Chương 122: Ôn dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Quân Diệu thành công từ ma pháp sư thăng cấp lên tài xế già, trừ bỏ eo cùng thận có điểm đau nhức và sắc mặt ẩn ẩn có điểm trắng bệch ra thì mọi thứ còn lại vẫn ổn.

Đồng dạng ngày hôm đó, Đông Sinh không chỉ có eo không mỏi, thận không đau mà bởi vì hấp thu đại lượng âm sát khí cùng khí vận biến thành sinh khí của Trịnh Quân Diệu làm khí sắc cậu thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, da dẻ trắng mịn như ngọc, trên gương mặt tuấn tú hiện ra một tầng hồng quang khỏe mạnh, lòng bàn tay thậm chí nhiều hơn một chút độ ấm.

Lão Trịnh bước chân phù phiếm hai mắt chột dạ, Đông Tể bước đi như bay mặt mày hồng hào, không trách khi hai người ra khỏi huyệt mộ, A Hoàng càng thêm hết lòng tin tưởng tiểu quỷ nhà nó là heo còn lão Trịnh là cải trắng.

Hai người ngây người bảy ngày ở trong mộ, trong lúc đó hoàn toàn dựa vào A Hoàng cung cấp đồ ăn cùng nước uống đã để sẵn ở trên xe, đồ ăn chín cùng lương khô không nhiều lắm đều cho bọn họ cả. Trong mấy ngày này A Hoàng đều gặm tiểu cá khô cay, nó có cảm giác bản thân đã gầy vài vòng rồi.

Vừa ra khỏi thôn Lý gia thì A Hoàng đã la hét đòi hai người bồi thường cho nó, mau mang nó đi ăn đồ ngon. Trịnh Quân Diệu tài đại khí thô, nó muốn ăn gì thì tùy tiện chọn, A Hoàng cân nhắc một đường, cuối cùng thực không tiền đồ chọn ăn một nồi cá to. Sau khi về huyện thành, bọn họ đến nhà Đông Sinh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, còn tắm cho A Hoàng sạch sẽ thơm tho, sau đó mới đi ăn lẩu cá mà Đông Sinh cùng A Hoàng thích ăn.

Trịnh Quân Diệu không ăn được cay nên Đông Sinh đã gọi lẩu uyên ương, một bên là nước dùng cay cho cậu, một bên là nước dùng bình thường cho Trịnh Quân Diệu. A Hoàng tròng mắt chuyển a chuyển a, nhìn nhìn bộ phận bí mật dưới eo trên đùi của Trịnh Quân Diệu, nó phát ra tiếng cười quái dị, mèo béo thậm chí còn rất cao hứng hát một câu.

“Miêu miêu miêu, miêu miêu ngao……” Cúc hoa tàn, đầy đất thương……

Trịnh Quân Diệu nghe không hiểu nó meo meo cái gì nhưng Đông Sinh lại hiểu hết, đáng tiếc Đông Sinh không mấy khi lên internet, ý nghĩa của cúc hoa dưa chuột cậu thật sự không hiểu, chỉ kệ A Hoàng hát to. A Hoàng hừ ca, tròng mắt lưu lưu chuyển, càng thêm hết lòng tin vào suy đoán của bản thân. Tiểu quỷ nhà nó ăn cải trắng vẫn tốt hơn bị người khác ăn, nghĩ như vậy, A Hoàng nhìn Trịnh Quân Diệu thuận mắt hơn nhiều.

Chờ đồ ăn được dọn lên hết, Trịnh Quân Diệu lúc nào cũng gắp đồ ăn ngon vào bát cho Đông Tể nhưng cũng không quên chọn miếng ngon cho nó.

Hiền huệ, hiếu thuận, của hồi môn phong phú, trừ bỏ không thể sinh con thì vợ của Đông Tể cũng không tệ lắm.

A Hoàng vừa lòng gật gật đầu béo, từng ngụm từng ngụm ăn thịt cá tươi mới.

Hai người một mèo đều đói lả nên gọi thêm rất nhiều cá lại thay nhiều lần nước lẩu, ăn đến cái bụng căng như trái bóng mới đi ra. Lúc tính tiền, Trịnh Quân Diệu còn lì xì cho con gái của chủ quán một cái phong bao thật dày. Con bé đặc biệt thích A Hoàng, ôm A Hoàng sẽ không chịu buông tay, mèo béo phải nhân lúc bé không chú ý chuồn mất làm bé khóc đến sưng mắt.

Trịnh Quân Diệu lái xe cùng Đông Sinh đi dạo một vòng, mua quà đến nhà thầy Vương từng chủ nhiệm lớp Đông Sinh thời cao trung. Thầy Vương đặc biệt chiếu cố Đông Sinh, Lý Cửu khi còn sống đã tặng bọn họ một ít bảo vật hộ thân, thời điểm hơn 60% dân số Đồng Thành bị cảm nhiễm virus L nhưng một nhà bọn họ lại bình yên vô sự. Bất quá, các giáo viên khác trong trường lại không may mắn như vậy, rất nhiều người đã cảm nhiễm virus L, tuy nhiên bọn họ đã được tiêm vacxin. Mỗi ngày xem thời sự thấy số người khỏi bệnh ra viện tăng lên rất nhiều, chỉ có một số người thân thể không tốt, chưa kịp tiêm vacxin thì đã qua đời.

Nói đến sự tình của đồng nghiệp, thầy Vương cùng vợ thầy đều thổn thức không thôi. Đặc biệt là thầy Vương, thầy lo Đông Sinh sống một mình, sinh bệnh cũng không có người biết nên đã cố ý đến nhà của Đông Sinh ở huyện thành cùng đại trạch ở Liễu thôn nhưng đều không gặp được Đông Sinh. Trước hai ngày thông tin được khôi phục, thầy cũng không liên lạc được với cậu, thẳng đến hôm nay Đông Sinh cùng bạn tới cửa bái phỏng.

Đông Sinh vô pháp nói rõ chuyện của thôn Lý gia với thầy nên đành phải nói dối lúc ấy đi du lịch cùng bạn, khi trở về mới biết Đồng Thành bị giới nghiêm. Lúc ấy bọn họ cũng không biết Đồng Thành đã xảy ra chuyện gì nên lại đi du lịch lần nữa, thẳng đến hôm nay mới trở về.

Đông Sinh ở trong lòng thầy Vương luôn là một học sinh ngoan đơn thuần có điểm ngốc nên thầy cũng không hoài nghi Đông Sinh đang vụng về nói dối.

Thật ra thầy cảm thấy người đến cùng Đông Sinh có chút bất phàm, trong lúc nói chuyện phiếm thì thầy biết Trịnh Quân Diệu là cựu sinh viên của trường đại học Thường Thanh Đằng ở M quốc, ông ngoại là truyền kỳ ở trong nước, thầy Vương lập tức bỏ các suy đoán về Trịnh Quân Diệu. Sau đó, thầy Vương càng cảm thấy Trịnh Quân Diệu không đơn giản, Đông Sinh có thể quen biết một người bạn như vậy thì con đường về sau sẽ dễ đi hơn nhiều.

Đông Sinh tính là ở nhà thầy ngồi một chút rồi đi, kết quả thầy Vương nói cái gì cũng không chịu, nhất quyết muốn giữ bọn họ ở lại ăn tối.

Sau bữa tối, trên đường về A Hoàng nháo muốn ăn vặt, muốn ăn cá khô nhỏ, Đông Sinh tuy không nói gì nhưng đôi mắt đen lúng liếng giống như phát sáng đã bán đứng cậu, Trịnh Quân Diệu thân mật nhéo nhéo mũi Đông Sinh, sau đó lái xe đưa bọn họ đến siêu thị mua mua mua.

Đông Tể cùng mèo béo đắm chìm trong thế giới đồ ăn vặt không thể kềm chế, thích cái này - mua! muốn cái kia - mua! Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân nhìn hắn với ánh mắt thần tài đến rồi $_$.

Eo cùng thận tuy còn có điểm không thoải mái nhưng lão Trịnh cảm thấy, đêm nay lại đến một hai phát căn bản không thành vấn đề. Nhưng lý tưởng càng tốt đẹp thì hiện thực càng đau thương, mới vừa về đến nhà thì trong nhà đã xuất hiện khách không mời mà tới.

Vacxin phòng bệnh đã được nghiên cứu phát minh ra, tình hình bệnh dịch ở Đồng Thành được khống chế, nhiệm vụ của Trương Lập Tân cùng Liễu Cường được tính là đã hoàn thành nhưng giáo sư Hầu lại ngầm tố cáo, lời lẽ kịch liệt, cấp trên không thể không kết thúc kỳ nghỉ của Liễu Cường để hắn cùng các chiến hữu trở về tiếp nhận điều tra. Kỳ nghỉ của Trương Lập Tân vốn dĩ dài hơn của Liễu Cường, xét thấy hắn biểu hiện ưu tú, cấp trên quyết định cho hắn đề đề chức vị, ở nhâm mệnh xuống dưới phía trước(?), Trương Lập Tân có thể vẫn được hưởng thụ kỳ nghỉ của hắn

Trương Lập Tân lần này tới Đồng Thành là vì muốn xin lá trà của Đông Sinh, lá trà còn chưa xin được thì sao hắn có thể tay không trở về?

Buổi chiều Trương Lập Tân tiễn Liễu Cường về xong mới đến thôn Liễu, từ Liễu phụ thì hắn tuy biết Đông Sinh trong khoảng thời gian này không ở đây nhưng hắn cũng không lo, bởi vì Liễu phụ nói cho hắn biết Đông Sinh còn có nhà ở huyện thành, hắn đoán Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu đều ở huyện thành nên cũng không hỏi thêm quá nhiều.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà quan hệ giữa Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu đã có chuyển biến, sau khi về đến nhà, Trịnh Quân Diệu coi mình là chủ nhà, xách A Hoàng vào phòng bếp nấu nước pha trà còn Đông Sinh ở ngoài tiếp khách.

Chờ Trịnh Quân Diệu mang ấm trà ra thì 'khách không mời mà đến’ đã nhiều hơn vài người.

Thì ra là hai chị em Tiếu Nam cùng cha mẹ bọn họ tới đây.

Tiếu phụ Tiếu mẫu hỏi thăm nhiều nơi mới biết người lính ngày đó đáp ứng tìm con trai con gái giúp bọn họ tên là Liễu Cường, ở tại Liễu thôn. Tiếu Khoa sau khi trở về liền kể lại toàn bộ việc lạ gặp phải trong đêm đó cho ba mẹ nghe, Tiếu Khoa vốn có điểm ngốc ngốc lớn mật, tuy lúc ấy đã chịu không ít kinh hách nhưng xong việc cũng chỉ còn dư lại sự kích thích, điển hình là hết sẹo quên đau. Hắn bên này nói đến nước miếng tung bay, Tiếu phụ Tiếu mẫu nghe xong thì bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Tuy con trai tung tăng nhảy nhót đã trở lại nhưng con gái lại cảm nhiễm virus L bị đưa vào bệnh viện điều trị cách ly, hai vợ chồng già gấp đến độ miệng nổi mụn nước. Tiếu Khoa nói bọn họ căn bản không cần phải gấp gáp vì chị gái khẳng định sẽ không có việc gì.

Quả nhiên, mới qua một ngày mà bệnh viện đã thông báo tin con gái xuất hiện những chuyển biến tốt đẹp, còn nói bọn họ cũng đi làm một ít kiểm tra. Lại qua ba ngày, con gái mình thế nhưng thành trường hợp đầu tiên khỏi hẳn bệnh, viện trưởng còn an bài cho bọn họ vào thăm Tiếu Nam.

Bất quá, Tiếu Nam xuất viện lại là chuyện sáng nay.

Tiếu Nam rõ ràng gầy hơn rất nhiều, cũng may tinh thần cũng không tệ lắm, dưới sự trợ giúp của Đông Sinh nàng trở thành người đầu tiên khỏi hẳn cảm nhiễm virus L, hiện tại vacxin phòng bệnh có quan hệ vô cùng lớn với nàng, Thiên Đạo cho nàng một bút đại công đức, đền bù sinh khí bị hao tổn cho nàng.

Đông Sinh diệt trừ hoạt thi, Dịch Quỷ và âm sát khí lại không được chút xíu công đức nào, ngược lại bởi vì lúc ấy vì mất khống chế, cậu trở thành đối tượng mới bị Thiên Đạo cảnh cáo. Nếu không phải có Trịnh Vân Diệu, tình huống khi ấy sẽ biến thành cái dạng gì thì thật đúng là khó mà nói.

Trịnh Quân Diệu ‘hy sinh’ một lượng lớn kim sắc khí vận mới trợ giúp Đông Sinh cân bằng lại âm dương, bất quá, khí vận của hắn không bởi vậy mà giảm bớt mà ngược lại còn gia tăng thêm không ít. Hiển nhiên, Thiên Đạo bất công đem công đức hóa giải ôn dịch của Đông Sinh hơn phân nửa đều tính lên trên đầu Trịnh Quân Diệu.

Trịnh Quân Diệu bưng trà ra liền nhìn thấy Tiếu Nam liên tục nhìn lén Đông Sinh.

Sau khi bị hoạt thi cắn thì Tiếu Nam không hoàn toàn mất đi ý thức, nàng nhớ mang máng lúc ấy có một con mèo béo ánh vàng rực rỡ cùng một âm thanh dị thường lạnh băng.

Vừa rồi khi Đông Sinh nói chuyện, trong đầu nàng lập tức ong ong, giống như quay lại buổi tối hôm đó, giọng nói thanh lãnh kia nói với nàng, không cần lo lắng, nàng cùng em trai đều không có việc gì.

Chờ nhìn thấy A Hoàng đi ra dạo tới dạo lui thì suy đoán của Tiếu Nam càng thêm chắc chắn.

Lý Đông Sinh thật sự là người cứu nàng cùng tiểu Khoa vào đêm đó sao?

Trong lòng nhớ thương chuyện này làm Tiếu Nam có hơi chút hồn vía lên mây, thỉnh thoảng trộm nhìn Đông Sinh, thế nên sau khi ra về, Tiếu Khoa bát quái hỏi nàng:

“Chị, chị coi trọng Lý Đông Sinh sao? Cậu ta lớn lên không tồi, nhưng hình như nhỏ tuổi hơn chị. Trước kia chị không phải nói muốn tìm người yêu lớn tuổi hơn mình sao?”

Tiếu Nam vỗ đầu em trai: “Em nói bậy gì đó?”

“Vậy sao chị liên tục nhìn lén cậu ấy? Chị đừng phủ nhận, em đều thấy hết rồi!”

Tiếu Nam cố ý thả chậm bước chân, chờ ba mẹ đi xa hơn, nàng mới nhỏ giọng nói với Tiếu Khoa:

“Chị cảm thấy cậu ấy chính là người cứu chúng ta đêm đó, còn con mèo kia em có nhớ không?”

Thời điểm bọn họ bị những con hoạt thi vây quanh thì có nghe thấy vài tiếng mèo kêu, mơ hồ còn thấy được một bóng dáng kim sắc, sau lại nghe thấy tiếng rống của dã thú. Nhờ Tiếu Nam nhắc nhở, Tiếu Khoa xác thật nhớ tới một ít chi tiết.

Bất quá……

“Chắc không phải đâu”

Lý Đông Sinh thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn, hoàn toàn không phù hợp với ảo tưởng về cao nhân Huyền môn của hắn.

Hai chị em nói thầm nửa ngày cũng không có kết quả, người nhà họ Tiếu đã rời đi, Trương Lập Tân thấy thời gian không còn sớm nên nói xong lời tạm biệt với Đông Sinh thì cũng ra về.

Đôi mắt của Trương Lập Tân chưa khôi phục hoàn toàn nhưng hai tai lại vô cùng tốt, hắn đi được vài bước thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai chị em Tiếu Nam.

Sự tình của thôn Lý gia tuy đã được giải quyết nhưng trong lòng Trương Lập Tân vẫn có một ít nghi vấn —— đêm đó rốt cuộc là ai cứu hai chị em Tiếu Nam, ai đã dẫn đoàn quân tìm được họ và đến được sơn động? Thôn Lý gia có đủ loại dị trạng, vì cái gì đột nhiên biến mất?

Trương Lập Tân theo bản năng quay đầu lại nhìn đại trạch, cửa lớn cổ xưa đóng chặt, đèn lồng treo ở trên cửa bị gió lạnh thổi đung đưa, hồng quang yêu dã chậm rãi lay động……

'Khách không mời mà đến' cuối cùng cũng về hết, Trịnh Quân Diệu đơn giản dọn dẹp phòng khách một chút, chờ hắn vội vội vàng vàng tắm rửa sạch sẽ xong rồi mang các vật dụng trở lại trong phòng thì đã thấy Đông Tể ôm chăn ngủ đến ngon lành.

Trịnh Quân Diệu:……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro