"Tao thấy mày mới phải nói ít đi đấy!" Ông Khâu không nhượng bộ, ngón tay như kim khâu mạnh mẽ đâm vào huyệt thái dương của Khâu Đại Khuê, "Mày đã làm cái chuyện gì? Hả? Ngày đó mày rống cái gì? Có người chết thì người khác làm sao không phát hiện được? Chỉ có mày giỏi? Hả? Chỉ mày mới có thể phát hiện người chết! Mày cùng người chết có duyên như thế, sao mày không chết luôn đi!"

"Ba!" Khâu Đại Khuê rốt cuộc nổi giận, đẩy ông Khâu một cái, "Ông nói xong chưa!"

"Mày dám động thủ với tao?" Ông Khâu ngang ngược cả đời, khi còn trẻ đánh vợ đánh con, hiện nay già rồi, tính nóng so với thời điểm tráng niên còn mạnh hơn, giơ tay chính là một cái tát lên mặt Khâu Đại Khuê, "Mày cố ý đưa cảnh sát đến, chính là muốn cho tao chết!"

Nhà ngói ở đường Đạo Kiều xây dựng đã mấy chục năm, căn bản không có cách âm, cái tát của ông Khâu cực kỳ vang dội, câu nói kia vừa vặn để Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đi tới cửa nghe được.

Hoa Sùng nhìn Liễu Chí Tần một cái, trong phòng liên tiếp vang lên tiếng mắng chửi, người mắng đương nhiên là ông Khâu, Khâu Đại Khuê từ đầu đến cuối đều chưa nặng lời.

"Cố ý đưa cảnh sát đến?" Hoa Sùng nhẹ giọng nói: "Xem ra bọn họ đã làm chuyện không thể để cho chúng ta biết."

Liễu Chí Tần "Ừ" một tiếng, "Tiếp tục nghe xem."

Đoạn sau, ông Khâu cũng không chửi ra lời gì kinh thiên động địa, cuối cùng là Khâu Đại Khuê than trách: "Người hét đủ chưa! Người muốn cho toàn bộ người ở đường này nghe được hết à!"

Động tĩnh bên trong im bặt đi.

Hoa Sùng giơ tay lên, tại tấm cửa gỗ cũ kỹ gõ mấy tiếng.

"Ai?" Khâu Đại Khuê cảnh giác hỏi.

"Mở cửa chẳng phải sẽ biết sao, còn hỏi ai." Ông Khâu vẫn một bộ hùng hùng hổ hổ, "Đi mở cửa, lão già Lương mấy ngày trước mua ba lồng bánh bao, vẫn chưa trả tiền, nói chắc hôm nay trả, nhất định là gã đến đấy."

Khâu Đại Khuê lau chùi qua loa lòng đỏ trứng trên người, nháy mắt lúc mở cửa ra, khiếp sợ và kinh hoảng giống như một tấm mặt nạ rẻ tiền bám dính ở trên mặt gã.

"Anh, các anh..."

"Lão già Lương à?" Ông Khâu cũng chạy tới, thời điểm biết được ai ở ngoài cửa, cặp mắt tam giác đột nhiên trợn to.

"Quấy rầy rồi." Hoa Sùng nở nụ cười như gió, "Liên quan đến án mạng phát sinh sau nhà các người, chúng tôi còn có chút tình huống muốn tìm hiểu cùng hai người."

Khâu Đại Khuê thân cao 1m9, lúc này kinh ngạc mà đứng chôn chân tại cửa như một bức tượng điêu khắc thấp kém.

Liễu Chí Tần nói: "Chúng tôi có thể vào ngồi một chút không?"

Ông Khâu khẩu khí trầm xuống, thời điểm nói chuyện, xung quanh tràn ngập mùi hôi miệng, "Cậu cũng là cảnh sát?"

"Đến đây tra án, chưa kịp ăn sáng, thấy hàng của ông đông khách nên mua một ít." Liễu Chí Tần cười nói: "Mùi vị bánh bao rất tốt."

Hoa Sùng cười lạnh, nhìn một lượt quanh phòng, "Đang chuẩn bị bữa trưa sao? Vậy nhanh đi vào thôi, không làm lỡ thời gian của hai người đâu, chúng tôi hỏi mấy vấn đề rồi đi liền."

Nhà họ Khâu quanh quẩn mùi vị mốc meo, ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích không nhỏ nhưng lại cũ kỹ bất kham, tia sáng âm u, cửa hai phòng ngủ đều mở rộng, cửa của gian phòng còn lại thì đóng chặt, bên ngoài treo chiếc rèm cửa thủ công của thế kỷ trước.

Liễu Chí Tần đứng cạnh bức rèm, nâng tay sờ sờ một cái.

"Đó là phòng của con gái tôi." Khâu Đại Khuê xoa xoa tay, "Con bé đi học rồi."

Dường như ông Khâu cực kỳ không muốn cùng cảnh sát đối mặt, vừa vào nhà liền chui vào bếp, tạo ra một trận "binh binh oành oành" tiếng vang.

Hoa Sùng thong thả đi quanh phòng khách một vòng, nhìn Khâu Đại Khuê: "Lần trước tôi đã hỏi anh, mấy ngày này về khuya có nghe thấy động tĩnh gì không, anh nói không có."

Khâu Đại Khuê, "Thật sự không có, tôi không nhớ rõ."

"Là không có? Hay là nhớ không rõ?" Hoa Sùng nói: "Nghĩa của hai câu này khác nhau rất lớn đấy."

Khâu Đại Khuê thần sắc bất an, "Tôi thật sự không nhớ được."

"Vậy cụ thể vào ngày 13 đi. Buổi tối ngày 13, anh có đi đánh bài không? Có nghe thấy động tĩnh gì hay không?"

"Ngày 13?" Ánh mắt Khâu Đại Khuê hướng lên trên, mấy giây sau biểu tình cứng đờ.

"Nghĩ ra?" Hoa Sùng hỏi.

Khâu Đại Khuê tránh né ánh mắt của Hoa Sùng, "Đó, ngày đó tôi không đi đánh bài. Rất sớm, rất sớm đã đi ngủ, cái gì cũng không nghe thấy."

Tạp âm trong phòng bếp đột nhiên dừng lại.

"Không đi đánh bài?" Hoa Sùng ánh mắt chuyển biến, "Tối ngày 13 anh ở nhà?"

"Tôi làm bài tập thủ công cho con gái." Khâu Đại Khuê vội vã vén bức rèm che cửa, từ bên trong lấy ra một cái thuyền buồm bằng giấy, "Bài tập ở trường học, thứ bảy phải nộp, tối thứ sáu chỗ nào tôi cũng không đi, làm đến hơn 10 giờ, vừa mệt vừa buồn ngủ nên đi đã đi ngủ."

"Ông Khâu thì sao?" Hoa Sùng hướng nhà bếp gọi.

"Tôi mỗi ngày đều đi ngủ từ sớm." Âm thanh ông Khâu rất không tự nhiên, "8 giờ đúng thì ngủ."

Hoa Sùng nhận lấy thuyền buồm, cầm ở trong tay thưởng thức nửa phút, sau đó trả lại cho Khâu Đại Khuê.

Bỗng hỏi: "Đất hoang mùi tanh tưởi xông tận trời, các gia đình xung quanh đều nói, trước khi anh hô to thì không có ngửi được mùi vị gì khác. Khâu Đại Khuê, anh làm sao ngửi thấy một chút mùi vị đặc thù kia?"

Vừa dứt lời, trong bếp vang lên tiếng bát rơi vỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro