Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quái Quái

---

Không thể nghi ngờ, người trước mặt cậu chính là Hạ Lương , Liễu Tiểu Mãn vừa nhìn thấy khuôn mặt này ở trên bảng thông báo ở dưới lầu .

Nhưng mà cậu không hiểu câu " Đi ra" có ý gì .

Đi ra ngoài?

Đi đâu?

Cậu nhìn Lý Mãnh một cái, nghi ngờ chính mình có phải hay không hiểu sai rồi, thật ra Hạ Lương đang nói chuyện với Lý Mãnh .

Kết quả Lý Mãnh đưa vẻ mặt ngốc nghếch mà nhìn cậu.

Lý Mãnh biết mặt mũi của Hạ Lương, không chỉ hắn, mấy hàng học sinh ở phía sau nghe thấy động tĩnh liền hóng chuyện giương mắt nhìn về phía bên này .

Hắn nhìn tư thế của Hạ Lương coi như hai người biết nhau, đang suy nghĩ tiểu tàn tật này và đại ca trường không cùng năm lại không cùng lớp, tại sao mà hai người biết nhau .

Bây giờ nhìn vào ánh mắt của Liễu Tiểu Mãn, phát hiện trong mắt cậu lộ vẻ hoang mang, hắn nháy mắt liền hiểu ý của Liễu Tiểu Mãn — — hắn vỗ vỗ lồng ngực đối với Liễu Tiểu Mãn nói: "Lý Mãnh mình bảo vệ cậu ", người đây đang hướng tới hắn "Cầu cứu".

Cũng thật là không khách khí chút nào.

Lý Mãnh có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, chưa kể một vài chuyện buồn ở bên ngoài, chính Hạ Lương anh cũng không cố chấp xen vào chuyện của người khác để khoe tình trạng của mình .

Liễu Tiểu Mãn đã nhìn ra, nhưng không nói tiếng một câu dường như không thích hợp lắm.

"... ...Đi ra chỗ nào vậy ?" Nhịn nửa ngày, cuối cùng cậu nói ra câu hỏi trong lòng, còn rất khách sáo .

Hạ Lương không để ý đến cậu, mặt anh có chút thiếu kiên nhẫn, mắt nhìn qua cánh tay của Liễu Tiểu Mãn, vẫn không nói gì, dường như anh đã kiên nhẫn hơn bởi cậu là người khuyết tật .

"Này, tiểu tàn tật, kêu mày đi ra thì mày đi ra," La Hạo không biết từ chỗ nào đến đây, giơ tay khoát khoát vỗ vỗ lên vai của Hạ Lương, dương cằm với Liễu Tiểu Mãn: "Đây là chỗ ngồi của Hạ Lương, trước kia ở lớp chúng ta anh ấy cũng ngồi ở chỗ này."

Hạ Lương giật giật mí mắt, liếc nhìn hắn.

Lúc này, Liễu Tiểu Mãn mới hiểu ý bọn họ.

La Hạo bỏ cánh tay xuống, xách chiếc cặp màu đen ở bên bàn của Liễu Tiểu Mãn, tiếp tục hối thúc cậu: "Nhanh lên, còn muốn tao dọn giúp mày?"

Lúc này, Liễu Tiểu Mãn mới hiểu ý bọn họ.

"Cậu muốn ngồi chỗ này sao?" Cậu hỏi Hạ Lương.

Hỏi cũng không đợi anh trả lời, thật ra ngồi bên trong hay bên ngoài đối với cậu cũng không khác nhau, so với ngồi giữa lớp, cậu càng không muốn người của nửa lớp duỗi cổ nhìn chằm chằm cậu.

Người tên Hạ Lương này cũng thật kì quái.

Cậu vừa sắp xếp sách vở vừa đứng lên dịch sang bên phải một chút.

Nếu là vì chuyện này, sao không nói thẳng là "Muốn đổi chỗ ngồi " không phải xong rồi sao.

Những người có cái miệng dài đều không dễ nói chuyện tử tế.

Lý Mãnh giúp Liễu Tiểu Mãn đem tất cả đồ vật trên bàn thu dọn xong, bọn người La Hạo quay lại, trước khi đi đem cặp sách của Hạ Lương đặt lên bàn bên trên làm Lý Mãnh giật mình .

Cái ghế ở bên phải bị gãy chân , có khi lúc trước chia lớp chỗ này đã không có ai ngồi, đến giờ vẫn không ai để ý. Liễu Tiểu Mãn vừa lau xong ghế liền ngồi xuống thì một tiếng 'rắc' vang lên, cả người cậu liền ngã sang một bên .

"Ai da" Lý Mãnh vừa quay lại chỗ ngồi của mình, mông mới đặt xuống ghế liền bị tiếng kêu làm chú ý, vừa quay đầu lại: "Sao người này cứ ồn ào ...."

Nhìn vào ánh mắt tăm tối của Hạ Lương, hắn mới sực nhớ chỗ ngồi ở phía sau vừa đổi người .

"... Quay nhầm hướng." Lý Mãnh quay đầu qua bên cạnh, thấy Liễu Tiểu Mãn đang chống tay lên mặt bàn, nửa thân mình đang muốn từ mặt đất đứng dậy .

Hạ Lương rũ mí mắt xuống, từ trên xuống mà nhìn sang chỗ này.

Liễu Tiểu Mãn nhận thấy ánh mắt của bọn họ, gương mặt từ cổ đến mép tóc đều đỏ bừng, xấu hổ đến mức cái ót có chút tê cứng .

Cậu không chịu nổi người khác nhìn thấy bộ dáng bối rối của cậu, không chịu đựng được sự đồng cảm đến ghét bỏ cố nén lại trong mắt người khác.

Đừng nóng vội đừng nóng vội đừng nóng vội.

Cậu liên tục nói như vậy ở trong lòng, cố gắng đứng dậy trước khi thu hút sự chú ý của cả lớp .

Nhưng mặt bàn vừa lau nên đặc biệt trơn, tay áo của đồng phục cũng được làm bằng vải trơn, vừa chống đỡ mặt bàn không thể giúp cậu mượn lực để đứng dậy, khuỷu tay cậu bị cọ xát một chút, cả người liền ngã sang một bên như uống quá nhiều.

"... Con nhện bò đến một phần vị trí, bị trượt chân lại ngã xuống ..."

Lúc đó, cậu còn nghĩ đến câu chuyện khi đọc lúc còn nhỏ, cảm thấy chính mình như con nhện tội nghiệp ấy.

Trong dự đoán thì cảnh tượng ngã đến thê thảm không xuất hiện, cách tay Liễu Tiểu Mãn tìm điểm tựa, theo bản năng liền ôm chặt lấy chân người bên cạnh.

Cái chân đó đang chắn ngang, cậu luống cuống tay chân muốn đứng dậy một chút, giữ chặt nó bằng cánh tay và một bên xương sườn.

Rốt cuộc chạm đất từ trong trạng thái mất trọng lượng, Liễu Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm.

"... ... May mắn dưới chân nhện lại có một tảng đá lớn lồi ra, nó kịp thời bám lấy tảng đá, không để cho mình trượt xuống dưới....."

Cuốn truyện trong đầu tự động tiếp tục.

Cái mông đang lệch một nửa bên ghế, bây giờ đã rơi xuống ghế đặt trên mặt đất. Cậu nghiêng nửa người, một bên tay áo trống rỗng, bên tay còn lại đang ôm chân của người lạ .

Chân không to nhưng căng chặt cấn đau nách của cậu.

Tư thế hiện tại của Liễu Tiểu Mãn chính bản thân cậu cũng không muốn nghĩ tiếp, may mắn gì cũng đã dừng lại được, cậu ổn định lại tư thế, ngẩng đầu lên nhìn, một lần nữa đối diện với đôi mắt của Hạ Lương.

Khoảng cách lần này còn gần hơn, khuôn mặt của Hạ Lương cách cậu không xa, không biết có phải do khuất bóng hay không, vẻ mặt anh có chút biến đen .

Con mắt cũng đen, thật là đen .

Liễu Tiểu Mãn nghĩ như thế.

"...Đứng lên" Hạ Lương hơi cau mày, nói với cậu.

"Không sao chứ?" Các học sinh ngồi gần đó quay lại hỏi, muốn lại gần giúp đỡ cậu đứng lên.

Lý Mãnh là người đầu tiên đứng dậy khỏi ghế, nhỏ giọng nói: "Cậu thật thông minh nha", đỡ lấy cánh tay của Liễu Tiểu Mãn nâng cậu lên.

"Xin lỗi..." Hai tai của Liễu Tiểu Mãn bị xấu hổ mà nóng lên, trong lòng hoảng loạn nhỏ giọng nói câu xin lỗi với Hạ Lương.

Hạ Lương không để ý đến cậu, những người xung quanh nói chuyện ầm ĩ, chờ Liễu Tiểu Mãn được mọi người đỡ dậy, anh thu chân lại đứng lên, đá chân ghế và đi ra ngoài bằng cửa sau.

"Thần kinh." Một nữ sinh đảo mắt nhìn chiếc ghế của anh, quay lại đỡ Liễu Tiểu Mãn, hỏi cậu: "Cậu không sao chứ?"

Liễu Tiểu Mãn nhìn cửa sau một chút, mỉm cười với cô, lắc đầu nói không sao cả.

Khuôn mặt của cậu còn căng thẳng  có bốn năm bạn học đi tới chỗ này, có mấy người ngồi phía trước quay đầu lại nhìn, cậu cảm thấy rất xấu hổ, bận bịu trả lời "Không có gì", xoay người liền nâng ghế xem nó.

"Đừng để ý cái ghế tả tơi này."Nữ sinh kia trợn mắt khi thấy cậu nâng chiếc ghế lên, dáng vẻ của cô nhỏ nhắn, nhưng ném chiếc ghế lớn như vậy lại rất nhanh chóng, trực tiếp nhét nó vào góc vệ sinh ở cuối lớp.

"Mình từng làm lớp trưởng ở lớp này, người lâu năm, cái ghế này hỏng từ lâu, lại không có ai ngồi nên mình quên mất." Cô tự giới thiệu mình "Mình tên Hàn Tuyết Bích, không phải bích đá xanh, là chữ bích trong ngọc bích."

Cô giới thiệu bản thân mình chặt chẽ, Lý Mãnh nhịn không được miệng nói: "Tên này hay, mọi người à, sau này gọi mình là Lý vui vẻ."

Mấy người đều cười rộ lên, Liễu Tiểu Mãn nhịn không được khoé miệng nhếch lên, nhếch một nửa thì sợ mình bất lịch sự, lại nhịn xuống.

"Không có gì, tập làm quen với nó đi ." Hàn Tuyết Bích quay sang trừng mắt với Lý Mãnh, tiếp tục nói với Liễu Tiểu Mãn: "Nếu cậu có cần giúp đỡ gì thì tìm mình là được, tớ đã quen thuộc với từng vị trí trong lớp."

Nói xong cô liền quay đầu lại không biết đang đối với ai hét lên: "Đầu Cá!"

"Ai!" Có người ở hàng phía trước đáp lại một tiếng.

"Cậu đến phòng giáo viên lấy cái ghế." Hàn Tuyết Bích hét lớn.

"À?" Đầu Cá cũng hét lên.

Liễu Tiểu Mãn không nghĩ tới cô giúp đỡ chu toàn như vậy, gấp gáp muốn từ chối: "Không cần, để tự mình ..."

"Nhanh lên một chút!" Hàn Tuyết Bích lưu loát khoát tay chặn cậu lại, đi thẳng đến chỗ Đầu Cá xui xẻo kia: "Bạn học mới, lớp 8 kia ... Ủy viên ban thể thao của cậu mau đề cao tác phong, giúp đỡ chút ."

"Chuyện gì cũng ủy viên!!!" Một nam sinh cao lớn bị Hàn Tuyết Bích thúc giục đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Câu 'không cần làm phiền' còn nghẹn trong miệng của Liễu Tiểu Mãn, lần này cậu không có cơ hội mở miệng.

"Mình đi với cậu ấy." Liễu Tiểu Mãn mở miệng liền nhấc chân chạy theo.

Cậu không có thói quen để người khác làm việc giúp mình, từ lúc không có cánh tay, tất cả các loại ưu đãi dành cho người khuyết tật đều cố gắng không dùng đến, cậu càng nguyện ý tự mình làm, tình nguyện sống như những người bình thường, không cần đến những loại ưu đãi kia.

"Này, cậu tỉnh lại đi, không nghe thấy lời nói của người ta à?" Lý Mãnh dựa trên bàn của hắn đá đá cái chân, chặn cậu lại"— — đề cao tác phong đâu, cho ủy viên người ta một cơ hội đi chứ."

Hàn Tuyết Bích lại ném một cái liếc mắt tới đây, ngạo nghễ nâng cầm không thèm để ý đến hắn.

Bây giờ chạy ra ngoài cũng đuổi theo không kịp, Liễu Tiểu Mãn ngại ngùng với Hàn Tuyết Bích nói: "Cảm ơn."

"Cậu không cần khách sáo, chúng ta đều là bạn học, nên làm thôi." Hàn Tuyết Bích nói.

Không quá hai phút sau, Đầu Cá mang một cái ghế mới từ cửa sau đi tới, đặt phía sau mông của Liễu Tiểu Mãn.

"Trông hơi bẩn, mình đã lau nó nhưng không sạch, cậu cứ ngồi tạm." Hắn chỉ vào ghế và đưa cho Liễu Tiểu Mãn nhìn.

"Cảm ơn, không sao đâu." Liễu Tiểu Mãn không biết nên nói gì, hai người cũ này thái độ quá nhiệt tình, ủy viên của lớp trước kia của cậu cũng không nhiệt tình như vậy. "Làm phiền cậu đi một chuyến."

Đầu Cá khoát tay, quay lại chỗ ngồi của mình.

"Dù sao đi nữa, nếu cậu có việc gì thì cứ tìm hai đứa mình là được." Hàn Tuyết Bích nói xong tung tóc đuôi ngựa về đi phía trước.

"Hàn Tuyết Bích này, rất mê quyền chức." Lý Mãnh cười một tiếng.

"Anh ngồi." Bạn học mới ngồi cùng bàn vỗ Lý Mãnh một cái: "Chỉ cần cái miệng này của cậu, mình có thể ngồi cùng bàn với cậu mười năm."

"Vậy cậu từ bỏ đi, anh trai à." Lý Mãnh bĩu môi với cậu.

Tiếng chuông chuẩn bị vang lên, những người xung quanh bàn của cậu cười mắng hai câu liền tản ra.

Liễu Tiểu Mãn cúi xuống đem ghế lại lau lần nữa, khoé miệng nhếch lên hai lần vẫn không nhịn được cười.

Cậu cảm thấy những người như Lý Mãnh rất lợi hại, đi bất kì nơi nào đều có thể cùng người bên cạnh trở thành bạn bè, cả thế giới này trong mắt họ có lẽ là một thôn xóm, ai cũng đều có thể trò chuyện, nói giỡn cũng có người cười.

Trước kia lớp của cậu cũng có người như vậy, nhưng lại không thể ở cùng một thế giới với cậu, mỗi ngày cậu nhìn họ nói không hết cái gì hi hi ha ha, có lẽ bọn họ cũng xem cậu như một tên quái thai miệng hồ lô.

Nhưng lớp mới thế này lại cũng rất tốt.

Mọi người trong lớp rất tốt.

Mặc dù có chút quá nhiệt tình khiến cậu choáng váng nhưng cậu có thể cảm nhận được ý tốt.

Không biết có phải hay không bởi vì người không thích hợp sống chung trong một tập thể, từ cậu trở thành ...

Cậu nhìn sang bên cạnh, chiếc ghế bị Hạ Lương đá văng còn nghiêng qua một bên, cặp sách chưa mở ra bị ném gần cửa sổ.

Bạn mới ngồi cùng bàn với cậu, ngày đầu tiên gặp mặt nói với cậu được hai câu, một câu đi ra, một câu đứng lên.

Liễu Tiểu Mãn nói thầm ở trong lòng.

Bây giờ sắp vào học, người cũng chưa quay lại.

Ngồi vững trên cái ghế mới, cậu đem ghế của Hạ Lương kéo trở về chỉnh lại ngay ngắn, tiện tay lau nửa dấu giày ở phía trên ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro