Chương 114: Ôn dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Quỷ bị Trịnh Quân Diệu hấp dẫn tới ngày càng nhiều, vô số Dịch Quỷ tụ tập chen chúc, rốt cuộc có con quỷ kìm nén không được nên tiến lên, khẩu khí thật dài lặng yên không một tiếng động tới gần ót của Trịnh Quân Diệu.

Bởi vì trước mắt đều là sương mù dày đặc nên Trịnh Quân Diệu không nhìn thấy gì nhưng hắn cảm giác sau gáy hơi lạnh nên không khỏi duỗi tay ra sờ sờ ——

Chỉ thấy tay hắn vừa chạm đến khẩu khí của Dịch Quỷ thì khí vận kim sắc lập tức hóa thành một đoàn liệt hỏa, Dịch Quỷ thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu đã bị đốt thành một đống tro tàn. Những con Dịch Quỷ còn lại ngo ngoe rục rịch sợ tới mức run bần bật, vèo một cái tất cả đều trốn vào trong âm sát khí đen sì.

Thấy một màn này, A Hoàng trợn tròn đôi mât, tròng mắt của mèo béo lưu lưu chuyển, miêu miêu nói:

“Đông Tể, tôi quyết định rồi, để tôi bảo vệ lão Trịnh đi!”

Đông Sinh: Trịnh Vân Diệu bảo hộ cậu mới đúng đi?

A Hoàng thấy Đông Sinh không phản đối lập tức xoắn cái mông mập chui ra khỏi áo của Đông Sinh rồi nhanh chóng nhảy lên trên vai Trịnh Quân Diệu, đắm chìm trong khí vận ánh vàng rực rỡ của Trịnh Quân Diệu, âm sát khí xung quanh không còn thì âm hàn cũng biến mất, A Hoàng vẫy vẫy cái đuôi, cảm giác cả người đều ấm áp hơn.

“Miêu ô ~”

A Hoàng ngồi xổm ở trên vai Trịnh Quân Diệu, cố ý kêu meo meo thật ngọt, nghe như thế nào cũng thấy giống như đang nịnh nọt.

“A Hoàng, mày thật sự nên giảm béo đi.”

Trịnh Quân Diệu trở tay xoa bóp cằm của A Hoàng

Cả người A Hoàng cứng đờ: “…… Miêu ngao ngao ngao ngao!” Miêu gia nơi nào béo, nơi nào béo, miêu gia chỉ bồng bềnh thôi!

“A Hoàng nói cái gì a?”

Trịnh Quân Diệu một lần nữa nắm bàn tay lạnh băng của Đông Sinh.

Đông Sinh cười nhạt nói: “Nó nói nó một chút cũng không mập, chỉ là bồng bềnh thôi.”

Trịnh Quân Diệu chọc chọc bụng béo của A Hoàng rồi cười nói:

“Thật nhiều thịt, còn là thịt mỡ.”

“Hừ, miêu gia không cãi lý với các người miêu ngao ngao!”

“A Hoàng hiện tại khẳng định thẹn quá hoá giận rồi.”

Lúc này không cần Đông Sinh phiên dịch, Trịnh Quân Diệu vẫn có thể đoán được A Hoàng đang meo meo cái gì.

“Không sao, nó sẽ nguôi giận nhanh thôi.”

A Hoàng:……Hai cái hỗn đản này thật quá đáng giận!

Tiếu Khoa cùng Tiếu Nam một trước một sau đi trên bờ ruộng, từ lúc bọn họ tiến vào thôn Lý gia đến giờ đã đi được khoảng hai giờ, ánh sáng của đèn pin càng ngày càng mờ nhạt, mắt thấy sắp hết điện nhưng hai người vẫn chưa ra được phiến đồng ruộng hoang vu này. Gió âm lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng thổi đến, hai chị em càng đi càng lạnh, càng đi càng mỏi mệt, hai chân giống như đeo chì, mỗi một bước đi đều mệt đến suyễn khí.

Cảm giác được người phía sau lảo đảo, Tiếu Khoa vội quay đầu lại:

“Chị, chị không sao chứ?”

Bị ánh đèn mờ nhạt chiếu vào làm gương mặt Tiếu Nam càng trắng bệch:

“Chị không sao đâu.”

Hồi lâu không nói gì làm giọng của Tiếu Nam nghe vô cùng khàn đặc còn mang theo giọng mũi nồng đậm.

Nghe được thanh âm của mình, trong lòng Tiếu Nam thịch một chút, chẳng lẽ nàng đã, đã……

“Chị, chị làm sao vậy?”

Thấy sắc mặt của Tiếu Nam kịch biến, Tiếu Khoa không khỏi lo lắng nói.

Tiếu Nam cường tự trấn định, chính là thanh âm nghẹn ngào run rẩy đã bán đứng nàng lúc này:

“Tiểu khoa, chị, chị khả năng đã bị nhiễm bệnh. Em không cần lo cho chị, em mau chạy thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này đi!”

Tiếu Nam hối hận, nàng suy nghĩ chuyện này quá đơn giản, từ lúc bắt đầu nàng đã ôm tâm lý may mắn, tổng cảm thấy Tôn Lãng có thể bị cảm mạo thông thường thôi, nàng đến đây nhìn hắn, xác nhận một chút là có thể an tâm. Nếu phải, nàng cho hắn liều thuốc trị cảm hiệu quả nhất, nếu không phải, nàng liền đưa Tôn Lãng đi bệnh viện, virus L chỉ sợ không bình thường. Mặc kệ bệnh tật gì đều là càng sớm trị liệu thì càng tốt. Tôn Lãng không thích xem bệnh uống thuốc, ngày thường bị ốm, không nghiêm trọng thì hắn kiên quyết không đi khám, liền tính nghiêm trọng thì nhiều lắm là mua thuốc ở nhà thuốc. Trừ lúc đón nàng khi tan tầm thì Tôn Lãng kiên quyết không đến bệnh viện.

Hai người đã quen nhau hơn ba năm từ thời học đại học, tình cảm ổn định đến độ ba mẹ hai bên đều giục chuyện tổ chức đám cưới, Tiếu Nam chính là vì biết virus L đáng sợ đến mức nào nên mới càng thêm không yên lòng Tôn Lãng.

Chính là, nàng không nghĩ đến sự tình sẽ biến thành như bây giờ.

Nàng cho rằng nếu không tìm thấy An Khê thôn thì về nhà thôi, nhưng dọc theo đường đi lại xảy ra việc lạ liên tục. Hư hư thực thực đâm người, ô tô trục trặc, con đường biến thành đầm lầy, đến nửa bóng người cũng không nhìn thấy, thôn xóm cổ quái, hiện tại bản thân còn có khả năng bị cảm nhiễm virus L.

Kế tiếp bản thân nàng có bị gì thì cũng không sao cả, nhưng em trai tuyệt đối không thể chết ở cái địa phương quỷ quái này, đáng lẽ ngay từ đầu nàng không nên đồng ý với tiểu Khoa, rồi cuối cùng làm cả hai chị em cùng gặp nguy.

Tiếu Khoa bắt lấy cánh tay Tiếu Nam đang cởi dây thừng:

“Chị, chị đang làm gì a? Em đã nói với mẹ là sẽ đưa chị hoàn hảo trở về, vô luận như thế nào em tuyệt đối sẽ không bỏ chị ở đây. Chị cũng đừng nghĩ bỏ em lại rồi chạy, chị chạy đến chỗ nào thì em sẽ chạy theo chị đến đó.”

“Nhưng mà……”

Tiếu Nam bật khóc, thẳng đến giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng ý thức được đứa em trai nhỏ luôn dính nàng đã thật sự trưởng thành rồi.

“Không có nhưng nhị gì hết.”

Tiếu Khoa còn muốn nói gì nữa thì khóe mắt vô tình quét đến phía trước trong sương mù dày đặc tựa hồ có ánh đèn, hắn vội chỉ vào chỗ đó nói:

“Chị, chị nhìn kìa, bên kia hình như có ánh sáng, chúng ta qua đó xem xem.”

Đi trong bóng đêm lâu rồi nên tìm kiếm nguồn sáng cơ hồ là một loại phản ứng bản năng, Tiếu Khoa nơi nào còn nhớ rõ cái gì mà định luật của phim kinh dị?

Hắn gắt gao nắm chặt tay Tiếu Nam rồi nhanh đi tới nguồn sáng nơi xa kia.

-------------
Đông Sinh còn nhớ rõ mọi chuyện khi cậu ở thôn Lý gia, nhưng trong trí nhớ của cậu chỉ có cái sân rách nát, cây hoè tối tăm rậm rạp, mỗi ngày mẹ đều làm đồ ăn phong phú đa dạng cho cậu, mỗi ngày ba ba đều đúng giờ kể chuyện xưa cho cậu……

Cậu còn nhớ rõ đường từ thôn Lý gia lên trấn, đi dọc theo con đường này là đến khu vực người Lý gia tập trung cư trú.

Khi còn nhỏ, cậu không nghe thấy ba mẹ nói chuyện, cậu cũng không nói, ba mẹ cơ hồ không mấy khi dẫn cậu ra ngoài, ngẫu nhiên đi ra cũng là đi trấn trên hoặc là đi huyện thành. Trong trí nhớ, ba ba hình như đã dẫn cậu đi đến thôn một, hai lần rồi, về sau lại không dẫn cậu đi thêm lần nào nữa.

Mười mấy năm qua đi, ở trong âm sát khí đen đặc, Đông Sinh tìm thật lâu mới tìm thấy hai con đường trong trí nhớ kia.

Một đường đi giữa thôn, một đường dẫn đến nhà cũ ở sườn núi.

“Chúng ta đi lên nhìn xem.”

Đông Sinh vừa nói xong, Trịnh Quân Diệu cảm giác Đông Sinh nắm tay hắn thật chặt, mà mèo béo ngồi xổm ở trên vai hắn tựa hồ cũng nho nhỏ thở dài.

Từ lúc Đông Sinh nói muốn tới thôn Lý gia, Trịnh Quân Diệu liền có cảm giác cảm xúc của cậu không thích hợp. Đông Sinh họ Lý, thôn này cũng là của họ Lý, chẳng lẽ……

“Đông Tể, có phải em đã từng sống ở đây không?” Trịnh Quân Diệu hỏi.

Đông Sinh vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Ba mẹ em trước kia là người của thôn Lý gia, phía trước là……” nhà của em.

Trước mắt nơi nào còn ngôi nhà, căn nhà cũ nát đã sớm sụp xuống, gạch ngói đổ nát, đầu gỗ sớm đã mục, khắp nơi đều là rêu xanh khô héo, tùy ý có thể thấy được tạp mộc cùng dây đằng chết. Chỉ có đại thạch đầu ở trước cửa vẫn còn giống với trong trí nhớ.

Vô số cảm xúc khó có thể nói ra lời nảy lên trong lòng, vòng cổ linh cá rốt cuộc không giấu được âm sát khí đáng sợ trên người Đông Sinh, ánh đèn chợt tắt, Trịnh Quân Diệu nhìn thấy tròng trắng trong mắt Đông Sinh nhanh chóng rút đi, hai mắt chỉ còn tròng đen tử khí trầm trầm, không phản chiếu được nửa điểm ánh sáng.

Lôi quang xuyên thấu qua sương mù dày đặc, sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu.

Không có chút gì sợ hãi.

Trong lòng Trịnh Quân Diệu thương tiếc mãnh liệt, hắn từ phía sau ôm chặt lấy Đông Sinh, ở bên tai cậu ôn nhu nói:

“Đông Tể, đừng khổ sở, anh vẫn luôn ở bên em, được không?”

Một lúc lâu sau, bên tai Trịnh Quân Diệu vang lên thanh âm lạnh lùng của Đông Sinh:

“…… Được.”

Tiếng sấm dần dần ngừng lại, sương mù dày đặc tựa hồ tiêu tán một chút. Đông Sinh tùy ý để Trịnh Quân Diệu gắt gao nắm tay cậu, đi theo hắn xuống đường núi gập ghềnh.

Dọc theo con đường sỏi đá dẫn tới chân núi hoang phế, Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu thực mau đã đến nơi thôn dân thôn Lý gia sinh sống.

Trái ngược với Liễu thôn tùy ý có thể nhìn thấy những căn biệt thự xinh đẹp, nhà lầu sang chảnh thì nhà ở Lý gia thôn thập phần rách nát, mắt thường có thể nhìn thấy những căn nhà cũ đã xây cách đây khoảng hơn hai mươi, ba mươi năm, trên vách tường còn dán một ít khẩu hiệu ‘Cảnh giác lãi nặng’, con đường hai bên tùy ý có thể nhìn thấy rác thải sinh hoạt cùng cỏ dại mọc thành cụm.

Trong thôn không có một chút ánh sáng, dù đang đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

A Hoàng thính mũi lại không đeo khẩu trang, thiếu chút nữa bị huân đến tắt thở:

“Đây là đã chết bao nhiêu người mà sao thối như vậy a!”

Mèo béo dùng móng vuốt mập bịt kín mũi nhưng vẫn ngửi thấy mùi tử thi.

Bỗng nhiên trong sương mù có đạo bóng đen chợt lóe qua, Đông Sinh vung tay lên, ngay sau đó, phanh một tiếng, hắc ảnh theo tiếng ngã xuống đất. Trịnh Quân Diệu cùng Đông Sinh đi qua chỉ thấy nằm trên mặt đất người không ra người, trên thân thể hư thối đều là mủ dịch sền sệt, nó phát ra âm thanh hô hô đáng sợ, tứ chi không ngừng giãy giụa, ý đồ tránh thoát trói buộc của phù chú.

“Người này...?”

Mùi hôi thối làm Trịnh Quân Diệu nhíu mày, đều thành như vậy, này chắc không phải là người sống a?

“Nó là hoạt thi.”

Thanh âm của Đông Sinh phá lệ lạnh băng. Người của Lý gia thôn mà Đông Sinh nhớ rõ nhất cũng chỉ có Lý Khang Kiện, người kia thường xuyên tới nhà, mỗi lần hắn đến ba mẹ đều phá lệ nhiệt tình, còn dạy cậu gọi hắn là anh. Thẳng đến sau khi lớn lên, Đông Sinh mới dần dần minh bạch, ba mẹ khi đó đại khái là muốn Lý Khang Kiện tới chiếu cố mình nhiều hơn một chút, chỉ tiếc……

“Hoạt thi?”

Tang thi thì Trịnh Quân Diệu biết nhưng hoạt thi thì hắn chưa nghe nói bao giờ.

Đông Sinh giải thích đơn giản cho hắn một chút, cậu lấy ra một thanh kiếm gỗ cũ kĩ từ trong balo, nhẹ nhàng phất thử thân kiếm, tùy tay vẽ một đường kiếm xinh đẹp, sau đó một nhát kiếm đâm xuyên đầu hoạt thi, hoạt thi kêu thảm thiết, ngay sau đó liền không nhúc nhích, huyết nhục hư thối lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng phân hủy, một lát sau trên mặt đất chỉ còn lại một khối tàn thịt trên khung xương.

Hồn thể bị âm sát khí nhuộm thành màu đen ở trong sương mù thành hình, sau một lát hoảng hốt thì hồn thể xoay người định chạy nhưng đã bị Đông Sinh bắt lại.

Bên kia, chị em Tiếu Nam đuổi theo phương hướng nguồn sáng thế nhưng kỳ tích thoát khỏi đồng ruộng hoang vu, bò lên trên bờ ruộng cao cao, bọn họ thấy được dưới chân đã ở trên đường.

Vừa mới có tiếng sấm xua tan một ít sương mù nhưng sương mù vẫn thực dày, đèn pin của Tiếu Khoa cuối cùng cũng không chống đỡ được, lập loè vài cái rồi tắt hẳn. Tiếu khoa đành phải dùng chức năng flash của di động để soi đường. Nhờ ánh sáng của di động, hai chị em men theo đường đá để đi tiếp về phía trước.

Đi được một lúc lâu, Tiếu Khoa bỗng nhiên nhìn thấy có một bóng người từ trong màn sương đen nghiêng ngả lảo đảo đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro