Chương 130: Ảnh mị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiền Nhạc cùng Diệp Thêm dẫn theo toàn bộ người của đoàn làm phim đi tìm Đồng Miêu ở những chỗ nàng có thể đến nhưng lăn lộn cả đêm cũng không tìm được nàng. Thời điểm Tiền Nhạc cùng Diệp Thêm chuẩn bị báo công an thì Đồng Miêu đã quay lại.

Cả người nàng ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, quần áo xộc xệch, thoạt nhìn giống như bị…

Tiền Nhạc sắc mặt đen sì bảo những người khác đi về phòng ngủ trước rồi nhờ Diệp Thêm lấy cho Đồng Miêu mấy cái khăn lông, Diệp Thêm lo lắng hỏi thăm:

“Học tỷ, chị không sao chứ? Nếu có người dám khi dễ chị thì chị cứ nói ra, mọi người nhất định sẽ giúp chị lấy lại công đạo.”

Đồng Miêu cúi đầu ngồi ở mép giường có chút mất hồn mất vía, nàng thẫn thờ một lúc mới phản ứng lại lời của Diệp Thêm, nàng ách giọng nói:

“Không sao, chị không sao……”

Đồng Miêu vừa nói vừa nghẹn ngào, một bộ muốn nói lại thôi nhưng mặc kệ Tiền Nhạc cùng Diệp Thêm có hỏi như thế nào thì nàng cũng không chịu kể lại sự việc đã xảy ra vào lúc đó.

Tiền Nhạc cũng hết cách, hắn đành phải khuyên nhủ:

“Em đi tắm rồi hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ gọi Hà Thiến đến đây bồi em, nếu như có chuyện gì thì hãy gọi điện cho anh hoặc tiểu Thêm.”

Đồng Miêu cúi đầu, hai tay che miệng, thân thể run run gật gật đầu.

Trạng thái của Đồng Miêu thật sự không tốt, Tiền Nhạc cùng Diệp Thêm đều không yên lòng nàng nên bọn họ chờ đến khi Hà Thiến đến rồi mới rời đi.

Hà Thiến là chuyên viên trang điểm, năm nay ba mươi tuổi, kỹ thuật trang điểm thực tốt, là người thẳng thắn hòa nhã, được lão sư giới thiệu nên nàng đã hợp tác với Tiền Nhạc khi hắn quay bộ phim đầu tay. Hà Thiến cảm thấy Tiền Nhạc rất có tài, nàng cũng thực xem trọng hắn, lần này Tiền Nhạc lần đầu quay phim điện ảnh lớn, nhân lực không đủ nên ngoài dẫn thêm hai trợ thủ trang điểm nàng còn chủ động gánh vác một ít công tác hậu cần của đoàn phim.

Mấy năm trước Hà Thiến đã ly hôn với chồng, con nàng mắc bệnh tự kỷ, trước đây có ba mẹ nàng giúp nàng trông cháu thì còn tốt nhưng gần đây ba nàng sinh bệnh, mẹ nàng không thể vừa tới bệnh viện chiếu cố ba nàng vừa chăm sóc con của nàng được. Bởi vậy nàng mới không tham gia vào buổi liên hoan tối qua mà về nhà với con gái. Thời điểm Đồng Miêu mất tích thì nàng đã tắt máy bồi con gái ngủ nên lúc nàng biết chuyện thì đã là buổi sáng hôm sau.

Con của nàng tên là Tây Tây, bé bị bệnh tự kỷ không quá nghiêm trọng, nếu so với những đứa trẻ bình thường khác thì bé chỉ là không thích nói chuyện lại rất nhát gan nên không chịu được kinh hách, mỗi lần chịu kinh hách đều sẽ bệnh nặng một hồi thế nên dù đã sắp sáu tuổi thì bé cũng không ở nhà trẻ được mấy ngày.

Tây Tây dính người đến lợi hại, gần đây mẹ bé bận nhiều việc nên không chăm sóc bé chu đáo được. Công việc của Hà Thiến cũng nhiều, khó được hôm nay không quay phim, được Tiền Nhạc đồng ý thì Hà Thiến đã dẫn con gái đến phim trường.

Trên đường đi, Tây Tây đều ngồi ngoan ôm búp bê Barbie yên lặng chơi trò chơi, sau khi theo mẹ vào phòng, bé vừa nhìn thấy Đồng Miêu thì sắc mặt kịch biến rồi oa oa khóc lớn, túm quần áo Hà Thiến kéo nàng ra phía cửa:

“Về nhà…… Ô ô ô…… Mẹ ơi…… Về nhà……”

Đồng Miêu vẫn luôn cúi đầu ngồi ở mép giường đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt rồi cong eo nhìn Tây Tây:

“Sao vậy bé con? Ngoan nào, không khóc nữa nha.”

Thanh âm ôn nhu lại hơi khàn khàn truyền vào trong tai Tây Tây lại trở nên dị thường âm lãnh tà ác:

“Vật nhỏ, mày mà khóc nữa thì tao sẽ ăn thịt mẹ mày rồi ăn luôn cả mày đó, có tin không?”

Ai cũng không chú ý tới tròng mắt của búp bê Barbie đảo đảo, trong đôi mắt xanh thẳm lộ ra một tia nhân tính hóa sợ hãi.

Tây Tây tựa hồ cảm giác được búp bê đang sợ hãi liền ôm chặt lấy búp bê và mẹ, thân thể không ngừng phát run, gắt gao nhấp miệng, bé cố nén nước mắt lại không dám khóc ra. Tây Tây sợ vừa khóc thì quái vật trước mắt sẽ ăn luôn cả nhà bé.

Diệp Thêm không chú ý tới Tây Tây bất an cùng sợ hãi, hắn lấy một cái kẹo que đưa cho Tây Tây.

“Bé con thật ngoan, chú cho bé kẹo que nha?”

Hà Thiến bế Tây Tây lên, bé gắt gao ôm lấy mẹ, dúi đầu vào cổ mẹ, căn bản không phản ứng lại Diệp Thêm. Hà Thiến cũng không miễn cưỡng con gái, nhận lấy kẹo que rồi thay bé nói cảm ơn.

Diệp Thêm từ nhỏ đã đặc biệt có duyên với trẻ con, các bé cũng rất thích hắn, trước đó hắn đã cho Tây Tây vài cái kẹo que, bé đều nhận, không nghĩ tới hôm nay tiểu gia hỏa lại không chịu phản ứng hắn, Diệp Thêm sờ sờ mặt, ra vẻ lo lắng nói:

“Chị Thiến, chẳng lẽ nhan sắc của em xuống cấp sao?”

Hà Thiến nhìn hắn mà không nhịn được cười, nhan sắc của Diệp Thêm đủ để chen vào giới giải trí, đương nhiên, tiền đề là hắn không chơi bảo nói(?).

Hà Thiến trêu hắn: “Đúng là có xuống cấp một chút.”

Diệp Thêm u oán nhìn Tiền Nhạc, kiều tay nhẹ nhàng che mặt rồi giả giọng nữ:

“Biểu ca, nếu muội biến xấu, huynh còn muốn muội không? "

“Bị điên à?!”

Tiền Nhạc tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau khi công đạo vài việc với Hà Thiến và Đồng Miêu thì dẫn Diệp Thêm rời đi.

Mãi đến buổi sáng hôm nay Trịnh Vân Diệu mới biết tin tối hôm qua Đồng Miêu mất tích, hắn suy đoán chuyện này có liên quan đến đạo bóng đen ngày hôm đó, Tiền Nhạc gọi cho hắn nói Đồng Miêu tự về khách sạn. Mọi người lăn lộn cả đêm nên không thể quay vào buổi sáng, buổi tối có thể quay hay không cũng chưa chốt được. A Hoàng là người có kỹ thuật diễn tốt nhất đoàn phim nên được đạo diễn cho nghỉ ngơi một ngày.

Mèo béo ngồi ở một bên nghe lén còn chưa kịp cao hứng thì đã bị Đông Sinh vô tình ‘sung quân’:

“Cậu đến đoàn phim quan sát theo dõi đi.”

“Dựa vào cái gì, miêu gia mới không đi đâu!”

A Hoàng ngồi ở sofa tức giận đến miêu miêu kêu.

“Vậy thì về sau cậu không cần đến phim trường nữa.” Đông Sinh hời hợt nói.

“Không, tôi đi!” A Hoàng nghẹn khuất cực kỳ.

Đông Tể học hư! Nó hoài niệm thời gian trước kia khi tiểu quỷ còn bé, chỉ cần một con cá khô nhỏ là đã dụ dỗ được nhãi con Đông Tể.

Mèo béo tức giận đến ăn sạch một bàn sủi cảo, ba cái bánh quẩy cùng một bát sữa đậu nành lớn rồi mới để Uông Chấn đưa nó đến phim trường.

Nhân viên của đoàn phim còn đang nghỉ ngơi ở khách sạn, A Hoàng nhảy xuống xe tìm chỗ giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó đi vòng quanh phim trường. Tuy Đông Sinh đã dặn Uông Chấn phải nhìn chằm chằm A Hoàng nhưng làm sao Uông Chấn quản được mèo thành tinh? Nói là cùng đi WC mà lúc ra ngoài thì A Hoàng đã chuồn mất.

Phim trường không quá lớn, người cũng không quá nhiều nhưng chó mèo hoang lại không ít. A Hoàng đi bộ một vòng, nó có tâm muốn thu tiểu đệ làm việc cho mình nên đã bảo Uông Chấn để hai bao thức ăn cho chó mèo ở trên xe. Nó tìm một chỗ yên tĩnh để Uông Chấn bày thức ăn chiêu đãi các tiểu đệ hảo hảo ăn no một bữa.

Được ăn uống no đủ, các tiểu đệ rõ ràng thuần phục lão đại A Hoàng hơn nhiều, tất cả đều ngoan ngoãn làm theo phân phó của A Hoàng đến khách sạn gần phim trường nằm vùng chờ đợi.

A Hoàng tự giác hoàn thành nhiệm vụ mà Đông Sinh giao, nó quyết định tự thưởng cho bản thân bằng cách bảo Uông Chấn mua cho nó mua một đống ăn ngon về, sau đó oa ở khách sạn, một bên ăn một bên lướt web giải trí, chơi đến sung sướng.

Uông Chấn:……

Sắc trời đã tối, mọi người ngủ một giấc xong tinh thần đều không tồi, Tiền Nhạc quyết định tám giờ tối khởi công, có thể quay được bao nhiêu phân cảnh thì quay.

Vì không để bứt dây động rừng nên A Hoàng không bảo Uông Chấn nói cho Tiền Nhạc biết nó đã tới, Uông Chấn cho rằng mèo béo thành tinh chỉ là lấy cớ, kết quả đến tám giờ tối, có một con mèo hoa gầy trơ xương đến ngoài cửa khách sạn cùng A Hoàng meo meo vài tiếng, sau đó A Hoàng bò ra cửa sổ chạy theo mèo hoa.

Uông Chấn theo sau, thực mau, hắn liền cùng A Hoàng tới phim trường.

A Hoàng đứng ở trên bờ tường quan sát tình hình của đoàn phim. Uông Chấn xuất thân từ trinh sát binh, thân thủ nhanh nhẹn giỏi che dấu, hắn không quá minh bạch ý đồ của A Hoàng nhưng cũng không tùy tiện phá hư kế hoạch của mèo béo mà là cùng A Hoàng lặng lẽ ẩn mình vào trong bóng đêm.

Âu Thanh Vũ đóng vai cảnh sát tay mơ, trong quá trình truy đuổi tội phạm thì hắn lại thấy sự kiện tử vong ly kỳ.

Âu Thanh Vũ bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc tại chỗ, sau đó trơ mắt nhìn người con gái bại lộ quần áo bị một đao đâm chết, xe cảnh sát gào thét đến, Âu Thanh Vũ như người mất hồn, toàn thân đẫm máu, hắn cầm dao gọt hoa quả nhiễm máu tươi ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Mắt thấy cảnh sát sắp tiến tới thì Diệp Thêm đóng vai hình người của mèo tinh bỗng nhiên xuất hiện từ trong bóng đêm rồi lôi kéo Âu Thanh Vũ chạy.

Âu Thanh Vũ lạnh giọng chất vấn mèo tinh:

“Anh là ai?”

Diệp Thêm đóng vai mèo tinh rốt cuộc không nhịn được mà mắng to:

“Đồ ngốc, lão tử là tổ tông của cậu!”

Miêu tinh từng bị trọng thương nên thời gian hóa thành hình người sẽ vô cùng ngắn, mắt thấy sắp biến về nguyên hình, miêu tinh không ngoái đầu lại liền chạy vọt vào trong bóng đêm.

Cảnh sát tay mơ ngây ngốc cho rằng người cứu hắn là tổ tông nhà hắn nên buổi tối về đến nhà hắn liền tắm sạch sẽ, sau đó tìm một cái chậu nhỏ bằng gốm rồi mua tiền giấy cùng nến thơm, nửa đêm đi đến đường cái đốt tiền giấy cho tổ tông.

Âu Thanh Vũ đã tìm được cảm giác dung hợp với nhân vật còn Diệp Thêm ngày thường chính là người tinh phân hóa, rất có thiên phú diễn xuất, khi diễn không hề bị áp lực. Nếu là đạo diễn khác khả năng sẽ được thông qua nhưng Tiền Nhạc tổng cảm thấy còn thiếu thiếu cái gì nên lại bắt bọn họ quay lại.

Âu Thanh Vũ bỗng nhiên phát hiện bản thân không động đậy được, hắn hoảng sợ nhìn đạo cụ dao nhọn hung hăng đâm vào cơ thể của diễn viên phụ, biểu tình của nàng vặn vẹo, mở lớn miệng cầu cứu……

Bé Tây Tây sợ tới mức ôm chặt lấy mẹ, thân thể run bần bật, trong mắt búp bê Barbie cũng lộ ra sự sợ hãi rõ ràng.

Trên bờ tường xa xa, A Hoàng cũng bị dọa đến trực tiếp xù lông:

“Vãi shit! Là ảnh mị! Đông Tể mau tới hộ giá a!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro