Chương 1 : Anh trả tự do cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tây Châu xin nghỉ một ngày, làm một bàn đồ ăn. Hôm nay là sinh nhật của hắn, hắn không mong quà, chỉ nghĩ muốn An Khánh nhà hắn có thể về cùng nhau ăn một bữa cơm với mình.

Đáng tiếc, Cố Tây Châu hâm nóng đồ ăn hết lần này đến lần khác, thậm chí cứ một lúc lại làm một lần. Đợi suốt một đêm, từ sáng sớm đến chạng vạng, từ đêm tối đến khi trời sáng, nhưng người hắn yêu cũng không đến.

Đến giữa trưa, Yến An Khánh mới trở về.

" An Khánh, em về rồi ? Có muốn ăn gì không ? " Cố Tây Châu nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, nói " Anh làm món mới cho em "

" Không cần, tôi ăn rồi." Yến An Khánh chán ghét nói, chuẩn bị đi lên lầu.

" An Khánh, em làm sao vậy ? Tâm tình không tốt à ? " Cố Tây Châu nắm lấy cổ tay Yến An Khánh hỏi

" Hoàn toàn ngược lại, tâm tình tôi đang rất tốt, bởi vì tôi sắp có thể thoát khỏi nanh vuốt của anh rồi." Yến An Khánh quay người hất tay Cố Tây Châu ra, cười nói.

" Em biết rõ, đúng không ? " Cố Tây Châu bình tĩnh đoán ra sự tình. Hắn đoán được đây chỉ là vận may, chờ mong người hắn yêu suốt năm năm có thể có một tia đành lòng cùng lưu luyến.

Nhưng, không có.

" Đúng vậy, tập đoàn Cố thị rất nhanh sẽ sớm phá sản. Cố Tây Châu, anh tiêu rồi." Yến An Khánh đắc ý nói

" Em hận anh đến vậy sao ? " Cố Tây Châu đã sớm biết kết quả này, nhưng khi thực sự đối mặt, hắn vẫn thấy đau lòng.

" Anh nghĩ sao ? Tôi còn hận không thể giết chết anh." Yến An Khánh dừng một chút tiếp tục nói, " Anh khống chế tôi năm năm, tôi không thể hận anh sao ? Dùng cha mẹ uy hiếp tôi, tôi không thể hận anh sao ? " Yến An Khánh không lưu tình nói từng lời từng chữ, giọng nói chứa đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.

" Anh không có....."

" Cố Tây Châu, tôi chịu đủ rồi." Yến An Khánh trực tiếp cắt lời của Cố Tây Châu, " Giữa chúng ta không còn gì để nói."

" Tôi thực sự không hiểu. Thân thể của anh tàn tạ như vậy, trói tôi năm năm ở bên cạnh anh để làm gì ? Tôi chỉ có thể nhìn, có gì thú vị à ? " Yến An Khánh nhìn Cố Tây Châu vịnh lấy ghế sofa để đứng vững, mỉa mai nói.

Cố Tây Châu tựa hồ bị cái gì đó kích thích, một phen giữ chặt Yến An Khánh trong lòng ngực, muốn hôn cậu. Một phen Cố Tây Châu lại đẩy cậu ra, miễn cưỡng đứng thẳng.

" Cố Tây Châu, chỉ bằng anh mà dám áp chế tôi. Đúng là nằm mơ. Ai bảo anh có thể áp chế tôi lại không ra tay ? Hiện tại...Ha ha." Yến An Khánh cười lạnh.

" Vậy nếu như..." Cố Tây Châu cắn răng nói, " Anh cho em ở trên ? Em có thể đừng rời đi không ? "

Lần đầu tiên Cố Tây Châu thiếu chút nữa đã dùng giọng van xin, mất hết kêu ngạo, cố gắng thuyết phục cậu ở lại.

" Anh cho rằng tôi sẽ quan tâm tới thân thể đáng thương của anh sao ? Còn không bằng chơi người ở Hoa Thiên." Yến An Khánh cười cười, nhạo báng Cố Tây Châu đánh giá quá cao năng lực của mình.

Hoa Thiên là địa điểm giải trí hàng đầu và Yến An Khánh đã qua đêm với bạn bè ở đó ngày hôm qua.

Cố Tây Châu hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, buông thả ngồi trên ghế sofa, yếu ớt nói :" Em đi đi, anh trả tự do cho em."

" Anh hiện tại tự thân cũng khó bảo toàn, muốn giữ cũng giữ không được." Yến An Khánh không chút cảm kích nói, cậu hiện tại vẫn không biết rằng mặc dù cậu đánh cắp tài liệu sẽ tạo thành uy hiếp đối với Cố thị. Nhưng vẫn có thể xoay chuyển tàn cục, chừa ra một con đường sống. Tàn nhẫn nhất chính là Cố Tây Châu lâm vào tuyệt vọng.

" Tôi mệt rồi, nếu có kiếp sau, có thể không cần gặp lại cậu nữa không?" Cố Tây Châu không còn muốn giải thích nữa, Yến An Khánh nghĩ gì không còn quan trọng, dù sao trong mắt Yến An Khánh, Cố Tây Châu chính là tự tay móc tim dâng cho cậu, cậu đều tự mình tùy tiện ném xuống đất, thuận tiện còn có khả năng sẽ giẫm một chân lên.

Yến An Khánh cười lạnh một tiếng, quyết tuyệt quay đầu nói: "Yên tâm, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ trốn đi thật xa."

Cố Tây Châu rốt cuộc buông bỏ người hắn yêu suốt năm năm.

Yến An Khánh về phòng ngủ, đơn giản thu xếp một ít đồ vật, kéo hành lý rời đi không chút lưu luyến.

Cố Tây Châu buộc mình đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Yến An Khánh rời đi, có lẽ cậu sẽ không bao giờ trở về nữa. Anh nghĩ thầm, nếu như Yến An Khánh có thể nhìn lại một lần nữa thì tốt quá.

Đáng tiếc Yến An Khánh nóng lòng muốn thoát ra ngoài, rời khỏi ngục giam này, làm sao có thể quay đầu lại ?

Yến An Khánh tạm thuê một căn nhà, cất hành lý xong bèn mời bạn đi Hoa Thiên.

" Không phải mới gặp nhau hôm qua sao ? Đã nghỉ ngơi rồi à ? " Từ Tĩnh Trạc trêu chọc hỏi

Từ Tĩnh Trạc là một trong số ít bằng hữu của Yến An Khánh, trong nhà hy vọng anh trầm tĩnh vô đục, ngày sau kế thừa tốt gia nghiệp, nhưng anh không chút nào sai xót, triệt để làm mộng tưởng trong nhà tan tành.

" Tôi báo cho cậu một tin tốt, tôi tự do rồi." Yến An Khánh không giấu nỗi hưng phấn, " Hôm nay cậu muốn chơi cái gì, tôi bao."

" Ý cậu là gì ? Anh ta buông tay rồi ? " Từ Tĩnh Trạc có chút ngạc nhiên. Anh không quen Cố Tây Châu, thực ra mà nói là do anh không đủ tư cách và năng lực để làm quen với Cố Tây Châu. Chỉ có vài lần tiếp xúc thông qua Yến An Khánh, nhưng Từ Tĩnh Trạc nhận ra được Cố Tây Châu rất quan tâm đến Yến An Khánh. Hiện tại lựa chọn buông tay, phải thương tâm đến cỡ nào chứ.

" Tôi tìm được việc cho anh ta làm." Yến An Khánh cười nói.

Từ Tĩnh Trạc không hỏi là chuyện gì, nhưng trong lòng anh tự biết mình đã đoán trúng.

Đúng là lâu rồi anh chưa thấy Yến An Khánh vui vẻ như vậy, có lẽ cậu ta thực sự không thích Cố Tây Châu chút nào.

Anh trước đây từng hỏi qua Yến An Khánh, ngoại hình đến năng lực của Cố Tây Châu đều thuộc hạng nhất hạng nhì. Cậu ta có từng nghĩ tới cùng anh ta ở bên nhau sinh sống thực tốt ?

Yến An Khánh đặc biệt kiên quyết lắc đầu, cậu nói, hắn về nhà mấy giờ Cố Tây Châu đều quản, thậm chí bởi vì buổi đêm không về ngủ mà bị nhốt trong nhà không cho ra khỏi cửa.

Từ đó về sau, Từ Tĩnh Trạc không hỏi nữa.

Uống ba hiệp rượu, Yến An Khánh ngà ngà say, kéo Từ Tĩnh Trạc nói tiếp.

" Không còn ai quản tôi nữa, tôi không say không về."

" Uống đi, hiếm khi được quẩy hết nóc mà." Từ Tĩnh Trạc tửu lượng rất tốt, đã luyện từ sớm. Rất rõ ràng đã cùng Yến An Khánh uống chung rất nhiều, nhưng anh nhìn qua không giống uống cùng Yến An Khánh.

" Chúc mừng tôi tìm về tự do " Những lời này cả đêm nay Yến An Khánh nói không dưới mười lần.

" Tốt nhất là cậu không hề thích anh ta." Từ Tĩnh Trạc không thể giải thích rõ. Có thể anh cảm thấy Yến An Khánh sẽ gây tai họa trên người Cố Tây Châu, mặc dù anh căn cứ vào tình hình trước đó cảm thấy Cố Tây Châu tài giỏi. Nhưng cảm giác bất an mãnh liệt, giống như ngày đó thực sự đến rất gần.

" Tôi đương nhiên không có thích anh ta, tôi còn rất hận anh ta, lãng phí năm năm thanh xuân của tôi, kiềm hãm tôi lại." Yến An Khánh đã uống đến mơ màng còn không quên lên án Cố Tây Châu

" Chỉ mong cậu thực sự biết được điều cậu muốn chính là cái gì." Từ Tĩnh Trạc nhỏ giọng nói một câu, Yến An Khánh cũng không có nghe thấy, nếu không nhất định sẽ giận bỏ về.

Yến An Khánh lại muốn lôi kéo một thiếu niên bên cạnh uống rượu.

" Được rồi, cậu đi đi, nơi này không cần cậu đâu." Từ Tĩnh Trạc đỡ lấy người của Yến An Khánh đang say bí tỉ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro