Chương 28: Hồng nhan (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 28: Hồng nhan (28)

...

Khâu Đại Khuê nói: "Ôi, là một nhà sống ở đầu ngõ phía Đông, chẳng phải lần trước các anh đến nhà họ lấy vật chứng gì sao? Chính là nhà đó đấy."

Trong đầu Hoa Sùng lập tức nhớ đến con gái của nhà nọ, "Nói tỉ mỉ hơn đi."

Khâu Đại Khuê chớp mắt mấy cái, "Đồng chí cảnh sát, không phải anh hỏi Khâu Quốc Dũng gây thù với ai sao, bỗng nhiên lại..."

"Tôi rất tò mò, không được à?" Ngoài miệng Hoa Sùng tỏ ra thoải mái, nhưng trong lòng thì không.

Khâu Quốc Dũng đối với ai cũng tỏ thái độ "vay thóc trả trấu", tại sao chỉ đối với gia đình ở đầu ngõ phía Đông thì lại khác?

Từ chuyện hung khí phát sinh rõ ràng như vậy, Hoa Sùng không cho rằng một nhà kia có thể làm cho Khâu Quốc Dũng thay đổi thái độ, trừ khi...

"Việc này có hơi, hơi gì kia." Khâu Đại Khuê kho khan vài tiếng, lúng túng xoa tay, "Nhà đó có một cô con gái, nhỏ hơn tôi vài tuổi, thành tích học hành từ nhỏ rất tốt, là tấm gương cho bọn trẻ con khu tôi. Chúng tôi ấy mà, dường như là nghe điểm số của cô ta mà lớn lên."

"Cô ta tên là gì?"

"Mạnh, Mạnh Tiểu Cầm."

Hoa Sùng đột nhiên cảnh giác, "Cầm? Là "Cầm" nào?"

"Cầm trong dương cầm." Khâu Đại Khuê hơi sốt sắng, "Cô ta rất tốt, tuy rằng ngoại hình không phải quá xinh đẹp, nhưng có bản lĩnh, lúc mặc đồng phục trông rất có khí chất, chúng tôi đều nói rằng, cô ta có "khí chất mỹ nhân". Có điều là, cô ta cũng 30 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa lấy chồng."

Hoa Sùng vừa nghe đến "Cầm", ngay tức khắc nghĩ đến "Nhất Khỏa Cần Thái", cẩn thận suy nghĩ lại, lại cảm thấy mình quá mức nhạy cảm, dù sao "Cầm" với "Cần" tuy rằng phát âm giống nhau, nhưng ý nghĩa lại khác nhau hoàn toàn.

Nếu như chỉ nói về phát âm, thì "Tần" trong tên của Liễu Chí Tần cũng phát âm giống như vậy.

Anh hỏi tiếp: "Tại sao Khâu Quốc Dũng lại đối xử khác với nhà đó?"

"Trước đây, tôi nói là trước đây nhé, Khâu Quốc Dũng muốn kết thông gia với nhà họ Mạnh." Khâu Quốc Dũng vò đầu bứt tai, tìm cho mình một lý do, "Mạnh Tiểu Cầm giỏi như vậy, khi còn bé thành tích lại tốt, thi được vào trường trung học phổ thông trọng điểm, ba năm cấp ba đều được miễn học phí, sau đó đi phương Bắc học đại học, nghe nói cũng không tốn một đồng tiền, hàng năm còn gửi tiền về nhà. Sau hai năm tốt nghiệp thì trở về Lạc Thành, cũng tìm được công việc tốt, làm quản lý tại khách sạn 5 sao. Ôi, không chỉ Khâu Quốc Dũng muốn, mà mọi người chỗ đấy ai cũng muốn kết làm thông gia với nhà cô ta."

"Khâu Quốc Dũng là tùy tiện nói bừa, hay là thật sự muốn? Muốn thì làm cách nào?"

"Đi, thì cứ đi đến thôi." Khâu Đại Khuê càng thêm lúng túng, ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng, "Nhưng tôi không có tâm trạng đó, Tiểu Lỵ mất, tôi chỉ muốn nuôi nấng Vi Vi khôn lớn. Vì chuyện này mà Khâu Quốc Dũng mắng tôi rất nhiều lần, nói Mạnh Tiểu Cầm biết kiếm tiền, tuổi tác cũng lớn, con gái lớn tuổi không ai cưới, tôi có cơ hội. Nhưng chẳng lẽ tôi còn không biết bản thân mình có bao nhiêu giá trị hay sao? Mạnh Tiểu Cầm là người thế giới bên ngoài kia, có bản lĩnh có khí chất, coi như tạm thời không gả đi, thì cũng không đến lượt tôi. Hơn nữa tình huống trong nhà cô ta phức tạp, có một thằng em hết ăn lại nằm, tốt nghiệp trung học cơ sở xong thì luôn ở nhà chơi bời, cũng sắp 30 rồi, nhưng chưa từng đi làm. Ba mẹ cô ta "ngại bần yêu phú", mơ ước gả con gái cho người có tiền – làm quan, thì làm sao có thể chấp nhận tôi? Mỗi lần Khâu Quốc Dũng "thấy sang bắt quàng làm họ", đều bị đuổi trở về, về rồi lại mắng tôi một trận."

"Nhà họ Mạnh mắng ông ta, ông ta lại về mắng anh?"

"Ông ta không dám đắc tội Mạnh Cường với Trần Xảo đâu, ông ta luôn cảm thấy lần sau sẽ có cơ hội kết thân." Khâu Đại Khuê nắm ngón tay, "Đúng rồi, Mạnh Cường và Trần Xảo chính là ba mẹ của Mạnh Tiểu Cầm, em trai tên là Mạnh Tuấn Huy. Thằng nhãi Mạnh Tuấn Huy này, chẳng ra cái gì!"

Hoa Sùng thuận theo hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"

Khâu Đại Khuê lúng túng bẻ ngón tay, "Đây là chuyện riêng nhà người ta, thật ra tôi cũng không có lập trường để nói, hơn nữa tôi trước đây cũng du thủ du thực, giống như hắn vậy, đều kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Nhưng ít nhất, tôi cũng sẽ không làm liên lụy đến chị gái của tôi —— đấy là nói nếu như tôi có chị gái."

"Mạnh Tuấn Huy liên lụy Mạnh Tiểu Cầm?"

"Còn không phải à! Hắn rõ ràng là đàn ông lại để cho một người phụ nữ nuôi, thì tính là cái gì? Qủa thực Mạnh Tiểu Cầm có nghĩa vụ báo dưỡng ba mẹ, nhưng hắn chỉ là em trai, sức dài vai rộng, dựa vào đâu cũng bắt Mạnh Tiểu Cầm nuôi chứ?"

"Một mình Mạnh Tiểu Cầm làm việc nuôi cả nhà bọn họ? Cái nghĩa vụ này cũng quá nặng đi." Hoa Sùng nghĩ đến Tiêu Lô cũng đồng dạng làm việc nuôi cả nhà.

Nhưng Tiêu Lộ không ở chung với ba mẹ. Nghe ý của Tiêu Lộ, kỳ thật ba mẹ ở nông thôn cũng có nguồn thu nhập, em trai còn nhỏ, vẫn còn đi học, tương lai có thể có tiền đồ. Lấy thu nhập trước mắt của cô ta, có thể cải thiện sinh hoạt ở quê nhà cho ba mẹ và em trai, cũng có thể cho mình cuộc sống giàu có. Có thể gia đình nguyên sinh không thể cho cô ta sinh ra đã ngậm thìa vàng như Đường Tô, Từ Ngọc Kiều, nhưng hiện nay cũng không hề gây liên lụy.

Còn Mạnh Tiểu Cầm?

"Đâu chỉ là nặng! Rất nhiều hàng xóm đều nói, nhà họ Mạnh là muốn ép khô con gái để cung cấp cho con trai." Khâu Đại Khuê tức giận bất bình, "Ngày bé là Mạnh Tuấn Huy cứu mạng Mạnh Tiểu Cầm, nhưng nếu tôi có chị gái, chị của tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định cứu, làm sao còn có thể như đòi nợ cả đời chứ!"

"Cái gì? Mạnh Tuấn Huy cứu mạng Mạnh Tiểu Cầm?"

Khâu Đại Khuê nói, mùa hè năm xưa, trời nóng đến dọa người, Mạnh Tiểu Cầm dẫn Mạnh Tuấn Huy ra bờ sông bơi, mà do kỹ năng bơi không tốt, suýt chút nữa chết đuối, lúc nguy nan Mạnh Tuấn Huy liều mạng cứu được Mạnh Tiểu Cầm. Cũng không biết là sặc nhiều nước hay là dinh dưỡng không đầy đủ, về sau thân thể Mạnh Tuấn Huy vẫn luôn không quá tốt.

Mạnh Cường và Trần Xảo vốn dĩ đã thiên vị con trai, hắn bị như vậy thì càng nuông chiều Mạnh Tuấn Huy hơn, có cái gì tốt đều để cho hắn, hắn mà không thèm thì mới đem cho Mạnh Tiểu Cầm. Nhưng Mạnh Tiểu Cầm cũng biết mạng mình do em trai cứu về, không chỉ không ghen tị, chính mình cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với Mạnh Tuấn Huy.

Mạnh Tuấn Huy coi như được nuông chiều mà lớn, học xong trung học, thì "hút máu" chị mà sống.

"Nếu tôi là Mạnh Tiểu Cầm, tôi, con mẹ nó, đã sớm không thèm quản cái nhà đó!" Khâu Đại Khuê đánh câu chốt.

Có lẽ là vì vừa mới cùng Liễu Chí Tần nói về "Nhất Khỏa Cần Thái", Hoa Sùng nghe đến ba chữ "Mạnh Tiểu Cầm" thì cứ nghĩ đến "Nhất Khỏa Cần Thái", điều này làm anh cảm thấy bất an, lại có cảm giác có cái gì đó sắp sửa lộ diện.

"Khâu Quốc Dũng từng một mình tiếp xúc với Mạnh Tiểu Cầm à?" Đề tài lần thứ hai trở lại người Khâu Quốc Dũng, Hoa Sùng hỏi, "Có xảy ra xung đột hay không?"

"Tôi đây thật sự không biết." Khâu Đại Khuê lắc đầu, "Công việc của Mạnh Tiểu Cầm rất bận, đi sớm về trễ, cuối tuần cũng ít khi nghỉ, theo lý thuyết thì Khâu Quốc Dũng không có cơ hội một mình tiếp xúc với cô ta."

Đến tối, bộ phận pháp chứng vẫn chưa có kết quả, toàn bộ đều tăng ca, mọi người bên tổ trọng án cũng đang bận bịu.

Hoa Sùng ra khỏi văn phòng, một mình dựa vào tường chỗ hành lang.

Mạnh Tiểu Cầm, Mạnh Tiểu Cầm.

Cái tên này giống như thần chú, cứ xuất hiện trong đầu anh, không cách nào xua đi được.

Đêm đã về khuya, anh rút ra một điếu thuốc, ngậm trên miệng, không có châm lửa.

Thăm dò ở đường Đạo Kiều có thể nói là không có tiến triển. Khâu Đại Khuê khăng khăng khẳng định không giết Từ Ngọc Kiều, như vậy tất nhiên là đã có người đem cái búa – hung khí trong vụ án Từ Ngọc Kiều bỏ vào thùng dụng cụ bên ngoài cửa sổ. Mà dân cư xung quanh lại nói, gần đây không có kẻ khả nghi nào xuất hiện gần nhà Khâu Đại Khuê.

Hoa Sùng nhắm mắt cân nhắc.

Xuất hiện tình huống như thế, đơn giản sẽ có hai khả năng: Thứ nhất, hung thủ hành động vô cùng cẩn trọng, vận may cũng tốt, quả thực không có ai nhìn thấy "gã"; thứ hai, người dân nói dối, tập thể đang bao che cho hung thủ.

Hoa Sùng lắc đầu một cái, rất nhanh loại trừ khả năng thứ hai. Án tập thể phạm tội không phải là không có, nhưng vô cùng hiếm thấy, cư dân đường Đạo Kiều không có động cơ tồn tại tập thể phạm tội.

Đêm khuya hành lang rất yên tĩnh, Hoa Sùng không dựa tường nữa, bắt đầu đi qua đi lại.

Liệu có loại khả năng thứ ba hay không?

Có người nhìn thấy hung thủ, nhưng lại không ý thức được?

Hoa Sùng dừng chân, những câu trả lời của người dân tràn ngập trong tai.

"Không thấy kẻ khả nghi nào, thật sự không thấy."

"Hẻm nhà Khâu Đại Khuê qua lại đều là người, kẻ khả nghi? Không có, không có đâu!"

"Đồng chí cảnh sát, cậu thật sự gây khó dễ cho bà già đây, trên dưới đi lại đều là hàng xóm, tôi cũng không thể nói lung tung được."

...

Nếu như hung thủ là người trường kỳ sinh sống ở đường Đạo Kiều, vậy "gã" đi qua nhà Khâu Đại Khuê, đối với hàng xóm xung quanh mà nói, thì là chuyện không đáng để nghi ngờ chút nào!

Nhịp tim Hoa Sùng nhanh hơn.

Trong án Từ Ngọc Kiều, tất cả mọi người đều nói, buổi tối ngày 14 không chú ý tới kẻ khả nghi nào xuất hiện.

Đầu đường cuối ngõ, dĩ nhiên không phải kẻ khả nghi!

Nếu như hung thủ thực sự là người sinh trưởng ở đường Đạo Kiều, vậy thì vài điểm đáng ngờ đều có thể giải thích.

"Gã" vô cùng quen thuộc đầu hẻm cuối ngõ đường Đạo Kiều, biết đoạn nào camera đã hỏng từ lâu, cái nào vẫn còn hoạt động. "Gã" cẩn thận tránh được hết thảy camera, hoặc là không hề tránh né —— bởi "gã" xuất hiện trong băng ghi hình hoàn toàn hợp lý. "Gã" quen biết nhà họ Khâu, cũng hiểu rõ nếp sống người dân gần nhà họ, thậm chí biết mảnh đất hoang, "gã" biết sẽ không có người đi vào, đặc biệt là buổi tối, giết Từ Ngọc Kiều ở đó căn bản sẽ không bị người khác phát hiện. "Gã" cũng biết bỏ hung khí vào thùng dụng cụ nhà Khâu Đại Khuê sẽ không gây nghi ngờ, cho dù lực lượng cảnh sát điều tra đến, "gã" cũng sẽ không nguy hiểm, không bị bại lộ...

Hoa Sùng hít sâu một hơi, ánh mắt thâm thúy mà phức tạp.

...

Ngõ phía Đông đường Đạo Kiều, Trần Xảo độc miệng mắng nhiếc: "Mày có thể biết điều hay không? Về cái là chết dí ở trong phòng, dán mắt vào máy tính, máy tính có cái gì hay mà xem? Trong nhà trăm công nghìn việc chưa làm, mày cành vàng lá ngọc lắm nhỉ? Qúy giá như thế thì mau chóng gả cho đại gia mà đi làm phu nhân đi! Tao đẻ mày có lợi ích gì! Mày đi ra ngoài ngay cho tao, đi giặt quần áo cho em trai mày đi!

Mạnh Tiểu Cầm mỏi mệt mở cửa phòng ngủ, trên người mặc chiếc áo T-shirt trắng đã giặt đến cũ rích, hai mắt tối tăm, tóc tai tán loạn rơi trên bờ vai, hoàn toàn không có vẻ chững chạc lúc làm việc lúc ban ngày.

"Được." Cô ta vuốt vuốt tóc tai, nhẹ giọng nói.

Trần Xảo tiếp tục nói: "Không phải tao nói quá, con gái độc thân không qua được mấy năm đâu, mày xem bộ dạng của mày bây giờ đi, con gái 30 tuổi còn ai thèm? Không ai thèm lấy mày thì làm sao bây giờ? Em trai mày làm sao bây giờ?"

Mạnh Tiểu Cầm ngồi xổm trên mặt đất, đem quần áo Mạnh Tuấn Huy thay ra từng cái từng cái bỏ vào trong chậu, đang muốn đứng lên thì Mạnh Tuấn Huy từ trong phòng tắm đi ra, vải vóc trong tay ném thẳng hướng vào mặt Mạnh Tiểu Cầm, cười đùa nói: "Cảm ơn chị gái."

Mạnh Tiểu Cầm né tránh, vải vóc rơi vào trong chậu, là một cái quần lót vừa mới cởi ra.

"Ngơ ngác cái gì, mau giặt đi!" Trần Xảo thúc giục.

Mạnh Tiểu Cầm nhắm mắt lại, đem mọi tuyệt vọng, cừu hận, thống khổ nén chặt nơi đáy mắt.

Thế giới của cô ta, từ nhỏ chính là màu đen.

----------------------

Chú thích:

1. 琴/Qín/: Cầm (孟小琴/Mèng XiǎoQín/: Mạnh Tiểu Cầm) – 钢琴/Gāngqín/: Đàn dương cầm.

2. 一颗芹菜/Yī kē qíncài/: Nhất Khỏa Cần Thái.

3. 柳至秦/Liǔ zhì qín/: Liễu Chí Tần.

/qín/: Cầm đồng âm với /qín/: Cần và /qín/: Tần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro