Chương 93: Tặng hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả năng viết thư pháp Đông Sinh không tệ, phong cách tự thành nhất thể, nước chảy mây trôi có thể thấy được tranh tranh khí khái, hầu lão nhìn khen không dứt miệng, bất quá, Đông Sinh vẽ thật sự là có điểm……một lời khó nói hết.

Hầu lão thấy Đông Sinh thực thích hội họa, ông nghĩ thầm phải hảo hảo giáo dục Đông Sinh, ông bảo Đông Sinh vẽ lại một bộ sơn thủy họa của ông, ông đứng một bên chỉ bảo, từ kết cấu đến nét mực thanh đạm rồi cách đặt bút viết như thế nào, chỉ kém cầm tay dạy. Ngay từ đầu còn hảo hảo, nhưng hầu lão cũng không biết như thế nào, càng vẽ càng cảm thấy sai sai, cuối cùng thành phẩm ra đời cách xa vạn dặm với nguyên tác.

Nhìn tiểu oa nhi Đông Sinh hai mắt mở to như mèo con cầu khen ngợi, hầu lão không muốn đả kích cậu.

“Khụ, không tồi, có tiến bộ, phải hảo hảo luyện luyện.”

“Cảm ơn lão sư!”

Đông Sinh cũng cảm thấy bản thân tiến bộ rất nhiều, cao hứng đến cười híp cả mắt, miệng cười không khép vào được, thật cẩn thận thu dọn đồ đạc. Cậu muốn đem bức họa mang về quê hảo hảo giữ gìn.

“Con là bạn tốt của Vân Diệu, về sau con cùng Vân Diệu đều gọi ông là ông ngoại đi.”

Hầu lão cười ha ha vỗ vỗ bả vai Đông Sinh, đôi mắt lại có thâm ý nhìn cháu ngoại đang uống trà ngắm 'hoa'.

Đông Sinh khó được miệng ngọt một lần:

“Ông ngoại!”

“Hảo hảo hảo, thật ngoan, hôm nay nên đưa cho con một phần lễ vật ra mắt. Nghĩ muốn cái gì cứ việc cùng ông ngoại nói!” Hầu lão cười nói.

“Con muốn một bức cảnh tuyết đồ, có được không ạ?”

Đông Sinh mở to mắt trông mong nhìn hầu lão, vành tai phiếm hồng. Hầu lão am hiểu quốc hoạ, giỏi nhất sơn thủy cùng cảnh tuyết, học kỳ này Đông Sinh đã mượn rất nhiều sách quốc hoạ từ thư viện, bên trong đều sử dụng hàng phúc cảnh tuyết đồ cùng sơn thủy đồ, dù sao ảnh chụp khác xa với bút tích thực, thiếu rất nhiều linh khí cùng thần tủy.

Đông Sinh mới vừa vẽ lại một bức sơn thủy họa, chính là tập tranh trung thu nhận sử dụng tác phẩm chi nhất, bút tích thực so với tập ảnh không biết đẹp hơn gấp bao nhiêu lần.

Thư phòng của hầu lão còn có rất nhiều bức hoạ làm người chấn động kinh ngạc cảm thán nhưng Đông Sinh không tham, một bức cảnh tuyết đồ đã làm cậu rất thỏa mãn rồi.

“Này có cái gì khó, Vân Diệu lại đây bê cái bàn vào trong viện đi, hôm nay ông sẽ vẽ tặng cho Đông Sinh một bức cảnh tuyết đồ. Đông Tể, chốc nữa vẽ xong ông sẽ viết lưu niệm tặng cho con.”

“Vâng ạ!” Đông Sinh cười vô cùng sáng lạn.

Trịnh Vân Diệu lần đầu tiên thấy Đông Tể cười đến vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi có điểm lên men cùng hụt hẫng.

Hiện tại hầu lão sống ở một tiểu biệt thự có hơi cũ, Trịnh Vân Diệu hiếu kính ông một căn tứ hợp viện được bảo tồn hoàn hảo nhưng có một số chỗ vẫn phải tu sửa bố trí lại, mất một đoạn thời gian mới vào ở được, hầu lão ở tiểu biệt thự hơn nửa đời người đã quen rồi, tính chờ qua năm mới, thời tiết ấm áp hơn thì dọn đến chỗ mới.

Hầu lão là người phong nhã, bố trí sân thập phần tinh mỹ lịch sự thanh tao, chẳng sợ vào ngày mùa đông vạn vật điêu tàn, nhìn cũng có một phen hứng thú khác.

Trịnh Vân Diệu cùng Đông Sinh hợp lực nâng án thư vào trong viện, Đông Sinh tay chân lanh lẹ đem văn phòng tứ bảo bày biện ở trên bàn sách. Trịnh Vân Diệu từ trong phòng tiếp một cái cắm bản đến trong viện, không biết từ chỗ nào tìm thấy hai cái lò sưởi nhỏ nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ ấm áp, hắn bảo tài xế đi lấy thêm một lò sưởi lớn nữa. Chỉ chốc lát sau, mọi việc đã được chuẩn bị chu toàn.

“Thân thể ông vẫn khoẻ lắm, không cần phiền toái như thế này đâu.”

Hầu lão không dám nói mấy hôm trước còn cùng một bằng hữu đi câu cá, còn ngồi lên mặt băng để câu nữa?

“Thân thể tốt cũng nên chú ý.” Trịnh Vân Diệu cười nói.

“Con so với một lão già như ông còn dong dài hơn, tính tình thật giống với mẹ con.”

Nghĩ đến đứa con gái mất sớm, hầu lão không khỏi thở dài, bất quá, ông đã sớm buông xuống.

Thu thập hảo cảm xúc, hầu lão chỉnh trang lại giấy Tuyên Thành, đề bút dính chút mực nước rồi nhẹ nhàng bâng quơ vài nét bút đi xuống, mơ hồ có thể thấy được một ít hình dáng, thực mau, theo nét bút của ông ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, cảnh trí trong viện đã hiện lên trên trang giấy.

Phần lớn cảnh tuyết đồ thường làm cho người ta có cảm giác cô độc, tịch liêu nhưng cảnh tuyết dưới ngòi bút của hầu lão hoàn toàn tương phản, trong tranh ông vẽ hai đứa bé đang nghịch tuyết, xuyên qua giấy vẽ phảng phất như có thể nghe được âm thanh bọn nhỏ vui vẻ cười đùa.

Đông Sinh đứng ở một bên vừa mài mực vừa mở to mắt xem ông vẽ tranh.

Đồng chí lão Trịnh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, aiiii, người không bằng tranh nha, không biết giờ này học vẽ cùng ông ngoại còn kịp không?

Hầu lão vẽ xong, Đông Sinh hứng chí bừng bừng đề thượng từ, từng nét chữ cứng cáp rắn rỏi làm hầu lão khen không dứt miệng, cuối cùng, hầu lão in con dấu của mình lên bức tranh.

Luôn luôn thích ăn nhưng cơm trưa hôm nay Đông Sinh lại bỏ mứa, buông chén đũa, ôm bức hoạ đến không rời tay.

Hầu lão cười ha hả nói: “Con nếu thích thì về sau thường tới chơi với ông ngoại, ông cháu ta có thể cùng vẽ tranh.”

“Cảm ơn ông ngoại!”

Đông Sinh cao hứng cực kỳ, ngày thường đều là mặt liệt nhưng hôm nay khóe miệng đuôi mắt phá lệ đều là tươi cười.

Trịnh Vân Diệu sờ sờ mũi, có khi nào ông ngoại đã nhìn ra điều gì hay không a?

Hầu lão rốt cuộc cũng đã lớn tuổi, ăn xong cơm trưa thì tinh thần đã có chút mệt mỏi, cùng Đông Sinh và Trịnh Vân Diệu hàn huyên trong chốc lát liền díu mắt, Trịnh Vân Diệu phải bảo mãi thì ông mới đi ngủ trưa.

Càng gần cuối năm thì sự vụ công việc cần Trịnh Vân Diệu giải quyết càng nhiều, Đông Sinh đặt vé máy bay về Đồng Thành, về quê còn phải mua thêm quà cho mọi người nữa. Chờ hầu lão ngủ, Trịnh Vân Diệu liền lái xe chở Đông Sinh về.

Buổi tối, Dư Đồng mời ăn cơm.

Thông qua quan hệ của Trịnh Vân Diệu hắn ở quán Mai thị đặt một bàn. Hắn chỉ mời Đông Sinh cùng Lương Kiện. Vương Hải hiện tại không rõ tung tích, người nhà Lương Kiện lo lắng cho an toàn của hắn, hắn phải nói mãi thì mẹ hắn mới thả hắn ra.

“…… Mẹ tôi thuê cho tôi ba bảo tiêu, mấy ông nói đến mức này sao? Tôi hiện tại sắp thành phạm nhân rồi, cả ngày bị nhốt ở trong nhà đến sắp nghẹn ra bệnh!”

Hai ly rượu xuống bụng, hắn bắt đầu oán giận.

“Tôi xem ông cũng không nhàn rỗi đâu, cả ngày đều lên mạng lướt web còn gì.” Dư Đồng liếc mắt nhìn hắn.

“Nếu không lướt web, tôi còn không bị nghẹn thành biến thái?” Lương Kiện đúng lý hợp tình nói.

Đông Sinh nói: “Ông có thể xem thêm nhiều sách a.”

Vì chuyện của Vương Hải nên quá trình ôn thi của Lương Kiện bị ảnh hưởng rất nhiều, tinh thần cũng bị đả kích, cuối cùng tuy rằng không trượt nhưng có hai môn bị điểm thấp, đến bây giờ hắn còn chưa dám đem thành tích nói cho ba mẹ đâu.

“Nếu Đông Tể nói vậy thì từ ngày mai tôi sẽ là một người có lý tưởng, mặt triều biển rộng, xuân về hoa nở, phi phi phi, không đúng, là mặt triều thư hải, tức giận phấn đấu! Tới tới tới! Chúc chúng ta năm sau thuẩn buồm xuôi gió, đừng cmn lại đụng vào chuyện gì xui xẻo.” Lương Kiện hứng chí bừng bừng nâng ly.

A Hoàng đi theo Đông Sinh để cọ ăn cọ, trong miệng cắn cá chua ngọt thơm nức, nhìn Lương Kiện mà nó lắc lắc cái đầu mập —— mệnh cách kì lạ này của cậu mà muốn không đụng tới mấy chuyện xui xẻo sao? Ha hả.

Đông Sinh thực đúng trọng tâm kiến nghị hắn:

“Nếu có nhiều tiền thì nên làm nhiều việc thiện, tích công tích đức, có thể thay ông hóa giải một ít chuyện tai ương.”

Lương Kiện hào sảng nói: “Không thành vấn đề, Đông Tể, tiền mừng tuổi năm nay của tôi toàn bộ đều quyên cho quỹ từ thiện của ông đi.”

Qua vài chuyện kinh hoàng này, Lương Kiện cùng Dư Đồng mới biết gia gia của Đông Sinh đã lập cho cậu một quỹ từ thiện độc lập, từ đó tới nay ‘quỹ từ thiện Lý Đông Sinh’ đã tích góp được hơn trăm triệu.

Quỹ từ thiện trong nước tổng thể không bằng nước ngoài, có người thành lập quỹ là vì kiếm thanh danh, có người là vì rửa tiền nhưng ‘quỹ từ thiện Lý Đông Sinh' thuần túy là vì trợ giúp người khác.

Làm bạn cùng phòng của Đông Sinh, bọn họ đều biết hiện tại Đông Sinh có điểm dư dả là nhờ có Trịnh Vân Diệu giúp.

Rất khó tưởng tượng gia gia của Đông Sinh sẽ khuynh tẫn hết tài sản để giúp cháu thành lập quỹ từ thiện, trợ giúp những người kém may mắn hơn mà không có yêu cầu ràng buộc gì.

Dư Đồng nói: “Tôi cũng sẽ góp một phần.”

Đông Sinh uống xong một ly rượu ngon, để ly rượu xuống rồi nói với Dư Đồng:

“Quan hệ hôn nhân của cha mẹ ông rất có thể sẽ phát sinh biến cố, ông nên khuyên nhủ dì, lui một bước trời cao biển rộng, nếu không chỉ sợ sẽ có lao ngục tai ương.”

Sắc mặt Dư Đồng khẽ biến, tay cầm chén rượu ẩn ẩn có chút trắng bệch:

“Có ý gì?”

Đông Sinh lắc đầu: “Đến lúc đó tự ông sẽ rõ. Ông cũng không cần quá lo lắng đâu, mệnh cách của dì phi thường tốt, phúc ở con cháu.”

Tuy Đông Sinh không nói rõ nhưng Dư Đồng vẫn có thể đoán được tình huống ở nhà là như thế nào.

Chuyện nhà hắn thực phức tạp, ba hắn không giống ba của Lương Kiện toàn tâm toàn ý với vợ mình. Ba hắn ở bên ngoài có khoảng năm đứa con riêng. Mấy hôm trước mẹ hắn đến thủ đô bồi hắn vẫn luôn nhắc mãi ba hắn lại mê một con hồ ly tinh, con hồ ly tinh kia thực không an phận, cư nhiên muốn bước vào nhà họ Dư làm Dư phu nhân.

Mẹ hắn tính cách bạo lực, đã tát cho con hồ ly tinh kia mấy cái bạt tai rồi cho người đến nhà con hồ ly kia náo loạn một trận. Trước kia khi mẹ hắn làm lớn chuyện, ba hắn ít nhiều cũng im im một đoạn thời gian, lần này hoàn toàn là bị ma mê quỷ ám, dứt khoát không về nhà, trực tiếp cho mẹ hắn một cái đơn ly hôn.

Lúc trước có đợt hắn bị thương nằm viện, trái ngược với mẹ suốt đêm từ quê lên thủ đô để chiếu cố hắn thì ba còn không gọi điện hỏi thăm hắn một câu.

Vì chuyện này, mẹ hắn ở bên tai hắn nói không biết bao nhiêu lần. Nghe mẹ nói thì lúc sau hắn đã chủ động gọi điện cho ba, kết quả chưa nói được mấy câu ba hắn đã lấy cớ có việc rồi cúp điện thoại.

Hiện tại có Đông Sinh nhắc nhở, trong lòng Dư Đồng không khỏi lo lắng sốt ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro