Chương 2 : Tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Yến An Khánh, trước đây cậu từng được Yến An Khánh sủng ái rất nhiều lần, nhưng gần đây lại trở nên lạnh lùng, cậu cũng không muốn từ bỏ kim chủ tốt như vậy, nhưng bị Từ Tĩnh Trạc liếc mắt một cái, vẫn là thành thật đi ra ngoài.

Yến An Khánh ngủ ở khách sạn một đêm, sau khi tỉnh lại liền trực tiếp về nhà thuê lấy USB, gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.

---

" Tây Châu, cậu điên rồi à ? Cậu biết rõ Yến An Khánh nắm giữ thông tin cơ mật của công ty, tại sao còn thả tên đó đi ? " Tạ Chí Phi tức giận hỏi

" Không thì sao ? Tôi cũng không giữ được em ấy." Cố Tây Châu uống rượu, uể oải nói

" Cậu không quan tâm đến Cố thị nữa à ? Đây là tâm huyết cậu bỏ ra nhiều năm, nói không cần liền từ bỏ." Tạ Chí Phi giật lấy ly rượu trong tay Cố Tây Châu, anh không nhìn nỗi bộ dáng thất hồn lạc phách của Cố Tây Châu mà.

" Nói sau đi." Người hắn thương cũng không giữ được, vậy những thứ khác quan tâm đến có ích gì ?

" Năm năm rồi đó, Cố Tây Châu, cậu thấy Yến An Khánh đánh cắp tư liệu của công ty rồi đưa cho đối thủ của cậu, cậu còn lý do gì mà phải giữ tên đó ở lại ? Trong mắt cậu chỉ có tên đó, chúng ta thực sự quan tâm người của cậu, vẫn không đáng một đồng sao ? " Tạ Chí Phi túm lấy cổ áo của Cố Tây Châu hỏi

" Thật xin lỗi." Cố Tây Châu cúi đầu, hắn biết bên cạnh còn rất nhiều bạn bè thực lòng đối đãi với mình, mà hắn chỉ một lòng muốn để ý đến Yến An Khánh, không quan tâm bọn họ, nhưng bọn họ cũng không rời đi. Cố Tây Châu thực sự rất áy náy, " Cố thị...tôi sẽ giữ được."

" Tây Châu, cậu còn có tôi, tôi vĩnh viễn luôn bên cạnh cậu." Tạ Chí Phi đặt tay lên vai Cố Tây Châu, nghiêm túc nói.

" Cảm ơn." Cố Tây Châu nắm tay Tạ Chí Phi đứng lên.

" Đừng nghĩ tới tên đó nữa." Tạ Chí Phi ngay từ đầu đã phản đối việc Cố Tây Châu ở cùng Yến An Khánh. Anh nhìn qua liền biết Yến An Khánh không thích Cố Tây Châu, tâm tư cũng thủ đoạn không kém. " Rốt cuộc tên đó tốt bao nhiêu, lại khiến cậu hết lần này đến lần khác ném kiêu ngạo, còn cười nói tha thứ."

" Tôi muốn ở một mình." Cố Tây Châu nói, hắn thực sự rất mệt mỏi.

Tạ Chí Phi đi rồi, hắn liền một mình ngồi ngây ngẩn, trong đầu toàn là chuyện năm năm dây dưa không rõ cùng Yến An Khánh. Chính xác mà nói là hắn tự mình dây dưa, Yến An Khánh muốn cái gì hắn đều cho cái đó, danh dự, tiền tài, địa vị, kiêu ngạo, thậm chí hận không thể đem mạng tặng cậu, cũng chưa từng nhận được một lần ngoảnh đầu của Yến An Khánh.

---

Yến An Khánh hẹn gặp Đào Ẩn Mặc, người tình mà nhiều năm cậu vẫn luôn bí mật hẹn hò.

" An Khánh, sao bây giờ anh mới đến ? " Đào Ẩn Mặc lo lắng hỏi, " Anh lấy được đồ rồi sao ? "

" Anh ngủ quên, đồ ở đây." Yến An Khánh đem USB đưa cho Đào Ẩn Mặc, " Chúng ta rời khỏi đây thôi."

" Cái này...Từ từ đã, An Khánh, anh không nghĩ tới Cố Tây Châu sẽ thân bại danh liệt sao ? " Đào Ẩn Mặc trong nháy mắt hoảng loạn, sau đó bình tĩnh nói.

" Để ý anh ta làm gì ? Anh chỉ muốn cùng em cao chạy xa bay." Yến An Khánh nắm tay Đào Ẩn Mặc nói.

" Em biết, nhưng em còn có một chút việc chưa xử lý ổn thỏa, hãy đợi em, được chứ ? " Đào Ẩn Mặc giải thích lý do khác, " Tin em đi, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi."

" Được, anh chờ em."

Yến An Khánh ở bên Đào Ẩn Mặc ba năm, mỗi lần lẻn ra ngoài, hơn phân nửa là ở cùng Đào Ẩn Mặc. Còn có việc đem một chút tư liệu công ty Cố thị.

Đào Ẩn Mặc trực tiếp cầm tư liệu đến công ty Lam Đằng tìm Tư Trạch Hành, nghiên cứu lợi dụng làm thế nào để đánh sập tập đoàn Cố thị. Còn Yến An Khánh đã về đến Hoa Thiên.

Từ khi Yến An Khánh lấy tư liệu mang đi, Cố Tây Châu liền bắt đầu ở lại công ty, bận rộn cả ngày lẫn đêm, giống như chỉ có như vậy hắn mới không nghĩ tới Yến An Khánh, mới không có thống khổ như vậy.

" Tây Châu, cậu cần nói gì ? " Tạ Chí Phi

" Tạm thời không cần."

Tạ Chí Phi muốn nói gì đó nhưng đều nghẹn lại, rõ ràng hắn đã dùng cổ phần, thậm chí đã thế chấp căn biệt thự mình ở, nhưng hắn vẫn nhất quyết một mình chống đỡ, nhưng người này lại một lần nữa cố tình chịu thua Yến An Khánh.

" Được." Tạ Chí Phi cũng không bắt buộc, bất đắc dĩ nói.

---

" Chuyện gì thế này ? Vì cái gì tập đoàn Cố thị còn bình yên vô sự ? " Tư Trạch Hành phẫn nộ chất vấn Đào Ẩn Mặc.

" Em thực sự không biết, nhưng mà nghe nói chính là Cố Tây Châu đem của cải thế chấp cho vay, có lẽ..."

" Có lẽ cái gì ? Việc này đi qua, tập đoàn Cố thị cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều." Tư Trạch Hành nói, tuy rằng đợt này Cố thị nhận không ít đả kích, nhưng kết quả đối với bọn họ cũng không mấy khả quan, " Em cảm thấy Cố Tây Châu sẽ bỏ qua cho chúng ta sao ? "

" Vậy phải làm sao đây ? " Đào Ẩn Mặc cũng sợ hãi, Cố Tây Châu không phải dễ chọc, bọn họ đều không phải đối thủ. Nếu không phải vì cho rằng lần này có thể đánh sập tập đoàn Cố thị, bọn họ cũng không có can đảm công khai tuyên chiến

" Bắt cóc Yến An Khánh, anh cũng không tin Cố Tây Châu thật sự mặc kệ hắn." Tư Trạch Hành đập nồi dìm thuyền nói.

" Đó là phạm pháp, anh điên rồi, lỡ có ai đó mất mạng thì phải làm sao ? " Đào Ẩn Mặc bị dọa sợ rồi.

" Haha, đánh cắp tư liệu mật của thương nghiệp cũng là phạm pháp, hơn nữa, sự tồn tại của Yến An Khánh chính là chứng cứ, trừ khi Cố Tây Châu chết, chúng ta đều phải chơi tới cùng."

" Vậy..." Đào Ẩn Mặc vẫn còn do dự, lỡ như thất thủ cũng không thể quay đầu lại nữa.

" Không có thời gian, em mau gọi cho Yến An Khánh ra gặp mặt đi." Tư Trạch Hành không để cơ hội cho Đào Ẩn Mặc do dự, trực tiếp giải quyết dứt khoát.

Đào Ẩn Mặc vẫn là dựa theo yêu cầu của Tư Trạch Hành hẹn gặp Yến An Khánh tới một quán bar dưới danh nghĩa của Lam Đằng.

" Các người muốn làm gì ? Ẩn Mặc, đây là có ý gì ? " Yến An Khánh cũng không ngờ tới vừa đến đã bị một người áo đen trói lại, sau đó Đào Ẩn Mặc và Tư Trạch Hành cùng nhau đi vào.

" Tôi cũng không còn cách nào khác." Đào Ẩn Mặc bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tư Trạch Hành.

" Yến An Khánh, chỉ có mày mới có thể làm Cố Tây Châu nghe lời, ngoan ngoãn tìm đến cái chết." Tư Trạch Hành nâng cằm Yến An Khánh, " Đáng tiếc, hắn không còn gì để mất."

Tư Trạch Hành dùng điện thoại của Yến An Khánh gọi báo cho Cố Tây Châu.

" Này, Cố Tây Châu, trong tay của tao đang có tiểu tình nhân của mày, Yến An Khánh, nếu mày không muốn nó chết thì cứ việc tự mình đến, tao sẽ gửi địa chỉ cho mày, cho mày một giờ, muộn một chút ta liền giết con tin." Tư Trạch Hành nói xong liền cúp điện thoại.

" Anh ta sẽ không đến, chúng tôi đã sớm chia tay rồi." Yến An Khánh kiên quyết nói.

" Hắn nhất định sẽ đến, hắn yêu mày như vậy, sẽ cam tâm tình nguyện vì mày mà chết." Tư Trạch Hành cười nói, " Để ta nói, Yến An Khánh, mày thực sự đủ nhẫn tâm, năm năm qua cũng chưa từng động lòng."

Yến An Khánh ngẩng đầu nhìn Đào Ẩn Mặc, người mà cậu tự cho rằng mình yêu sâu đậm, giờ đây đang nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng.

Ngay lúc này, điện thoại của Yến An Khánh đổ chuông, là mẹ Yến, nhưng Tư Trạch Hành không bắt máy, lại có tin nhắn gửi đến.

[Mẹ]: Cha con và mẹ sẽ về Trung Quốc vào tuần sau, điện thoại của Tây Châu đang tắt, con nói với thằng bé một tiếng, sau khi về chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên.

" Không nhận ra được, mẹ của mày còn rất thích Cố Tây Châu. Người đầu tiên muốn nhắn trước khi về nước cũng không phải mày." Tư Trạch Hành mỉm cười đưa điện thoại tới trước mặt Yến An Khánh, " Xem ra bữa cơm đoàn viên đã định sẵn không thể đoàn viên rồi."

Đại não của Yến An Khánh chấn động, không hiểu tại sao mẹ lại muốn nói cho Cố Tây Châu biết trước.

Nửa giờ sau, Cố Tây Châu liền một mình đi tới.

" Nhanh như vậy ? Có vẻ như mày thực sự quan tâm tới thằng này." Tư Trạch Hành liếc nhìn đồng hồ, nói.

" Thả em ấy ra, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì." Cố Tây Châu nói.

Sau khi nhận được tin hắn liền đi đến không chút do dự, dù thừa nhận rằng Yến An Khánh có làm tổn thương hắn sâu sắc, hắn cũng không thể làm tổn thương đến cậu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro