Chương 125: Ảnh mị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó mà khai giảng đã qua hơn một tháng.

Đông Sinh mỗi ngày đi học, về nhà, về nhà, đi học hai điểm một đường.

Trước đó không lâu, Trịnh Vân Diệu phải khuyên mãi thì ông ngoại mới dọn tới tứ hợp viện mà hắn mua cho ông. Ông ngoại tinh thần không tồi, thân thể cũng khoẻ mạnh nhưng rốt cuộc tuổi đã lớn, một chút cũng chịu không nổi ốm đau tra tấn, có đôi khi người càng già thì càng tùy hứng, dì Lư chiếu cố ông ngoại nửa đời người, lời nàng nói, ông ngoại còn có thể nghe vào. Hơn nữa dì Lư vẫn luôn xem Hầu lão và Trịnh Vân Diệu như người chí thân của mình, có nàng chăm sóc ông ngoại, Trịnh Vân Diệu cũng yên tâm.

Đông Sinh có thói quen dậy sớm, buổi sáng cùng Trịnh Vân Diệu tập thể dục xong liền thuận đường ở bên ngoài giải quyết bữa sáng. Giữa trưa thì ăn ở canteen trường học hoặc ở quán ăn phụ cận, nếu thời gian cho phép, cậu sẽ về nhà ngủ trưa. Buổi tối, nếu Trịnh Vân Diệu đi ăn xã giao thì cậu sẽ ăn ở trường học, Trịnh Vân Diệu sẽ lấy phần về làm đồ ăn khuya cho cậu. Nếu Trịnh Vân Diệu ở nhà, bọn họ sẽ cùng nhau ra ngoài ăn bữa tiệc lớn. Ngẫu nhiên Trịnh Vân Diệu rảnh rỗi hoặc là thời điểm tâm huyết dâng trào thì sẽ tìm dì Lư học nấu ăn.

Trịnh Vân Diệu ngộ tính rất cao, chỉ cần làm thành công một lần thì những lần sau càng làm sẽ càng tốt hơn, hiện tại hắn đã có thể làm những món cơm nhà đơn giản nhưng rất ngon miệng. Đông Sinh bị hắn ảnh hưởng, có đôi khi cũng xem video dạy nấu ăn trên mạng để học làm sườn heo chua ngọt, nấu canh, cánh gà chiên Coca,...

Đông Sinh có tính khiết phích, trong nhà có cậu cùng Trịnh Vân Diệu cộng thêm một con mèo béo A Hoàng, nhà ở cũng không quá lớn, Đông Sinh dán phù chú thanh khiết, mỗi ngày chỉ cần 10-20 phút thu thập liền sạch sẽ.

Bởi vậy, sau khi dọn đến ở cùng nhau, Trịnh Vân Diệu không thuê giúp việc, việc vệ sinh trong nhà đều là hắn cùng Đông Sinh phân công làm. Mười ngày nửa tháng, hai người sẽ tìm thời gian cùng nhau tổng vệ sinh.

Tuy không có người hầu hạ nhưng cuộc sống gia đình của hai người quá ư là hạnh phúc.

Nhưng A Hoàng lại không được thoải mái như vậy.

Học kỳ 1 Đông Sinh ở tại trường học, không ai quản nó, nửa đầu học kỳ mỗi ngày đi bộ dạo chơi khắp nơi, nửa sau học kỳ sống nhờ trong nhà Lão Trịnh, dì Lư lại sủng nó, mỗi ngày biến đổi đa dạng thức ăn cho nó, nó ngoài dùng di động lên mạng còn thường xuyên trộm dùng máy tính trong phòng Đông Sinh, sinh sôi ra một thân mỡ béo.

Học kỳ này ở cùng Đông Sinh thì ngày tàn của mèo béo sắp đến rồi.

Buổi sáng mỗi ngày mặt trời còn chưa ló dạng, mèo béo còn đang ngủ trong ổ ấm hô hô thì bị Đông Sinh lôi dậy, bắt cùng đi tập thể dục.

Buổi chiều, Đông Sinh tan học về nhà thì cất hết di động máy tính đi, không hảo hảo tu luyện liền không có bữa tiệc lớn, không có cá khô nhỏ, không có đồ ăn vặt.

Trời muốn diệt miêu gia ta a.

Dưới sự giám sát của Đông Tể, A Hoàng tiếp tục duy trì dáng người bụ bẫm của nó.

Năm trước, Trịnh Vân Diệu đầu tư cho một công ty sản xuất thức ăn cho thú cưng, hiện tại đã tiến vào giai đoạn tự chủ nghiên cứu phát minh, người phụ trách công ty cao hứng mỗi tuần đều sẽ cho người đưa một ít hàng mẫu thức ăn cho chó mèo đến. Cơm trưa của A Hoàng liền đổi thành những thứ này, chính mình tìm việc, quỳ cũng muốn làm (ăn) xong.

Khẩu vị của A Hoàng sớm đã bị đồ ăn của nhân loại dưỡng điêu, đồ ăn cho mèo thật sự không có cách nào thỏa mãn nó.

Đương nhiên, A Hoàng cũng rất rõ ràng dạ dày của các tiểu muội muội đệ đệ meo meo khác không giống nó, tự nhiên không có khả năng làm giống đồ ăn của nhân loại. A Hoàng chỉ có thể tự tìm một món thật cân bằng, oán niệm tích tụ do mỗi ngày phải ăn thức ăn cho chó mèo làm nó phát cáu rồi báo cáo sản phẩm.

Bị chê đến không đáng một đồng, lúc sau ngẫu nhiên sẽ có một hai mẫu ngon, tới hiện tại, hàng mẫu gửi đến cho A Hoàng đã không quá tệ, nó có thể miễn cưỡng tiếp thu buổi trưa dùng thức ăn cho mèo để chống đói. A Hoàng bảo Đông Sinh đem hàng mẫu cho các meo meo ăn thử, chúng nó ăn đến say mê, một đám miêu miêu lưng tròng hỏi nó thảo thực, A Hoàng bảo Đông Sinh gửi video quay được đến công ty rồi đăng lên Weibo của mình.

Làm một con mèo được hàng trăm vạn fans theo dõi, A Hoàng mới vừa đăng xong video liền có một fans cứng nhắn hỏi bệ hạ mua loại thức ăn cho thú cưng này ở chỗ nào.

A Hoàng nhắn lại: Kính thỉnh chờ mong.

Còn có fans hỏi A Hoàng, sao trong khoảng thời gian này cảm giác bệ hạ ít lên mạng hơn, ngay cả ảnh chụp cũng đăng ít hơn trước kia.

A Hoàng rep: Đang trong thời gian bế quan tu luyện chuẩn bị thành tinh.

Phía dưới liên tiếp có fans tỏ vẻ thân thiết lo lắng, sôi nổi vì bệ hạ mà tiểu tâm đưa cơm hộp.

A Hoàng vui sướng hài lòng nhìn trong chốc lát, sau đó check hộp thư chật ních rồi nhanh chóng xoá những tin nhắn spam vô nghĩa thì bỗng nhiên có một cái tin nhắn lọt vào mắt A Hoàng.

Sau khi xem thật kỹ nội dung tin nhắn thì đôi mắt A Hoàng đều phát sáng.

Buổi tối, Trịnh Vân Diệu về đến nhà đã là 10 giờ, trước đó hắn còn cố ý đi mua một chút thức ăn khuya cho Đông Sinh, kết quả vừa bước vào thì phát hiện không khí trong nhà thay đổi.

“Làm sao vậy?”

Hắn đặt đồ ăn khuya lên bàn cơm, hỏi Đông Sinh, lại nhìn A Hoàng đang oa ở trong ổ.

Bình thường buổi tối chỉ cần hắn mang đồ ăn về thì A Hoàng đã chạy vội ra đón, hôm nay cư nhiên oa ở trong ổ không có động tĩnh.

Chẳng lẽ Đông Tể cãi nhau với A Hoàng?

Đông Sinh rầu rĩ không vui đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho Trịnh Vân Diệu.

Nguyên lai là có một đoàn phim muốn mời A Hoàng đi đóng phim điện ảnh, đối phương còn chưa nói gì mà A Hoàng đã đáp ứng người ta thứ bảy này đi thử kính. A Hoàng nói chuyện này với Đông Sinh thì cậu lập tức không đồng ý, hơn nữa hoàn toàn không cho thương lượng. Đông Sinh cho rằng loại chuyện này chính là không làm việc đàng hoàng, A Hoàng vốn đã thực ham chơi, giờ mà đi đóng phim chắc chắn sẽ không chịu tu luyện. Bị quản chế, A Hoàng đương nhiên không cao hứng, nó tuy không cãi nhau với Đông Sinh nhưng lại bơ cậu, thở phì phì oa ở trong ổ sinh hờn dỗi.

A Hoàng ủy khuất, Đông Sinh đương nhiên cũng không cao hứng.

Trịnh Vân Diệu nhìn nhìn A Hoàng, mèo béo đang dựng lỗ tai nghe trộm:

“Chuyện này kỳ thật cũng không có gì, liền tính A Hoàng thông qua thử kính thì chỉ cần nó không phải vai chính, tập trung quay phim nhiều nhất cũng chỉ mười ngày nửa tháng. Đến lúc đó nhìn xem có thể tận lực an bài quay vào ban ngày hay không, bên này anh sẽ bảo Uông Chấn làm trợ lý cho A Hoàng. Nếu quay ở thủ đô thì mỗi ngày hắn sẽ đưa đón A Hoàng, nếu ở nơi khác thì Uông Chấn sẽ đi theo nó, tận lực không chậm trễ tu luyện, như thế được không a?”

A Hoàng bay nhanh từ trong ổ chạy ra, hai mắt trông mong mà nhìn Đông Sinh.

Thân là một quả võng hồng, A Hoàng cũng có một viên tưởng hồng tâm.

Đông Sinh lạnh giọng nói: "Cậu có thể bảo đảm không chậm trễ tu luyện không?”

“Miêu ô!” Có thể!

Cái đuôi qua lại đung đưa, đôi mắt mở tròn xoe, móng vuốt béo mập bám vào bàn, từng sợi lông đều truyền đạt một cái ý niệm—— tôi thực ngoan thực ngoan.

Đông Sinh đã sớm miễn dịch đối với các loại bán manh của mèo béo, hoàn toàn không dao động:

“Nếu để tôi phát hiện cậu bởi vì đóng phim mà chậm trễ tu luyện thì sẽ không quay phim nữa, di động cùng cá khô nhỏ sẽ bị tịch thu.”

“Đông Tể lại yêu tôi rồi! Miêu ngao ngao!”

Đông Sinh đồng ý làm A Hoàng lập tức sống dậy, lại có tinh thần chơi đùa. Nói xong, mèo béo chạy một mạch nhảy lên trên bàn bếp, móng vuốt béo mập vô cùng thuần thục cởi bỏ bao nilon đựng hộp cơm.

Tôm tươi chưng sủi cảo, bánh bao gạch cua, cháo cá, xiên thịt bò, vịt nướng thơm lừng, salad hoa quả……

Vẫn là Lão Trịnh thấu tình đạt lý, còn hiền huệ cố gia, về sau, nó liền đối tốt với lão Trịnh một chút đi.

“Đông Tể, Đông Tể mau tới, miêu gia giúp cậu xem qua, tất cả đều là món mà cậu thích ăn! Miêu ô ~”

Mèo béo nịnh nọt lấy lòng đại gia trưởng.

Trịnh Vân Diệu ngồi bên cạnh Đông Sinh kề tai nói nhỏ, trộm hôn cậu một ngụm:

“Được rồi, không tức giận nữa, chúng ta ăn khuya a.”

Đông Sinh nho nhỏ hừ một tiếng, ai sinh khí đâu?

Có gì bay lên giật dây, có hùng hậu tài chính mở đường, Trịnh Vân Diệu ở thủ đô vòng luẩn quẩn nhân mạch đã sớm xưa đâu bằng nay. Hắn bảo A Hoàng gửi tin nhắn kia cho hắn, không quá nửa ngày, tin tức đều được chuyên gia sửa sang lại hảo, trình lên cho hắn xem.

Mời A Hoàng đi đóng phim là một bộ tiểu chế tác điện ảnh huyền nghi khủng bố, đạo diễn Tiền Nhạc là sinh viên tốt nghiệp khoá này của Học Viện Điện Ảnh ở thủ đô, đã từng đạo diễn không ít phim, nhiều bộ đoạt được giải, trong đó có một bộ phim đã đạt được giải thưởng lớn ở lễ trao giải phim quốc tế, hắn được nhiều giảng viên ở Học Viện Điện Ảnh khen ngợi cùng khẳng định nhưng chế tác một bộ phim điện ảnh lớn vẫn là lần đầu tiên.

Hơn nữa người mà Tiền Nhạc thuê đều là sinh viên của học viện, cơ hồ tất cả đều là người mới không có danh khí, mức độ nổi tiếng trên mạng còn không bằng A Hoàng. Nội dung phim tương đối lạ, kịch bản là nguyên sang, không cọ được bất luận cái gì IP nhiệt độ, đánh ra tới về sau có thể hay không quá thẩm chiếu phim đều là cái dấu chấm hỏi, hiện tại thị trường điện ảnh đều là lợi tự vào đầu, dưới loại tình huống này, Tiền Nhạc liền tính nói đứt lưỡi cũng không kéo được đầu tư.

Thời điểm Tiền Nhạc đang vì tài chính mà sầu thúi ruột thì có một cuộc điện thoại gọi đến cho hắn.

Ngày hôm sau, lấy tính tình cổ quái xưng là quỷ tài đạo diễn giờ phút này đang thấp thỏm thật cẩn thận ôm kịch bản, ấn chuông cửa.

Cửa từ bên trong mở ra, Tiền Nhạc tập trung nhìn vào rồi lập tức hít ngược một hơi khí lạnh —— khuôn mặt này, khí chất này, khí tràng này, người này quả thực là nam chính bước ra từ trong kịch bản a.

Đáng tiếc, Tiền Nhạc nhất định phải thất vọng rồi, Đông Sinh đương nhiên không có khả năng đi diễn, cậu căn bản không hứng thú với chuyện này, hơn nữa Lão Trịnh hiện tại hận không thể giấu Đông Tể đi, ai cũng không cho nhìn, hắn mới không đồng ý để Đông Tể đi làm minh tinh đâu.

Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu hôm nay ở nhà là để hảo hảo xem xét kịch bản, nếu kịch bản không có vấn đề, này tính toán đầu tư cũng được.

Thời điểm Trịnh Vân Diệu ở nước ngoài đã đầu tư cho phim Hollywood, so sánh với rất nhiều hạng mục đã từng đầu tư thì lợi nhuận cao hơn nhiều, đương nhiên, nguy hiểm cũng không nhỏ.

Bất quá, lần này chuẩn bị đầu tư cho Tiền Nhạc không phải Trịnh Vân Diệu mà là Đông Sinh.

Sau khi khai giảng, dưới sự giới thiệu của Lương Kiện mà Đông Sinh đã lục tục nhận một ít việc như xem phong thuỷ, tính bát tự, ngẫu nhiên sẽ bán bùa hộ mệnh, pháp khí linh tinh. Lương Kiện ra tay thập phần hào phóng, tiểu kim khố của Đông Sinh thực mau lại tràn đầy lên.

Cùng sống với Trịnh Vân Diệu, Đông Sinh đã dưỡng ra tự giác của một 'người vợ nhỏ', thù lao vừa đến tay liền giao cho Trịnh Vân Diệu. Trịnh Vân Diệu mở cho Đông Sinh một cái tài khoản ngân hàng, được hắn đầu tư, tiểu kim khố của Đông Sinh cọ cọ lại tăng dần lên.

Mà trước đó không lâu, Trịnh Vân Diệu làm một bút giao dịch, tàn nhẫn kiếm một bút, tiểu kim khố của Đông Sinh lại tăng gấp vài lần. Đông Sinh dùng một phần cho quỹ từ thiện của mình, số tiền còn lại cũng đủ đầu tư cho một bộ phim điện ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro