Q1. Chương 9: Núi giấu miếu cổ, rừng thi treo ngược [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: HUYẾT VŨ THÁM HOA

Chương 9: Núi giấu miếu cổ, rừng thi treo ngược [1]

Edit + Beta: Thỏ

* Tiêu đề: trong núi giấu miếu cổ, rừng thi thể bị treo lộn ngược.

Phù Dao chú ý tới Tiểu Huỳnh đang thu mình trong đám người, cau mày hỏi: "Sao ở đây lại có nữ nhân?"

Giọng điệu hắn tuy không hắnng nảy nhưng cũng chẳng có ý tốt, Tiểu Huỳnh nghe thấy, lại cúi đầu. Tạ Liên đáp thay: "Nàng sợ có chuyện không may nên đi theo."

Phù Dao lại hỏi: "Các có đi cùng nàng lên đây không?"

Ban đầu mọi người do dự, sau vẫn trả lời:

"Không nhớ rõ."

"Không đúng, lúc chúng ta đi đâu có nàng đâu."

"Dù sao ta cũng không thấy."

"Ta cũng không thấy."

Tiểu Huỳnh vội thanh minh: "Bởi vì ta lén đi theo..."

Tiểu Bành Đầu lập tức chất vấn: "Sao ngươi phải lén lén lút lút đi theo? Có phải chột dạ rồi không? Ngươi là Quỷ tân lang giả trang thành chứ gì?"

Lời vừa dứt, xung quanh Tiểu Huỳnh chừa ra một khoảng trống lớn, nàng luống cuống xua tay, nói: "Không phải... Không phải đâu. Ta là Tiểu Huỳnh mà, thật đấy."

Nàng nói với Tạ Liên: "Công tử, chúng ta mới gặp nhau mà! Là ta thoa son phấn cho ngươi, giúp ngươi trang điểm chải chuốt đấy."

Tạ Liên: "..."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía y, bắt đầu xì xào bàn tán. Y loáng thoáng nghe thấy được nào là "hóa ra là sở thích", nào là "khác hẳn với người thường", nào là "không thể tin được".

Tạ Liên ho hai tiếng, nói: "Này là do yêu cầu lúc làm nhiệm vụ. Là yêu cầu lúc làm nhiệm vụ thôi. Nam Phong, Phù Dao các ngươi..."

Y vừa quay đầu lại, phát hiện Nam Phong và Phù Dao đang nhìn y với ánh mắt quái lạ, còn cố tình giữ khoảng cách với y.

Tạ Liên bị bọn họ nhìn đến phát bực, nói: "Các ngươi đang nghĩ cái gì đấy."

Y nào biết rằng, cô nương trang điểm cho hắn có tay nghề điêu luyện, y lúc này lông mày thanh tú, mặt như ngọc phấn, đôi môi đỏ mọng. Nếu không mở miệng, y đích thị là đại mỹ nhân xinh đẹp ôn nhu. Người khác nhìn vào mà trong lòng rung động, khó lòng tin được, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, toàn thân không được tự nhiên. Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng bọn họ cũng không biết mình đang nói chuyện cùng người nào.

Phù Dao bảo Nam Phong: "Ngươi muốn nói gì thì nói đi."

Nam Phong lập tức lắc lắc đầu: "Không có gì để nói."

"..." Tạ Liên nói, "Các ngươi vẫn nên nói chút ít đi."

Lúc này, trong đám người có kẻ thốt:

"Ồ, đây là miếu Minh Quang hả?"

"Trên núi có miếu Minh Quang? Lạ thật, ta chưa thấy qua bao giờ."

Mọi người nhao nhao nói kì lạ, Tạ Liên đáp: "Đúng vậy. Là miếu Minh Quang."

Nam Phong nhận ra giọng điệu y khác thường, hỏi: "Sao thế?"

Tạ Liên trả lời: "Phương bắc là địa bàn của Minh Quang tướng quân, hương khói của hắn không phải là không dồi dào, pháp lực của hắn cũng không phải không mạnh, nhưng vì sao dưới núi Dữ Quân chỉ có miếu Nam Dương?"

Lão quan kia cầu phúc với thần võ đại đế, điều này có thể lí giải được. bởi vì thần võ đại đế chính là đệ nhất võ thần ngàn năm, địa vị cao hơn Minh Quang tướng quân, tất sẽ có nhiều người cầu nguyên. Còn Minh Quang tướng quân và Nam Dương tướng quân địa vị ngang hàng, không hơn kém bao nhiêu. Chính xác mà nói, Minh Quang tướng quân có tận chín ngàn đạo quán, còn nhiều hơn Nam Dương tướng quân một ngàn lận. Thật sự không hiểu nổi, vì sao lại phải bỏ gần tìm xa?

Y lại nói: "Cho dù miếu Minh Quang này bị giấu ở trong núi Dữ Quân, người khác không tìm được. Nhưng có thể xây một gian miếu Minh Quang khác mà, sao phải xây miếu võ thần khác chứ?"

Phù Dao đã hiểu, gật gù: "Nhất định còn có nguyên do khác."

Tạ Liên nói: "Đúng vậy. Nhất định còn có nguyên nhân khiến người dân không bao giờ... xây miếu Minh Quang nữa. Ai trong các ngươi cho ta mượn chút pháp lực, ta đi hỏi một chút..."

Ngay lúc này, có người hét lên: "Nhiều tân nương quá!"

Âm thanh này phát ra từ trong miếu. Tạ Liên dồn sức xoay người. Y rõ ràng đã bảo bọn họ chờ ở khoảnh đất trống trước miếu Minh Quang, bọn họ ấy thế mà lại làm ngơ, giờ lại chạy vào trong miếu rồi!

Nam Phong quát: "Tình hình nguy hiểm, đừng chạy loạn!"

Gã Tiểu Bành Đầu kia lại nói: "Các vị đại gia đừng nghe bọn họ. Bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu. Chúng ta là dân chúng hiền lành, bọn họ dám giết sao? Mọi người xông lên, lên nào!"

Gã dám chắc ba người không dám xông lên chặn đánh bọn gã, không thèm kiêng kị gì nữa. Đốt ngón tay Nam Phong kêu "răng rắc", xem chừng sắp nghẹn hỏng. Thân là võ quan ở điện Nam Phong, hắn không thể tùy tiện làm người phàm bị thương, nếu không, chỉ cần ai đó cáo trạng lên phía trên, mọi chuyện coi như xong. Tiểu Bành Đầu ha ha cười lạnh: "Đừng tưởng ta không biết các ngươi nghĩ gì. Các ngươi muốn lừa chúng ta đứng yên, độc chiếm công lao, rồi đi lĩnh thưởng chứ gì?"

Nghe gã nói khích như thể, hơn phân nửa đám người rục rịch chân tay, cùng gã đi vào miếu.

Phù Dao hờ hững phất tay: "Theo bọn chúng vào thôi. Đúng là lũ điêu dân.(*)" Giọng nói chán ghét tới cực điểm, chẳng thèm quản nữa.

(*) điêu dân: kẻ gian trá

Ngay lúc đó, trong miếu truyền ra tiếng hét thảm: "Mấy người này chết hết cả rồi!"

Tiểu Bành Đầu cũng hoảng sợ, hỏi:

"Chết hết rồi?"

"Chết cả rồi."

"Vậy thì lạ quá. Tại sao chết mấy chục năm rồi mà thân thể chưa thối rữa?"

Than thở được hai tiếng, gã lập tức suy nghĩ thông suốt: "Chết cũng mặc kệ. Đem thi thể các nàng xuống núi, như thế còn sợ người nhà các nàng không bỏ tiền ra mua ư?"

Ánh mắt Tạ Liên dần tối lại. Mọi người đều đang suy nghĩ về việc này. Có người thổn thức, có người lại phấn chấn.

Tạ Liên đứng ở cửa miếu, nói: "Các vị vẫn nên ra ngoài đi. Trong điện không khí lắng đọng nhiều năm, người bình thường hít phải sẽ gặp chuyện không may."

Lời này rất có lý, mọi người vô cùng phân vân, lúc này lại nghe Tiểu Huỳnh nhỏ giọng nói: "Mọi người đừng như vậy. Nơi này rất nguy hiểm, trước hết cứ nghe theo công tử, ra ngoài trước đã..."

Đám người này đến lời Tạ Liên nói còn chẳng để vào tai, vậy sẽ nghe lời nàng sao? Tất nhiên là không rồi. Tiểu Huỳnh không nản chí, còn khuyên bảo mấy lần.

Tiều Bành đầu sai bảo đám người, nói: "Tìm thi thể tân nương còn mới mà khiêng xuống. Thi thể nào lâu rồi thì đừng phí công, còn chẳng biết người nhà nàng còn sống không."

Có mấy người còn khen gã thông minh quá. Tạ Liên dở khóc dở cười, thấy có người động tay động chân liền nói: "Đừng vén khăn voan! Khăn voan ngăn cách thi khí và dương khí. Dương khí các ngươi quá dồi dào, nếu để chúng hắn hút mất, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì xấu."

Nhưng mà một đám người vì muốn kiểm tra xem thi thể nào còn mới, đã vén hết khăn voan lên rồi. Tạ Liên và Nam Phong nhìn nhau lắc đầu, biết rõ không ngăn cản được đám người này, dù sao cũng không thể đánh bọn họ phun máu tươi không thể động đậy, còn phải để lát nữa bọn họ chạy trốn nữa chứ. Thật hết cách!

Lúc này, một đại hán vén khăn voan của một tân nương, thốt lên: "Mẹ hắn, tân nương này đẹp quá đi mất!"

Mọi người nhao nhao bàn luận:

"Còn trẻ như vậy mà đã chết, tiếc thật!"

"Quần áo hỏng rồi, nhưng xem ra vẫn đẹp chán."

Tân nương này xem ra là chết chưa được bao lâu, da thịt trên mặt vẫn còn đàn hồi, có người nói: "Dám sờ hai cái không?"

Tiểu Bành Đầu đáp: "Có gì mà không dám."

Nói xong, gã đưa tay ra nhéo hai cái lên mặt tân nương, xúc cảm trơn mịn làm lòng người bồn chồn, còn muốn sờ tiếp. Tạ Liên không nhịn được nữa, đang định ngăn cản, Tiểu Huỳnh đã xông ra trước: "Đừng làm thế!"

Tiểu Bành Đầu quơ tay đầy nàng: "Đừng cản trở ông đây làm việc!"

Tiểu Huỳnh lồm cồm bò dậy, nói: "Các ngươi làm vậy không sợ bị trời phạt sao?"

Tiểu Bành Đầu tức giận: "Con mẹ hắn con bé xấu xí này lại muốn trù ẻo ta à?"

Gã mắng xong còn muốn đạp người. Tạ Liên kéo Tiểu Huỳnh ra phía sau. Nào ngờ, "bốp" một tiếng, Tiểu Bành Đầu quát to: "Đứa nào dám ném ta?"

Tạ Liên nhìn kĩ, đúng là đầu gã chảy máu, trên đầu bị ném thủng một lỗ, dưới mặt đất là một hòn đá vấy máu. Tiểu Huỳnh hoảng sợ, vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Ta... sợ quá, không cẩn thận ném vào ngươi."

Nhưng mà cho dù nàng có thừa nhận cũng chẳng ai tin, bởi vì không hướng ném không đúng. Hòn đá này ném từ cửa sổ phía sau Tiểu Bành Đầu. Lúc gã vừa kêu, mọi người lập tức nhìn lại, bắt gặp một cái bóng lóe qua cửa sổ.

Tiểu Bành Đầu la lên: "Là hắn! Chính là cái tên dị dạng băng bó kín mặt kia!"

Tạ Liên giao Tiểu Huỳnh cho Nam Phong, bản thân y bước lên hai bước, tay phải chống lên bậu cửa sổ, mượn lực nhảy ra ngoài. Ngoài ra cũng có mấy kẻ to gan lớn mật, muốn lĩnh giải thưởng, theo chân y nhảy qua cửa sổ. Đuổi theo tới bìa rừng, Tạ Liên chợt ngửi thấy mùi máu tanh, cảm thấy không đúng, trong lòng dâng lên cảnh giác, nói: "Chớ đi vào!"

Y nhắc nhở, đám người kia lại nghĩ ngươi không đuổi thì để ta, bởi vậy bước chân không ngừng, nhao nhao tiến vào rừng. Thật ra mấy người trong miếu cũng nhảy ra xem, thấy Tạ Liên đứng ở bìa rừng không dám vào, nghĩ thầm lá gan nhỏ như vậy mà cũng dám đuổi theo. Không lâu sau, trong rừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, mấy bóng đen lảo đảo chạy ra, đúng là mấy ngươi ban nãy xông vào rừng. Mấy bóng đen bước chân lảo đảo, khi ánh trăng rọi vào, mọi người nhìn thử, nhìn xong sợ hú hồn!

Lúc đi vào là người sống, tại sao đi ra lại thành người máu thế này!

Y phục trên mấy người kia loang lổ vết máu, máu tuôn ra như suối. Nếu một người chảy nhiều máu như vậy, tuyệt đối không thể sống được. Nhưng mà bọn họ vẫn một mực chạy tới hướng này, mọi người bị dọa sợ, đồng loạt lui về, rúc ra sau Tạ Liên.

Tạ Liên nhấc tay, nói: "Bình tĩnh. Không phải máu của bọn họ đâu."

Quả nhiên, mấy người kia cũng nói: "Đúng thế, không phải máu bọn ta đâu. Là... là..."

Mặt mũi dính đầy máu cũng không thể giấu được vẻ mặt hoảng sợ mười phần của họ. Mọi người nhìn theo hướng họ chỉ. Phía đó tối như mực, quả thật không thể nhìn thấy gì. Tạ Liên cầm một bó đuốc, đi về phía trước vài bước, tìm kiếm thử. Trong bóng tối, có thứ gì đó nhỏ giọt, rơi trên bó đuốc, phát ra tiếng "xì xèo". Y nhìn thoáng qua bó đuốc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, một chốc lấy lại bình tĩnh, ném bó đuốc lên.

Mặc dù bó đuốc bị ném lên không trung chỉ soi sáng trong khoảnh khắc, mọi người vẫn nhìn rõ rõ ràng ràng trên cây có gì.

Tóc đen dài, gương mặt trắng bệch, trang phục võ quan rách rưới, cánh tay lơ lửng giữa không trung.

Hơn bốn mươi thi thể đàn ông đung đưa, tất cả đều bị treo ngược trên cành cây. Không biết máu tươi đã chảy bao lâu, đến giờ còn chưa khô cạn, đang nhỏ giọt "lạch tạch", tạo thành một rừng thi thể treo ngược, cảnh tượng khủng bố đến nhường nào!

Đám đại hán bên ngoài mặc dù thân thể đều cường tráng, nhưng đã bao giờ chiến đấu thật sự, giờ đều sợ ngây người, im thin thít. Ngay cả Nam Phong và Phù Dao khi trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng ngưng trọng.

Lát sau, Nam Phong nói: "Thanh Quỷ."

Phù Dao cũng nói: "Chính xác. Gã thích nhất làm trò này."

Nam Phong nói với Tạ Liên: "Đừng đi nữa. Nếu đó là hắn, có chút phiền toái."

Tạ Liên quay đầu lại, hỏi: "Các ngươi đang nói tới ai?"

Nam Phong đáp: "Một gã gần Tuyệt."

Tạ Liên buồn bực: "Gọi là gần Tuyệt, nghĩa là sắp thành Tuyệt sao?"

Phù Dao nói: "Đúng vậy, Thanh Quỷ gần Tuyệt, điện Linh Văn đánh giá hắn là hung vật gần cấp Tuyệt. Hắn thích nhất là treo ngược thi thể trong rừng, danh nổi như cồn."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Không cần phải như vậy chứ. Nếu là Tuyệt thì nói là Tuyệt, nếu không phải thì thôi. Giống như khái niệm 'phi thăng', chỉ có 'phi thăng' và 'không phi thăng', làm gì có 'sắp phi thăng' và 'suýt phi thăng' chứ. Bỏ thêm chữ 'gần' vào thật bất tiện."

Y lại nhớ tới lúc đi cùng thiếu niên kia, từng có một đoạn đường nghe tiếng mưa rơi vào dù. Hắn là hắn mở dù để che rừng mưa máu này cho y? Tạ Liên "à" một tiếng đã hiểu. Hai người kia lập tức hỏi: "Sao vậy?"

Y liền kể giản lược chuyện gặp thiếu niên kia cho hai người. Xong xuôi, Phù Dao nửa tin nửa ngờ hỏi: "Lúc nãy ta thấy mê trận này rồi, rất nguy hiểm, thế mà hắn vẫn tiện tay phá được?"

Tạ Liên nghĩ trong lòng: "Căn bản không phải là tiện tay. Hắn là tùy tiện giẫm một cước, còn chả thèm để ý cơ." Nhưng y vẫn nói: "Đúng vậy. Sẽ không phải là vị Thanh Quỷ mà các ngươi đang nói chứ?"

Nam Phong hơi suy tư một chút, hỏi: "Ta chưa thấy qua Thanh Quỷ bao giờ, không thể nói được. Nhưng người ngươi thấy có gì đặc biệt không?"

Tạ Liên nói: "Bướm bạc."

Khi nãy Nam Phong, Phù Dao thấy rừng thi thể treo ngược còn tỏ vẻ bình tĩnh. Nhưng vừa nghe lời Tạ Liên nói, y thấy rõ ràng, vẻ mặt cả hai đều thay đổi.

Phù Dao không thể tin được, hỏi: "Ngươi nói gì cơ? Bướm bạc? Là loại bướm bạc nào?"

Tạ Liên cảm thấy hắn không đùa, đáp: "Là loại trong suốt như thủy tinh, không giống vật sống lắm. Nhưng mà trông đẹp lắm."

Y thấy Phù Dao và Nam Phong liếc nhìn nhau, sắc mặt không tốt, gần như là xanh lè rồi.

Sau nửa ngày, Phù Dao trầm giọng: "Đi. Đi ngay lập tức."

Tạ Liên nói: "Việc Quỷ tân lang còn chưa giải quyết xong, sao đi được?"

Phù Dao hỏi lại: "Giải quyết?"

Y xoay người, cười lạnh: "Xem ra ngươi ở dưới nhân giới lâu quá rồi đấy. Quỷ tân lang cùng lắm là Hung, coi như người làm rừng thi thể là Thanh quỷ, tuy rằng hơi khó giải quyết, nhưng gã cũng chủ là gần Tuyệt."

Lại xoay người, giọng hắn trở nên nghiêm nghị: "Ngươi có biết chủ nhân đám bướm bạc kia là cấp nào không?"

Tạ Liên thành thật đáp: "Không biết."

"..." Phù Dao cứng đờ nói, "Cho dù không biết thì giờ cũng không rảnh nói. Tóm lại ngươi không thể đối phó được, tranh thủ thời gian về Thiên giới tìm cứu viện đi."

Tạ Liên nói: "Vậy ngươi cứ về trước đi."

"Ngươi..."

Tạ Liên lại nói: "Chủ nhân bướm bạc không có ác ý. Cho dù hắn có che giấu ác ý thì quanh ngọn núi này cũng khó thoát khỏi tay hắn, này cần một người ở lại canh giữ. Cho nên ngươi cứ đi trước đi, xem có thể giúp ta tìm cứu viện không."

Y nhìn ra Phù Dao không muốn tiếp tục ở lại đối phó thứ phiền toái này, cho nên không miễn cưỡng hắn nữa. Phù Dao là người cực kì dứt khoát, nói đi là phẩy tay áo đi luôn. Tạ Liên quay sang Nam Phong, muốn hỏi thăm sự tình về thiếu niên kia, nhưng đúng lúc đám người kia nhao nhao rối loạn, có kẻ hô: "Bắt được rồi! Bắt được rồi!"

Tạ Liên giờ cũng không thể hỏi thăm thiếu niên kia nữa, đành nói: "Bắt được gì?"

Từ rừng cây có hai thân hình nhuốm máu đi ra, một người là đại hán, khi nãy cầm đầu xông vào rừng, cũng không bị rừng thi thể dọa sở, phải nói là gan to bằng trời. Người còn lại là một thiếu niên bị gã tóm trong tay, trên mặt quấn băng lộn xộn.

Tạ Liên còn nhớ rõ, khi trước người hầu trà trong tiểu điếm từng nói: "Quỷ tân lang là một tên quái dị xấu xí, mặt quấn băng kín mít, bởi vì quá xấu nên không có nữ nhân nào thích, cho nên mới ngăn cản người khác thành hôn." Lúc ấy bọn họ còn nghĩ đây là tin đồn nhảm, không ngờ thật sự lại có người như vậy.

Này có phải Quỷ tân lang hay không cần phải xem xét cẩn thận. Y định tới nhìn thử thì Tiểu Huỳnh lao ra, nói: "Các ngươi lầm người rồi! Hắn không phải Quỷ tân lang! Không phải!"

Tiểu Bành Đầu nói: "Bị bắt tại trận thế này, lại nói không phải Quỷ tân lang nữa đi? Ta..."

Nói được một nửa, gã chợt bừng tỉnh đại ngộ: "À, bảo sao ta cứ thấy ngươi kì kì, luôn miệng nói 'không phải', 'không phải'. Có phải ngươi và Quỷ tân lang thông đồng với nhau không?"

Tiểu Huỳnh hoảng sợ, liên tục xua tay: "Không có, không có. Ta không có, hắn cũng không có. Hắn chưa làm gì cả, hắn là người bình thường. Là người bình thường mà!"

Tiểu Bành đâu hùng hổ dọa người: "Bình thường cái gì? Kẻ dị dạng mà bình thường?"

Gã kéo băng vải quấn loạn trên đầu thiếu niên, nói: "Để ta xem Quỷ tân lang trông thế nào mà lại thích đi đoạt nữ nhân của kẻ khác."

Gã vừa kéo băng vải, thiếu niên ôm đầu hét thất thanh, giọng tràn ngập sợ hãi, vô cùng thê lương, cũng vô cùng đáng thương. Tạ Liên tóm lấy tay Tiểu Bành Đầu, nói: "Đủ rồi."

Tiểu Huỳnh nghe thấy thiếu niên kia kêu thảm thiết, nước mắt nàng cũng chảy ra giàn giụa, thấy Tạ Liên ra tay giúp đỡ, nàng như thấy được hi vọng, nắm lấy tay áo y, nói: "Công... công tử, xin ngươi giúp ta. Giúp hắn với."

Tạ Liên liếc nàng một cái, nàng ngượng ngùng buông áo y ra, như là sợ y ghét bỏ nàng, không muốn giúp nàng nữa.

Tạ Liên an ủi: "Không sao."

Lại nhìn về phía thiếu niên kia, bắt gặp hắn đang mở to đôi mắt đầy tơ máu, xuyên qua kẽ hở băng vải nhìn lén y, chỉ nhìn lén một chút, sau đó cụp mắt, lại quấn lại băng vải. Mặc dù chưa nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng từ làn da lộ ra, dù chỉ một chút đã thấy cực kì khủng khiếp. Giống như là bị lửa thiêu cháy, không khó nghĩ, dưới lớp băng vải kia là khuôn mặt đáng sợ đến nhường nào, khiến người khác hít khí lạnh, cũng khiến mặt y co rút.

Tạ Liên nhận ra, hai người này cử chỉ co rúm lại giống hệt nhau, tựa như quanh năm đều không tiếp xúc với ánh sáng, không dám gặp người. Y không nhịn được thở dài.

Bên kia, Tiểu Bành Đầu không ngừng cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì? Chúng ta mới là người bắt được Quỷ tân lang,"

Tạ Liên buông tay gã ra, đáp: "Sợ rằng Quỷ tân lang không bị bắt dễ dàng như vậy đâu. Khi nãy bằng hữu của ta đã lục soát quanh đây một vòng cũng không thấy hắn. Có lẽ hắn mới tới thôi. Quỷ tân lang thật sự có khi vẫn ở chỗ này."

Tiểu Huỳnh cũng can đảm nói: "Cho dù ngươi muốn lĩnh thưởng, cũng không thể bắt bậy bắt bạ cho có đâu..."

Tiểu Bành Đầu nghe xong, lại muốn động tay động chân. Nếu cứ để gã như vậy e rằng lại gặp phiền phức, Tạ Liên không nhịn nổi nữa, phất tay, Nhược Da bay tới. "Bịch" một cái, Tiểu Bành Đầu ngã rạp. Nam Phong bên cạnh cũng chịu hết nổi, bổ tới một chưởng, khiến gã ngã không dậy nổi. Gã là lãnh đạo của cả nhóm, gã vừa bất tỉnh nhân sự, cả nhóm không ai dám đòi hỏi gì nữa, đều trở nên thành thật, tuy rằng có lác đác phàn nàn vài câu nhưng không ai dám động.

Tạ Liên thầm nghĩ: "Có thể làm việc được rồi."

Y dò xét nhìn thiếu niên trên mặt đất một lát, hỏi: "Khi nãy là ngươi đứng ở cửa sổ ném đá đúng không?"

Tuy giọng y ôn hòa nhưng thiếu niên vẫn run như cầy sấy, lén nhìn y, gật đầu.

Tiểu Huỳnh vội nói: "Hắn không muốn hại người đâu. Chẳng qua thấy Tiểu Bành Tử định đánh ta, hắn muốn giúp ta..."

Tạ Liên hỏi tiếp: "Trong rừng treo thi thể, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?"

Tiểu Huỳnh đáp thay: "Hắn không biết đâu. Nhưng chắc chắn không phải hắn treo."

Thiếu niên run lẩy bẩy, nhưng vẫn lắc đầu.

Nam Phong nhìn hắn, hỏi: "Thanh Quỷ Thích Dung là ai?"

Nghe thấy tên này, lòng Tạ Liên hơi nao nao. Thiếu niên đầu quấn băng vải kia sắc mặt mờ mịt, nghe thấy cái tên này không phản ứng gì, cũng không trả lời Nam Phong.

Tiểu Huỳnh nói: "Hắn... Hắn chắc là sợ, nên không dám nói..."

Thấy nàng gắng hết sức che chở thiếu niên kì quái này, Tạ Liên dịu dàng nói: "Tiểu Huỳnh cô nương, nếu ngươi biết điều gì thì mau nói đi."

Nhìn Tạ Liên, Tiểu Huỳnh dường như cố lấy hết can đảm. Ánh lửa chiếu vào mặt, nàng cũng không tránh đi, hai tay xoắn lại, nói: "Hắn thật ra không làm chuyện gì xấu xa đâu. Đứa nhỏ này ở trong núi Dữ Quân, có đôi khi đói quá thì chạy xuống núi trộm chút đồ ăn. Có lần hắn vào nhà ta trộm đồ... Ta thấy hắn không biết nói chuyện, trên mặt còn bị thương, ta mới cho hắn ít băng vải. Đôi khi sẽ cho hắn đồ ăn."

Tạ Liên vốn tưởng bọn họ là một cặp, nhưng giờ nhìn Tiểu Huỳnh che chở thiếu niên, càng thấy giống tỷ tỷ hơn, cũng giống như bậc trưởng bối chiếu cố bề dưới. Nàng lại nói tiếp: "Sau này, càng nhiều người nghĩ hắn là Quỷ tân lang, ta không có cách nào nói ra, chỉ có thể cầu nguyện mau mau bắt được tên kia... Ta thấy công tử muốn giả làm tân nương, ít nhất ngươi sẽ không bắt lầm người. Tại vì hắn sẽ không cướp kiệu hoa. Ai ngờ bọn Tiểu Bành Đầu hôm nay cũng muốn đi soát núi, ta thấy lo lắng nên mới lén đi theo."

Nàng chắn trước mặt thiếu niên kia, tựa như sợ người khác lại tới đánh hắn, giải thích: "Hắn không phải Quỷ tân lang đâu. Ngươi xem, hắn bị đánh tới mức này, làm sao có thể đánh thắng được nhiều võ quan đi theo hộ tống tân nương chứ..."

Tạ Liên và Nam Phong liếc nhìn nhau, cảm thấy rất là đau đầu.

Nếu lời nàng nói là thật, vậy thiếu niên này chẳng phải là không liên quan gì tới chuyện này hay sao?

Thiếu niên quấn băng vải, Quỷ tân lang "Hung", Thanh Quỷ "gần Tuyệt", còn có chủ nhân bướm bạc mà thần quan Thiên giới nghe xong đều biến sắc kia nữa. Một ngọn núi Dữ Quân nho nhỏ mà lắm khách gớm. Ai là ai? Ai có quan hệ với ai? Tạ Liên thực sự nhức hết cả đầu.

Tạ Liên day day mi tâm, không muốn xem lời Tiểu Huỳnh nói là thật hay giả nữa. Đột nhiên, y nhớ ra một việc mình vẫn luôn thắc mắc, hỏi: "Tiểu Huỳnh cô nương, ngươi vẫn luôn sống ở gần núi Dữ Quân sao?"

Tiểu Huỳnh đáp: "Đúng vậy. Ta vẫn luôn ở đây. Ta cam đoan hắn không làm việc xấu gì hết."

Tạ Liên nói: "Không phải việc này. Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề khác. Gần núi Dữ Quân, ngoại trừ tòa miếu ở đây ra, có từng xây miếu Minh Quang nào khác không?"

Tiểu Huỳnh giật mình: "Việc này..."

Nàng nghĩ một lát, trả lời: "Hẳn là đã từng xây."

Nghe nàng nói thế, Tạ Liên cảm giác như mình đã tóm được điểm quan trọng rồi.

Y hỏi: "Vậy tại sao ở dưới chân núi chỉ có miếu Nam Dương, không có điện Minh Quang?"

Tiểu Huỳnh gãi đầu, nói: "Đúng là đã từng xây. Nhưng ta nghe nói, hình như mỗi lần định xây điện Minh Quang, nơi thi công sẽ tự nhiên bốc cháy. Có người nói, sợ rằng Minh Quang tướng quân không trấn thủ được nơi này, cho nên mới đổi thành Nam Dương tướng quân..."

Nam Phong thấy sắc mặt Tạ Liên nghiêm túc, vội hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Tạ Liên chợt nhận ra, mọi việc rất đơn giản.

Tân nương không thể cười, thần điện bốc cháy không rõ nguyên do, miếu Minh Quang bị mê trận che giấu, bức tượng võ thần Búi tướng quân phong thái hiên ngang, Quỷ tân lang bị Nhược Da đả thương rồi biến mất...

Rất đơn giản!

Chỉ bởi vì có những việc khác làm cản trở tầm nhìn, ban đầu y mới không phát hiện ra mọi chuyện lại đơn giản như vậy!

Tạ Liên chộp mạnh lấy tay Nam Phong, nói: "Cho ta mượn pháp lực!"

Nam Phong bị y chộp lấy mà giật mình, vội vàng cùng y tung một chưởng, hỏi: "Sao thế?"

Tạ Liên vừa túm hắn vừa chạy, nói: "Giải thích sau. Trước tiên hãy trấn trụ mười tám thi thể tân nương đã."

Nam Phong: "Ngươi ngu luôn rồi à? Chỉ có mười bảy thi thể, tính cả ngươi mới là mười tám!"

Tạ Liên nói: "Không không không! Lúc trước đúng là mười bảy, nhưng giờ là mười tám rồi. Có một thi thể là giả —— Quỷ tân lang trà trộn ở bên trong!"

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro