Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: M + Huyền

Beta: Trùng

Chương 12: Ghét nhau như chó với mèo

Tiên phong đạo cốt?

Không có.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, tựa như chỉ cần Lăng Bảo Kính nhường cây quạt trong tay ra, bọn họ sẽ lập tức ân cần nhận lấy, hai cánh tay vì kích động mà run lên, nguyện ý ‎thay Lăng đại tiểu thư quạt mát.

Về phần Lăng Phượng Tiêu, nàng ta cũng thật quái lạ.

Thời tiết cực kỳ nóng bức này, vừa có người quạt gió, lại có người đút nho ướp lạnh, rõ ràng là sợ nóng. Nhìn cách ăn mặc của mấy người Lăng Bảo Thanh, lụa tơ tằm mỏng nhẹ, để lộ ra nguyên cánh tay, lộ cả bả vai, hiển nhiên cách ăn mặc của thế giới này cũng không phải là quá bảo thủ —— vậy mà người này vẫn cứ ăn mặc toàn thân lộng lẫy, che chắn kín kẽ, cũng không ngại oi bức.

Dĩ nhiên, Lâm Sơ chỉ dám suy nghĩ trong đầu, không dám nói ra.

Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu cũng đang quan sát y, sau một hồi đánh giá, nàng ngạo mạn ngẩng cằm, hỏi: “Các ngươi được thu xếp như thế nào?”

“Thu xếp rất ổn thỏa.” Lâm Sơ đáp.

Đáp xong, y thoáng suy nghĩ trong giây lát, thêm một câu nữa: “Đa tạ đại tiểu thư.”

Lăng Phượng Tiêu không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, đứng dậy, nói: “Đi theo ta.”

—— Đại tiểu thư đây là không màn thân phận cao quý ‎muốn dẫn đường cho y ư?

Lâm Sơ nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Thế nhưng, thái độ của Lăng Phượng Tiêu hiển nhiên chẳng chân thành chút nào, thư tôn giáng quý (*) cũng phải thư một cách tâm bất cam tình bất nguyện.

*纾尊降贵 thư tôn giáng quý: ý chỉ những người có thân phận địa vị phải hạ thấp bản thân xuống.

“Cầm lấy.”

Lâm Sơ đưa tay nhận tấm ngọc phù Lăng Phượng Tiêu đưa cho y.

—— Vì để không sinh ra tiếp xúc thân thể với mình, người này chỉ dùng hai ngón tay cầm lấy sợi dây buộc trên ngọc bội, kéo nó lên, rồi cuối cùng mới đặt trên tay y.

 Cách thức đưa đồ như thế này, Lâm Sơ cũng vô cùng bằng lòng.

Suy cho cùng, y cũng không phải một người thích nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần là vật sống, y đều khước từ việc nảy sinh tiếp xúc thân thể với đối phương.

“Đây là tín vật dùng để ra vào Thượng Lăng Mộng Cảnh, ” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Nếu có chuyện khẩn cấp, có thể dùng ngọc phù gọi Mộng tiên sinh, Mộng tiên sinh nếu có chuyện tìm ngươi, cũng sẽ dùng ngọc phù gọi đến.”

Lâm Sơ nhận lấy: “Đa tạ.”

Cái đêm lần đầu gặp Lăng Phượng Tiêu ba tháng trước kia quá mức mờ tối, rồi Lâm Sơ chỉ từ xa xa nhìn một cái mà thôi, vì thế, y đến bây giờ mới nhận ra, Lăng Phượng Tiêu tuy chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, nhưng lại cao hơn hẳn mình tận một cái đầu.

—— Các nàng đều là nữ nhân tu tiên luyện võ, vóc người luôn cao gầy hơn người bình thường một chút, mà tiểu ngốc tử qua mười năm sống cuộc sống dinh dưỡng thiếu thốn, vì thế cho nên có dáng người không đủ, cũng có thể hiểu được.

Lúc này, Lăng Phượng Tiêu đang cuốc bộ trên đường núi, Lâm Sơ đi theo. Lăng Phượng Tiêu không nói với y nửa lời, Lâm Sơ tất nhiên cũng không nói, đường núi yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân.

Lăng Phượng Tiêu tu vi rất cao, bước chân hiển nhiên nhanh hơn nhiều so với thể xác phàm tục như Lâm Sơ, chỉ chốc lát sau đã bỏ xa y hơn hai mươi bậc thang.

Lâm Sơ cũng chẳng so đo với tính cách này của nàng làm gì, thậm chí còn hứng thú nhìn ngắm bóng lưng Lăng Phượng Tiêu, sương mù mờ ảo trên đường núi như lạc vào cõi tiên, hồng y như mây chậm rãi di chuyển lên, trái lại cũng chẳng khiến cảnh đẹp bị mất đi.

Thậm chí, có hai con chim nhỏ từ trên dây leo quấn quanh cây đại thụ hai bên đường núi bay ra, lượn vòng quanh người Lăng Phượng Tiêu một lúc lâu mới bay đi.

Đến khi khoảng cách giữa hai người trở nên lớn hơn, Lâm Sơ đẩy tốc độ bước chân nhanh lên. Lăng Phượng Tiêu tựa như nghe thấy tiếng bước chân của y biến đổi, mới tạm ngừng cước bộ, ở nơi đài cao chờ đợi.

Lâm Sơ đi lên, đây cũng là cuối đường núi, trong lúc sương mù tràn ngập, đã có thể nhìn thấy bóng dáng Tiên cung nguy nga.

Lăng Phượng Tiêu vươn tay ra, khi năm ngón tay nhẹ nhàng thu lại, sương mù kia liền rút đi như thủy triều rồi tan biến. Hiện ra trước mắt Lâm Sơ là hàng loạt cung điện đan xen đầy nhã hứng, kéo dài hàng dặm. Cung điện lấy sắc trắng tinh khôi làm chủ, chất gạch như ngọc, nhẵn nhụi trơn bóng, dưới ánh mặt trời còn phát ánh sáng rực rỡ, tinh xảo long lanh.

“Đây là Hợp Hư Thiên, ngày thường là chỗ đi học,” Lăng Phượng Tiêu dùng giọng điệu giải quyết chính sự* nói, “Chỗ sinh hoạt của đệ tử Tiên Đạo Viện nằm ở phía đông Bích Ngọc Thiên, của đệ tử Nho Đạo Viện cùng Thuật Viện ở Lưu Ly Thiên, ngươi đi theo ta.”

*Gốc là Công sự công biện – việc công xử theo phép công – 公事公办的

Hai người lại tiếp tục đi về phía đông mấy dặm đường, có lẽ là trên Thượng Lăng Sơn có đủ tiên khí, Lâm Sơ đi lâu như thế, vậy mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Bích Ngọc Thiên là một đỉnh núi xanh ngát, rừng trúc như biển, gió thổi hàng ngày, trong đó tọa lạc vô số căn nhà bằng trúc trông rất cuốn hút, đều tách ra từng tòa riêng biệt, nhưng cứ bốn toà lại cách nhau rất gần, được nối liền bằng một trung đình, loáng thoáng kết thành một thể.

“Mỗi người một phòng, bốn người một uyển*, ta đi hỏi Mộng tiên sinh ngươi ở uyển nào.” Lăng Phượng Tiêu lấy ngọc phù của mình ra, nói với Lâm Sơ.

*là một khu vườn hoa, ở đây chỉ bốn nhà trúc nối nhau bằng một cái đình chính giữa tạo thành một khu

Lâm Sơ gật đầu một cái, cùng lúc đó, tấm ngọc phù của y tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Lăng Phượng Tiêu hơi cau mày, tựa như đang thắc mắc, nói: “Mộng tiên sinh kêu ngươi kìa, mau đi đi.”

Lâm Sơ cũng không biết Mộng tiên sinh là thần thánh phương nào, cũng không biết làm cách nào để tìm người nọ, nhưng ngay khi Lâm Sơ cầm ngọc phù lên, một luồng sáng trắng nhu hòa liền bao phủ lấy y.

Mở mắt ra lần nữa, lại là đỉnh núi ban mai khi mặt trời mới mọc, gió sớm hiu hiu, giống y hệt khung cảnh của Thượng Lăng Mộng Cảnh lúc ghi danh.

Hệ thống vẫn khoác lên một thân lam y tung bay đầy tiên khí, nhìn y, cười híp mắt làm động tác cúi chào: “Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Lâm Sơ: “Mộng tiên sinh?”

“Chính là tại hạ,” hệ thống ôn tồn đáp, “Thượng Lăng một giấc chiêm bao, ta đây chỉ là người trong mộng. Đạo hữu nếu không chê, cứ gọi tại hạ một tiếng Mộng tiên sinh là được.”

Lâm Sơ vâng lời nói: “Mộng tiên sinh.”

Ý cười của hệ thống lại đậm thêm vài phần, nhưng sau khi cười xong, sửa sang y phục một chút, nghiêm nghị đứng dậy: “Đạo hữu, lần này kêu ngươi đến, thật sự là có chuyện quan trọng.”

Lâm Sơ hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện này, nguyên nhân là do tại hạ mà nên, ” hệ thống thở dài một hơi, “Đạo hữu, ngươi có nhớ không, ban đầu ở phần thi thứ hai trong Thượng Lăng khảo thí kia, ta vì không muốn nghe ngươi với cây gậy tre thành tinh kia luận đạo dây dưa không dứt, nên miễn cho các ngươi không cần phải luận đạo?”

Lâm Sơ: “Nhớ.”

Chuyện đó, y quả thật rất biết ơn vị Mộng tiên sinh thấu tình đạt lý này.

“Chuyện đấy chính là chỗ sai lầm, Thượng Lăng Giản —— đại tế tửu (*) của Học Cung, tên này cực kì lắm chuyện, không phải là nói điều này không hợp quy củ, tuy hai người các ngươi đều xứng vào học cung, nhưng phần thi thứ hai này, cho dù ra sao cũng không miễn được.”

*Tế tửu là người đứng đầu Học Cung, tương đương hiệu trưởng bây giờ

—— Hóa ra là vậy, mình vẫn không tránh khỏi số kiếp phải luận đạo với cây gậy tre thành tinh, trong lòng Lâm Sơ có hơi bồn chồn, nhưng cái này dù sao cũng là việc mà y vốn dĩ phải làm, không bài xích nữa: “Cũng được.”

“Ngươi nghe ta nói cho xong đã,” hệ thống thở một hơi thật dài, “Tên Thượng Lăng Giản xấu tính kia còn nói, Thượng Lăng Học Cung quy củ rõ ràng, phá vỡ quy củ thì phải phạt. Ta đã lãnh phạt rồi, mà hai người các ngươi được miễn không cần phải luận đạo, cũng phải bị phạt. Hắn ta yêu cầu các ngươi ở cùng một nơi, sau đó ngày nào cũng phải luận đạo, đêm nào cũng phải luận, tranh luận đến khi đạo tâm minh mẫn mới thôi.”

Lâm Sơ: “…”

Khác nào sấm sét giữa trời quang.

Cuộc sống ở ký túc xá của y những ngày sau này, sẽ lại tuyệt vọng đến nhường nào đây?

“Chẳng qua ta… cũng không phải là không có cách khác để giải quyết.” hệ thống thu lại biểu tình than thở, xảo quyệt cười nhẹ một tiếng: “Gậy trúc nhỏ thành tinh này là đệ tử thân truyền của Như Mộng Đường, tên là Việt Nhược Hạc. Việt Nhược Hạc đạo hữu năm nay cùng với muội muội là Việt Nhược Vân tới Học Cung, Việt Nhược Vân đạo hữu tuổi còn nhỏ quá, cần phải có huynh trưởng chăm sóc, hai người bọn họ muốn ở chung một uyển, ngươi hiển nhiên ở cùng uyển với bọn họ. Vị Việt Nhược Vân đạo hữu này bị huynh trưởng nhà nàng mưa dầm thấm đất luôn rồi, cũng yêu tranh luận tha thiết, để hai người bọn họ tự cãi tới cãi lui với nhau, đạo hữu ngươi cũng sẽ đỡ phải chịu bị huyên náo om sòm.”

Nói xong việc này, hệ thống tiếp tục mở miệng: “Nhưng mà, cách này suy cho cùng cũng không thể hoàn toàn có hiệu quả được. Trong Học Cung có quy củ, đệ tử mỗi năm đến ở trúc uyển, phải ở chung với một vị sư huynh hoặc sư tỷ năm trước để dễ trông nom, vậy nên, người thứ tư trong uyển của các ngươi, là một nhân vật vô cùng lợi hại mà ta cố ý an bài để chỉnh đốn được hai người này. Như thế, đạo hữu có thể hoàn toàn tránh khỏi việc tranh luận khổ sở.”

Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Lâm Sơ thật sự muốn rưng rưng nước mắt cảm tạ Mộng tiên sinh.

Đang định nói cảm ơn, hệ thống lại chậm rãi mở lời: “Đạo hữu, trong Thượng Lăng Thí, kiếm pháp ngươi chọn tuy bình thường không có gì mới lạ, nhưng tại hạ có thể nhìn ra được, đường kiếm của đạo hữu đi nhất định là đẳng cấp phi phàm —— vừa khéo, nàng sử dụng đao, cũng là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, các ngươi ở chung một uyển, thường ngày có thể so tài võ nghệ ở trung đình nhiều hơn một chút, đàm luận đạo pháp, rất có lợi cho việc tu luyện của cả hai bên.”

Dứt lời, hệ thống nhìn nhìn Lâm Sơ, rõ ràng khuôn mặt y còn trẻ như thế, nụ cười lại ôn hòa như người cha hiền từ.

Lâm Sơ đột nhiên cứng người luôn rồi.

Sử dụng đao, là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp.

Một vị sư huynh hoặc sư tỷ năm trước.

Một nhân vật lợi hại có thể chỉnh đốn được hai người này.

Khoan, khoan đã.

Miêu tả này nghe có hơi quen tai.

Y ôm một tia hy vọng trong lòng, mở miệng hỏi hệ thống: “Mộng tiên sinh, người nọ… là ai vậy?”

Hệ thống cười đáp: “Lăng gia tiểu phượng hoàng nổi danh khắp giang hồ, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe qua tên rồi.”

Vĩnh Bình năm thứ tư, Lâm Sơ tại Thượng Lăng Sơn, Bích Ngọc Thiên, Thượng Lăng Mộng Cảnh, tử vong.

Y khó nhọc nói: “Vô cùng… Đa tạ… Mộng tiên sinh.”

Hệ thống vẫn cười.

Lâm Sơ mặt không biểu cảm.

Lâm Sơ cảm thấy bản thân không được ổn cho lắm.

Vị đại tiểu thư kia, hiển nhiên không muốn gặp mình, tính tình lại khó ở hết sức, động một tí là muốn lột da người ta, y muốn tránh xa người này, càng xa càng tốt.

So với cuộc sống bị nỗi sợ hãi đối với Lăng Phượng Tiêu chi phối, y thà luận bàn mỗi ngày với cây gậy tinh kia còn hơn, luận hàng đêm, luận đến Đại Thừa, luận đến khi phi thăng luôn cũng được.

Nhưng mà hệ thống cũng không cho y bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện.

“Đạo hữu, vội vàng gọi ngươi đến đây, thật là ngại quá, vừa nãy đã dặn dò xong rồi, ngươi nên mau trở về đi thôi.”

Dứt lời, y phất ống tay áo lên, Lâm Sơ lập tức bị đưa ra ngoài, trở lại thế giới thật, vẫn là tư thế cầm lấy ngọc giản trong tay.

Y ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Phượng Tiêu đứng đối diện mình.

Biểu tình của Lăng Phượng Tiêu cũng không được khớp lắm.

— Nhưng y bỗng nhớ ra, Lăng Phượng Tiêu lúc trước muốn đi hỏi Mộng tiên sinh y ở uyển nào, nói như vậy, nàng bây giờ chắc hẳn đã biết hai người bọn họ ở chung một uyển.

Y là tiểu ngốc tử ở thôn làng nhỏ, xuất hiện lần đầu trong mắt Lăng Phượng Tiêu là bộ dạng bẩn thỉu khiến người ta chán ghét, chắc hẳn Đại tiểu thư kim tôn ngọc quý cũng không muốn ở chung một uyển với mình đâu.

Quả đúng ghét nhau như chó với mèo.

Lăng Phượng Tiêu suốt cả đoạn đường không nói tiếng nào, đến trước một uyển có chạm trổ bốn chữ “Kinh Phong Tế Vũ” trên cửa, máy móc nói: “Ở đây.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, còn chưa đến trung đình, đã nghe động tĩnh từ xa xa truyền đến.

Cách rừng trúc, không thấy người, lại nghe tiếng trước, một thanh âm trong trẻo vang lên, ngữ điệu cực kỳ không khách khí chút nào: “Người đến có phải tên Lâm Sơ hay không? Lâm Sơ, ngươi nói thiên hành hữu thường, người chẳng ra sao, vậy ta hỏi ngươi, ngày có bốn mùa nóng lạnh, trời lạnh, ngươi chẳng lẽ không mặc thêm y phục à? Ngày nóng, ngươi chẳng lẽ không cởi bớt y phục ư? Ví dụ như giữa tiết trời oi nóng chừng này, ngươi nếu còn ăn mặc nghiêm chỉnh kín đáo thật, khác gì con heo đâu?”

Lâm Sơ cảm thấy gã nói rất đúng.

Y còn chưa kịp đáp lời, vài tiếng răng rắc đã vang lên.

Lâm Sơ ngoảnh đầu nhìn, nhìn thấy trong mắt Lăng Phượng Tiêu đã nhuốm màu phẫn nộ, khí cơ chấn nát mấy cây trúc to cỡ miệng chén.

Bàn về việc trời nóng bức mà không cởi y phục, Lăng Phượng Tiêu chính xác là một tấm gương tiêu biểu.

Gậy trúc huynh, ngươi tự cầu phúc cho bản thân đi, bá vương trường học Lăng, đang đứng cạnh ta đây nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro