Chương 5 : Cho anh ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haha." Cố Tây Châu cười, đôi khi hắn thật muốn tự đào ra lòng mình nhìn một cái, xem xem có phải bên trong đều tràn ngập tên của Yến An Khánh hay không, bằng không, như thế nào người kia mới mở miệng, hắn liền nhận thua.

"Được." Cố Tây Châu căn bản là không tin Yến An Khánh, nhưng chính là người mà hắn yêu tận đáy lòng cầu xin hắn, có thể muốn mạng hắn, Cố Tây Châu đều sẽ cho.

"Vậy...anh ăn cơm chưa?" Yến An Khánh thoáng nhìn qua thời gian hỏi.

"Vẫn chưa." Cố Tây Châu lắc đầu, hắn vốn không muốn ăn, "Cậu muốn ăn gì à? Tôi đi làm cho cậu."

"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Yến An Khánh đoán hẳn hôm nay Cố Tây Châu rất mệt, không muốn quấy rầy hắn.

"Được, cậu muốn ăn cái gì?" Cố Tây Châu mới bước chân vào nhà cũng chưa thay quần áo, mang giày vào liền có thể ra ngoài.

"Anh có thể ăn lẩu không?" Yến An Khánh biết thân thể Cố Tây Châu không tốt, nhưng kiếp trước cậu không hiểu rõ Cố Tây Châu.

"Có thể." Cố Tây Châu có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới một ngày Yến An Khánh sẽ quan tâm hắn ăn được hay không.

"Cậu có muốn đi nhà hàng nào không?" Có thể nói Cố Tây Châu một mực chiều chuộng Yến An Khánh, hoặc là nói, trước kia chính là như vậy, hắn cái gì cũng nghe Yến An Khánh, cuối cùng cậu cũng không ở lại.

"Không có, anh đi đâu, em đều ăn được." Yến An Khánh cười nói, cậu cười rộ lên thật đẹp, thật ấm áp.

Nụ cười của Yến An Khánh chính là làm cho Cố Tây Chung nhất kiến chung tình, hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Cố Tây Châu cũng không rõ dụng ý của Yến An Khánh, nhưng hắn vẫn thử chọn một nhà hàng, tự nhiên đem thực đơn đưa tới trước mặt Yến An Khánh.

"Anh...có kiêng ăn món gì không?" Yến An Khánh cũng là lần đầu phát hiện, ở bên nhau năm năm, cậu cư nhiên hoàn toàn không biết gì về Cố Tây Châu, mà Cố Tây Châu lại có thể nhớ kĩ sở thích cùng thói quen của cậu.

Đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

"Cậu cứ ăn tự nhiên, tôi ăn một miếng là được." Cố Tây Châu đi lấy một vài món điểm tâm ngọt, đều là món Yến An Khánh thích ăn.

Yến An Khánh gọi một chút đồ ăn bình dân.

"An Khánh." Cố Tây Châu chủ động lên tiếng, "Có chuyện gì, cậu nói đi."

Cố Tây Châu không muốn đợi đến khi mình đắm chìm trong sự dịu dàng này mới bị thô bạo vứt bỏ, hắn đã nếm trải quá nhiều lần, không cần thiết phải lãng phí kĩ thuật diễn của Yến An Khánh.

"Em không có chuyện gì, chỉ là muốn cùng anh ăn một bữa."

"An Khánh, không cần thiết." Cố Tây Châu bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Cậu cũng biết, cậu muốn cái gì, tôi đều sẽ cho cậu."

Ngay cả tự do Cố Tây Châu đều cho, còn cái gì không thể cho.

"Tây Châu, lần này em thật sự tỉnh ngộ rồi, anh cho em một cơ hội nữa, được không?" Yến An Khánh biết lời nói của chính mình không đáng tin chút nào, cậu đã vô số lần lừa gạt Cố Tây Châu.

"Được." Cố Tây Châu cũng không tính toán truy hỏi, nếu Yến An Khánh muốn có một cái trình tự, hắn liền chiều theo, "Ăn đi."

Cố Tây Châu không tin cậu, Yến An Khánh rất rõ ràng, đây là việc cậu tự làm bậy, không trách người khác được.

"Cho anh nếm thử cái này, ăn ngon lắm." Yến An Khánh đem một miếng pudding xoài đưa cho Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Yến An Khánh, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn biết rõ, sao có thể đơn thuần ăn một bữa đơn giản như vậy.

Nhưng Cố Tây Châu vẫn ăn.

Hắn dị ứng với quả xoài, người bên cạnh hắn đều biết, thậm chí ngay cả một người chỉ đối tác thương nghiệp cũng biết, trước hoặc sau điểm tâm đều sẽ tránh đi.

"Ăn ngon không?"

"Ừm." Cố Tây Châu gật gật đầu

Yến An Khánh đưa, dù là độc hắn cũng sẽ ăn không chút do dự, những lời này là Tạ Chí Phi nói, Cố Tây Châu cảm thấy rất đúng.

"Tôi đi phòng vệ sinh một chút."

Cố Tây Châu ở phòng vệ sinh nôn mửa đến trời đất tối sầm, một ngày vốn dĩ cũng không có ăn gì, còn không ngừng nôn khan.

Hơn hai mươi phút, Cố Tây Châu sửa soạn tốt mới đi ra, trừ bỏ đôi mắt có chút phiếm hồng, cái gì cũng không nhìn ra.

"Anh làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?" Có lẽ là phá lệ chú ý, Yến An Khánh vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Tây Châu có vẻ không đúng lắm.

"An Khánh, cậu biết rõ còn cố tình hỏi?"

"Cái gì? Em không biết, rốt cuộc là làm sao vậy?" Yến An Khánh vẻ mặt mê man hỏi.

"Tôi dị ứng với xoài." Cố Tây Châu cười khổ nói, hắn đã sớm quen, Yến An Khánh vẫn luôn nghĩ mọi cách nhục nhã hắn, dĩ vãng hắn đều không nói, nhưng lần này, rõ ràng hắn đã buông tay rồi, người này vì đâu còn muốn trêu đùa hắn.

"Thật xin lỗi, em không biết, em thật sự không biết anh dị ứng với xoài." Yến An Khánh nhìn thoáng qua hộp pudding đã được ăn sạch, "Anh có ngốc không? Dị ứng mà anh còn ăn?"

"Nếu tôi không ăn, cậu sẽ vừa lòng sao?"

Yến An Khánh trước đây đi ăn với Cố Tây Châu, sẽ gọi một bàn món cay Tứ Xuyên, thậm chí còn cố ý chọn cho Cố Tây Châu, bởi vì chuyện này, Cố Tây Châu thường xuyên có vấn đề về dạ dày.

"Em...em đi mua thuốc cho anh, anh chờ em." Yến An Khánh cảm thấy bây giờ có giải thích cái gì cũng dư thừa, "Ngàn vạn đừng đi, chờ em về đấy."

Yến An Khánh chạy đến tiệm thuốc gần nhất, mua vài loại thuốc dị ứng, đều để ở trên bàn.

"Anh xem thử, anh uống loại nào?"

Cố Tây Châu kinh ngạc nhìn cậu, cũng không nhìn ra ý tứ trêu đùa cùng trào phúng trong mắt cậu, đặc biệt trên trán đã lấm tấm mồ hôi, xem ra còn rất chân thành.

"Cảm ơn." Cố Tây Châu chọn một nhãn hiệu hắn từng uống.

"Gần đây có một quán mì xào, chúng ta mua một phần về nhà ăn đi." Yến An Khánh cảm thấy Cố Tây Châu suốt bữa ăn không ăn được bao nhiêu.

"Được, để tôi mua."

"Không cần, không cần, để em đi là được."

Từ buổi sáng Cố Tây Châu đã mê man, hôm nay Yến An Khánh có điểm khác biệt, giống như đột nhiên thay đổi người.

"Tây Châu, anh ngoại trừ dị ứng với xoài, không thể ăn cay, còn không thể ăn cái gì nữa không?" Yến An Khánh ở trên xe hỏi, cậu sợ mình lần sau lại phạm sai lầm.

"Không có gì." Dạ dày Cố Tây Châu đặc biệt không tốt, nếu là ăn không ngon cũng sẽ phạm bệnh bao tử, rất nhiều đồ không thể ăn, nhưng hắn cũng không cần nói cho Yến An Khánh nghe, rốt cuộc số bữa cơm ăn cùng nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có ý nghĩa lãng phí lời nói.

Yến An Khánh rõ ràng Cố Tây Châu vẫn chưa tin tưởng cậu, cho nên cũng không truy hỏi thêm, cậu sẽ tự tìm đáp án, cậu sẽ khiến Cố Tây Châu cảm nhận được thành ý cùng tình yêu của cậu.

"Cho anh ăn, không cay." Yến An Khánh đem mì xào đưa đến trước mặt Cố Tây Châu, "Em từng ăn rồi, quán này ăn rất ngon."

"Tây Châu, chúng ta nói chuyện đi." Yến An Khánh muốn cùng Cố Tây Châu có quan hệ tốt, cho nên cậu phải nói rõ một số chuyện.

"Được." Cố Tây Châu buông đũa, hắn biết nhất định là có việc.

"Trước đây đều là em không tốt, sau này sẽ không như vậy, vô luận có phải trải qua chuyện gì, em cũng luôn ở bên cạnh anh, anh tin em một lần, được không?" Đây là lần đầu tiên Yến An Khánh nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Tây Châu, thâm thúy lại kiên định.

"Được."

Cố Tây Châu thậm chí chưa do dự liền đáp ứng, hắn quá yêu Yến An Khánh, bất chấp vì cậu mà bẫy rập, hay vực sâu vạn trượng cũng hết lần này đến lần khác nhảy xuống. Nên cho dù là tin hay không tin, còn có ý nghĩa gì đây? chỉ cần là Yến An Khánh đưa cho, dù có đau đớn, hắn vẫn chấp nhận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro