Chương 115: Ôn dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Khoa ra hiệu cho Tiếu Nam im lặng, hắn nhanh chóng tắt đèn pin của di động rồi kéo Tiếu Nam trốn vào bụi cỏ hoang bên đường. Trốn kỹ, hai chị em xuyên qua kẽ hở của cỏ lặng lẽ nhìn tình hình bên ngoài. Dưới tình huống hoàn toàn không có ánh sáng, bên ngoài tối đen như mực cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng tiến gần cùng âm thanh hô hô cổ quái.

Bóng người trong sương đen càng ngày càng tiến lại gần, dần dần hai chị em trốn trong bụi cỏ cũng có thể nhìn thấy một bóng dáng và ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối. Tiếu Khoa từ lâu đã bắt đầu ở phía sau bếp hỗ trợ, mùi loại thịt hư thối hắn cũng không xa lạ.

Bóng người đi rất chậm, thân thể nghiêng lợi hại, nhìn qua như bị gãy một bên chân, bỗng nhiên hắc ảnh dừng lại, sau đó bước nhanh hơn tới chỗ bọn họ đang ẩn thân.

Lúc đó Tiếu Khoa còn có một chút hốt hoảng nhưng hiện tại rất nhanh đã bình tĩnh lại, hắn vội cởi bỏ dây buộc tay hai người, sau đó ở trên mặt đất vớ được một cây gậy gỗ cùng một cục đá lớn, gắt gao nắm chặt chúng trong tay. Cả người Tiếu Nam lạnh băng, đầu đau muốn nứt ra, ý thức có một chút mơ hồ, nàng theo bản năng cũng nhặt hai cục đá nắm chặt ở trong tay.

Hắc ảnh đột nhiên xuất hiện, Tiếu Khoa vội đẩy Tiếu Nam ra, sau đó cầm gậy gỗ phang một cái vào đầu hắc ảnh, hắc ảnh lảo đảo vài cái nhưng không hô đau cũng không lùi bước, ngược lại càng thêm hung tợn. Thời điểm một gậy kia nện xuống, Tiếu Khoa nghe được âm thanh ‘phụt’ nho nhỏ, cực kỳ giống với lúc gậy gỗ nện đậu hũ, mùi thịt thối tanh tưởi càng thêm nùng liệt.

“Cẩn thận!”

Tiếu Nam hét to một tiếng, ném cục đá trong tay vào đoàn sương đen, trong sương đen không biết khi nào lại nhiều thêm một đạo hắc ảnh, hắc ảnh dừng một chút, dời đi mục tiêu rồi nhào đến Tiếu Nam.

Tiếu Khoa gấp đến độ đỏ mắt, mãnh mẽ đánh hạ hắc ảnh trước mặt, thừa dịp hắc ảnh chưa phản ứng lại, hắn không ham chiến mà xoay người kéo Tiếu Nam đang hoảng, không chọn đường mà chạy vào trong sương đen.

“Đông Tể, Đông Tể, hình như tôi nghe thấy bên kia có động tĩnh.”

A Hoàng dùng móng vuốt mập chỉ vào đường đá phía sau bọn họ.

“Cậu qua đó xem thử đi.” Đông Sinh lạnh lùng nói.

“Còn lâu a!”

A Hoàng gắt gao bắt lấy áo khoác của Trịnh Vân Diệu, một bộ đánh chết cũng không đi.

“Di động……”

Đông Sinh chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ mà A Hoàng đã bi phẫn khuất phục. Mèo béo muốn vài tấm phù chú của Đông Sinh, quanh thân được trang bị vũ khí hạng nặng, lúc này mới không cam tâm tình nguyện chạy như bay tới phương hướng thanh âm kia.

Sau khi A Hoàng rời đi, Đông Sinh mặt vô biểu tình nhìn quỷ hồn bị cậu dùng phù chú giam lại:

“Ngươi tên là gì?”

Quỷ hồn hiển nhiên đã bị Đông Sinh dọa cho mất mật, nó run rẩy nói:

“Lý, Lý Khang Trụ. Bồ Tát, Bồ Tát, cầu người tha cho tôi đi, cầu người tha cho tôi, tôi không làm chuyện xấu gì, thật đó.”

Quỷ hồn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu trước Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu.

“Ngươi biết Lý An Quý không?”

Lý An Quý là tên của lão Lý, ở nông thôn hầu như rất ít gọi tên, đều gọi là chú X, thím X, huống chi lão Lý đã chết hơn mười mấy năm, một nhà bọn họ là cấm kỵ của thôn Lý gia, nhắc tới nhà bọn họ, người trong thôn đều giữ kín như bưng, thường thường không nhắc đến bọn họ, dần dà tên của bọn họ đều bị mọi người quên lãng.

Lúc trước, lão Lý cùng Tôn bà tử chết ở trong nhà sau một thời gian mới được phát hiện, ở đoạn thời gian kia lại xảy ra không ít quái án gia cầm gia súc bị hút máu mà chết, sau khi thi thể của lão Lý cùng Tôn bà tử bị người đưa đi hoả táng, mấy chuyện quái lạ này mới không phát sinh nữa.

Không biết như thế nào mà trong thôn dần dần có vài lời đồn đãi, nói vợ chồng lão Lý sau khi chết biến thành quái vật, gia cầm gia súc đều là bị hai người bọn họ hút máu mà chết.

Bởi vậy, sau khi Đông Sinh được Lý Cửu đón đi nơi khác, nhà cũ không bị dỡ xuống, cũng không có ai dám đi chiếm, thậm chí phiến rừng chỗ nhà cũ cũng hiếm khi có người dám tới gần, hoàn toàn trở thành núi hoang.

Lý Khang Trụ suy nghĩ nửa ngày, người già trong thôn đều hơn 60 tuổi, hơn nữa cũng không có ai tên Lý An Quý a, đến nỗi đã chết……thời còn trẻ Lý Khang Trụ cả ngày chỉ biết uống rượu đánh bài, sau khi vợ bị tai nạn giao thông chết, hắn sống chết đòi tiền bồi thường. Tiền tới tay không quá hai năm Lý Khang Trụ đã tiêu xài hết.

Mỗi ngày đều uống rượu ăn thịt, Lý Khang Trụ làm sao nuốt trôi cơm canh đạm bạc nữa, hắn mưu toan kiếm tiền bất chính, kết quả tiền chưa có thì đã bị đương sự tìm người tẩn cho một trận, suýt nữa bị đánh đến sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác. Sau đó, lá gan của Lý Khang Trụ đã hoàn toàn thu nhỏ, chỉ dám ở thôn Lý gia tác oai tác oái, ngẫu nhiên trộm cắp có chút tiền liền đi mua rượu uống, uống say liền mộng tưởng hão huyền phát tài. Đầu óc của hắn đã bị cồn làm hỏng rồi, hiện tại đã chết biến thành quỷ cũng không hảo sử, hắn nơi nào còn nhớ rõ ai là Lý An Quý chứ.

“Bồ Tát, người nói người này là người của thôn chúng tôi sao?” Lý Khang Trụ thật cẩn thận hỏi.

“Cửa thôn, giữa sườn núi.”

Đầu Lý Khang Trụ ong một chút: “Người, người là gì của ông ta?”

“Ta là con của ông ấy.”

Trong đầu Lý Khang Trụ chỉ còn lại hai chữ —— Quái vật.

Vợ chồng lão Lý sở dĩ biến thành quái vật hút máu là bởi vì bọn họ nuôi một đứa con quái vật.

Đây là truyền thuyết mà thôn Lý gia lưu truyền đã lâu, Lý Khang Trụ đại khái nằm mơ cũng không nghĩ đến, mười mấy năm sau đứa con đó quay lại nhất định là trở về báo thù!

Lý Khang Trụ hoảng sợ cực kỳ, trong lòng hắn chôn dấu một bí mật mà hắn chưa từng nói với bất kì người nào, bao gồm cả người vợ đã qua đời của hắn.

Một buổi tối mười mấy năm trước, hắn ở thôn bên cùng hồ bằng cẩu hữu uống rượu, thời điểm trở về thôn, ở trên đường nhìn thấy một người nằm trên mặt đất. Hắn lúc ấy say đến lợi hại, xuất phát từ tò mò, ỷ vào hơi rượu liền đi qua nhìn nhìn, hắn đẩy đẩy nửa ngày, người trên mặt đất cũng không có động tĩnh, sờ một lúc mới phát hiện thân thể người nọ đã lạnh, nương theo ánh sáng của đèn pin, hắn thấy rõ mặt người nọ —— trên mặt đầy máu, ở giữa đầu có một lỗ thủng, hoàn toàn không có hô hấp.

Lúc ấy, Lý Khang Trụ mới vừa trải qua sự kiện quỷ dị của thôn Lý không bao lâu, lá gan đều bị cảnh sát dọa hỏng, hơn nửa đêm ra đường lại gặp thi thể, hắn sợ tới mức tè ra quần chạy thục mạng, nơi nào còn dám nói ra?

Sáng hôm sau, Lý Khang Trụ đần độn tỉnh lại, hắn hỏi vợ trong thôn có phải có người chết không. Kết quả vợ hắn thề thốt phủ nhận, Lý Khang Trụ thấy trong thôn không có ai nói đến chuyện thi thể. Trong lúc nói chuyện phiếm, có người nói chạng vạng hôm qua người trong thôn đánh hội đồng lão Lý. Tối hôm qua người ngã ở đó còn không phải là lão Lý sao? Chẳng lẽ ông ta chưa chết? Chính là ông ta chảy nhiều máu như vậy, trên đầu còn có một lỗ thủng, như thế nào sẽ không chết a?

Lý Khang Trụ nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ nghĩ bản thân tối hôm qua uống say, khả năng nghĩ sai rồi, cũng có thể là lão Lý sợ bị đánh nên cố ý giả chết.

Thực mau, Lý Khang Trụ liền đem chuyện này ném ra sau đầu. Thẳng đến khi thi thể lão Lý bị người phát hiện, nghe nói đã chết được một đoạn thời gian, thi thể đã phân hủy, Lý Khang Trụ mới ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp. Bất quá, lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, thời điểm lời đồn đãi trong thôn nổi lên bốn phía nói vợ chồng lão Lý biến thành quỷ hút máu, Lý Khang Trụ mới cảm thấy sợ hãi không thôi.

Sự thật là đêm đó hắn đã nhìn thấy thi thể, lão Lý đã sớm chết, là bị người trong thôn đánh hội đồng mà chết.

Bởi vì không có chứng cứ, Lý Khang Trụ lại không muốn bị cảnh sát hỏi nhiều nên hắn liền chôn chuyện này ở đáy lòng, lựa chọn trầm mặc. Mười mấy năm qua đi, Lý Khang Trụ đều quên sạch chuyện này, lại không nghĩ tới con của lão Lý trở về.

Không chỉ trở lại mà còn trói hồn phách của hắn, hơn nữa mở miệng liền hỏi hắn có biết lão Lý không, này nói rõ là người tới không có ý tốt a.

Nếu Đông Sinh chỉ là người thường, Lý Khang Trụ khẳng định sẽ lừa gạt một phen, nhưng Đông Sinh rõ ràng không phải. Lý Khang Trụ không ngừng dập đầu:

“Bồ Tát, Bồ Tát, sự tình năm đó không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan đến tôi, tôi không đánh ông ta, buổi tối hôm đó tôi đến nhà bạn uống rượu, thời điểm trở về, ông ta đã chết……”

Lý Khang Trụ vì rửa sạch hiềm nghi cho mình nên đã nói ra toàn bộ những gì mà bản thân biết.

Trịnh Vân Diệu khiếp sợ—— ba của Đông Tể bị đánh chết! Vì cái gì?

Khó trách, buổi chiều thời điểm hắn nhắc tới Lý gia thôn, thần sắc của cậu lại phức tạp như vậy.

Trong lời nói của Lý Khang Trụ, Trịnh Vân Diệu thế mới biết cha mẹ Đông Sinh không phải cha mẹ ruột, ông nội nuôi cậu lớn lên cũng không phải ông nội ruột. Đông Sinh mỗi khi nhắc tới ông nội, trên gương mặt tổng hội ra vài phần tính tình trẻ con kiêu ngạo, cậu chưa bao giờ đề cập đến ba mẹ của mình, nhưng đến ngày viếng mồ mả cha mẹ, thần sắc Đông Sinh vẫn luôn là khổ sở đau thương.

Bọn họ sinh thời hẳn là rất đau rất đau Đông Sinh đi, cho nên Đông Sinh mới có thể lộ ra thần sắc như vậy.

Hiện giờ, bọn họ đều không còn nữa……
Trịnh Vân Diệu gắt gao nắm tay Đông Sinh, kiên định mà hữu lực, không tiếng động hướng Đông Sinh truyền đến tâm niệm của hắn—— Bất luận tương lai có như thế nào, anh vẫn luôn ở bên em, lấy thân phận ái nhân, lấy thân phận thân nhân.

Đáy lòng Đông Sinh đau đớn kịch liệt cùng hận ý chôn sâu bỗng nhiên tan đi một chút, cậu dùng sức nắm lại tay Trịnh Vân Diệu, sau khi tiến vào Lý gia thôn cậu vẫn luôn điên cuồng không thôi, hiện tại mới có thể chậm rãi tĩnh lặng xuống.

Thiên Đạo luân hồi, lúc trước ba mẹ chết làm khơi dậy sự phẫn nộ của ông nội, ông nội lựa chọn làm lơ tuyệt cảnh của thôn Lý gia. Người của thôn Lý gia sống lâu trong tuyệt địa hung thần, cuộc sống thường ngày cũng không tốt lành đâu.

Lý Khang Trụ nói cho Đông Sinh, Lý gia thôn mấy năm nay lục tục bởi vì đủ loại nguyên nhân đã chết rất nhiều người. Một bộ phận có điều kiện đều dọn đi rồi, ở lại trong thôn đều cùng hắn không sai biệt lắm, ham ăn biếng làm, hầu như đều là khách quen của đồn công an. Mặt khác, theo hắn biết, những người tham gia đánh hội đồng lão Lý đều chết sạch, lúc trước không chết, gần đây cũng đã chết, hiện tại trong thôn đã không còn người sống……

Lý Khang Trụ còn đang lải nhải sự tình mấy năm nay của thôn Lý gia, bên kia, A Hoàng phải chạy trong âm sát khí đen đặc một hồi lâu mới tìm thấy hai chị em Tiếu Nam đang bị hoạt thi bao vây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro