Chương 129: Ảnh mị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Sinh thi sát hạch vô cùng thuận lợi, thành công lấy được bằng lái xe. Thi xong thì Uông Chấn lái xe đưa cậu đến phim trường. Đông Sinh định tạo bất ngờ cho Trịnh Vân Diệu nên không gọi trước cho hắn nhưng không ngờ vừa vào thì bắt quả tang A Hoàng đang chơi điện thoại của Trịnh Vân Diệu vô cùng vui vẻ.

A Hoàng đang bảo Trịnh Vân Diệu tải cho nó các loại trò chơi giải trí thì bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu tối sầm lại, mèo béo theo bản năng ngẩng đầu lên và bốn mắt nhìn nhau ——

“Đông, Đông Tể, tôi không có chơi điện thoại đâu miêu ngao ngao!”

A Hoàng ý đồ dùng thân thể mập mạp để che giấu cái điện thoại.

Đông Sinh mặt vô biểu tình lấy điện thoại từ dưới cái bụng mỡ, cậu dùng hai ngón tay nhéo nhéo mặt A Hoàng.

“Vậy cậu giải thích một chút, đây là cái gì?”

“Là, là lão Trịnh bảo tôi giúp hắn chơi, hắn quá ngu ngốc, ải dễ nhất mà cũng không qua được, hắn cứ năn nỉ tôi, thật đó meo meo ~”

Nói xong, mèo béo và Đông Tể đồng thời nhìn về phía lão Trịnh.

Đôi mắt của A Hoàng đều chớp đến sắp rút gân: Anh là anh em của tôi đó, nhất định, nhất định phải giúp miêu gia! Làm ơn, làm ơn điiiii.

Biểu tình của Đông Sinh: Dám nói một câu dối trá xem.

Trịnh Vân Diệu:……

Đúng lúc này thì Diệp Thêm tới, trong mắt của fan não tàn chỉ có bệ hạ, căn bản không chú ý tới không khí quỷ dị giữa hai người một mèo, hắn thậm chí còn cầm cá khô nhỏ thơm ngào ngạt, lộ ra nụ cười dụ dỗ tiêu chuẩn, thanh âm tràn ngập từ tính ôn nhu làm người nổi da gà:

“Bệ hạ, tiếp theo sẽ đến phiên người lên sân khấu nha, người đã chuẩn bị tốt chưa?”

Quả thực quá đúng lúc!

A Hoàng ngậm tiểu cá khô chạy theo Diệp Thêm, nó liếm móng vuốt, rũ rũ lông chuẩn bị lên sân khấu. Mèo béo vừa đi thì lão Trịnh lập tức xin lỗi. Nói xin lỗi xong hắn liền nói sang chuyện đi thi của cậu. Đông Sinh quả nhiên bị dời đi lực chú ý (mới là lạ).

Mèo béo ý đồ kéo dài thời gian nên chiều nay diễn đến phá lệ ra sức, các phân cảnh đặc tả nó đều được thông qua. Không cần hậu kỳ cắt nối biên tập mà chỉ cần mèo béo diễn là đã làm mọi người kinh diễm đến hỏng rồi, kỹ thuật diễn của A Hoàng trực tiếp áp đảo toàn bộ diễn viên a.

Con mèo này sắp thành tinh rồi.

Sau một hồi diễn xuất thì số fans não tàn của Ngô hoàng bệ hạ từ một người biến thành cả một đoàn phim.

Nhưng cũng chẳng làm được cái m* gì.

Buổi tối, Trịnh Vân Diệu mời cả đoàn phim đi ăn lẩu nhưng trước mặt mèo béo lại chỉ có một chén thức ăn cho mèo lạnh băng.

A Hoàng ngồi xổm nhìn phần ăn của mình rồi lại dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Đông Sinh cùng Trịnh Vân Diệu, nó kêu to:

“Cải thìa a ~ tôm hùm đất a ~ miêu ngao ngao ~”

Đông Tể hưởng thụ lão Trịnh ân cần hầu hạ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho nó.

Rượu quá ba tuần, Diệp Thêm mượn rượu hỏi ra vấn đề mà hắn đã nghẹn cả ngày hôm nay:

“Trịnh tiên sinh, đoàn giấy mà hôm nay anh ném ra là thứ gì vậy? Làm sao nó tự bốc cháy được a?”

Lúc trước người ở hiện trường đều thấy đạo cụ thang máy bị trục trặc, Trịnh Vân Diệu ném ra một tờ giấy gì đó rồi nó tự bốc cháy, sau đó đạo cụ thang máy lập tức dừng lại. Nói chuyện này không kỳ lạ thì ai tin?

Đoàn phim từ diễn viên đến nhân viên công tác phần lớn đều là da mặt mỏng, chưa bị xã hội tôi luyện đến thành tinh lõi đời, cho dù trong lòng mọi người tò mò như bị mèo cào cũng không có can đảm trực tiếp hỏi đại lão bản. Diệp Thêm vừa nói xong thì mọi âm thanh ồn ào trong phòng lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên.

Biểu tình của Trịnh Vân Diệu như không có chuyện gì, hắn nói:

“Tôi nghe nói đoàn phim chúng ta bị một ít đồ vật không sạch sẽ quấn lên nên tôi đã xin đại sư một ít lá bùa hộ mệnh. Lúc ấy tôi cảm thấy đạo cụ thang máy không thích hợp liền ném lá bùa hộ mệnh qua đó còn tại sao lá bùa tự bốc cháy thì tôi cũng không biết.”

Tiền Nhạc chú ý tới Trịnh Vân Diệu sử dụng lượng từ —— một ít.

Tiền Nhạc còn chưa kịp hỏi gì thêm thì Trịnh Vân Diệu đã rất hào phóng nói:

“Một lúc nữa khi ăn xong tôi sẽ bảo Andrey phát bùa hộ mệnh cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ mang nó bên mình và tiếp tục quay phim.”

Tiền Nhạc cầm chén rượu đứng lên: “Hảo, tôi trước thay mặt mọi người cảm ơn Trịnh tiên sinh.”

“Chuyện này chủ yếu vẫn là công lao của Đông Sinh, nếu mọi người muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Đông Sinh đi.”

Vừa rồi Trịnh Vân Diệu đã kể lại toàn bộ sự việc phát sinh vào buổi sáng cho Đông Sinh nghe, Đông Sinh kiểm tra mọi ngóc ngách trong phim trường thì thấy ở cửa đạo cụ thang máy còn sót lại âm khí, không giống với dấu vết của lệ quỷ lưu lại. Phù chú mà Đông Sinh đưa cho Trịnh Vân Diệu lấy vây là chính, lấy sát là phụ, nếu là lệ quỷ bình thường không có sát ý đặc biệt mãnh liệt thì phù chú sẽ chỉ vây khốn và ngược lại, nếu lệ quỷ sát tâm quá nặng thì sẽ lập tức kích phát sát ý của phù chú, gặp mạnh tắc cường, lấy sát ngăn sát.

Loại phù chú này là do Lý Cửu lúc sinh thời sáng tạo ra, dựa theo cấp bậc phân chia phù chú của Huyền môn thì nó thuộc về cấp tông sư, làm ra nó còn vất vả khó khăn hơn những phù chú cao cấp khác. Mặc dù Đông Sinh có thiên phú trong việc vẽ bùa nhưng đối với loại phù chú này thì vẽ mười cũng chỉ thành được năm hoặc sáu cái. Lý Cửu thân là người sáng tạo ra nó mà khi vẽ cũng chỉ thành được một nửa, đủ để thấy phù chú này trân quý khó cầu.

Bình thường Đông Sinh ít khi dùng loại phù chú này, nói thật, lệ quỷ bình thường không đủ trình để đấu với Đông Sinh. Trịnh Vân Diệu là gà mờ, A Hoàng căn bản không đáng tin, thật ra Đông Sinh không lo vấn đề hai người bọn họ có thể tự bảo vệ bản thân hay không mà cậu lo cho sự an toàn của đoàn phim hơn, bởi vậy cậu mới đưa cho Trịnh Vân Diệu phù chú cấp tông sư trân quý.

Dựa theo biểu hiện của phù chú thì Đông Sinh phán đoán thứ quấn lên căn bản không phải lệ quỷ hoặc là thứ cường đại tới mức vượt qua trình độ lệ quỷ bình thường.

Từ kết quả kiểm tra hiện trường thì Đông Sinh nghiêng về vế trước hơn.

Cả buổi đoàn phim chỉ quay được vài phân cảnh, kết quả nhiều lần gặp chuyện không may, Đông Sinh không muốn thứ kia lại tiếp tục thương tổn đoàn làm phim.

Vì ‘trừng phạt’ hành vi Trịnh Vân Diệu sau lưng dung túng cho A Hoàng, Đông Sinh đã bảo Andrey đi mua một ít lá bùa trơn, chu sa và bút lông mang về khách sạn để lão Trịnh vẽ bùa hộ mệnh một mình. Trước khi ăn cơm tối, Đông Sinh chọn ra một ít lá bùa chất lượng tốt từ trong đống thành phẩm của Trịnh Vân Diệu rồi hướng dẫn hắn xếp chúng thành một hình tam giác.

Lão Trịnh lần đầu làm chuyện này nên không tránh khỏi có chút vụng về, nhìn biểu cảm của Đông Tể như ghi rõ chữ ghét bỏ. Hazzz, không nói nữa, nói nhiều đều là nước mắt……

Đoàn làm phim đều cho rằng Trịnh lão bản tài đại khí thô cùng Lý lão bản đã tìm được cao nhân, sau khi nhận được bùa hộ mệnh thì một đám cao hứng vô cùng, lấy phần tử 'mê tín' Tiền Nhạc làm đầu, hắn để lá bùa ở một chỗ thật trang trọng rồi thành kính bái lạy, sau đó mới thật cẩn thận đeo ở trên người.

Ăn xong nồi lẩu, Diệp Thêm đề nghị đi KTV hát làm Trịnh Vân Diệu nhớ tới biểu cảm nghiêm trang khi hát của Đông Sinh rồi không nhịn được mà nở nụ cười.

Khụ khụ, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài.

Trịnh Vân Diệu vung tay chi tiền để mọi người tìm chỗ, tìm xong chỉ cần nói với hắn là được. Sau đó hắn lấy cớ ngày mai còn có việc rồi dẫn Đông Sinh và mèo béo về trước.

Cho dù Trịnh Vân Diệu cùng Đông Sinh đều không phải 'đại lão bản' khó ở chung nhưng Trịnh Vân Diệu khí tràng quá mạnh, Đông Sinh sắc mặt quá lãnh không thích nói chuyện, đừng nói những người khác của đoàn phim mà ngay cả đạo diễn Tiền Nhạc khi đứng trước mặt hai người họ cũng có xúc cảm không nói nên lời.

Hai vị ‘đại lão bản’ vừa đi, mọi người lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, áp lực biến mất, vừa rồi đều nghẹn không dám nói, bây giờ một đám đã có thể thoải mái buôn chuyện. Người của đoàn phim phần lớn đều là sinh viên chưa tốt nghiệp, đúng là thời điểm mê chơi nhất, lão hổ (lão bản) không ở, một đám hận không thể nhảy đến bầu trời.

Diệp Thêm tìm được KTV ở gần đó, nếu là người khác thì khi ông chủ nói muốn bao thì khẳng định hận không thể hung hăng ăn no, ăn một bữa tính một bữa nhưng đám Diệp Thêm da mặt đều rất mỏng, không chỉ tìm phiếu giảm giá ở trên mạng mà còn mua không ít đồ ăn vặt giấu vào túi xách của nữ sinh rồi lén lút mang vào KTV.

Gọi thêm bia và trái cây, rượu quá ba tuần, mọi người sôi nổi bắt đầu quỷ khóc sói gào.

Trong không gian tối tăm, không có ai chú ý tới có một đạo bóng đen từ khe cửa chui vào.

“Kìa chị, sao chị lại chơi điện thoại a? Chị hát cho bọn em nghe đi!”

Khi ở tiệm lẩu Diệp Thêm đã uống không ít cộng với ba chai bia lúc vào phòng KTV, bây giờ hắn có hơi choáng đầu. Trong phòng ánh sáng mờ, đèn màu không ngừng lập loè, Diệp Thêm hoảng hốt nhìn thấy trên gương mặt Đồng Miêu có một đoàn hắc ảnh, hắn dùng sức lắc lắc đầu, ánh đèn chiếu tới thì có hắc ảnh nào đâu?

Đồng Miêu như có chút mất hồn mất vía, qua mười mấy giây mới nói:

“Không được, cổ họng chị hơi đau nên không hát được đâu, mọi người cứ hát đi.”

“Nghe giọng chị đúng là hơi khàn thật.”

Diệp Thêm càng lắc càng thấy choáng váng.

“Nếu chị mệt rồi thì về khách sạn trước đi, để em bảo Tiểu Phi đưa chị về.”

Tiểu Phi là bạn cùng phòng của Diệp Thêm nhưng không phải hệ biểu diễn mà giống với anh họ hắn là hệ đạo diễn, lần này Tiền Nhạc chuẩn bị làm phim điện ảnh, Tiểu Phi không nói hai lời liền chạy tới hỗ trợ. Mỗi ngày bận trước bận sau mà không hề có một câu oán hận, chờ đến khi phim bắt đầu quay, Tiền Nhạc liền cho hắn làm trợ thủ của mình, đi theo mình học tập.

Đồng Miêu thoạt nhìn có chút khẩn trương:

“Không, không cần, khách sạn ở ngay gần đây, chị tự về được.”

Diệp Thêm vội nói: “Không được đâu, sao có thể để chị đi về một mình được. A Phi, A Phi……”

Tiểu Phi đang hát sung, Diệp Thêm gọi mãi mà hắn cũng không để ý:

“Cái đồ không đáng tin này, học tỷ, chị chờ em một chút rồi em đưa chị về.”

Chờ Diệp Thêm cầm ví tiền thì đã không thấy Đồng Miêu đâu.

Diệp Thêm một đường đuổi tới khách sạn cũng không tìm được nàng, gọi điện thì tắt máy.

Diệp Thêm ẩn ẩn cảm thấy sự tình không thích hợp liền gọi ngay cho Tiền Nhạc. Tiền Nhạc biết chuyện thì lập tức bảo mọi người đừng hát nữa, vội vàng tính tiền rồi dẫn theo mọi người đi tìm Đồng Miêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro