Chương 6 : Nó có ích sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến An Khánh ngạc nhiên trước câu trả lời của Cố Tây Châu, nhưng sau đó cậu nghĩ, có lẽ là vì tình cảm quá sâu đậm, dù lời cậu nói đúng hay sai, chỉ cần là cậu nói, hắn đều coi đó là sự thật.

Dù sao Cố Tây Châu yêu Yến An Khánh, nhưng sẽ không tin hắn.

"Không nói nữa, anh ăn đi."

[Đào Ẩn Mặc] : Đã có đồ được chưa?

Yến An Khánh nhìn thoáng qua điện thoại, không trả lời.

[Đào Ẩn Mặc] : Em nhớ anh, hôm nay ra ngoài được không?

[Yến An Khánh] : Không có, không rảnh

[Đào Ẩn Mặc] : Anh làm sao vậy? Tâm tình không tốt? Có phải Cố Tây Châu lại khi dễ anh không?

[Yến An Khánh] : Không có, không cần cậu quản

Cố Tây Châu có thể đoán được người đang nhắn tin trao đổi tin tức ở bên kia là ai, hắn đã sớm quen.

[Từ Tĩnh Trạc] : Cậu hiện tại đang ở đâu? Nếu không thì tới chỗ tôi?

[Yến An Khánh] : Tôi ở nhà.

[Từ Tĩnh Trạc] : ? Anh ta đổi ý?

Từ Tĩnh Trạc không cảm thấy Cố Tây Châu sẽ là người nói không giữ lời.

[Yến An Khánh] : Không có.

[Yến An Khánh] : Là tôi đổi ý.

"Cậu muốn ra ngoài thì đi đi, khóa cửa không đổi." Cố Tây Châu nói xong lại cảm thấy dư thừa, Yến An Khánh hẳn là sẽ không về, "Không về cũng được."

"Anh không muốn em ở lại sao?"

"Có ý ích sao?" Cố Tây Châu cười khổ hỏi lại, hắn muốn, hắn mộng tưởng năm năm, kết quả thế nào? Có phải một lần cũng không ở lại?

Yến An Khánh cảm giác như bị dao đâm vào tim mình, nhỏ máu đau đớn.

"Có ích, chuyện anh nói, em đều nghe."

"Ừm." Cố Tây Châu hợp tác gật đầu dỗ dành tiểu hài tử, lại không nói tới, Yến An Khánh thích tự do sinh hoạt, không thích bị người quản.

"Anh..." Hiện tại Yến An Khánh vô cùng hoài niệm Cố Tây Châu từng câu từng chữ quan tâm, hay là quản thúc mình, bây giờ cậu có thể về nhà trước mười giờ, ra cửa liền thông báo, cậu đều nguyện ý làm.

Nhưng người kia không hỏi, cũng mặc kệ.

"Điện thoại đã vang lên mấy lần rồi, đi xem đi." Cố Tây Châu chuyển đề tài, hắn dùng năm năm hiểu được chính mình sai, cũng dùng năm năm thống khổ học cách buông tay.

Yến An Khánh bất đắc dĩ tạm thời bỏ qua đề tài này, cảm giác an toàn của Cố Tây Châu, không phải có thể đền bù trong ngày một ngày hai, vẫn tốt, bọn họ còn có cả đời.

[Từ Tĩnh Trạc] : Cậu có ý gì?

[Từ Tĩnh Trạc] : Là bạn bè, nói câu cậu không thích nghe vậy, anh ta cũng buông tay rồi, cậu vì cái gì không thể buông tha anh ta? Anh ta thật ra rất đáng thương.

[Từ Tĩnh Trạc] : Đừng trở về đó, đến nhà tôi ở đi.

[Yến An Khánh] : Tối nay gặp nhau ở Hoa Thiên, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

[Từ Tĩnh Trạc] : Ừm.

Yến An Khánh nghĩ đến kiếp trước là Từ Tĩnh Trạc luôn khuyên nhủ chính mình không chỉ một lần, đáng tiếc cậu vẫn luôn đắm chìm vào mấy chuyện ma quỷ với Đào Ẩn Mặc, cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy.

"Tây Châu, buổi tối anh có rảnh không?"

"Ừm, rảnh, làm sao vậy?"

"Anh có nhớ Từ Tĩnh Trạc không? Buổi tối em đi gặp cậu ấy, anh muốn đi cùng em không?" Yến An Khánh dò hỏi, cậu không biết Cố Tây Châu có bằng lòng đi gặp bằng hữu của mình không, nhưng Từ Tĩnh Trạc là người duy nhất mà kiếp trước Cố Tây Châu không có ngăn cản kết giao bằng hữu.

"Được."

Yến An Khánh không phải lần đầu đưa Cố Tây Châu đến gặp bạn, chẳng qua mỗi lần đều là bị trào phúng cùng nói móc, những người đó là cố ý, hơn nữa vẫn là Yến An Khánh bày mưu đặt kế, Cố Tây Châu đều biết.

Từ Tĩnh Trạc không nghĩ Yến An Khánh sẽ đưa Cố Tây Châu tới đây, đương nhiên, Yến An Khánh cũng không nghĩ cư nhiên còn có một vài cái MB, đặc biệt chính là Tiết Hoa cũng đang ở đây. (*)

Từ Tĩnh Trạc đúng là chỉ qua loa gọi vài người tới, Tiết Hoa là nghe nói Yến An Khánh muốn tới, chính mình cũng lại đây.

=
(*) : Bản gốc tác giả cũng không có ghi MB là gì, nhưng chắc giống như mấy bạn bán thân hoặc làm mấy việc phục vụ khách hàng trong mấy cái club đồ á.

Chương này ngắn ác.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro