Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyền

Beta: Trùng

Chương 13: Cá nóc

Người bên trong do không biết tình hình, đẩy cửa, ló đầu ra: “Có thể nhận thấy, cách nói của ngươi là không hợp lí, vô cùng mơ hồ, hoàn toàn là lâu đài xây ——”

 Một câu “Lâu đài xây trên không” còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy vài tiếng “cạch cạch cạch” vang lên, hơn mười khóm trúc xanh tươi bị chân khí của Lăng Phượng Tiêu thúc giục, cuối cùng giống như từng tấm sắt mà đâm thẳng vào cây cột cửa sát bên đầu gã.

Người nọ lập tức cất cao giọng: “Lâm huynh, ngươi thật sự không hiểu đạo lí nhỉ, ta với ngươi đang đàng hoàng trò chuyện, vốn có thể sung sướng biện luận, ngươi lại thẹn quá thành giận, nhất định là bị ta nói đến á khẩu không trả lời được!”

Lăng Phượng Tiêu cười lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra khỏi rừng trúc.

Người nọ lập tức biến thành một con gà bị bóp cổ: “Lăng…… Đại, Đại tiểu thư!”

Tiên đạo này, chẳng lẽ không có ai mà không khuất phục Đại tiểu thư ư?

Lâm Sơ đang mải nghĩ ngợi, liền nghe người nọ dùng thanh âm như bị bóp nghẹt mà hỏi: “…… Ngài không nóng à?”

—— Vậy mà có thật.

Lăng Phượng Tiêu đáp: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Đại tiểu thư, thứ ta nói thẳng, lời này ngài nói vô cùng bất hợp lí, theo như người ta thường nói, lá lành đùm lá rách, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ta nhìn Đại thư nóng, cũng sẽ thấy đồng cảm thay, khắp cơ thể đều sẽ nóng cả lên, trong tình trạng này, sao có thể nói không liên qua đến ta cho được…”

Người này thoạt trông vô cùng đơn thuần trong sáng, một thân áo lụa xanh lục, y hệt một cây trúc xanh biếc tươi đẹp.

Nhưng Lăng Phượng Tiêu vừa vào cửa đã đánh gãy vô số cây trúc, hiển nhiên cũng sẽ chẳng quý trọng “cây trúc” trước mặt này bao nhiêu.

Lăng Phượng Tiêu tiến lại gần gã, bắt đầu thong thả ung dung rút những thanh trúc bám trên cột cửa sát bên đầu gã kia.

Một thanh, một thanh, lại một thanh nữa.

Từng thanh được xếp ngay ngắn, bó lại trong vòng tay: “Ngươi tên là Việt Nhược Hạc?”

Việt Nhược Hạc gật đầu.

“Việt sư đệ,” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Ta phải đi sơn môn chờ hạc rồi, làm phiền ngươi giúp ta thu xếp ổn thỏa cho Lâm sư đệ.”

Hơn mười thanh trúc được gộp lại kia, bị khí cơ sắc bén vô hình cắt, biến thành mảnh vụn xanh lục còn nhỏ hơn cả tro bụi, đang từ đầu ngón tay tái nhợt của Đại tiểu thư mà đổ xuống, sau đó theo ngọn gió bay đi mà biến khỏi tầm nhìn.

Việt Nhược Hạc ngậm miệng, nịnh nọt đáp: “…. Vâng.”

Lại thêm một người khuất phục.

Lăng Phượng Tiêu lạnh lạnh liếc gã một cái, xoay người đi thẳng ra khỏi tòa “Kinh Phong Tế Vũ Uyển” này.

Cũng chẳng thèm đặt tầm mắt lên Lâm Sơ.

Chờ đến khi bóng hình màu đỏ thẫm kia hoàn toàn biến mất giữa rừng trúc, Lâm Sơ định hỏi Việt Nhược Hạc phòng y ở đâu, chưa kịp mở miệng, đã nghe Việt Nhược Hạc tiếp tục nói: “Lâm huynh, chúng ta tiếp tục bàn luận về đạo lí thiên hành hữu thường, nhân đạo hữu vi đi, thứ ta nói thẳng, bây giờ thiên hành hữu thường….”

Lâm Sơ: “Ngươi nói đúng.”

“Nếu đã là ta đúng, Lâm huynh hãy mau xem lại quan niệm của bản thân đi, thật đúng là xây lâu đài trên không, giả dối hư ảo….”

“Ngươi nói đúng.”

“Theo kiến giải nông cạn của ta…”

“Ngươi nói đúng.”

Việt Nhược Hạc: “?”

Lâm Sơ bình tĩnh ôm bọc hành lí của bản thân, hỏi: “Việt huynh, ta nên ở đâu?”

—— Cảm ơn sự ồn ào mấy ngày qua của Lý Áp Mao, y nói chuyện quả thật có lưu loát hơn một chút.

Việt Nhược Hạc ban đầu bị Lăng Phượng Tiêu uy hiếp, lúc sau lại không cảm nhận được niềm vui sướng khi tranh luận thắng trên người Lâm Sơ, héo úa. Gã uể oải đáp: “Ta ở phía Đông, muội muội ta ở phía Tây, ngày hôm qua có một nhóm sư tỷ sư muội Phượng Hoàng Sơn Trang đến phía Nam chặt bớt cây cỏ tre trúc, trồng mẫu đơn, Lâm huynh, ngươi chỉ còn phía Bắc thôi, để ta đưa ngươi đi.”

Từ giữa đình đi về phía Bắc, theo con đường nhỏ tre mọc mà đi thêm một hai trăm bước, chính là căn nhà trúc nhỏ – nơi ở tương lai của Lâm Sơ.

Nhà trúc này được tạo thành từ một gian thính phòng (*) và một buồng ngủ, hình dáng cấu tạo đơn giản cổ xưa, trái lại khiến người khác cảm thấy thích thú.

*phòng làm việc

“Đây là đạo bào Học Cung chuẩn bị cho đệ tử —— nếu Lâm huynh đã có môn phái của mình rồi, vậy cứ mặc y phục của môn phái, nếu không có thì mặc cái này.” Việt Nhược Hạc nói: “Chẳng qua, theo ý kiến ngu dốt của ta, quy củ này cực kỳ không ổn, thứ nhất là cổ súy chia bè chia phái trong Học Cung, thứ hai chúng ta đều mặc đủ thứ màu lòe loẹt, vô cùng ảnh hưởng đến hình tượng toàn thể, thứ ba….”

Gã thế mà liên tiếp nói đến “Thứ sáu”, Lâm Sơ nhanh miệng nói: “Ngươi nói đúng.”

Chỉ một câu “Ngươi nói đúng”, đã khiến hai mắt Việt Nhược Hạc trở nên vô hồn, quay lại vấn đề chính: “Bình thường chúng ta làm bài tập, tu luyện, tập võ đều tại Trúc Uyển, đi học ở Hợp Hư Thiên, Phạn Đường (*), Tàng Thư Lâu, Võ Trường đều được bố trí đằng sau Yên Hà Thiên, ta cũng không biết đến đó thế nào, khi nào cần thì hỏi Mộng tiên sinh là được.”

*nhà ăn

“À, đúng rồi,” Việt Nhược Hạc giống như nhớ ra điều gì, “Ba ngày sau chúng ta phải bắt đầu đi học rồi, một năm ít nhất phải học hai mươi môn, ngươi nhớ đi tìm Mộng tiên sinh chọn môn để học đấy.”

Gã lại nhắn nhủ thêm mấy thứ nữa, tổng kết lại một câu “Tìm Mộng tiên sinh đi”.

Sau khi nói xong, Việt Nhược Hạc mới bổ sung một câu: “Lăng đại tiểu thư mấy ngày nay thường xuyên phải đón người, bận vô cùng, tính tình gắt gỏng hơn rất nhiều, hôm nay ta cuối cùng cũng thấy được. Mấy ngày nay chúng ta chỉ nên trốn đằng xa thôi, đừng đùa với nàng.”

Lâm Sơ gật gật đầu.

Trên thực tế, thật ra y chưa từng thấy Lăng Phượng Tiêu tính tình tốt bao giờ.

Mân Châu thành, vị hôn phu đã chết, tính tình xấu đi.

Ninh An Phủ, đợi người đến mất kiên nhẫn, tính tình xấu đi.

Thượng Lăng Học Cung, thường xuyên phải đón người, tính tình xấu đi.

Kinh Phong Tế Vũ Uyển, bị cãi lại, tính tình xấu đi.

Thật đúng là một con cá nóc.

Đạt được nhất trí ở vấn đề này xong, hai mắt Việt Nhược Hạc có lại ánh sáng, thậm chí còn hẹn Lâm Sơ buổi tối cùng đi Yên Hà Thiên ăn cơm.

Lâm Sơ có chút không biết làm sao.

Vị bạn cùng phòng Việt Nhược Hạc này có vẻ không hề quan tâm với thái độ lạnh lùng của y giống như những người bạn cùng phòng kiếp trước, mặc dù, những người đó cũng không sai.

Bọn họ có khi sẽ nói một ít lời châm chọc, tu vi Lâm Sơ khi ấy khá cao, vô tình nghe được không ít. Tóm lại đều là do bản thân y không hợp đám đông, khó cùng bọn họ giao tiếp, vừa câm, vừa không có biểu cảm gì, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nhưng Việt Nhược Hạc dường như có thể tự mình nói rất nhiều, có lẽ…… sẽ không vì không nói lời nào mà dẫn đến xấu hổ.

Bởi vậy, y hơi do dự một chút, cuối cùng là vẫn nhận lời.

Đợi Việt Nhược Hạc đi, Lâm Sơ dọn phòng một chút, cuối cùng thay y phục Học Cung kia.

Nền trắng, họa tiết lam nhạt, chất liệu nhẹ thêm đường viền màu lam, làm toát lên chút tiên khí nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

Y lại nhìn gương sửa sang hồi lâu, cuối cùng buộc tóc ngay ngắn, đội vũ quan.

Gương mặt trong gương này, là diện mạo mười bốn lăm tuổi, vẫn khá dễ nhìn, đường nét có chút xa lạ, nhưng cũng không đến mức không quen, thật ra cũng có chút giống gương mặt y đời trước. Có lẽ khi không có biểu tình gì, khuôn mặt ai cũng giống nhau cả.

Lâm Sơ nghĩ suy này nọ, như lạc vào cõi thần tiên xa xôi, thật lâu sau, mới kéo suy nghĩ trở về, bắt đầu hồi tưởng những việc Việt Nhược Hạc đã dặn.

Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến lời gã đã nói “Lăng đại tiểu thư mấy ngày nay thường xuyên phải đón người”.

Y hiển nhiên không biết Lăng Phượng Tiêu vì sao phải thường xuyên đón người, nhưng từ những lời này, có thể thấy Lăng Phượng Tiêu mấy ngày này quả thật phải đón người rất nhiều, có lẽ ai nàng cũng phải đón.

Lúc Lăng Phượng Tiêu tự mình đưa y lên núi, y đúng là cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh (*).

*Được sủng ái mà kinh sợ

Hiện tại xem ra, cũng chẳng phải là “Thụ sủng”.

Dù biết rõ Lăng Phượng Tiêu chẳng ưa thích gì mình, với lại trước giờ cũng chưa từng ôm mong đợi gì đối với Đại tiểu thư, Lâm Sơ vẫn cảm thấy hơi hơi mất mát.

Ài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro