Chương 3 : Anh sẽ bảo vệ em lần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ai có thể nghĩ đến, đường đường là chủ tịch tập đoàn Cố thị, lại có thể hèn hạ như vậy." Tư Trạch Hành giễu cợt nói

" Cố Tây Châu, anh bị ngu sao ? Tại sao lại tới đây ? " Yến An Khánh sau một hồi kinh ngạc cũng tức giận hét lên, cậu cũng không biết mình tức giận vì ai, cũng không biết đang hỏi Cố Tây Châu hay là chính mình.

" An Khánh, đừng sợ, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì." Cố Tây Châu cười nói.

" Thật đúng là cái loại si tình, người đâu, động thủ."

Bốn năm người ăn mặc tây trang màu đen cầm gậy đi đến chỗ của Cố Tây Châu.

" Các người muốn làm gì ? " Yến An Khánh ra sức giãy giụa nhưng không có kết quả.

" Đương nhiên là muốn mạng hắn, đúng rồi, còn có của mày." Tư Trạch Hành nói

Yến An Khánh có thể nghe được thanh âm gậy đánh đến xương cốt, thân thể Cố Tây Châu vốn không tốt.

" Cố Tây Châu, anh đi đi, mặc kệ tôi." Không biết vì sao nước mắt rơi trên mặt Yến An Khánh.

" Cố Tây Châu."

Mắt Yến An Khánh thấy Cố Tây Châu ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu, cậu thừa dịp người khống chế cậu không chú ý, tránh thoát ra, chạy đến chỗ Cố Tây Châu, cậu chưa từng kiên định chọn Cố Tây Châu, nhưng người này từ đầu đến cuối đều chỉ yêu mình cậu.

" Cố Tây Châu, anh đừng làm tôi sợ, anh đừng để xảy ra chuyện gì, được không ? " Yến An Khánh kinh hoảng, thất thố khẩn cầu.

" Tôi không có vấn đề gì." Cố Tây Châu miễn cưỡng đứng dậy, " Thả em ấy ra. Nếu anh muốn Cố thị, tôi sẽ cho anh, tôi cũng cho anh mạng sống của tôi."

" Có cơ hội thì chạy đi." Cố Tây Châu căn bản cũng không cần dặn dò cậu làm điều thừa thãi đánh động tới hắn, bởi vì hắn rõ ràng Yến An Khánh sẽ không để tâm tới hắn.

Nhưng dù cho có là như vậy, hắn vẫn nguyện ý vì cậu sống, vì cậu chết, có lẽ Tư Trạch Hành nói rất đúng.

" Tư tổng, có người tới."

Cửa lớn vừa mở, Yến An Khánh liền nắm bắt cơ hội đỡ Cố Tây Châu chạy ra ngoài.

Sau khi biết được tin, Tạ Chí Phi liền báo cảnh sát. Cảnh sát mặc thường phục lập tức bắt những kẻ đang truy đuổi Yến An Khánh và Cố Tây Châu.

Từ Trạch Hành và Đào Ẩn Mặc bí mật bỏ chạy qua cửa sau.

" Làm sao bây giờ ? " Đào Ẩn Mặc hoảng loạn hỏi.

" Bọn họ chạy chưa xa đâu." Mắt Tư Trạch Hành lộ ra một tia hung quang, nhất định phải bắt được.

---

" Cố Tây Châu, anh sao rồi ? Kiên trì một chút, tôi đưa anh đến bệnh viện." Yến An Khánh cảm nhận trên tay hay trên người đều là máu, máu của Cố Tây Châu.

" Tôi không sao." Cố Tây Châu cười, lúc này đây Yến An Khánh quan tâm hắn, hẳn là không có mục đích đi.

" Anh đang muốn làm gì ? " Đào Ẩn Mặc ngồi trên ghế lái phụ, bất an hỏi.

" Không làm gì cả, chỉ là bất cẩn xảy ra một vụ tai nạn xe mà thôi." Tư Trạch Hành vừa nói vừa nhìn hai người đang đỡ nhau ở phía trước cách đó không xa.

" Anh điên à ? Đang có theo dõi đó." Đào Ẩn Mặc có ý muốn ngăn cản.

" Yên tâm, xong việc sẽ có kẻ thay chúng ta gánh tội." Tư Trạch Hành đột nhiên tăng tốc, xông thẳng đến Cố Tây Châu và Yến An Khánh.

Có lẽ do khả năng nhạy bén, Cố Tây Châu quay đầu lại liền thấy chiếc xe đang lao về phía mình, theo bản năng đẩy Yến An Khánh ra, bị hất văng ra ngoài.

" Cố Tây Châu."

" Em nên làm gì đây ? " Đào Ẩn Mặc nhìn Yến An Khánh vẫn còn sống hỏi.

" Ngoài hỏi phải làm gì, em còn có thể làm gì ? " Tư Trạch Hành tức giận hỏi, " Không có Cố Tây Châu, Yến An Khánh cũng không thể gây chuyện."

Đoạn đường này có người giám sát, bọn họ không dám xuống xe, hơn nữa nếu quay đầu lại đụng phải Yến An Khánh, bọn họ sẽ bị camera giám sát bắt gặp, không còn cách nào khác phải bỏ chạy.

Yến An Khánh chạy tới ôm Cố Tây Châu, vội vàng tìm được điện thoại di động trong quần áo Cố Tây Châu.

" Mật khẩu, mật khẩu là gì ? "

" 0304."

Yến An Khánh sửng sốt một chút, đó là sinh nhật của cậu, hồi phục tinh thần bấm vài lần mới gọi 120 được.

" Anh cố gắng lên, xe cấp cứu sắp đến rồi."

" An Khánh, đây là anh...một lần cuối...che chở em." Cố Tây Châu nghiêm túc nhìn Yến An Khánh, giống như muốn đem bộ dáng của cậu khắc sâu, " Nếu có kiếp sau, chúng ta...không cần lại...gặp nhau."

Yến An Khánh vẫn luôn lắc đầu, " Cố Tây Châu, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh đừng rời đi, em...em về sau cái gì cũng nghe lời anh mà, Cố Tây Châu."

Đáng tiếc, người đàn ông yêu thương cậu từ tận đáy lòng, cũng không còn đáp lại lời cậu nữa.

" Cố Tây Châu, em sai rồi, em sai rồi..." Yến An Khánh có khóc lóc thảm thiết đến đâu, cũng sẽ không có người thương xót cậu.

Cậu suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, giống như ngu ngốc nhiều năm như vậy, đại não liền hiểu ra, có lẽ cậu thực sự đã làm sai quá nhiều việc.

Đáng tiếc lúc này đây, vĩnh viễn lại không có ai đáp lại. Yến An Khánh ôm Cố Tây Châu, nhìn hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm nhận thân thể hắn dần dần chuyển lạnh, máu tươi dần dần chuyển sang màu đỏ thắm.

Xe cấp cứu tới rồi, phòng phẫu thuật bệnh viện đèn sáng lại tắt.

" Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin nén bi thương."

" Không thể nào, nhất định là có sai xót. Làm sao có thể..." Người kia lợi hại như vậy, cho dù cậu có đem đến phiền toái lớn đến đâu, Cố Tây Châu đều có thể giải quyết, hắn cái gì cũng biết, không gì làm không được, một người như vậy, làm sao có thể chết...

" Yến An Khánh, cậu vừa lòng rồi ? Cố Tây Châu cùng với những gì hắn sở hữu đều bị hủy hoại trong tay cậu, vui lắm đúng không ? " Tạ Chí Phi đi đến liền trực tiếp tặng Yến An Khánh một quyền, nếu Cố Tây Châu vẫn còn, nhất định sẽ không làm.

" Thật xin lỗi, tôi sai rồi."

" Tỉnh ngộ trễ như vậy, hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa." Nếu không phải mạng này của Yến An Khánh là của Cố Tây Châu đánh đổi, Tạ Chí Phi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cậu.

Yến An Khánh một mình một người trở về biệt thự bọn họ từng sống, không gian cũng chưa thay đổi, khi hắn rời đi bát đũa đều đã thu dọn sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngoại trừ việc, không có người sẽ kêu cậu, "An Khánh."

Yến An Khánh đi đến phòng Cố Tây Châu, đây là lần đầu cậu bước vào phòng này, thực gọn gàng cũng thực quạnh quẽ, nếu không có cái két sắt kia trên đầu giường, có người nói nơi ở này không có người sống cũng có người tin.

" Ding dong....ding dong..."

" Tạ Chí Phi ? " Yến An Khánh không nghĩ đến việc Tạ Chí Phi sẽ qua đây.

" Trừ khi cần thiết, tôi cũng không tới gặp cậu. Đi thẳng vào vấn đề, căn cứ vào di chúc của Cố Tây Châu, tài sản trên danh nghĩa mà cậu ta sở hữu đều thuộc về cậu, đây là thư cậu ta gửi cậu." Tạ Chí Phi lời ít ý nhiều nói, " Ký tên đi, xong việc này thì tôi cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ."

Yến An Khánh không nhớ rõ mình đã ký tên như thế nào và mở lá thư kia ra sao.

" An Khánh, bảo trọng, tương ngộ, không cần gặp lại."

Ngắn ngủi mười chữ, Yến An Khánh xem lại, cuối cùng ôm trong lòng gào khóc thảm thiết

Yến An Khánh dựa vào ngày sinh của mình mở cửa két sắt, bên trong đều là những vật cậu vì có mục đích lấy lòng mà cố ý đưa cho hắn, đều là những vật bình thường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy, thậm chí ngay cả việc người tặng quà cũng không có dụng tâm, khả năng cao thấy vật ven đường cũng liền mua, nhưng Cố Tây Châu vẫn coi như trân bảo.

Lễ tang của Cố Tây Châu là vào ba ngày sau, cha mẹ của Yến An Khánh cũng về nước.

" Ba, mẹ, hai người như thế nào đã trở về ? " Yến An Khánh kinh ngạc hỏi, cậu không nghĩ tới sẽ gặp lại cha mẹ ở lễ tang của Cố Tây Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro