Chương 121: Ôn dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Quân Diệu bị móng vuốt cào tỉnh.

"Lão Trịnh, lão Trịnh, mau tỉnh lại đi, chuyện lớn rồi, Đông Tể xảy ra chuyện rồi! Miêu ngao ngao!"

Do phần đầu bị va chạm mạnh cộng thêm việc bị mất máu nên Trịnh Quân Diệu có điểm choáng váng, bất quá, nhìn A Hoàng nôn nóng, hắn lập tức tỉnh táo lại:

"Đông Tể đâu?"

"Bên này, bên này!"

Trịnh Quân Diệu bất chấp đau nhức trên đùi mà lập tức bò dậy, đi theo A Hoàng vòng đến bên cạnh thạch quan thì thấy Đông Sinh đang dựa lưng vào thạch quan mà ngồi, khóe môi trào máu, hai mắt hơi nhắm, không biết là ngất đi hay nhắm mắt dưỡng thần. Âm sát khí bao quanh Đông Sinh biến thành những sợi tơ đen nhánh, thiên ti vạn lũ giống như vật sống phóng ra bốn phương tám hướng không kiêng nể gì mà hấp thụ âm sát khí trong không khí, Dịch Quỷ ẩn thân trong âm sát khí phát ra tiếng kêu gào thảm thiết do bị 'sợi tơ' phân ra thành từng mảnh nhỏ, sau đó bị nó cắn nuốt.

Trịnh Quân Diệu trực giác Đông Sinh nếu tiếp tục cắn nuốt như vậy thì khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn. Hắn cầm tay Đông Sinh, đôi tay lạnh băng của cậu làm Trịnh Quân Diệu nhíu chặt mày, hắn cởi quần áo của mình phủ thêm cho Đông Sinh, vỗ vỗ gương mặt cậu.

"Đông Tể, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!"

Đông Sinh chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh che kín toàn bộ hốc mắt, đôi mắt tối đen giống như vực sâu không thấy đáy. Đông Sinh nhìn chằm chằm Trịnh Quân Diệu, cậu hơi nghiêng nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú mà quỷ mị tà khí mang theo điểm tính trẻ con hoang mang, biểu tình giống như đang nói -- Anh là ai a? Chúng ta quen biết nhau sao?

Nhìn Trịnh Quân Diệu không ngừng khép mở miệng, Đông Sinh cái gì cũng không nghe hiểu, cậu chớp chớp đôi mắt, tầm mắt đặt ở hầu kết Trịnh Quân Diệu đang lên xuống phập phồng rồi lại nhìn động mạch chủ ở cổ.

Ực

Đông Sinh nho nhỏ nuốt một ngụm nước miếng, không đói bụng, nhưng thoạt nhìn cái kia rất ngon nha....

"Miêu ô!" Cẩn thận.

Đầu lưỡi lạnh băng trơn trượt chậm rãi liếm qua, hàm răng ở trên cổ nhẹ nhàng gặm cắn, rất nhỏ đau đớn cùng với từng trận tê dại làm tiểu Trịnh đồng chí đứng lên, nghiêm nghị chào cờ.

Như thế mà nhịn được thì chắc chắn liệt!

Trịnh Quân Diệu dùng sức ôm lấy Đông Sinh, nâng cằm cậu lên rồi hung hăng hôn xuống. Phản ứng của 'đồ ăn' hoàn toàn ngoài dự đoán của Đông Sinh, cậu bất mãn nhíu mày, dùng sức cắn đồ vật ở trong miệng giảo tới giảo đi. Trịnh Quân Diệu kêu lên một tiếng, máu tươi nháy mắt tràn ngập khoang miệng của hai người, Đông Sinh tham lam liếm láp, mút vào, môi lưỡi dây dưa, nồng đậm sinh khí cùng với chất lỏng thơm ngọt không ngừng tiến vào trong cơ thể Đông Sinh, một cỗ khô nóng xa lạ phảng phất từ chỗ sâu nhất trong linh hồn bốc cháy lên, nháy mắt thổi quét toàn thân......

Không đủ, vẫn không đủ, còn muốn nhiều hơn......

Thời điểm Đông Sinh bắt đầu động thủ cởi quần áo của Trịnh Quân Diệu, A Hoàng nói thầm một tiếng cầm thú, mèo béo đồng tình nhìn đồng chí lão Trịnh, sau đó thực thức thời mà ngậm tru tà kiếm đang ngo ngoe rục rịch chạy một mạch ra ngoài.

Tiếng sấm bên ngoài dần nhỏ lại, trong mộ thất dần dần khôi phục lại tĩnh mịch, mèo béo ngậm tru tà kiếm đi xa rồi mà vẫn nghe được thanh âm thở dốc ái muội cùng tiếng nước khả nghi.

Mèo béo nắm một đóa hoa thủy tinh lan, tôi cực cực khổ khổ nuôi lớn tiểu quỷ nga, giờ phải gả nó đi, tôi xé, tôi xé, tôi xé......

Bên ngoài sơn động

Giáo sư Hầu trơ mắt nhìn 'hàng mẫu' bảo bối của hắn bị cuồng bạo sấm sét đánh thành than cốc, vừa bị dọa lại vừa tức giận làm khóe mắt tẫn nứt, nếu không phải đám người Liễu Cường gắt gao lôi kéo hắn thì hắn nhất định sẽ vọt vào trong mưa bão sấm chớp sống chết cùng với 'hàng mẫu'. Tiếng sấm gắt gao bao phủ trên bầu trời thôn Lý gia, âm sát khí chậm rãi tiêu tán ở trong thiên địa, ánh nắng mặt trời rốt cuộc chiếu sáng mọi nơi, giáo sư Hầu nhìn các người lính, sắc mặt tối tăm đến cực điểm.

Sau khi trở về, hắn nhất định phải đăng báo sự tình hôm nay! Thân là quân nhân thế nhưng nhát như chuột, hại hắn tổn thất hàng mẫu trân quý, hừ!

Vừa rồi vì bảo hộ những hàng mẫu đó mà Liễu Cường cùng các chiến hữu đều bị thương. Điều kỳ lạ là sấm sét chỉ đánh hàng mẫu, thấy tình thế không đúng, bọn họ mới từ bỏ bảo hộ hàng mẫu. Hiện tại, đối mặt với giáo sư Hầu không chút nào che dấu sự bất mãn, Liễu Cường cùng các chiến hữu trong lòng ít nhiều cũng có điểm không thoải mái. Bọn họ không phải không tận lực mà là đối mặt với sấm sét mưa bão đáng sợ như vậy, bọn họ lại không phải quái nhân ba đầu sáu tay, cũng không thể đâm đầu vào tử lộ đi tìm chết đi?

Huống chi, Giáo sư Hầu liều chết muốn những hàng mẫu đó chỉ sợ căn bản không phải vì giải quyết virus L.

Biểu tình của nhóm Liễu Cường, các chuyên gia khác cùng nhân viên y tế đều xem ở trong mắt, bọn họ cũng không thấy phản ứng của nhóm Liễu Cường lúc đó có cái gì không đúng mà tương phản, bọn họ cảm thấy giáo sư Hầu có điểm kỳ lạ.

Trang phục cách ly của nhóm người Liễu Cường đã bị phá đến không còn nguyên vẹn, mặc cũng như không, bọn họ đơn giản cởi trang phục cách ly ra để nhân viên y tế xử lý vết thương.

Sương đen quỷ dị biến mất, thôn Lý gia chân chính được hiển lộ, chỗ mà bọn họ đang dừng chân cách thôn Lý gia không đến 500m. Giáo sư Hầu còn chưa từ bỏ ý định đối với hàng mẫu, vết thương của nhóm Liễu Cường vừa mới được băng bó xong thì hắn đã lập tức thúc giục bọn họ vào trong thôn tìm kiếm hàng mẫu khác.

Tra xét ở trong thôn một vòng, bọn họ chỉ tìm thấy mấy cổ hủ thi lạn không thành hình, nhóm ba người lính mà Liễu Cường tách riêng để tìm hàng mẫu cũng không thu hoạch được gì.

Liễu Cường thử dùng bộ đàm liên lạc với nhóm của Trương Lập Tân.

Nguyên lai trước khi sấm chớp mưa bão đến, đám người Trương Lập Tân đã đuổi theo hai bóng người đến một cái sơn động, bọn họ đi theo một đường huyệt đạo, cuối cùng phát hiện căn cứ thực nghiệm mà người R quốc giấu trong nước nhiều năm trước.

Trong sơn động tín hiệu vô cùng kém nên Trương Lập Tân truyền tin bị đứt quãng, căn bản nói không rõ, hắn cùng chị em Tiếu Nam ở lại trong sơn động còn hai chiến sĩ khác đi ra ngoài tiếp ứng nhóm của Liễu Cường.

Đúng vậy, Tiếu Khoa cùng Tiếu Nam cũng theo tới. Giấu đi mộc bài hộ thân cùng suy đoán đối với cao nhân, Tiếu Khoa đem việc lạ bọn họ trải qua vào tối hôm trước nói cho Trương Lập Tân, tuy rằng vô pháp xác nhận tối hôm qua bọn họ có phải đã gặp tang thi hay không nhưng Tiếu Khoa như thế nào cũng không dám để chị gái ở lại căn phòng kia, hắn sống chết quấn lấy Trương Lập Tân, cõng chị đang hôn mê bất tỉnh một đường đi vào trong sơn động.

Âm sát khí biến mất làm quỷ đả tường cũng biến mất theo, thôn Lý gia chỉ là một thôn xóm rất nhỏ, thực mau, nhóm Liễu Cường đã đi theo người tiếp ứng tới căn cứ thực nghiệm bí mật trong sơn động.

Bọn họ không chỉ tìm được notebook Trịnh Quân Diệu để lại mà thông qua các công cụ cùng việc cẩn thận kiểm tra, bọn họ còn tìm được một ít đồ vật bị chôn dấu khác. Trong mấy thứ này có nguồn gốc của virus L, tư liệu tường tận về thực nghiệm, có mấy thứ này, đối phó virus L sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tình hình bệnh dịch ở Đồng Thành vô cùng khẩn cấp, việc cấp bách là mau chóng giải quyết virus L, sau khi tìm thấy tư liệu, đoàn người Liễu Cường trước tiên quay về Đồng Thành.

Lúc bọn họ trở lại Đồng Thành huyện thành thì đã là chạng vạng.

Trong khoảng thời gian bọn họ không ở, tình hình bệnh dịch diễn biến tiêu cực, trong vòng mười mấy giờ đã có hơn một ngàn người tử vong.

Căn cứ vào số liệu mới nhất, virus L còn không ngừng thăng cấp biến dị, tỉ lệ người lây nhiễm trong Đồng Thành đã vượt qua 60%. Ở nhiều huyện thành phụ cận Đồng Thành cũng lần lượt xuất hiện người bị nhiễm bệnh.

Thế nên cho dù bọn họ biết được số liệu thực nghiệm của virus L ban đầu thì tình huống cũng không khả quan lắm. Trong vài thập niên sống trong âm sát khí, virus L sớm đã trải qua vô số lần biến dị, chúng nó đã biến thành một loại virus mới khác hoàn toàn virus gốc, mối liên hệ giữa hai loại virus này cực kỳ thấp.

Nói cách khác, tư liệu mà bọn họ mang về từ căn cứ thực nghiệm bí mật cơ hồ không có tác dụng.

Cục diện lâm vào bế tắc lần thứ hai.

Một ngày qua đi, bệnh viện cách ly thông báo một tin tức tốt phấn chấn nhân tâm -- có một người bệnh tên Tiếu Nam bắt đầu xuất hiện những chuyển biến tốt đẹp.

Đầu tiên, Tiếu Nam được đưa đến phòng bệnh đơn, trải qua các bước kiểm tra, tình trạng bệnh của nàng được vô số chuyên gia y học cùng học giả virus phân tích nghiên cứu, sau đó trong thời gian ngắn nhất bọn họ đã chế định ra phương pháp trị liệu thích hợp nhất.

Sau ba ngày, Tiếu Nam hoàn toàn khỏi hẳn, tận dụng kháng thể mà cơ thể nàng đã sản sinh ra, nhóm chuyên gia đã chế tạo thành công vacxin phòng bệnh virus L.

Được chính phủ đầu tư rất mạnh về nhân lực, vật lực, tài lực, thực mau, tình hình bệnh dịch ở Đồng Thành đã được khống chế, người bệnh khỏi hẳn ngày càng nhiều, quân đội giới nghiêm ở Đồng Thành lục tục rút quân, chính phủ áp dụng một loạt chính sách bồi thường, Đồng Thành chậm rãi khôi phục lại trật tự.

Chính phủ mặc dù đã phong tỏa tin tức về Đồng Thành nhưng vẫn bị truyền ra ngoài. Quốc tế nháo đến ồn ào huyên náo, thẳng đến khi tình hình bệnh dịch được khống chế, chính phủ mới ra mặt phản hồi. Chính phủ Z quốc đưa ra những chứng cứ vô cùng xác thực, chứng minh lần ôn dịch này là do vũ khí sinh học mà R quốc chế tạo ra trong Thế chiến 2. Căn cứ thực nghiệm bí mật của R quốc, số liệu thí nghiệm, thân phận người chủ trì thực nghiệm, lời nhắn của người chết lưu tại trên vách đá...đủ loại, chứng cứ vô cùng xác thực, cố tình chính phủ R quốc còn chết không nhận, ý đồ chống chế, nguyên bản còn khiển trách chính phủ Z quốc, nháy mắt liền thay đổi đầu mâu.

Trong nước nhấc lên tiếng hô cùng hành động chống lại R quốc, lại có dư luận cố tình dẫn đường, trong nước rất ít người lại chú ý lên án chính phủ lúc trước thực thi một loạt chính sách cường ngạnh.

Chính phủ đánh giá cùng đánh cờ, dân chúng bình thường không thể tham gia.

Tuy đã phá được dịch virus L nhưng thân nhân chết, nhân dân Đồng Thành tự cử hành một hồi nghi thức đưa tiễn long trọng, đèn lồng đỏ mừng Tết đến xuân về bị đổi thành bạch hoa cùng vải bố trắng, toàn thành chìm trong sắc trắng tang thương, cử thành ai điếu.

Tết cổ truyền năm nay đã để lại bóng ma thật dày trong lòng mọi người.

Người chết thì đã an nghỉ nhưng người sống còn muốn tiếp tục sinh tồn.

Cư dân Đồng Thành lục tục trở lại vị trí làm việc của mình, tiếp tục bôn ba vì cuộc sống sinh hoạt.

Chờ Trịnh Quân Diệu cùng Đông Sinh rời khỏi thôn Lý gia, đi vào huyện thành, trong thành đã khôi phục một ít nhân khí, rất nhiều cửa hàng đã bắt đầu buôn bán trở lại.

Ở trong oán niệm ngập trời của A Hoàng, bọn họ đi tới một nhà hàng buffet, nháy mắt, Đông Sinh dường như đã nhận ra cái gì, cậu lập tức quay đầu lại nhưng trên đường phố chỉ có chiếc xe chạy vụt qua.

"Đông Tể, làm sao vậy?" Trịnh Quân Diệu hỏi.

"Không có gì."

Ở nơi xa, trên chiếc xe phóng nhanh có một nam nhân tuấn mỹ yêu dị bỗng nhiên mở mắt, thần sắc dị thường tối tăm phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro