Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyền + Hy

Beta: Trùng

Chương 5: Từ biệt tại đây

Sau khi Lăng Phượng Tiêu dặn dò xong xuôi cả rồi, mang thôn dân đến Ninh An Phủ an thu xếp ổn thỏa. Nàng nhún người vận khinh công rời đi, vạt áo cung trang màu đỏ vụt lên giữa không trung, biến mất trong tầm nhìn của tất cả mọi người. 

Tâm tình của vị Đại tiểu thư này e rằng còn buồn bực hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ, vậy nên mới chẳng muốn đi cùng nhau một chặng đường này. 

“Đại tiểu thư hôm nay đặc biệt tới Mân Châu Thành một chuyến, không ngờ lại gặp phải kết quả như này.” Lăng Bảo Trần nói. 

“Từ nay về sau, nếu Đại tiểu thư phải gả cho người khác, e rằng cũng không thể gả cho người tốt như vậy nữa.” Lăng Bảo Kính tiếp lời. 

Lăng Bảo Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Căn bản cái tên ma quỷ kia cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam! Sư phụ hắn tên là Đào Nguyên Quân, ta hỏi các ngươi, trên giang hồ có bao nhiêu người từng nghe qua cái tên này rồi? Chẳng qua chỉ là một tiểu bối vô danh mà thôi, làm sao có đủ năng lực để dạy dỗ được đồ đệ tốt chứ?” 

Lăng Bảo Trần thở dài: “Người mà trang chủ chúng ta muốn định cho Đại tiểu thư tất nhiên là không tồi rồi. Vị Đào Nguyên Quân này sống ẩn dật, nói không chừng là vị cao nhân ẩn sĩ thâm tàng bất lộ nào đó đấy, đáng tiếc chuyện ‘phản loạn’ này có dính dáng rất lớn, ngay cả cao nhân ẩn sĩ đều chẳng thể chỉ lo cho mỗi thân mình. Bằng không nếu Đào Nguyên Quân còn sống, tại sao suốt mười năm lại không có chút tin tức gì?” 

Ba người Lâm Sơ yên lặng nối bước phía sau các nàng như gà con, dọc đường đi theo, nghe các vị cô nương vì hôn sự của Đại tiểu thư mà rầu thúi ruột gan. Liệt kê hết một lượt tên tất cả thanh niên tài tuấn vừa độ tuổi trong giang hồ một lần, cuối cùng đưa ra kết luận: không ai xứng đôi với Đại tiểu thư cả. 

Các nàng vô cùng lo âu, hai người Lý Kê Mao và Lý Áp Mao cũng thổn thức vài tiếng, song bản thân Lâm Sơ chẳng thể hiểu được cảm giác ấy. 

Thứ nhất, y không quá quen thuộc với phong tục tập quán của thế giới này. Trong nhận thức của y, chuyện chồng qua đời chẳng phải là sự tình đáng xấu hổ gì, càng đừng nói đến việc là một người chưa bao giờ gặp qua. Thứ hai, một nữ hài tử chuyên dùng mấy từ như “lột da”, “đập vỡ xương cốt” để uy hiếp người khác, thật sự là rất tàn nhẫn độc ác, mà người lòng dạ độc ác, dường như sẽ luôn máu lạnh vô tình. 

Nhưng mà, cho dù Đại tiểu thư là người như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến y cả, y với vị Đại tiểu thư này chẳng qua chỉ là bình thủy tương phùng (*), từ này về sau, có lẽ sẽ vĩnh viễn tạm biệt. Y hiện tại luôn nghĩ về việc tìm ra phương pháp khắc phục thể chất của mình để có thể bắt đầu tu luyện. 

*bèo nước gặp nhau.

Nghĩ đến chuyện tu luyện, y bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước.

Ngồi thiền vào giữa đêm tối tăm, luyện kiếm khi mập mờ rạng sáng, cắp sách vở đi học khi mặt trời lên cao. 

Trong phòng học có rất nhiều người, y vẫn luôn ngồi ở góc sau cùng kia, đặt quyển sách giáo khoa thật dày ở trước mặt, tựa như cách ngăn một mảnh đất trời chẳng ai đến quấy rối. 

Đến một ngày, tất cả đồ dùng của y đều bị ném xuống đất. 

Một nhóm người vây quanh y, cười nhạo chửi rủa bằng những lời y đã sớm quên mất, nhưng chắc hẳn còn ác độc hơn vài phần nếu đem so với “bệnh tâm thần” hay “người câm”, cũng có rất nhiều người chứng kiến chuyện này.

Y cúi người xuống, nhặt những món đồ kia lên bàn, sau đó, bị đẩy xuống lần nữa. 

Y cúi đầu, lại tiếp tục nhặt. 

Có lẽ việc bắt nạt một kẻ ngốc chẳng có chút thú vị nào, mà nhìn một kẻ ngốc bị bắt nạt cũng chẳng phải trò tiêu khiển hạng nhất, làm đi làm lại nhiều lần, tự bọn họ cảm thấy mất hứng, cũng rời đi.

Ngày đó, y về nhà, nói với sư phụ rằng: “Ta muốn chết.” 

Lão nhân đáp lời: “Không được, ngươi phải luyện kiếm. Chờ sau khi Đại Thừa rồi, thỏa sức tung hoành giữa trời đất, không muốn giao tiếp với người khác thì không cần, chậc, sung sướng.”

Lâm Sơ: À. 

Sau đó y cũng không cố gắng tìm chết nữa, tiếp tục luyện kiếm.

Cứ luyện mãi, luyện mãi, thời gian tựa nước chảy trôi qua, sư phụ đã mất. 

Tuy thế, cuộc sống của y cũng không có gì thay đổi, nên luyện tập như thế nào, thì vẫn luyện tập như thế đó, tiện thể thi đại học. 

Về sau, dần dần đến Đại Thừa, phải độ kiếp. 

Rồi sau nữa, đã tới nơi đây.

Ngoại trừ tỷ lệ gặp được người tu tiên nhiều hơn một chút, hơn nữa không có ngọn nguồn đại gian ác mang tên cột thu lôi, thế giới này đối với Lâm Sơ cũng chẳng có gì khác biệt.

Đời trước trải qua như thế nào, đời này cũng trải qua như thế ấy, cứ việc luyện kiếm là được. Loại người như y, nếu muốn cảm thấy thoải mái, hoặc là chết, hoặc là đến Đại Thừa. 

Chỉ là, tu tiên bằng khối thân thể căn cốt cực kì kém cỏi này, cũng hơi khó khăn một chút.  

Y có chút mơ màng, bước chân trở nên chậm chạp. 

Lăng Bảo Thanh giục y: “Nhanh lên coi!” 

Y bèn điều chỉnh tâm lý, nhìn Lăng Bảo Thanh nét mặt hung ác, mở miệng hỏi: “Bên ngoài có nhiều người tu tiên không?” 

“Làm sao,” Lăng Bảo Thanh liếc y: “Ngươi cũng muốn tu tiên à?” 

Lâm Sơ đáp: “Ừ.” 

“Thế thì đơn giản,” Lăng Bảo Thanh không làm khó dễ y, “Nho đạo có câu, hữu giáo vô loại (*), tiên đạo chúng ta cũng như vậy, chỉ cần có thiên phú, ai cũng có thể tu tiên.” 

*giáo dục không phân nòi giống.

Lâm Sơ nhận thấy, nếu phải cần có thiên phú, đã không thể nói hữu giáo vô loại được, trình độ văn hóa của vị cô nương Lăng Bảo Thanh đây có điểm đáng lo ngại. 

Nhưng lý trí không cho y vạch trần chuyện này, liền hỏi: “Ý ngươi là?” 

“Ví dụ như, qua hai tháng nữa là ‘Thượng Lăng Thí’, phàm là con dân triều Nam Hạ ta, đều có thể tham gia,” Lăng Bảo Thanh nói, “Bất kể là nho sinh, võ nhân, người tu tiên, tu phật, vân vân, chỉ cần vượt qua Thượng Lăng Thí mỗi năm một lần này, đều được nhận vào Thục Châu ‘Thượng Lăng Học Cung’. Học trong cung, sẽ có vô số danh sư mở buổi dạy học, nếu ngươi muốn học, tất nhiên có thể tu luyện ra thành quả. Ngoại trừ Thượng Lăng Học Cung, còn có nhiều Học Cung khác, mặc dù không tốt bằng, song đều khá ổn.” 

Dứt lời, nàng đánh giá Lâm Sơ từ đầu đến chân, vừa nói vừa bước tiếp về phía trước: “Chẳng qua, tiểu ăn mày à, ta nhìn thân thể yếu đuối mong manh của ngươi, luyện võ không nổi đâu, ngươi đương nhiên cũng không sở hữu học vấn nho đạo gì cả, e rằng -- quá sức!” 

Lâm Sơ có chút đau lòng, song vẫn yên lặng nhớ kỹ cụm “Thượng Lăng Thí” này. 

Sau khi trở về thôn, đám người Lăng Bảo Thanh chuyển lời của Đại tiểu thư đến cho thôn dân, tỏ vẻ sẽ hộ tống họ dừng chân nơi Ninh An Phủ phồn hoa cách đây trăm dặm bình an. 

Thôn dân cảm động đến rơi nước mắt, sau khi tạ ơn đủ kiểu, bắt đầu tiến hành thu dọn tài sản, vứt bỏ hết đồ vật cồng kềnh, chỉ giữ lại một vài thứ quý giá, xếp lên chiếc xe ba gác, được kéo bởi mấy con la hoặc lừa gầy yếu. 

Các cô nương ở Phượng Hoàng Sơn Trang cũng không chê họ keo kiệt, vội vàng giúp tới giúp lui, Lâm Sơ nán lại trong gian nhà tranh của mình, gian nhà này trống không, chẳng có vật gì để thu dọn, vì vậy y chỉ nhìn trần nhà đọc thầm tâm pháp khẩu quyết trước kia để nhớ kĩ, tránh tương lai quên mất đi. 

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, là vị đại nương kia. 

Đại nương nâng một hộp gỗ màu đen, đứng bên cạnh cửa, nói: “Thiếu hiệp, năm đó sư phụ ngươi giao thứ này cho nhà ta bảo quản, dặn phải để lại cho ngươi.” 

Lâm Sơ tiếp nhận, đáp lời một cách cứng nhắc: “Đa tạ.” 

Đại nương nhìn y vài lần: “Thật ra ta không ngờ đến việc ngươi tắm rửa xong lại trông tuấn tú như vậy.” 

Hệ thống ngôn ngữ của Lâm Sơ không đủ khả năng giúp y đáp lại mấy câu này. 

Y nhìn vật đang cầm trong tay, hiểu rõ thân thể này của bản thân đã có sư phụ, vậy vẫn nên tìm hiểu tường tận hơn một chút, bèn hỏi: “Sư phụ ta...vì sao phải để ta lại nơi này?”

Đại nương “hả” một tiếng, mở miệng: “Chúng ta nào biết được suy nghĩ của tiên nhân, sau này đến lúc gặp gỡ, tự ngươi hỏi là được.” 

E là dù có gặp gỡ, cũng không nhận ra nổi. 

Hoặc là vị sư phụ hời kia nhận ra y, trong khi chính y lại không nhận ra sư phụ của mình. 

Y đành phải nói tiếp: “Ta nhớ không rõ ngoại hình của người.”  

“Ta chỉ mơ hồ nhớ được mà thôi,” thần sắc trên mặt Đại nương lộ rõ vẻ ca ngợi: “Rất trẻ tuổi, một thân bạch y, cực kì đẹp.” 

Nói mấy lời này còn không bằng khỏi nói, bởi vì người tu tiên đa phần đều thích mặc bạch y, mà thông thường người trẻ tuổi mặc bạch y, đều có ngoại hình vô cùng đẹp. 

Lâm Sơ lựa câu hỏi khác: “Tên là gì?” 

“Này thì ta không biết,” Đại nương đáp: “Tên của tiên nhân loại người như chúng ta sao có thể tùy tiện biết cho được.” 

Lâm Sơ: "Đa tạ.” 

Sau khi nói xong câu đa tạ, ngôn ngữ để dành của y hoàn toàn bị rút cạn, lâm vào trầm mặc, không khí bỗng trở nên xấu hổ. 

May mà Đại nương vẫy vẫy tay: “Ta phải đi thu xếp đồ đạc đã, đi trước đây.” 

Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, mở hộp ra. 

Trong hộp có hai đồ vật khác nhau. 

Đầu tiên là vòng ngọc hình bán nguyệt màu xanh khói, rất nhỏ, chất ngọc tinh xảo đặc sắc, sau khi nắm trong tay, một luồng khí mát lạnh tức thì từ lòng bàn tay truyền đến tứ chi, là một miếng ngọc cực kì có linh khí. 

Được điêu khắc tinh xảo trên vòng ngọc là một con rồng nhỏ vô cùng sống động, một phần thân của nó bao quanh cái lỗ nhỏ, được một sợi dây thừng màu đen xuyên qua. 

Lâm Sơ suy nghĩ một lát, cuối cùng cầm sợi dây thừng màu đen lên, treo viên ngọc hình bán nguyệt lên cổ. 

Cho dù viên ngọc này có lai lịch gì, chất liệu của nó vỗn dĩ đã tốt. Mà linh ngọc tốt có thể giúp ôn dưỡng kinh mạch thân thể, tuy hiệu dụng không lớn lắm, nhưng có còn hơn không. 

Vật thứ hai nhìn không ra chất liệu, nói là ngọc cũng không phải, nói là kim loại cũng giống phi kim, hình dạng ống tròn, trên bề mặt họa một ít hoa văn cát tường hỉ nhạc. 

Lâm Sơ xoay xoay nó một lát, quả nhiên nghe được âm thanh phát ra. 

Y hi vọng cái này là võ công bí tịch mà vị sư phụ kia để lại cho đồ đệ, học một lúc đã có thể tẩy kinh phạt tủy, đem hạng bại não cải tạo thành thiên tài. 

Nguyện vọng thì thật tốt đẹp, nhưng chẳng rõ sự thật có phải như thế hay không, bởi vì y không mở ra được.

Cái ống tròn này cứng rắn vô cùng, đập mãi cũng chẳng mở ra, hơn nửa toàn thân không hề có lấy một khe hở nào, khiến người ta chẳng biết xuống tay từ đâu.

Lâm Sơ thành kính giữ nó lại, tin tưởng bên trong nhất định chứa đựng tuyệt thế bí tịch, cũng tin tưởng bản thân một ngày nào đó có thể mở nó ra. 

Chưa tốn nửa ngày, hết thảy mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, hơn mười con la với lừa cùng kéo xe ba gác chậm rãi xuất phát.   

Lý Kê Mao với Lý Áp Mao mỗi người một con lừa, Lâm Sơ được an trí lên cái xe ba gác được hai con lừa kéo, hành lý của y chỉ có một thứ quý giá mà thôi, có khả năng mở ra tuyệt thế bí tịch hoặc một tờ giấy vô dụng, ống tròn Schrodinger. (*)

*Ý chỉ trạng thái mập mờ, không biết sẽ ra sao. (Xem giải thích cụ thể ở cuối chương) 

Lâm Sơ bỗng chốc cảm nhận được điềm xấu từ ống tròn Schrodinger này, đại khái bởi vì vật lý hiện đại sẽ luôn mang đến vận rủi cho y. 

Khi rời khỏi thôn, mọi người, lừa và la đều quay đầu lại nhìn nơi quê nhà chẳng khác nào phế tích này, sau đó rời đi trong vui vẻ. 

Tuy vui vẻ, nhưng cước bộ của lừa với la chung quy cũng rất chậm, phải mất tận sáu ngày mới đến được Ninh An Phủ. 

Mà vị kia quả nhiên đã mất hết kiên nhẫn, tính tình càng trở nên tồi tệ, khó ở hơn nữa. 

Bọn họ tụ họp lại ở một gian khách điếm, Đại tiểu thư mặt không biểu tình uống rượu trên lầu hai, nhìn thấy người đến, tức giận ném hết đống đồ đạc xuống bàn dưới lầu, đến mức bàn gỗ bị nứt một khe cực lớn luôn. 

Đó là tấm khế đất cùng một chồng công văn của quan phủ, thêm vài tờ ngân phiếu. Hóa ra Đại tiểu thư không đi cùng Lăng Bảo Thanh không phải vì phu quân đã mất, mà là đi đến Ninh An Phủ trước một bước để trình báo tin tức. Trong mấy ngày nay, Đại tiểu thư không chỉ giải quyết mỗi vấn đề về quê quán của thôn dân, mà thậm chí còn vì bọn họ mà mua một miếng đất ở Nam Giao luôn. 

Lăng Bảo Trần kín đáo đưa khế đất với ngân phiếu cho đám thôn dân không dám nhận lấy kia, giọng điệu ôn hòa: “Sơn trang của chúng ta đâu thiếu chút ngân lượng này? Đây là để cảm tạ Lâm thiếu hiệp cùng hai vị Lý huynh đã dẫn đường cho chúng ta.” 

“Đại tiểu thư quả nhiên vẫn nhân hậu như vậy,” Lăng Bảo Thanh ở nơi thôn dân không nghe thấy trợn trắng mắt, “Chỉ là thay tên chết bầm kia tích đức mà thôi.” 

Thôn dân cảm động đến mức gần như muốn gọi to Đại tiểu thư là Quan Thế Âm Bồ Tát. 

Quan Thế Âm Bồ Tát kia chẳng biểu hiện gì đối với sự cảm kích của bọn họ cả, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng, xuống lầu dắt một con ngựa trắng tựa tuyết ra, nói: “Đi thôi.” 

Lăng Bảo Trần “Ôi” một tiếng, nói với thôn dân: “Chư vị, duyên giữa chúng ta đã hết từ đây, đã đến lúc từ biệt rồi."

Đại tiểu thư xoay người lên ngựa, hồng sa kim tuyến trên y phục rũ xuống thân ngựa trắng như tuyết, kiêu ngạo tôn quý biết bao. Đợi đến lúc các cô nương theo kịp, liền giục ngựa chạy nhanh hơn, thân ảnh đoàn người dần dần biến mất ở ánh chiều tà phía chân trời. 

Thôn dân cầm khế đất, công văn cùng ngân phiếu, cảm thản: “Thật đúng là người tốt.” 

Đáy lòng Lâm Sơ cảm thấy có chút phức tạp, xem ra, Đại tiểu thư cũng không phải hoàn toàn là máu lạnh vô tình, ngược lại còn khá lương thiện. Suy cho cùng, bình thủy tương phùng, đưa thôn dân ra khỏi Quỷ Thành cũng đã tận tình tận nghĩa rồi. 

Nữ nhân quả nhiên thay đổi thất thường. 

Y quyết định đổi tên cho cái ống tròn Schrodinger kia thành ống tròn Lăng Phượng Tiêu, như vậy, vừa bảo trì được tính chất của nó, vừa trốn được khỏi bóng ma của vật lý hiện đại.

Chú thích:

Schrodinger là nhà vật lí học người Áo với các thuyết về cơ học lượng tử, nổi tiếng là thuyết con mèo và cái hộp: Một con mèo bị nhốt trong hộp với tia phóng xạ có 50% tỉ lệ giết chết nó, song cái hộp rất kín và không thể nhìn thấy bên trong đến khi mở ra. Vậy nên trước khi mở hộp, con mèo nằm giữa trạng thái sống và chết, hay theo thuyết đa vũ trụ - mỗi sự kiện đều là một nhánh rẽ. Trạng thái sống và chết của mèo nằm trên hai nhánh của vũ trụ, cả hai nhánh đều có thật, nhưng không tương tác với nhau. Ở đây là đến khi Lâm Sơ mở hộp, sẽ không biết trong hộp là bí tịch hay tờ giấy rách. Ai muốn xem thêm về nghiên cứu này thì ở đây:
https://youtu.be/UjaAxUO6-Uw

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro