Chương 141: Ảnh mị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối đêm nay phá lệ đen đặc, tất cả đèn ở trong ngoài biệt thự của Thẩm Hoành Kỳ đều tắt, cả căn biệt thự bị bao phủ trong bóng đêm có vẻ dị thường âm trầm. Từ xa nhìn căn biệt thự này thì trong lòng Trịnh Quân Diệu bỗng cảm thấy bất an, càng tới gần thì bất an càng mãnh liệt.

Trịnh Quân Diệu đột nhiên dừng lại rồi giữ chặt lấy Đông Sinh.

“Đông Tể, em đừng đi đến đó, anh cảm thấy nơi này không thích hợp.”

Đông Sinh quay đầu lại nghi hoặc nhìn Trịnh Quân Diệu.

“Không thích hợp?”

Cậu không cảm thấy chỗ này có cái gì không thích hợp, chỉ là sáu con hồ tiên ở trong biệt thự phía trước đang bị nhốt ở trong vây trận, âm sát khí tận trời. So với Lý gia thôn thì âm sát khí ở nơi này cũng không yếu hơn là mấy, không nói đến cỗ thi thể cổ quái ở thạch quan mà chỉ nói lúc cậu bị mất khống chế, âm sát khí trên người cũng mãnh liệt hơn bây giờ. Lúc ấy Trịnh Quân Diệu rõ ràng vẫn thích ứng được, hiện tại như thế nào sẽ……

Bất an trong lòng ngày càng cường liệt, Trịnh Quân Diệu nhịn không được mà lôi kéo Đông Sinh lùi về sau vài bước, hắn còn kéo Đông Sinh ra sau lưng mình.

“Anh cảm thấy nếu chúng ta đi lên phía trước nữa thì sẽ rất nguy hiểm.”

Trịnh Quân Diệu từng dựa vào trực giác mà tránh thoát được rất nhiều sóng gió nguy cơ, loại cảm giác này vô cùng huyền diệu khó giải thích nhưng hắn vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình.

Đông Sinh không hề cảm nhận được nguy hiềm như lời Trịnh Quân Diệu nói nhưng thần sắc của cậu ngược lại càng thêm ngưng trọng. Trịnh Quân Diệu có đại khí vận đại công đức còn được Thiên Đạo chiếu cố nên trực giác của hắn còn tinh chuẩn hơn người tu đạo nhưng... cậu trời sinh là con của quỷ, lại đi theo ông nội tu luyện nhiều năm, phần lợi cậu không bằng Trịnh Quân Diệu nhưng phần tránh hại thì cậu tuyệt đối không thua hắn. Vậy thì tại sao cậu hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm dù chỉ là một chút?

Sự khác thường tất có trá.

Sự tình lần này chỉ sợ không đơn giản, sau lưng có người…… nghĩ đến đây, Đông Sinh hơi hơi nheo lại đôi mắt, ngay sau đó cậu giơ tay bặc tính, qua khoảng năm - sáu phút thì Đông Sinh lạnh băng mặt nắm chặt tay.

“Đông Tể, làm sao vậy? Em tính ra cái gì?”

Trịnh Quân Diệu thấy sắc mặt Đông Sinh ngưng trọng thì trong lòng càng thêm bất an.

“Thiên cơ hỗn độn không tính được cái gì, bất quá, chúng ta xác thật không nên ở lại chỗ này nữa.”

Thanh âm của Đông Sinh còn lạnh hơn cả sắc mặt.

Nói xong thì Đông Sinh liền áp ngón tay lên môi thổi ra một tiếng huýt ngắn ngủi lảnh lót.

A Hoàng đang ở dưới chân tường biệt thự cách đó không xa nghe được tiếng huýt thì lập tức bỏ điện thoại vào trong túi, bằng tốc độ nhanh nhất dán mấy trương phù chú vây trận lên tường rồi ngậm túi nhỏ, mèo béo hóa thành một đạo kim quang nhanh chóng biến mất.

Chỉ trong chớp mắt A Hoàng đã xuất hiện ở trước mặt Đông Sinh.

“Đông Tể, không phải cậu nói cậu sẽ đợi ở trên đường sao meo meo? Không đúng, nếu cậu đã tới đây rồi thì sao không đi thu thập mấy con tao hồ ly a meo meo?”

Chỉ là mấy con tao hồ ly thì làm sao Đông Tể không đối phó được a? Giết chết chúng không những có thể lấy được một lượng lớn âm sát khí còn có được tuyệt bút công đức, nếu vận khí tốt thì nói không chừng còn được cấp cho sinh khí, lợi đủ đường mà sao Đông Tể lại buông tha cho chúng nó?

“Lúc ở đấy cậu có phát hiện chỗ nào không thích hợp không?” Đông Sinh hỏi.

A Hoàng chớp chớp đôi mắt, thực nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi chần chờ nói:

“Vừa rồi ở bên kia tôi tổng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hiện tại không còn cảm giác đấy nữa thì có tính không?”

A Hoàng nhát gan sợ chết, mỗi lần gặp được nhân vật lợi hại thì không nhịn được mà run rẩy, kể cả sáu con hồ tiên ở trong biệt thự. Những con hồ tiên này chỉ sợ ngày thường không thiếu giết người ăn thịt người nên trên người chúng nó không chỉ có sát khí tận trời mà còn có mùi máu thực nồng cùng tử khí, một khi tới gần chúng nó thì A Hoàng liền sinh ra một loại xúc động muốn trốn chạy nhưng loại xúc động này đối với A Hoàng mà nói thì xuất hiện quá thường xuyên, tựa như câu chuyện chú bé chăn cừu gạt người dân nhiều lần là có sói tới, đến khi sói tới thật thì A Hoàng lại mất cảnh giác.

Hiện tại Đông Sinh vừa hỏi thì A Hoàng mới cảm thấy không đúng, mèo béo giãy nảy lên ủy khuất vô cùng.

“Đông Tể, cậu cư nhiên cưỡng bách miêu gia đến địa phương nguy hiểm!”

“Đông Tể, cậu phải bồi thường cho tôi! An ủi tiểu tâm linh meo bị tổn thương!”

“Đông Tể, Đông Tể……”

Đông Sinh đang băn khoăn suy nghĩ nhưng bị A Hoàng meo meo làm phiền, cuối cùng cậu không nhịn được mà dán cấm ngôn chú lên lưng mèo béo, trong nháy mắt thế giới này đã trở nên thanh tịnh.

Đông Sinh bọn họ đi tiếp đến một nơi mà cả Trịnh Quân Diệu cùng A Hoàng đều không có cảm giác nguy hiểm, chỗ này có một đống biệt thự còn chưa được bán, ở vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy được biệt thự của Thẩm Hoành Kỳ.

Đông Sinh xuất ra một ít âm sát khí đưa vào trong khe khoá cửa, sau đó cậu nhẹ nhàng đẩy thì cửa liền mở ra.

Rất nhanh cậu và Trịnh Quân Diệu đã đi tới gác mái của biệt thự, vì để đảm bảo an toàn nên Đông Sinh đã bày một cái trận pháp xảo diệu ngăn cách ở trên đó che dấu hơi thở của bọn họ. Đông Sinh vừa bố trí trận pháp vừa chỉ điểm Trịnh Quân Diệu cách bày trận.

Lúc Đông Sinh bố trí xong trận pháp mới thì nhóm hồ tiên vẫn chưa phá được trận pháp cũ.

Bất tri bất giác đã qua một giờ, vây trận dưới sự va đập mãnh liệt của nhóm hồ tiên đã dần dần hết chống đỡ nổi, lung lay sắp đổ. Đông Sinh nắm tay trái của Trịnh Quân Diệu rồi nhìn đồng hồ, nếu bọn họ đi với tốc độ bình thường thì lúc này chắc hẳn đã tới rồi. Nếu đây là một cái bẫy rập cố ý nhằm vào cậu thì thời cơ hẳn là không sai biệt lắm đi.

Vì để nghiệm chứng ý nghĩ của mình nên Đông Sinh đã lấy ra một người giấy nhăn nhúm rồi rót vào đó một lượng lớn âm sát khí cùng sinh khí, cậu thấp giọng niệm một đoạn chú ngữ vô cùng huyền diệu khó đọc, sau đó cậu bức ra một giọt máu đầu ngón tay rồi nhỏ vào vị trí trái tim của tiểu người giấy.

Một lát sau tiểu người giấy vặn vặn cổ từ trong lòng bàn tay cậu đứng lên rồi nhảy xuống đất, trong nháy mắt tiếp đất thì tiểu người giấy đã biến thành một em bé, em bé lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến thành một bé con nhỏ, bé con nhỏ biến thành bé con lớn, bé con lớn biến thành thiếu niên, cuối cùng thiếu niên biến thành bộ dáng thanh niên.

“Đông, Đông Tể?”

Trịnh Quân Diệu kinh ngạc đến mức mở to hai mắt ra nhìn.

Có hai Đông Sinh đồng thời nhìn về phía Trịnh Quân Diệu, đừng nói gương mặt, ngay cả động tác ánh mắt đều không khác nhau, nếu không phải vừa mới tận mắt nhìn thấy tiểu người giấy biến thành Đông Sinh thì chỉ sợ Trịnh Quân Diệu cũng không nhận ra ai thật ai giả.

Trịnh Quân Diệu nhìn trái nhìn phải, thực tay tiện nhéo nhéo mặt Đông Sinh giả, hắn kinh ngạc cảm thán nói:

“Cư nhiên xúc cảm cũng giống nhau.”

Ánh mắt Đông Sinh tối sầm lại, đánh một cái hất bay cái tay của Trịnh Quân Diệu, sắc mặt cậu có chút rầu rĩ.

“Không cho sờ loạn.”

Trịnh Quân Diệu nắm tay Đông Sinh cười hì hì:

“Em ghen tị!”

“Hừ.”

Đông Sinh rút tay lại rồi nói với người giấy:

“Đi đi.”

Người giấy Đông Sinh bình tĩnh rời gác mái rồi đi về phía biệt thự của Thẩm Hoành Kỳ.

Trịnh Quân Diệu nghẹn một bụng tò mò cùng Đông Sinh nhìn tình huống bên đó. Người giấy Đông Sinh không nhanh không chậm đi tới vị trí vừa rồi Trịnh Quân Diệu cùng Đông Sinh đứng rồi hơi dừng lại, sau đó người giấy tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc này thì dị biến đột nhiên xảy ra, trong biệt thự của Thẩm Hoành Kỳ bỗng nhiên xuất hiện nồng đậm sinh khí cùng huyết tinh đến cực điểm, trong vây trận, bụng của ‘Vân Dung’ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng biến lớn, quỷ thai trong bụng ả nhanh chóng thành hình.

Xa xa đứng ở trên gác mái, Đông Sinh cảm nhận được trận pháp đang mãnh liệt dao động.

Trong phút chốc phong vân kịch biến.

Trong nháy mắt mây đen từ bốn phương tám hướng kéo đến vây quanh toàn bộ khu biệt thự, cuồng phong gào thét, tất cả nóc nhà và cửa sổ đều va đập răng rắc. Tia chớp màu đỏ tím xuyên thấu tầng mây dừng ở chung quanh tiểu khu, chỉ nghe một tiếng vang lớn rồi tiểu khu lâm vào một mảnh hắc ám.

Trong nháy mắt lại có mấy đạo sấm sét bổ xuống, một đạo sấm sét trong đó đánh thẳng lên người tiểu hình nhân. Người giấy Đông Sinh nhìn thấy nhưng không tránh nên nó nhanh chóng bị lôi hoả thiêu hoá thành một đống tro tàn.

Nhìn tinh tinh điểm điểm tro tàn ở trong cuồng phong hóa thành hư vô mà trong lòng Trịnh Quân Diệu hung hăng co rút đau đớn, hắn không khỏi ghì Đông Sinh vào lòng gắt gao ôm chặt.

“Đông Tể, Đông Tể……”

Hắn không thể tưởng tượng được nếu người bị lôi hỏa đánh thành tro tàn là Đông Sinh, không, không, hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh! Nếu Thiên Đạo không dung Đông Sinh thì hắn sẽ lật trời.

Sâu trong đáy mắt Trịnh Quân Diệu có một tia quang mang màu đỏ tươi chợt lóe rồi biến mất.

Tiếng sấm ngày càng mãnh liệt, Đông Sinh nắm lấy tay Trịnh Quân Diệu, tai cậu dính sát vào vị trí trái tim của hắn. Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Trịnh Quân Diệu, nghe được âm thanh trái tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn, sỡ hãi ẩn sau trong nội tâm Đông Sinh kỳ tích đã được trấn an.

A Hoàng ở bên cạnh cảm giác được có cái đồ gì lạnh như băng hồ nó đầy mặt, mèo béo rầm rì một tiếng, lạnh nhạt xoay đầu rồi tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài.

Nhóm hồ tiên sôi nổi liều mạng va đập vây trận, hoàn toàn không rảnh lo đến quỷ thai trong bụng 'Vân Dung' sắp sinh hạ. Rất nhanh vây trận lung lay sắp đổ bị chúng nó xé rách ra một đạo vết nứt, nhóm hồ tiên xông ra ngoài còn chưa chạy được vài bước thì đã bị một quầng sáng càng thêm kiên cố bắn ngược trở lại.

Vây trận! Lại là vây trận!

Nhóm hồ tiên tuyệt vọng không thôi nhưng giờ phút này ngoài phá trận ra thì chúng nó không còn cách nào khác.

Nhóm hồ tiên liều mạng va đập quầng sáng, chúng nó càng đập thì sấm sét càng dày đặc. Bỗng nhiên một con hồ tiên kêu gào thảm thiết, những con hồ tiên khác theo tiếng hét nhìn lại thì chỉ thấy hồ ảnh màu đen bị lôi hoả màu tím lam bao vây lấy, trong chớp mắt đã biến mất không còn một mảnh.

“Lão Thất!!”

Nhóm hồ tiên đồng thời hét lên.

“Mau, mau quay lại tử thủ đi!”

Lời còn chưa dứt thì có hơn mười đạo sấm sét đồng thời đánh úp, có một con hồ tiên bị lôi hoả thiêu thành tro tàn.

Sấm sét ngày càng dày đặc, trong quá trình nhóm hồ tiên quay lại thì liên tiếp bị sấm sét bổ trúng, cuối cùng chỉ có một con hồ tiên liều chết vọt vào biệt thự.

Bên trong biệt thự...

‘Vân Dung’ đau đến gắt gao bắt lấy sàn nhà không ngừng lăn lộn, máu tươi đỏ sậm tanh hôi dần dần làm ướt đẫm tấm thảm dưới thân ả, ả cảm giác sinh cơ của thân thể này đang nhanh chóng bị xói mòn.

“Bảo bảo, bảo bảo……”

Bị một trận đau nhức tê tâm liệt phế đánh úp, ‘Vân Dung’ cảm giác được có thứ gì từ trong thân thể của ả chui ra, ả còn chưa kịp cao hứng thì 'ầm vang' một tiếng, một đạo sấm sét từ nóc nhà bổ xuống thẳng tắp đánh về phía bụng của ả.

“Không ——”

‘Vân Dung’ cùng quỷ thai sắp ra đời bị lôi hỏa chém thành tro bụi, chết không nhắm mắt.

Hồ tiên thật vất vả trốn vào biệt thự vừa lúc nhìn thấy một màn này thì không cấm khóe mắt tẫn nứt, nó phát ra tiếng than khóc thê thảm.

Những đợt sấm sét khác nhanh chóng đem nó chôn vùi……

Vật âm tà trong trận pháp đều bị diệt sạch nên sấm sét tạm nghỉ, cuồng phong biến mất, màn mây đen kịt hóa thành một hồi mưa to tẩy sạch âm sát khí ở xung quanh. Nhân viên an ninh của khu biệt thự tận chức tận trách dập cầu dao, mạo hiểm trong trời mưa to đi kiểm tra tình huống.

Rất nhanh bọn họ đã đi đến trước biệt thự của Thẩm Hoành Kỳ. Xung quanh biệt thự bị sét đánh đến tàn tạ, khoả đại thụ bên cạnh biệt thự bị gió to thổi quật, tùy thời đều có khả năng ngã đổ vào nhà cửa, nóc biệt thự thì bị tốc lật.

Người ở trong khu biệt thự này không phú cũng quý, giá của nội thất này nọ còn lớn hơn cả tiền mua nhà, mưa to gió lớn như vậy vạn nhất xối hỏng đồ vật ở trong biệt thự thì bọn họ không bồi thường nổi đâu.

Nhân viên an ninh đầu tiên là đi gõ cửa nhưng không ai đáp lại, ngay sau đó bọn họ đã liên lạc với phòng quản lý xin số của chủ nhà nhưng gọi nhiều cuộc cũng không có ai bắt máy. Hiện tại lại cắt điện nên bảo vệ ở cổng khu biệt thự không thể xem lại ghi chép về những người ra vào, nhân viên an ninh không có biện pháp nên đành phải đến phòng quản lý lấy chìa khóa dự phòng, vừa mở cửa thì đập vào mắt mọi người chính là một khối thi thể huyết nhục mơ hồ.

Rất nhanh tiếng vang của còi xe cảnh sát đã bao trùm toàn bộ khu biệt thự.

Trong màn mưa to cũng không ai chú ý tới có hai thân ảnh trong suốt lặng yên không một tiếng động rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro