Chương 14: Hồng nhan (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Hồng nhan (14)

...

"Ba!" Khâu Đại Khuê thả thuyền buồm xuống, vội vàng chạy vào nhà bếp.

Đồ bị vỡ là cái bát sứ lớn dùng để đánh trứng, còn ông Khâu không nhúc nhích đứng ở bên kệ bếp, trong mắt là tia sợ hãi cuồn cuộn.

Hoa Sùng đi vào, bị mùi thuốc lá, mùi dầu mỡ và một loại mùi vị hư thối khó có thể hình dung hun tới nhíu mày.

Khâu Đại Khuê thô lỗ dìu ông Khâu sang bên cạnh, cầm chổi quét dọn đống hỗn độn đầy những mảnh vỡ, lòng trắng và lòng đỏ trứng.

Mấy giây sau, ông Khâu đoạt lại chổi, như thể trốn tránh điều gì đó mà đuổi Khâu Đại Khuê, "Để tao dọn!"

Hoa Sùng hiểu ý của lão -- mày nhanh đi ứng phó với những tên cảnh sát này, hỏi xong sớm, tiễn đi sớm!

Buổi sáng đầu xuân, thời tiết không thể nói là nóng bức, nhưng Khâu Đại Khuê đã đổ đầy đầu mồ hôi, hai tay cọ cọ lên bộ quần áo loang lổ những vết bẩn, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc, "Các anh, các anh hỏi như vậy, là, là nghi ngờ tôi giết cô gái kia?"

Hoa Sùng tiến lại gần, hạ giọng nói: "Anh rất lo lắng?"

"Tôi không có!" Khâu Đại Khuê bỗng nhiên kích động, "Tôi trùng hợp phát hiện thi thể, các anh liền nghi ngờ tôi là hung thủ! Đây là cái đạo lý gì? Cảnh sát các anh nếu như vụ án nào cũng xử sự như vậy, thì sau này người phát hiện thi thể, còn có ai dám báo cảnh sát nữa!"

"Cho nên," Đuôi mắt Hoa Sùng cong lên, "Đây chính là lý do anh không báo cảnh sát?"

"Tôi!" Khâu Đại Khuê căng mặt, nửa ngày mới nghẹn ra một câu vô nghĩa, "Các anh không thể oan uổng người tốt!"

"Tôi đã nói rồi, ngày hôm nay chúng tôi tới đây để tìm hiểu tình huống theo thông lệ, anh kích động cái gì?" Hoa Sùng lui lại hai bước. Mùi mồ hôi trên người Khâu Đại Khuê rất khó ngửi, đứng quá gần ảnh hưởng đến hô hấp.

"Điều có thể nói tôi đều đã nói, các anh còn muốn nghe cái gì?" Khâu Đại Khuê nỗ lực ép mình bình tĩnh, nắm đấm đang siết chặt cũng phát run, "Tối ngày 13 tôi không đi đánh bài, thật sự ở nhà gấp thuyền buồm cho con gái, con gái tôi có thể làm chứng! Sáng ngày 16, tôi đi ngõ 2 mua váy cho con bé, trở về đã ngửi thấy cỗ mùi lạ truyền đến từ đất hoang bên kia!"

"Anh rất nhạy cảm với mùi vị?" Hoa Sùng hỏi, "Đống rác ở đất hoang ngày qua tháng lại đều thối như thế, anh làm sao phân biệt được cái mùi lạ dưới cỗ mùi tanh tưởi ấy?"

Khâu Đại Khuê giơ tay lau mồ hôi, ánh mắt trở nên quái lạ, "Chẳng lẽ khứu giác của tôi so với người khác nhạy bén hơn, thì tôi chính là hung thủ giết người?"

"Không ai nói như vậy." Hoa Sùng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Liễu Chí Tần, cảm thấy gọi Tiểu Liễu hơi là lạ, gọi Chí Tần thì quá tùy tiện, đơn giản là lược bỏ đi xưng hô, "Cậu có gì muốn hỏi không?"

Liễu Chí Tần vén bức rèm che, ngón tay vuốt nhẹ những hạt đính hình nón được làm bằng giấy, "Đây là làm thủ công nhỉ? Nhìn qua đã nhiều năm rồi."

"Đó, đó..." Khâu Đại Khuê lắp bắp, "Đó là do mẹ tôi làm trước đây."

"Bảo sao." Liễu Chí Tần buông rèm xuống, cười nói: "Khi tôi còn bé, ở trong nhà cũng có, sau đó không biết mất chỗ nào, bỗng nhiên nhìn thấy cái tương tự, nên có chút hoài niệm."

...

Sau khi rời khỏi nhà Khâu Đại Khuê, Hoa Sùng châm một điếu thuốc, hỏi Liễu Chí Tần có muốn hút không, Liễu Chí Tần xua tay: "Tôi không hút."

"Khâu Đại Khuê và ông Khâu nhất định đang có chuyện che giấu." Trong màn khói trắng mỏng manh, Hoa Sùng nheo mắt lại, "Tôi đã tiếp xúc qua rất nhiều người báo án, người phát hiện hiện trường, căng thẳng và sợ hãi là điều tất nhiên. Nhưng căng thẳng đến trình độ như hai người đó, trước đây tôi chưa từng thấy."

"Anh nghi ngờ họ là hung thủ à?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Không loại trừ khả năng này. Thứ nhất, cha con họ Khâu ở nhà tối ngày 13, có thời gian gây án, đồng thời không có bằng chứng chứng minh vắng mặt ở hiện trường. Thứ hai, hiện trường vụ án gần nhà họ nhất, nếu như Tang Hải không nói dối, vậy thì có thể bọn họ biết được Tang Hải phát hiện ra thi thể, một đường theo dõi, nhìn thấy Tang Hải giấu dao gọt hoa quả, sau đó đã lấy dao ra, mang đến đất hoang bôi máu của Từ Ngọc Kiều lên, muốn nhân cơ hội giá họa cho Tang Hải." Hoa Sùng vừa nói vừa đi về phía trước, "Nhưng tôi nghĩ không thông, tại sao họ phải giết Từ Ngọc Kiều, trước mắt chưa có bằng chứng cho thấy họ và Từ Ngọc Kiều phát sinh mâu thuẫn. Quan hệ cá nhân của Từ Ngọc Kiều cũng không phức tạp, nếu như chúng ta không bỏ sót điều gì, thì căn bản cô ta và cha con họ Khâu không quen biết."

"Nhưng phản ứng của cha con họ Khâu rất khó để người khác tin tưởng rằng, cha con nhà gã không có chút quan hệ gì với vụ án."

"Đúng vậy."

"Còn một chi tiết nhỏ -- so với Khâu Đại Khuê, ông Khâu càng sợ cảnh sát tìm tới cửa hơn." Liễu Chí Tần nói: "Giả sử, tôi là nói giả sử họ cùng vụ án thật sự không liên quan, vậy nguyên nhân cũng chỉ có một, họ lo lắng tiếp xúc nhiều với cảnh sát, sẽ bại lộ bí mật nào đó mà không thể để người biết."

"Tựa như?"

"À..." Liễu Chí Tần đá văng một hòn đá nhỏ, "Tựa như nhân bánh bao nhà họ có vấn đề."

"Cậu không bỏ qua nhân bánh được có đúng không?" Hoa Sùng động thủ, gõ một cái không nhẹ không nặng lên vai Liễu Chí Tần. Gõ xong mới nhớ ra, mình và Liễu Chí Tần còn chưa thân thiết đến vậy, có chút lúng túng, nhanh chóng thu tay lại.

Liễu Chí Tần sờ sờ bả vai, "Tôi đây là thả con tép, bắt con tôm."

Lời này có thâm ý khác, Hoa Sùng trầm mặc một lát mới mở miệng, "Vợ Khâu Đại Khuê mấy năm trước bị ung thư."

Liễu Chí Tần dừng chân, "Chết ở nhà?"

Hoa Sùng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương phản ứng nhanh như vậy.

Liễu Chí Tần dường như nhìn thấu tâm tư của anh, giải thích: "Anh nhất định cảm thấy, cái chết của vợ Khâu Đại Khuê kỳ lạ, nên thời điểm cùng tôi bàn về vụ án mới nhắc đến "bí mật không thể để người khác biết". Hơn nữa, bị ung thư hay chết vì ung thư đều không kỳ lạ, cho nên tôi đoán, cô ta có thể chết ở nhà, mà còn không phải chết tự nhiên."

Hoa Sùng nhìn con người đen thẳm của Liễu Chí Tần, bỗng nhiên có một loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa đáng tin cậy.

Khúc Trị là một đồng sự tốt, tính cách rộng rãi, chăm chỉ chịu khó, những phần việc được giao đều hoàn thành ổn thỏa, cho dù mệt đến nỗi sức cùng lực kiệt, chỉ cần đưa một chai hồng trà lạnh qua, thì có thể chống đỡ tiếp tục điều tra.

Nhưng không phải lúc nào Khúc Trị cũng có thể đuổi kịp suy nghĩ của anh. Có lúc, anh phát hiện một nghi ngờ nhỏ mà không thể xâu chuỗi vào vụ án, loại cảm giác đó cực kỳ khó chịu, vội vàng muốn tìm người thảo luận, nhưng Khúc Trị lại không lý giải được, coi như sau đó có hiểu ra, cũng không cách nào nghĩ sâu xa hơn anh.

Nói đơn giản chính là, tại một số thời điểm, Khúc Trị không thể giúp anh xua tan sương mù trước mắt, anh chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

Nhưng hiện tại, Liễu Chí Tần xuất hiện đã lấp đầy chỗ trống này.

Anh nói lên một câu, Liễu Chí Tần có thể nghĩ tới câu tiếp theo, ăn ý đến nỗi như thể biết rõ trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.

"Hoa đội?" Liễu Chí Tần ôn hòa nhìn anh, "Làm sao vậy?"

Hoa Sùng lấy lại tinh thần, gõ rơi tàn thuốc xám bạc, "Cư dân bên này nói Phó Lỵ - vợ Khâu Đại Khuê - là không chịu được đau đớn của ung thư tử cung mới cắt cổ tay tự sát, trước khi hỏa táng thì đồn cảnh sát hoặc phân cục đã lập giấy khai tử rồi, việc này trở về phải điều tra lại một chút."

"Đội Điều tra hình sự thường như vậy à?" Liễu Chí Tần đột nhiên hỏi.

Hoa Sùng không rõ y đang hỏi cái gì, "Sao cơ?"

"Điều tra một vụ án thì sẽ phát hiện những chuyện khác không đúng." Liễu Chí Tần đút hai tay vào túi áo, cười nói: "Giây phút nào cũng ngẩn người."

"Đây không tính là ngẩn người." Hoa Sùng nói: "Phá án tránh không được chính là đi đường vòng, không thể nào xem hiện trường một cái là bắt được hung thủ. Không đi đường vòng sẽ không tìm được con đường chính xác nhất, có điều đi nhiều đường vòng cũng chưa chắc là chuyện tốt đẹp gì."

"Vậy hôm nay, tôi mang nhân bánh bao nhà Khâu Đại Khuê đi kiểm tra, có tính là đi đường vòng hay không?" Liễu Chí Tần cười hỏi.

"Đường này cậu đi..." Hoa Sùng nghĩ, đã không còn là đường vòng nữa rồi, mà chính là đường chết.

Có điều, đồng nghiệp mới nhiệt tình như vậy rất đáng để cổ vũ, không nên giội nước lạnh vào người ta.

Hoa Sùng mím môi nở nụ cười, dự định lừa gạt.

Liễu Chí Tần lại như muốn đem suy nghĩ trong lòng anh nói ra, "Là một đường chết?"

Hoa Sùng: "..."

Liễu Chí Tần không hề có bộ dáng bị đả kích chút nào, thả lỏng nói: "Hoa đội, hiện tại cảm thấy cha con họ Khâu có vấn đề chỉ có tôi và anh à?"

"Hình như là vậy."

"Hơn nữa, chúng ta chỉ là nghi ngờ, không có bất kỳ chứng cứ nào, không thể thẩm vấn bọn họ giống như Tang Hải."

Hoa Sùng lập tức nâng mắt.

"Nhưng nếu như kiểm tra bánh bao có vấn đề, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc sâu hơn với bọn họ." Nụ cười Liễu Chí Tần mang theo vài phần giảo hoạt: "Không phải họ sợ đối mặt với cảnh sát sao? Lần này sẽ không tránh được. Nếu trong lòng họ có quỷ, quỷ này sớm muộn cũng lộ ra thôi."

"Trước đó cậu đã nghĩ tới điều này?"

"Ngày trước tôi gắn bó với mật mã suốt, việc đầu tiên là phải nghĩ ra vô số loại khả năng." Liễu Chí Tần quay đầu lại, "Xem ra tổ trọng án phá án cũng là như thế."

Hoa Sùng đánh giá đồng nghiệp mới trước mặt, cảm giác đã từng quen biết lại xuất hiện nữa rồi.

Liễu Chí Tần tùy ý Hoa Sùng đánh giá, tầm mắt không né không tránh, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.

Lát sau, Hoa Sùng hỏi: "Chúng ta trước đây chưa từng gặp?"

"Đương nhiên gặp rồi, anh còn nói với tôi, anh làm bên nghệ thuật biểu diễn."

"Không phải lần đó. Sớm hơn nữa."

"Sớm hơn?" Liễu Chí Tần cong ngón trỏ, để tại mi tâm, trầm tư suy nghĩ khoảng 10 giây, nghi hoặc nhìn Hoa Sùng, "Chắc là không, tôi không nhớ rõ. Hoa đội, anh có ấn tượng với tôi sao?"

Ánh mắt Hoa Sùng hơi thay đổi, "Luôn cảm thấy đã gặp cậu ở nơi nào đó."

"Hay là thấy người giống tôi?"

Dường như là ảo giác, Hoa Sùng cảm thấy lúc Liễu Chí Tần nói lời này, sâu trong con ngươi của y bỗng vụt qua một tia sáng không có nhiệt độ.

...

Vụ án không có gì tiến triển, cấp trên đổ dồn áp lực lên người Trần Tranh, hắn tự mình thẩm vấn Tang Hải một hồi, lúc đi ra từ phòng thẩm vấn thì lườm một cái.

"Thế nào?" Hoa Sùng hỏi.

"Khả năng gã là hung thủ không cao." Trần Tranh nói: "Thằng nhóc này ngay cả Từ Ngọc Kiều cũng không dám chạm vào, sao có thể giết người gian thi? Nhưng mà với tình huống bây giờ, cũng không thể thả gã ra ngay được."

"Khoan đã, gã không dám chạm vào Từ Ngọc Kiều?"

"Gã nói gã và Từ Ngọc Kiều là tình yêu Platon, bởi vì sở thích chung nên mới ở cạnh nhau." Trần Tranh cười, "Tôi xem hai người bọn họ căn bản không phải là tình nhân thật sự. Không phải gã học lịch sử tại Lạc Đại sao? Từ Ngọc Kiều ở cạnh gã, nói không chừng là muốn học một chút kiến thức không được học bên ngoài từ gã."

Hoa Sùng không nói nên lời, "Thế cũng được?"

"Cậu chưa nghe chuyện rất nhiều sinh viên đại học yêu người nước ngoài để học ngoại ngữ sao? Nếu như Từ Ngọc Kiều yêu thích lịch sử như vậy, thích chạy đến trộm di vật văn hóa, thì việc tìm bạn trai có kiến thức lịch sử để lấy kinh nghiệm đâu có gì kỳ quái?" Trần Tranh vừa nói vừa chỉ phòng thẩm vấn, "Cậu xem cái dáng dấp của Tang Hải, sợ hãi rụt rè, EQ không cao, IQ cũng không đủ dùng, kích thích một chút thì sẽ phát điên, ăn nói lắp ba lắp bắp, anh đây mà là nữ, chắc chắn ngứa mắt gã."

Hoa Sùng cười gượng, "Vậy ai lọt mắt anh?"

Trần Tranh thế mà thật sự tự hỏi, "Tiểu Liễu mới đến cũng không tồi."

Hoa Sùng suýt nữa bị sặc nước miếng, "Thỏ không ăn cỏ gần hang nhé lão Trần."

"Đùa chút thôi." Trần Tranh vui tươi hớn hở, giúp Hoa Sùng thuận khí, "Anh nghe nói, y cùng các cậu bôn ba cả một ngày, chung đụng thế nào?"

"Cũng được." Hoa Sùng suy nghĩ một chút, không đề cập đến việc Liễu Chí Tần và mình rất hiểu ý. Trò chuyện không lâu, người bên pháp chứng cầm một phần báo cáo kiểm nghiệm nhanh chân chạy đến.

"Tra ra được, nhân bánh bao nhà Khâu Đại Khuê quả thực có vấn đề!"

----------------

Chú thích:

Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần, không có quan hệ xác thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro