Chương 4 : Lại một lần trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tây Châu xảy ra chuyện, chúng ta sao có thể không về được?" Mẹ Yến khóc lóc nói, "Đứa trẻ tốt như vậy, ông trời đúng là ghen tị với tài năng của nó mà."

"Không phải, hai người ở nước ngoài...không phải..." Trong ấn tượng của Yến An Khánh, cha mẹ chính là bị Cố Tây Châu giam lỏng ở nước ngoài.

"Cha con bị bệnh nặng, nhờ có Tây Châu mua nhà, lại sắp xếp người chiếu cố chúng ta, còn mời cả bác sĩ chuyên khoa về, mẹ vẫn xem thằng bé như con ruột của mình." Mẹ Yến càng nói càng thương tâm, dựa vào cha Yến khóc không thành tiếng.

"Vậy hai người...vì cái gì...không nói cho con?" Mỗi lần trong điện thoại đều là trốn trốn tránh tránh việc này, mới làm Yến An Khánh hiểu lầm sâu vô cùng.

"Còn không phải suy nghĩ vì con sẽ lo lắng sao, Tây Châu đều sắp xếp tốt, cớ gì phải làm thêm một người vướng bận." Mẹ Yến lau nước mắt, "Nếu không phải cha con bệnh đến năm nay vẫn chưa dứt, chúng ta đã sớm trở về."

"Không nghĩ tới vẫn là về trễ."

Yến An Khánh không phải chưa từng gọi điện cho cha mẹ, nhưng cậu trước đây vẫn luôn cho rằng Cố Tây Châu an bài uy hiếp cha mẹ của mình, hiện giờ xem ra, cậu sai rồi, hơn nữa sai không thể đền bù.

"Nén bi thương, chỉ mong kiếp sau Tây Châu có thể sống vui vẻ." Cha Yến thương cảm nói, ông rất ngưỡng mộ Cố Tây Châu, vô luận là nhân phẩm hay năng lực, đáng tiếc.

Lễ tang sau đó diễn ra thế nào Yến An Khánh cũng không biết, trong đầu cậu hơn nửa là chuyện quá khứ. Cố Tây Châu chưa bao giờ làm tổn thương cậu, chẳng qua cậu ma xui quỷ khiến, tin vào mấy lời gièm pha của hồ bằng cẩu hữu, luôn nghĩ về người vẫn luôn quan tâm cậu theo cách tồi tệ nhất.

Những người đó, Yến An Khánh bỗng nhiên nghĩ đến, Cố Tây Châu đã nhiều lần nói với cậu nên cách xa những người này một chút, làm cậu luôn nghĩ Cố Tây Châu rắp tâm bất lương. Có lẽ, Cố Tây Châu đã sớm nhìn ra, cũng có lòng nhắc nhở, nhưng Yến An Khánh không chịu tin.

Yến An Khánh tự nhốt mình trong phòng, vẫn là Từ Tĩnh Trạc đến thăm.

"An Khánh, nghĩ thoáng một chút, đều đã qua rồi." Từ Tĩnh Trạc thật sự không nghĩ ra lời nào để an ủi, rốt cuộc anh đã chứng kiến quá nhiều lần Yến An Khánh hết lần này đến lần khác phản bội, tổn thương Cố Tây Châu.

"Cậu nói rất đúng, tôi sai rồi, tôi căn bản chính là không biết mình muốn gì." Yến An Khánh cười khổ nói.

Từ Tĩnh Trạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Yến An Khánh, cả người đều gầy đi một vòng, cũng không nói được mấy lời an ủi, sớm biết như vậy, chi bằng lúc trước...

"Thực ra tôi không hận anh ấy như tôi nghĩ." Yến An Khánh cúi đầu, "Không, tôi yêu anh ấy."

Năm năm sớm chiều có nhau, nếu như vứt bỏ thành kiến, tinh tế hồi tưởng, khả năng cậu thật sự yêu Cố Tây Châu, chẳng qua là yêu mà không nhận ra mà thôi.

____

Yến An Khánh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, giống như đã trôi qua một năm, chỉ là hôm nay dậy sớm, đột nhiên rất nhớ Cố Tây Châu, lần đầu tiên sau ngần ấy ngày lại chỉnh đốn lại diện mạo của mình, thay tây trang màu đen, đi thăm mộ.

"Tây Châu, em sai rồi, thật sự sai rồi, đến kiếp sau em nhất định sẽ dùng hết khả năng bảo vệ anh, anh đừng từ bỏ em, được không?" Yến An Khánh vuốt ve tấm ảnh trên bia mộ

Yến An Khánh vẫn luôn đang nói chuyện, cảm giác thời gian một ngày này còn nói nhiều hơn năm năm qua bọn họ sống chung.

Thời điểm trở về, Yến An Khánh hốt hoảng, trong đầu đều là thời gian năm năm điểm qua một lần.

"Tích tích tích...."

"Mau gọi 120, nhanh lên..."

Trong khoảnh khắc bị xe tông, Yến An Khánh phảng phất nhìn thấy Cố Tây Châu.

____

Hôm nay là sáu tháng chín, sinh nhật của Cố Tây Châu.

"A..."

Yến An Khánh đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, mê man nhìn hoàn cảnh xung quanh, phòng vip ở Hoa Thiên, Yến An Khánh tự sờ sờ mặt mình, lại dừng một chút, cậu không phải bị tai nạn xe có người cứu nhưng không thành công sao? Chẳng lẽ cậu còn sống? Cậu sống lại?

Yến An Khánh chạy nhanh lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, ngày bảy tháng chín, là ngày cậu bỏ đi ngay ngày sinh nhật Cố Tây Châu bỏ đi

Con người luôn là biết không đủ, liền trọng sinh, nhưng Yến An Khánh suy nghĩ, vì cái gì không đến sớm hơn một ngày, cậu tuyệt đối sẽ không hất đổ cơm của Cố Tây Châu làm, có điều còn may rằng cậu chưa bán đứng Cố Tây Châu, vẫn còn kịp.

Yến An Khánh sốt ruột mặc xong quần áo, cậu gấp không chịu nổi muốn gặp lại Cố Tây Châu, chưa bao giờ nóng lòng như vậy.

Đáng tiếc, Cố Tây Châu cũng không có ở nhà.

Yến An Khánh lại một lần trở về nơi này, dường như đã trải qua mấy đời, cậu vội vàng đi lên lầu tìm Usb, gắt gao nắm chặt, đừng ngồi không yên chờ Cố Tây Châu về.

Cửa "cạch" một tiếng, tim Yến An Khánh đập thình thịch.

Cố Tây Châu mở cửa liền thấy Yến An Khánh co quắp ngồi trên sofa đứng lên nhìn mình.

"An Khánh?" Cố Tây Châu cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.

"Tây Châu." Sau một hồi sinh tử, lại đem cái tên này nói ra khỏi miệng, Yến An Khánh không biết nên diễn tả bản thân có bao nhiêu kích động.

"Cậu...là trở về lấy đồ sao?" Cố Tây Châu đã chuẩn bị tâm lý nhiều lần, nhưng lại một lần nhìn thấy Yến An Khánh, hắn vẫn là không nhịn được trong giọng nói mang theo ôn nhu.

"Không phải, em là..." Trong khoảng thời gian ngắn Yến An Khánh không biết nên giải thích thế nào, "Đúng rồi, cái này, cái này cho anh."

Yến An Khánh cẩn thận đem Usb đưa cho Cố Tây Châu.

"Có ý gì? Cậu biết tư liệu này không đủ đánh sập Cố thị, đúng không?" Cố Tây Châu không nhận, ngẩng đầu hỏi

Yến An Khánh gật gật đầu, kiếp trước đúng là không đủ đánh sập Cố thị, nhưng rất nhanh Yến An Khánh lại lắc đầu, lúc này hẳn là cậu vẫn chưa biết.

"Haha, cậu muốn biết tư liệu quan trọng hơn à?" Cố Tây Châu liền biết, Yến An Khánh sẽ không vô duyên vô cớ tốt bụng cùng hắn nói chuyện, xem ra chính là do tư liệu không đủ quan trọng.

"Không có, em không cần, em cái gì cũng không cần." Yến An Khánh rất nhanh lắc đầu, "Đều cho anh."

Yến An Khánh đặt Usb ở trên bàn trà, lặng lẽ vòng đến bên cạnh Cố Tây Châu, trộm kéo kéo ống tay áo hắn.

"Tây Châu, em sai rồi, em không bày trò nữa, về sau đều nghe theo anh." Yến An Khánh cúi đầu nói, "Tây Châu, đừng đuổi em đi, được không?"

"Yến An Khánh, tôi mệt rồi, cậu rốt cuộc lại muốn gì?" Cố Tây Châu lần đầu từ bỏ ý tốt của Yến An Khánh, đẩy cậu ra, "Tôi thật sự mệt rồi."

Cố Tây Châu không màng tất cả yêu năm năm, nhận lại ngoại trừ lạnh nhạt cùng trào phúng, thì không còn gì nữa.

"Em muốn...ở lại." Yến An Khánh cả người đều yếu đi, một người thương tổn mình năm năm đột nhiên hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến, cho dù là ai cũng không thể tin.

"Tha cho tôi đi." Cố Tây Châu trong mắt đều là tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, "Hay là cậu cứ chờ đi, thân thể tôi cũng không chống đỡ được bao lâu, lúc đó cũng không quản được cậu, cậu muốn làm gì thì làm."

"Không, không có." Yến An Khánh điên cuồng lắc đầu, cậu không nghĩ tới sẽ một lần nữa đánh mất Cố Tây Châu.

"Em xin anh, đừng đuổi em đi, em không còn nơi nào để đi." Yến An Khánh đáng thương nhìn Cố Tây Châu, "Tây Châu."

Yến An Khánh sống lại một đời, cái gì đều không để tâm, cậu chỉ cần Cố Tây Châu, mặt dày mày dạn cũng muốn đem người lưu lại.

=

* Xưng hô trong truyện sẽ tùy theo hoàn cảnh, nói chung tui sẽ cố gắng diễn đạt một cách hợp lý nhất có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro