Chương 123: Hàng ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Trịnh Quân Diệu mơ mơ màng màng cảm giác miệng bị cái vật gì đó mềm mềm ấm ấm chạm vào một chút, Trịnh Quân Diệu nháy mắt thanh tỉnh, trở tay ôm lấy người của hắn, dùng sức gia tăng cái hôn chuồn chuồn lướt nước này. Môi lưỡi triền miên hết sức, bàn tay to không thành thật nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh, chậm rãi trượt xuống dưới……

Lông mi cùng thân thể không ngừng run rẩy, người trong lòng không biểu thị công khai ngượng ngùng cùng khát vọng, bất đồng với khi mất khống chế nhiệt tình chủ động, người yêu vô thố lại thẹn thùng càng làm cho người thương tiếc càng làm cho người mất khống chế.

Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức màn mà chiếu vào phòng, Trịnh Quân Diệu gắt gao ôm Đông Sinh, ôn nhu vuốt ve da thịt như ngọc của cậu, ngậm lấy vành tai đang ửng hồng, nhẹ nhàng gặm cắn liếm láp:

“Đông Tể, em thật làm anh mê muội……”

Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ ẩn nhẫn lại ngượng ngùng:

“Bảo bối, đừng chịu đựng, anh thích nghe thanh âm của em.”

Trong mưa rền gió dữ, tiếng kêu rên dần dần biến thành thở dốc không thể nhẫn nại, giọng nói thanh lãnh cuối cùng đã nhiễm màu sắc của dục vọng……

Chờ Đông Sinh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Trịnh Quân Diệu gọi facetime với dì Lư cầu giúp đỡ, dì Lư chỉ đạo hắn nấu một nồi cháo rồi dùng nguyên liệu tối hôm qua mua về để làm mấy món ăn sáng. Được dì Lư hướng dẫn thì hương vị các món ăn cũng không tệ lắm.

Sau này nhất định phải học nấu ăn với dì Lư, không sợ không bắt được dạ dày tiểu cật hoá Đông Tể, Trịnh Quân Diệu đắc ý dào dạt tính toán.

Quay đầu lại thì thấy Đông Sinh đang đứng ở sau lưng mình, Trịnh Quân Diệu cười nói:

“Em mau đi rửa mặt đi, một chút nữa nếm thử tay nghề của anh.”

Không biết là hôm nay dương quang chói lọi hay Trịnh Quân Diệu cười đến ngọt ngào mà Đông Sinh cảm thấy trong lòng ấm hô hô, khóe miệng không khỏi lộ ra hai cái đồng điếu nhạt nhạt. Kim sắc dương quang rơi trên gương mặt trắng nõn của cậu làm hiện rõ cả lông tơ, vựng ra một tầng sáng mông lung, hơi hơi mỉm cười thì giống như mỹ nam trong bức hoạ được rót vào sinh khí nháy mắt có sức sống, một cái nhướng mày một cái nhếch mép đều có thể khuynh thành.

Trịnh Quân Diệu nhìn đến ngây người, tim đập hẫng một nhịp, trong đầu Trịnh Quân Diệu hiện lên một cái ý niệm vô cùng nguy hiểm —— thật muốn giấu Đông Sinh đi, giấu ở một nơi chỉ mình hắn biết đến.

Ý niệm chợt loé thực mau bị Trịnh Quân Diệu ném ra sau đầu, hắn nghĩ ra một kế hoạch càng có khả năng thực hiện —— hắn có một hòn đảo tư nhân ở Thái Bình Dương, vào hai năm trước trong lúc nóng đầu thì đã mua, vẫn luôn để đó không dùng, quay đầu lại điều người đến đó hảo hảo dọn dẹp, chờ đến lúc Đông Tể nghỉ hè cùng đến đảo chơi. Toà đảo của hắn không lớn nhưng cảnh sắc trên đảo cùng khu vực xung quanh vô cùng đẹp, thực thích hợp để nghỉ ngơi. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là hải sản chung quanh tiểu đảo vô cùng phong phú, có những loại cực kỳ hiếm thấy, Đông Tể khẳng định sẽ rất thích.

Trước giữ bí mật với Đông Tể, đến lúc đó cho cậu một cái kinh hỉ!

Lão Trịnh đồng chí hận không thể cùng Đông Tể đi luôn, hiển nhiên đã quên bản thân còn phải đi làm.

Đông Sinh ăn sạch bữa sáng mà Trịnh Quân Diệu mất hai tiếng vất vả chuẩn bị, mới vừa bỏ xuống bát cơm mà A Hoàng đã nháo muốn đi dạo chơi tỉnh thành, muốn đi ăn cá nướng còn muốn đi ăn hải sản.

Vì thế, thời điểm Trương Lập Tân đến tìm Đông Sinh thì đã không có ai ở nhà.

Khác với Đồng Thành ảm đạm, tỉnh thành bên này cơ hồ không chịu bất luận ảnh hưởng gì từ ôn dịch, kỳ nghỉ Tết ngắn ngủi tuy rằng đã kết thúc nhưng trên đường vẫn giăng đèn kết hoa tùy ý có thể thấy được không khí ngày Tết náo nhiệt. Rất nhiều thương gia đều nhân dịp Tết âm lịch đẩy mạnh các loại hoạt động giảm giá sản phẩm, Đông Sinh cùng A Hoàng đi ăn ngư dân cá nướng cũng được miễn phí bia gọi thêm.

Với A Hoàng mà nói, vài bữa cá nướng này là nó dùng mạng nhỏ để đổi lấy, vì vậy rất cần nới rộng cái bụng để ăn cho nhiều! Kết quả ăn quá nhiều cá nướng đến căng bụng mà cả buổi chiều, A Hoàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đông Tể ăn mỹ thực từ đầu đến cuối dãy phố.

Cậu không biết cảm giác chỉ nhìn mà không được ăn rất thảm sao? Tiểu quỷ Đông Tể cái đồ không lương tâm, đã ăn mảnh còn lấy các loại đồ ăn ngon nhử nó, quả thực ác độc không chịu được!

A Hoàng cả ngày cũng không chịu cho Đông Tể sắc mặt tốt. Cũng may Lão Trịnh còn có điểm lương tâm, có cái gì ăn ngon đều biết mua về cho nó, bằng không mèo béo sẽ tức giận đến mức bỏ nhà ra đi.

Cách khu phố thiên đường ẩm thực không bao xa chính là khu trung tâm phồn hoa náo nhiệt nhất của tỉnh thành.

Trước kia không danh không phận, Trịnh Quân Diệu chỉ có thể đóng vai làm một người bạn tốt, lúc mua quần áo cho Đông Sinh cũng không dám mua đồ quá mắc, hắn sợ Đông Sinh không nhận. Hiện tại đã xác định quan hệ, Trịnh Quân Diệu tự nhiên là quang minh chính đại dẫn Đông Sinh đến trung tâm thương mại mua mua mua. Suy xét đến việc Đông Sinh còn là sinh viên nên Trịnh Quân Diệu không chọn cho Đông Sinh những đồ quá mức xa xỉ, quần áo thanh lịch, dễ phối, ấm áp thoải mái hắn mới mua.

Đông Sinh từ nhỏ đến lớn đều không có yêu cầu gì đối với quần áo, chỉ cần ấm áp sạch sẽ là được, đối với cậu mà nói, tiền mua quần áo còn không bằng mua đồ ăn vặt cùng dụng cụ vẽ tranh, dù sao mặc cái gì cũng đều giống nhau. Cho dù mặc áo thun trắng cũ vào mùa hè hay tự bọc bản thân thành trái cầu vào mùa đông thì từ nhỏ đến lớn, thư tình màu hồng phấn trong ngăn bàn của Đông Sinh chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

Chọn một cái áo giữ nhiệt thật dày, Trịnh Quân Diệu tỉ mỉ chọn thêm nội y siêu mỏng siêu giữ ấm, trên cái cổ thon là khăn len tăm màu trắng, bên ngoài lại khoác thêm áo khoác nhung, phối với quần dài đen rồi đi một đôi giày đen cao cổ……

Lúc Đông Sinh bước ra khỏi phòng thử đồ thì không riêng gì Trịnh Quân Diệu mà cả nhân viên trong shop cùng các khách hàng đến mua một đám tròng mắt đều sắp dính lên trên người Đông Sinh.

Những người này thật vô duyên! Lão Trịnh thực không cao hứng, bất quá, hắn ở sâu trong nội tâm vẫn là có một chút đắc ý nho nhỏ—— mấy người cũng chỉ có thể nhìn, Đông Tể là của anh, ân, là của anh.

Đông Sinh bị Trịnh Quân Diệu nhìn chăm chú, ánh mắt tràn ngập độc chiếm dục làm cậu có điểm ngượng ngùng. Thừa dịp những người khác không chú ý, Đông Sinh chọc chọc Trịnh Quân Diệu, thanh âm thanh lãnh nói:

“Thu liễm chút.”

Trịnh Quân Diệu giả bộ hồ đồ:

“Thu liễm? Thu liễm cái gì a Đông Tể?”

Nói xong, hắn còn ra vẻ vô tội chớp chớp mắt.

Đông Sinh:……

Đông Sinh cảm thấy mua một thân quần áo mới, lại mua vài cái áo len là đủ nhưng cậu đã xem nhẹ thói cuồng mua sắm nghiêm trọng của Trịnh Quân Diệu rồi. Đương nhiên, bản thân Trịnh Quân Diệu trước kia không thích đi dạo phố, càng không đến trung tâm thương mại mua quần áo. Quần áo của hắn đều là của O châu chuyên phục vụ hoàng gia thiết kế sản xuất, y phục ngày thường một phần là trợ lý mua giúp hắn, còn lại là từ nhà thiết kế tự mình tới cửa vì hắn lượng thân định chế.

Có lần Trịnh Quân Diệu đến trung tâm mua quần áo là lúc mẹ hắn còn trên đời.

Lúc ấy hắn chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, cảm thấy đi dạo phố phiền toái muốn chết, còn không bằng đi đọc sách chơi bóng.

Hiện tại hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy, thậm chí hắn có điểm lý giải vì sao có người thích mua đồ cho người yêu, bởi vì cảm giác nhìn người mình yêu mặc quần áo do chính tay mình chọn thật sự rất hạnh phúc.

Trịnh Quân Diệu mua thêm cả đồ đôi cho hai người. Ngoài đồ đôi ra Trịnh Quân Diệu còn mua cho Đông Sinh một ít áo ngủ hoạt hình thực cute, đồ còn chưa mặc mà trong đầu lão Trịnh đã bắt đầu tuần hoàn tiểu kịch trường lột quần áo rồi.

Căn bản cầm giữ không được!

Nếu không phải Đông Sinh nói cái gì cũng không chịu phối hợp thì Trịnh Quân Diệu còn luyến tiếc rời trung tâm thương mại. Xách theo bao lớn bao nhỏ lên xe, Đông Sinh cùng A Hoàng nằm ườn trên chỗ ngồi, một người một mèo đều là thảm dạng ‘cảm giác thân thể bị đào không’ ——

So với luyện võ/tu luyện cả ngày còn mệt hơn, về sau không bao giờ muốn cùng lão Trịnh đi mua sắm!

Biểu hiện của một người một mèo thật sự quá rõ ràng làm Trịnh Quân Diệu có điểm ngượng ngùng sờ sờ mũi, tiếp theo, hắn chở Đông Sinh đi mua dụng cụ vẽ tranh mà Đông Sinh cần lại mua cho A Hoàng một đống lớn đồ ăn vặt nhập khẩu mà bình thường Đông Tể đều luyến tiếc mua, một người một mèo lập tức sống lại. Chờ Trịnh Quân Diệu đưa bọn họ đến nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất tỉnh thành thì một người một mèo trải qua buổi chiều tinh thần không mấy phấn chấn lập tức dùng sức ăn cường đại để chứng minh tinh thần đã hồi phục.

Thắng lợi trở về.

Trở lại đại trạch ở Liễu thôn, Trương Lập Tân đã ngồi xổm ở thềm đá trước cửa đợi bọn họ hơn nửa ngày.

Buổi chiều lúc Trương Lập Tân đến thì bọn họ không có nhà, hắn đành phải đi huyện thành tìm Đông Sinh, kết quả cũng không thấy người. Tối hôm qua nghe cuộc đối thoại của chị em Tiếu Nam làm Trương Lập Tân sinh ra một ít hoài nghi với Đông Sinh, cho nên hắn đã hỏi bảo vệ tiểu khu trong khoảng thời gian này Đông Sinh có ở đây hay không.

Đông Sinh ở Đồng Thành nhiều năm như vậy, là đứa bé học giỏi thi đậu B đại, khi lớn lên còn soái khí hơn minh tinh màn ảnh, nhóm bảo vệ không ấn tượng là đều không thể.

“…… Nghỉ đông và nghỉ hè Lý Đông Sinh đều không ở đây, buổi chiều ngày hôm qua cậu ấy đã tới đây cùng bạn, được một lúc rồi rời đi.”

Lời của bảo vệ quanh quẩn bên tai của Trương Lập Tân, Lý Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu không có ở huyện thành lại không ở Liễu thôn, vậy bọn họ đã đi đâu?

Hạt giống hoài nghi một khi đã gieo liền bắt đầu nảy mầm, một ít chi tiết bị xem nhẹ lần lượt xuất hiện ở trong đầu.

An Khê thôn cách Lý gia thôn không xa, ngày đó hắn cùng Liễu Cường vội vàng rời đi, Lý Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu có khi nào đã đến Lý gia thôn hay không? Có lẽ giống chị em Tiếu Nam bởi vì lạc đường mới đến Lý gia thôn. Cũng có khả năng bọn họ phát hiện có dị thường ở Lý gia thôn nên cố ý đến đó một chuyến.

Mạc danh, Trương Lập Tân cảm thấy nghiêng về vế sau.

Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu đi siêu thị mua chút thức ăn, khi đó, cậu liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Mới có mấy ngày mèo béo đã gầy vài vòng, đang êm đẹp làm sao sẽ gầy nhiều như vậy a?

Liễu phụ Liễu mẫu khi nhắc đến ông nội của Đông Sinh đều thập phần kính trọng, nói thẳng ông là cao nhân có bản lĩnh, toàn bộ Liễu thôn có không ít người mang ơn ông.

Đông Sinh có thiên phú cùng bản lĩnh võ thuật không giống bình thường, đồng thời, cậu còn có thể chế ra lá trà có dược hiệu thần kỳ…… Đủ loại dấu hiệu biểu hiện, Đông Sinh tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài cậu thể hiện.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mặc kệ đêm đó người xuất hiện ở Lý gia thôn có phải Đông Sinh cùng Trịnh Quân Diệu hay không thì hắn chỉ biết người đêm đó đã cứu được hai chị em vô tội, trợ giúp bọn họ tìm được ngọn nguồn của virus còn phá giải được tình trạng quỷ quái ở thôn Lý gia, Tiếu Nam được bọn họ cứu là trường hợp cảm nhiễm virus L đầu tiên khỏi hẳn, Đồng Thành bởi vì nàng mà đã có thể hóa giải nguy cơ. Như vậy là đủ rồi, có một số việc không cần miệt mài theo đuổi làm rõ. Chuyện cần biết sau này tự nhiên sẽ biết.

Lúc này đây, Trương Lập Tân cũng không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nói rõ ý của mình với Đông Sinh:

“Đông Sinh, cậu còn nhớ những lá trà lần trước cậu đưa cho tôi không?”

Lược qua bí mật quốc gia không thể tiết lộ ra ngoài thì đôi mắt Trương Lập Tân đã bị thương, không có hy vọng khôi phục, từ khi xuất ngũ đến bây giờ đã uống nước trà pha từ lá trà mà Đông Sinh cho thì đôi mắt bắt đầu khôi phục…… Từng việc từng việc, toàn bộ thẳng thắn nói cho Đông Sinh.

Hắn đưa một phong bì dày cộp cho Đông Sinh:

“Đông Sinh, này là tiền lương tôi tích góp nhiều năm, tiền thưởng, còn có tiền quốc gia bồi thường cho tôi toàn bộ đều ở chỗ này.”

“Chuyện gì đây?”

Đông Sinh nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói.

“Tôi muốn dùng tiền này mua một ít lá trà của cậu.”

Trương Lập Tân khát vọng lại thấp thỏm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro